Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Khúc Chí Văn dù nói như thế, nhưng Đàm Trình vẫn không tin hẳn.
Cho dù lời Khúc Chí Văn nói có lý, nhưng cậu vẫn phải cân nhắc. Trong mộ của Túc Cảnh Mặc đúng là có Ngột Cốt, cậu cũng biết Lý Quốc Hiền có Ngột Cốt, nhưng ông ta vẫn đang tìm kiếm xương cốt này như cũ, nên có lẽ là thiếu điều kiện gì đó mới không thể sử dụng viên Ngột Cốt này. Mà điều kiện đó Khúc Chí Văn làm thiên sư chắc chắn biết, nhưng không hề hé răng.
Đã hiểu rõ trong lòng, Đàm Trình cũng không hỏi nhiều nữa. Đối với cậu mạng sống có nguy hiểm hay không không là vấn đề, hạt Ngột Cốt của cậu không thể đưa cho Khúc Chí Văn, dù không giải trận pháp cũng không sao cả. Thật ra có khi mang theo thứ này, Đường Gia Minh sẽ chủ động tới tìm cậu. Không có được thông tin hữu dụng nào từ Khúc Chí Văn thì xem xem Đường Gia Minh có biết chút gì không.
Nhưng mà những kẻ đó vì có Ngột Cốt mà làm gì cậu, cậu không sợ, nhưng lại không thể để mặc Ngô Hải……
“Nếu cậu thật sự có thể phá được bùa phép kia, vậy cậu giúp Ngô Hải phá trước đi……. Ngột Cốt của cậu ấy sẽ là của cậu.”
“Ngô Hải?” Khúc Chí Văn cười cười, lấy ra một hạt Ngột Cốt nho nhỏ trong túi áo: “Thuật pháp Ngô Hải tôi đã giải hôm qua rồi, Ngột Cốt này cũng là của Ngô Hải. Bằng không thì sao anh ta còn có thể đến đây hôm nay được nữa?”
Khúc Chí Văn nói quá lấp lửng, Đàm Trình phải vội vàng hỏi lại: “Ý cậu là gì? Hôm qua đã xảy ra chuyện gì, sao không nghe Ngô Hải nhắc đến.”
“Anh ta hôn mê, sao mà biết đã xảy ra chuyện gì?”
“Ý của cậu là cậu ấy bị tấn công để trộm Ngột Cốt à?”
“Đúng vậy.” Khúc Chí Văn gật gật đầu “Có lẽ anh không biết, từ Bình Dao trở về, dọc theo đường đi luôn có người theo dõi hai anh. Anh thì còn đỡ, vừa về là đã chui ngay vào Đại Mộ, những tên đó không dám béng mảng lại gần. Nhưng Ngô Hải thì không, vừa về nhà, đã bị chụp thuốc mê, nếu hôm qua tôi không chạy đến kịp thời, giải trận pháp trên người Ngô Hải, thì hôm nay anh chỉ gặp được bộ xương khô của anh ta thôi.”
“Ha, thế sao cậu không nói luôn là tôi còn sống đến giờ cũng là do cậu giúp?” Đàm Trình cười nhạo.
“Không đến lượt tôi, anh có người mạnh hơn bảo vệ, tôi không cần phải tốn thời gian giúp đỡ anh. Có phải trước đây Túc Cảnh Mặc có cho anh bảo bối gì đúng không? Đến giờ tôi vẫn không thể thấy rõ nó là gì, nhưng vật này không những có thể chắn ác quỷ, còn có thể nhận ra và ngăn cản cả những người có ác ý với anh, giống như có ý thức. Tôi đoán thứ Túc Cảnh Mặc đưa cho là thứ gần gũi với anh ta, năm này qua tháng nọ lây nhiễm hồn phách nên đã có thể kết nối với linh hồn của Túc Cảnh Mặc ở một mức độ nhất định. Cho dù là tôi muốn chạm vào bảo bối đó cũng không được, có khi còn bị quỷ khí của thứ đó giết chết.”
Chuyện như thế Đàm Trình chưa bao giờ nghĩ tới. Theo lời Khúc Chí Văn thì Túc Cảnh Mặc đang bảo vệ cậu, nhưng quỷ khí cậu ta nói Đàm Trình thực sự không có cảm giác.
“Cậu nói trên vật đó có quỷ khí?”
“Không chỉ có, mà còn rất nhiều. Người thường đụng vào là đi đời ngay, ngay cả hồn thể Túc Cảnh Mặc cũng thế, người thường chạm vào chắc chắn đột tử……”
Đàm Trình nghi ngờ nhìn Khúc Chí Văn, nếu ngọc bội thật sự đáng sợ như Khúc Chí Văn nói vậy sao cậu còn lành lặn đúng ở đây? Liếc thấy Khúc Chí Văn đang tràn đầy ý cười trên mặt, Đàm Trình biết ngay cậu ta còn gì muốn nói tiếp.
“Cũng đã nói tới đây rồi, cậu không định giải thích giải thích với tôi tại sao tôi còn sống đến bây giờ sao?”
“Đương nhiên đây cũng là chỗ tôi không hiểu được, quỷ khí của thứ đó quá lớn, lại không giết chết anh, đúng là chẳng thể tưởng tượng nổi, cả việc…… Vì sao anh có thể chạm vào Túc Cảnh Mặc mà không chết, thì……. có lẽ cũng chỉ có thể hỏi thẳng Túc Cảnh Mặc thôi. Nhưng mà, tôi có một chuyện muốn hỏi anh, từ lúc chạm vào Túc Cảnh Mặc đến nay, có lần nào anh cảm thấy suýt chết chưa?”
Khúc Chí Văn hỏi làm đồng tử Đàm Trình thắt chặt lại. Cẩn thận nhớ lại, thì lần thứ hai gặp được Túc Cảnh Mặc, suýt chút nữa cậu đã bị giết chết. Lần đó Đàm Trình ngất đi, lúc tỉnh lại thì cơ thể không nhúc nhích được, nghỉ một lúc lâu mới đỡ được một chút…… Còn khoảng thời gian cậu ngất xỉu đó đã xảy ra cái gì, cậu không hề biết một chút gì cả……
“Anh không nói tôi cũng đoán được một chút. Túc Cảnh Mặc chưa bao giờ là người lương thiện, thủ đoạn của anh ta cũng chưa bao giờ là nhẹ nhàng.”
Túc Cảnh Mặc là người như thế nào sao Đàm Trình không biết, nhưng dù là Khúc Chí Văn đang nói sự thật, Đàm Trình cũng không thích nghe người khác nói Túc Cảnh Mặc như vậy.
“Tôi thấy cậu cũng thủ đoạn chẳng kém mà.” Đàm Trình ngừng một chút, nói tiếp: “Bảo vệ Ngô Hải nghe thì có vẻ tốt đẹp đấy, nhưng thật chất cậu chỉ là muốn có Ngột Cốt thôi.”
“Đương nhiên, tôi không làm không công.”
Đàm Trình nhìn chằm chằm Khúc Chí Văn thật lâu, rồi cũng cười theo, giả vờ lơ đãng nói: “Thế à? Nhưng mà tôi thấy hình như cậu làm không công cho Khương Bình hơi bị nhiều nhỉ.”
Vừa dứt lời, Khúc Chí Văn chợt sững người, một chốc sau mới bình thường trở lại, cười cười, “Có lẽ cậu hiểu lầm rồi, tôi giúp Khương Bình có thu phí, chỉ là giá hơi thấp thôi.”
“Ồ, thế à? Vậy mà cậu cũng nhiệt tình ghê nhỉ, thế chắc chi phí anh ta trả chắc là còn quý hơn cả Ngột Cốt luôn ha.”
“……” Nụ cười trên gương mặt Khúc Chí Văn không duy trì được nữa, cậu ta nhìn thẳng vào Đàm Trình một lúc rồi nói: “Đúng là tôi có cảm tình với Khương Bình. Làm thiên sư tôi gặp rất nhiều trường hợp nhân tâm con người dơ bẩn đến không thể tưởng tượng. Tôi đã từng gặp linh hồn bị chính mẹ đẻ giết hại, cũng từng gặp qua những kẻ làm cảnh sát giống Khương Bình nhưng lại dơ bẩn thủ đoạn, nói thật, người như Khương Bình thật sự rất ít……”
Khúc Chí Văn nói tới đây khựng lại một lát, nhìn Đàm Trình: “Cái vũng lầy này sâu thế nào anh không đoán được đâu. Còn Khương Bình, có đôi khi tôi thật sự muốn xem anh ấy có thể đào chuyện này ra sâu thế nào, tôi tìm Ngột Cốt, cũng thuận tay giúp.”
Đàm Trình cuối cùng cũng biết lý do vì sao mình lại cảm thấy ghét Khúc Chí Văn rồi, lần đầu tiên gặp mặt đã nói cậu sắp chết, lần thứ hai gặp phải, cậu ta không chỉ có thể nhìn được Túc Cảnh Mặc, mà Túc Cảnh Mặc còn nói dường như có quen biết với cậu ta. Còn bây giờ cậu ta lại che giấu toan tính trong lòng. Không dễ dàng nhìn thấu, cũng không cho người khác nhìn thấu, người như vậy Đàm Trình chẳng thể nào có hảo cảm được.
Nhưng mà chuyện tình cảm của Khúc Chí Văn đối với Khương Bình là chuyện riêng của cậu ta, cũng không liên quan đến Đàm Trình. Không muốn dây vào rối rắm thêm, Đàm Trình nghĩ một lúc, nói: “Cậu muốn hạt Ngột Cốt của tôi, cũng được thôi, chỉ cần……”
Còn chưa nói xong, Đàm Trình đã bị tiếng chuông điện thoại ngắt lời. Cậu vội vàng lấy di động trong túi áo ra, lại là một số điện thoại lạ.
Vốn định ngắt điện thoại, lại bị Khúc Chí Văn ngăn lại.
“Này này này, đừng tắt, có khi là chuyện tốt đó.”
Không biết ý Khúc Chí Văn là gì, Đàm Trình nhíu nhíu mày, nhưng mà vẫn bấm nhận cuộc gọi.
“Alo, cho hỏi ai vậy?”
Không chú ý Đàm Trình nói cái gì, Khúc Chí Văn chỉ chăm chú nhìn vào ngón út cậu. Sợi dây tơ hồng thắt trên đó vốn đang trầm xuống như mặt hồ tĩnh lặng, lại bất ngờ rung lên liên tục vì cuộc điện thoại này, thật sự rất bắt mắt.
Nhưng chắc là….. Túc Cảnh Mặc chắc sẽ thấy gai mắt hơn là bắt mắt ….
Nghĩ như thế, Khúc Chí Văn càng hứng thú với cuộc điện thoại này hơn.
Điện thoại vừa thông, Đàm Trình đã nghe thấy tiếng con gái thút thít, ban đêm mà nghe thấy cũng hơi sợ, nhưng mà Đàm Trình chưa kịp nghĩ gì, cô gái bên kia đã òa khóc nức nở:
“Đàm….Đàm Trình, làm sao bây giờ, có người cạy cửa nhà thôi…… Tôi….tôi sợ quá…..”
“….. Cậu là…… Hạ Đồng?” Giọng nói mềm mại này khá quen tai, Đàm Trình suy nghĩ một lúc lâu mới nhớ đến cô gái Hạ Đồng dễ đỏ mặt lần trước Trương Tuấn giới thiệu.
“Đúng rồi đúng rồi, là tôi đây, Đàm Trình, tôi sợ quá, lúc nãy tôi gọi cảnh sát rồi nhưng vẫn chưa ai tới, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ……”
“Cậu bình tĩnh, đừng hoảng.” Đàm Trình đau đầu nghĩ nghĩ, “Trong nhà không ai sao? Hàng xóm đâu? Nếu đập cửa nhà cậu phải có ai nghe thấy chứ.”
“Nhà tôi là nhà biệt lập, không ai nghe thấy, tôi cũng không dám gọi. Tôi sợ tên biến thái nghe được….hắn….. hắn theo tôi vài ngày rồi……”
Vang lên chung với câu nói này là những tiếng rầm rầm, rõ ràng có người vừa đá cửa muốn đột nhập vào,
“A! Tôi sợ quá…..”
Hạ Đồng thấp giọng khóc thút thít bên kia đầu dây làm Đàm Trình thở dài, nhìn nhìn đồng hồ, gần 11 giờ, “Cậu đừng sợ, nhà cậu ở đâu tôi sẽ qua ngay.”
Nghe Hạ Đồng nói địa chỉ xong, Đàm Trình tính toán thời gian gọi taxi qua đó cũng chỉ khoảng 10 phút, tuy cậu với Hạ Đồng chẳng phải thân thiết, nhưng tình huống khẩn cấp như thế này không thể chần chừ, nhỡ đâu phát sinh chuyện gì nguy hiểm thì sao. Nghĩ vậy Đàm Trình vội vàng tạm biệt Khúc Chí Văn, xách ba lô chạy ra ngoài.
Khúc Chí Văn đứng bên cửa sổ nhìn Đàm Trình chạy đến ven đường gọi xe, khóe miệng cong lên.
“Để xem vận mệnh sẽ ngả về bên nào đây.”
Mà trong Đại mộ thôn Ninh Hóa, Túc Cảnh Mặc cầm cây trâm ngọc đen tuyền Đàm Trình tặng, khóe môi không kiềm được cong lên thành nụ cười.
Đàm Trình chắc là sắp đến đây rồi?
—
Ủa huhu tặng khi nào vậy ơ huhu tui đã bỏ lỡ điều gì (༎ຶ⌑༎ຶ)