Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Lần đó tìm được cái bình rượu không bắt mắt, giá trị nghệ thuật cũng thấp, mà Đàm Trình vẫn nhớ rõ, chỉ là vì lúc ấy trên bình có đường rãnh cho thấy cái bình có một đôi, các đội viên phỏng đoán đây là vật có tính kỷ niệm với chủ nhân ngôi mộ nên mới được đem vào. Giả thiết cũng thật thú vị, Đàm Trình thấy trên chiếc bình khắc một chữ “Thanh”, nghĩ đây là tên người yêu của chủ nhân ngôi mộ. Lúc ấy cậu cũng không quá để ý, nhưng lúc này, lại chẳng như vậy.
Cùng một sự việc, nhưng đứng ở vị trí khác nhau, sẽ lại sinh ra những cảm xúc khác nhau. Chiếc bình được cậu và đội khảo cổ cho rằng thuộc về một cô gái, và vị hoàng đế là một kẻ si tình. Nhưng lúc ấy cậu còn chẳng biết gì về Túc Cảnh Mặc. Giờ đây vị đế vương đã nghiễm nhiên chiếm một chỗ trong trái tim cậu, nghĩ đến chữ ‘Thanh’, nghe thấy Túc Cảnh Mặc nói đấy là phu nhân của y, lòng Đàm Trình sao còn có thể bình thản.
“Nhưng mà…” Đàm Trình phức tạp nhìn Túc Cảnh Mặc: “Anh không kết hôn mà?”
“Trẫm nói không thú thê khi nào?” Túc Cảnh Mặc tràn đầy ý cười quay đầu hỏi lại Đàm Trình, “Trẫm chỉ nói không lập hậu.”
“Kết hôn nhưng không lập hậu?”
“Thú thê không nhất định phải lập hậu.”
Túc Cảnh Mặc trả lời rất thờ ơ, nhưng suy nghĩ trong đầu Đàm Trình lại rối ren chỉ trong một phút ấy.
Cố gắng ép mình cố gắng bình tĩnh lại, nhưng trong đầu cậu cứ mãi cuồn cuộn ánh mắt dịu dàng khi Túc Cảnh Mặc nhắc đến Lâm Thanh…
Ánh mắt Đàm Trình chưa từng gặp qua, đó là ánh mắt của Túc Cảnh Mặc dành riêng cho cô gái tên Lâm Thanh……
Túc Cảnh Mặc lẳng lặng nhìn Đàm Trình, lại nhớ đến người thanh niên này vừa rồi ôm chặt lấy quỷ hồn của y đã hấp hối nhân gian hơn ngàn năm như báu vật, không muốn buông tay, nhớ đến lúc cậu nghĩ mình sắp chết rồi, nên muốn xin một ‘phần thưởng’…
Nhanh chóng giấu đi cảm xúc dao động trong đáy mắt, Túc Cảnh Mặc khẽ cười nói: “Nhưng mà, trẫm thú thê hay lập hậu cũng có liên quan gì đến ngươi?”
Vừa dứt lời, đồng tử mắt Đàm Trình chợt giãn ra, ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt. Khóe mắt Túc Cảnh Mặc mang ý cười, cặp mắt đào hoa cong cong, ôn hòa đến mức làm người khác chỉ muốn gần gũi, nhưng mà, ánh mắt lại lạnh như băng.
Cũng ánh mắt ấy đã làm trái tim nóng rực của Đàm Trình dần lạnh lại.
“Phải….Không liên quan gì cả.”
Đúng vậy, có liên quan gì đến cậu đâu.
Trong mắt Túc Cảnh Mặc, cậu cũng như đúc với những kẻ trộm mộ, chẳng khác gì, chỉ là trộm mộ trên danh nghĩa quốc gia, là ‘quan trộm’…… Nếu không phải Túc Cảnh Mặc muốn biết nguyên nhân Đại Tự biến mất trong lịch sử, muốn biết sau khi chết Đại Tự đã xảy ra chuyện gì, và thân làm nhà khảo cổ cậu có một ít ‘công dụng’, thì Túc Cảnh Mặc đã giết cậu từ lâu.
Cậu không thể phủ nhận, vì Túc Cảnh Mặc không chỉ không giết cậu mà thái độ còn rất tốt, bảo vệ cậu nhiều lần, làm cậu trong tiềm thức nghĩ rằng cậu đặc biệt với y.
Nhưng mà, đến cuối cùng, cũng có gì khác biệt đâu?
Nếu lúc trước kẻ nhặt được khối ngọc bội kia không phải Đàm Trình, thì người đứng đây bây giờ cũng chẳng phải cậu. Suy cho cùng, đối với Túc Cảnh Mặc ai cũng giống như ai, chỉ cần có thể giúp y điều tra rõ chuyện của Đại Tự, thì khối ngọc ấy, y cho ai cũng được…. Cậu.. Đàm Trình cậu không hề nhận ra sự thật trước mắt mà cứ mãi chìm đắm.
Cậu thích Túc Cảnh Mặc, có hứng thú với vị đế vương hơn ngàn năm trước này, thích cách nói chuyện của y, thích cách y ngạc nhiên với thế giới hiện đại, thích cặp mắt hoa đào luôn mang ý cười, thích cái cách y gọi hai chữ Đàm Trình nghe thật êm tai, hay cái cách y luôn giấu sự cô độc sau lớp mặt nạ vui cười làm tim cậu đau nhói….
Cũng may, chắc là cậu vẫn còn một chút may mắn, chưa dấn quá sâu vào đoạn tình cảm này? Đàm Trình hít sâu một hơi, có yêu cách mấy, Túc Cảnh Mặc cũng đã chết rồi, không thể đi tiếp, cậu vẫn nên giết chết thứ tình cảm vừa mới chỉ chớm nở này thì tốt hơn. Đàm Trình từ trước đến nay chưa từng đi theo đuổi một mối quan hệ không được đáp lại, người ta đã vô tình, Đàm Trình chắc chắn sẽ không đi lì lợm bám víu…
Cậu và Túc Cảnh Mặc nguyên bản chỉ là một mối quan hệ thỏa thuận, một người không muốn bị quỷ hồn tấn công và một kẻ không thể rời khỏi khu đại mộ có cùng một mục đích là đều muốn biết sự thật về sự biến mất của Đại Tự, trùng hợp lại bổ sung cho nhau, thứ tình cảm này sinh ra chỉ sẽ phá hỏng sự cân bằng thôi.
Như vậy tốt hơn cho Đàm Trình, không phải sao?
Đàm Trình không nói nữa, Túc Cảnh Mặc cũng im lặng theo.
Khúc Chí Văn thở dài trong lòng, kẻ trong cuộc thì mẩn mê, người bàng quan thì tỉnh táo, Đàm Trình đứng giữa lốc xoáy tình cảm nên không nhận ra ý định thật sự của Túc Cảnh Mặc. Thật ra Khúc Chí Văn có đoán ra được một ít, chỉ là cậu ta không nói ra.
Nhìn Đàm Trình dính đầy quỷ khí, người sống đi vào nghĩa địa còn bị dính khí xấu, huống chi vị hoàng đế quỷ hồn đã hơn 1600 năm. Mà Đàm Trình lại tiếp xúc gần như thế.
Cả hai cách nhau hơn một ngàn năm, vốn đã không có duyên phận, vẫn cứ giữ khoảng cách thì tốt hơn.
Chợt Khúc Chí Văn nhớ đến cái tên Khương Bình kia, đầu cậu lại thấy đau. Hai tên trộm mộ kia dĩ nhiên đánh đấm không bằng ngài phó cục Khương rồi, nhưng bọn chúng lại biết chiêu quỷ, nên hắn ta đuổi theo như thế e là lành ít dữ nhiều.
“Chuyện ở đây coi như cũng xong rồi, bệ hạ à, ngài đã chết rồi, sinh tử luân hồi tôi cũng không giúp gì được,” nói đoạn, Khúc Chí Văn quay sang Đàm Trình,: “Chỉ là anh, Đại Mộ này rất phức tạp. Hôm nay có mấy tên trộm mộ suýt chút nữa lấy mạnh anh, lần sau chắc chắn lại có thêm nhiều nhóm trộm mộ nữa mò đến. Chúng muốn thứ giấu trong ngôi mộ này. Anh không phải đạo sĩ, đến đây chỉ biết đưa tay chịu trói thôi, đừng dính líu nhiều thì hơn.”
Khúc Chí Văn vừa dứt lời, cậu ta vung tay lên, một mảnh giấy trắng bay lên trời hóa thành con bồ câu trắng. Ném lại một câu “tạm biệt”, Khúc Chí Văn đuổi theo hướng Khương Bình rời đi.
Không còn người nào khác, Đàm Trình và Túc Cảnh Mặc có ngượng cũng chẳng để làm gì. Túc Cảnh Mặc liếc nhìn Đàm Trình một cái, rồi quay người vào trong.
“Hôm trước không phải ngươi nói muốn chờ trẫm xem qua thứ gì sao?”
Giọng nói vang lên ở phía sâu đường hầm. Thái độ như chẳng có gì xảy ra của Túc Cảnh Mặc làm Đàm Trình nhíu mày cắn chặt răng. Cố gắng nhắc nhở mình phải tập trung điều tra, cậu trả lời: “Đúng vậy.”
Thứ Đàm Trình muốn cho Túc Cảnh Mặc xem không chỉ là bản phục chế ghi chép và tài liệu lịch sử của thời Nam Bắc Triều và Tùy Đường đã nhắc đến lần trước, mà còn có một mũi tên cậu lén trộm trong kho khai quật được ở ‘kho binh khí’ mấy hôm trước. Trên mũi tên có khắc chữ, nhưng vì quá lâu rồi, Đàm Trình không nhìn ra chữ gì nữa, cậu nghĩ có lẽ Túc Cảnh Mặc sẽ biết.
Còn sách tài liệu thì tuy chữ có hơi khác một chút nhưng y đọc chắc vẫn sẽ hiểu được.
Cũng biết đã trễ, nửa tiếng nữa Đàm Trình sẽ phải về vì ban ngày có cảnh sát đi tuần tra. Túc Cảnh Mặc đặt sách qua một bên, định chờ Đàm Trình về rồi xem sau.
“Anh xem giúp em trên mũi tên này có khắc chữ gì được không? Lâu quá chữ bị mòn rồi em nhìn không rõ.”
Túc Cảnh Mặc cầm mũi tên Đàm Trình đưa qua cẩn thận nhìn chữ khắc trên ấy. Y cũng biết Đàm Trình cũng muốn biết thêm thông tin về triều đại, nên vừa xem vừa nói:
“Mũi tên của Đại Tự khi chế tác luôn đánh dấu lại là của đoàn quân nào, tướng lĩnh nào. Chuôi kiếm khắc tên hiệu của đế vương, mũi tên khắc danh quân tướng. Lúc trẫm tại vị, Đại Tự chỉ có ba tướng quân có tư cách khắc tên vào mũi tên như thế này, nhất phẩm Đại tướng quân Ngô Xương Phong, nhị phẩm Xa Kỵ tướng quân Công Tôn Trí và trung quân Đại tướng quân Kiều Dân Cử,” vuốt ve mũi tên, Túc Cảnh Mặc cười nói, “Mà chữ trên mũi tên này không phải là một trong ba họ Ngô, Công Tôn và Kiều.”
Chữ khắc này chỉ còn lờ mờ nhìn ra một bộ miên và chữ tâm, Điểm lại các tướng sĩ bên người Túc Cảnh Nghiên, Túc Cảnh Mặc bỗng nhiên nhớ tới một người, nhi tử thứ ba của Ninh thừa tướng, là một kẻ rất có tài thao lược, nhưng lại không được Túc Cảnh Nghiên trọng dụng. Ninh Thừa tướng là cận thần của Túc Cảnh Mặc, cũng là người bên họ ngoại của y. Dòng họ nhà Ninh là thư hương thế gia (*), giữ nhiều chức quan văn trong triều của Túc Cảnh Mặc. Chỉ là tên nhi tử thứ ba của Ninh thừa tướng lại là một kẻ chỉ dùng võ không dùng văn…… Có lẽ đây là lý do Túc Cảnh Nghiên không trọng dụng hắn.
( chữ Ninh: 寜 phía trên có bộ miên (cái mái che) và chữ tâm 心)
(thư hương thế gia chỉ những dòng họ học giả/nghiên cứu sách vở/đọc sách qua nhiều thế hệ.)
Một bộ miên, dưới là tâm, Túc Cảnh Mặc thật sự không ngờ, sau khi y chết, nhi tử thứ ba này lại lên làm Đại tướng?
Nghĩ đến đây, Túc Cảnh Mặc buông mũi tên, lắc đầu cười nói: “Có lẽ là tướng quân của Ngũ đệ ta.”
“Ngũ đệ anh? Là người kế vị ngôi Hoàng đế sau đó?” Đàm Trình vẫn chưa quên lời Túc Cảnh Mặc từng nói, Lâm Thanh, thê tử của Túc Cảnh Mặc, sau đó lại trở thành Hoàng Hậu của người Ngũ đệ này.
Gật gật đầu, Túc Cảnh Mặc nhẹ gõ ngón tay lên bàn đá, nhìn xa xăm: “Lúc trẫm còn là hoàng tử, trẫm đã giết Thái tử, giết cả Nhị hoàng huynh, Tứ đệ yếu đuối không làm được đại sự, trẫm thả hắn quy ẩn trong rừng.”
Nói là nhân từ thả vào rừng quy ẩn, nhưng Tứ hoàng tử từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, bỗng nhiên bị đưa vào rừng không có người ở, e là chỉ có thể vào bụng thú dữ trong rừng.
Túc Cảnh Mặc thấy Đàm Trình nhíu mày, nhướng mày hỏi: “Tàn nhẫn quá sao?”
Đàm Trình nhìn chăm chú Túc Cảnh Mặc, lắc lắc đầu, “Thân ở vị trí như vậy chắc chắn luôn có rất nhiều sự bất đắc dĩ, không giết họ họ sẽ giết ta, giữ mạng mình là điều quan trọng nhất.”
Đàm Trình không một tia giả dối nhìn Túc Cảnh Mặc. Bốn mắt giao nhau, Túc Cảnh Mặc là người quay đầu trước, y không nhìn cậu nữa, chỉ tiếp tục nói:
“Ngũ đệ……”Túc Cảnh Mặc nhíu mày như cố gắng nhớ lại, “Ngũ đệ Túc Cảnh Nghiên ốm yếu gầy gò, ngay cả võ công cũng không bằng Lục đệ của hắn, hắn có vẻ lạnh lùng hờ hững, không đi tranh đoạt bất cứ thứ gì, nhưng lại là một kẻ có lòng dạ độc ác nhất.”
Khẽ dạo bước, Túc Cảnh Mặc tiếp tục nói: “Hắn khao khát quyền lực. Để đạt được mục đích hắn không ngại làm bất kì điều gì, lợi dụng bất cứ ai. Trước khi ta xưng đế, hắn bại dưới tay ta, lẽ ra ta đã không để cho hắn sống.”
Vậy tại sao khi y lên ngôi hoàng đế, người kia lại không chết, Đàm Trình nhìn Túc Cảnh Mặc hỏi: “Nhưng tại sao……”
“Là vì có người không muốn hắn chết.”
“Ai?” Lúc hỏi, Đàm Trình thật ra cũng đoán được chút, có quan hệ với cả Túc Cảnh Mặc và Túc Cảnh Nghiên, cậu chỉ biết có một người, là cái người khi nhắc đến, Túc Cảnh Mặc luôn dành một sự dịu dàng…….
Lâm Thanh……
“Nàng thành hôn với trẫm, là vì Túc Cảnh Nghiên.”
Mà trước khi Túc Cảnh Mặc nói xong câu đó, Đàm Trình đã siết chặt nắm tay.
./.