Chuyển ngữ: Andrew Pastel
“Khúc Chí Văn cũng biết người này?”
“Đúng vậy, tôi biết đến hắn ta lần đầu tiên là từ Khúc Chí Văn. Ngày hôm qua tôi đụng vào hắn ở bệnh viện, hắn còn có vẻ như đã biết tôi.”
“Vậy…… Vậy có lẽ tôi có cách …có thể hỏi được một chút thông tin từ Khúc Chí Văn.”
Đàm Trình ngẩng đầu, nhìn Khương Bình không chớp mắt đứng lên đi qua đi lại trong phòng, chờ hắn nói tiếp.
Nhưng Đàm Trình cũng không ngờ Khương Bình lại hỏi một câu không liên quan đến vấn đề:
“Đàm Trình, cậu có tin……. Người có kiếp trước kiếp này không?”
“Sao thế, sao lại đột nhiên hỏi cái này?”
“Không, chỉ là tự nhiên tôi nghĩ, đã có quỷ thần, thì cũng có luân hồi chuyển thế, vậy có phải ai cũng có kiếp trước hay không.”
Khương Bình nói, làm Đàm Trình không khỏi nghĩ đến những mảnh hình ảnh đứt đoạn trong giấc mơ kia, chợt hoảng hốt, “…… Hẳn là có, kiếp trước……”
“Cậu không muốn biết kiếp trước cậu là ai, làm gì sao?”
“Chuyện này…..” Tuy cũng chưa quá khẳng định, nhưng nếu giấc mộng kia là sự thật, Đàm Trình nghĩ, vậy thì mấy đời của cậu cũng chỉ làm có một nghề nghiệp……
Nhưng mà việc này cũng không thể nói ra bừa bãi, Đàm Trình chỉ nói: “Kiếp này còn chưa lo xong, sao có thời gian đi lo cả kiếp trước, sống với hiện tại với tốt hơn, còn những chuyện kiếp trước không nhớ, mà tôi cũng không muốn nhớ, bây giờ tôi là Đàm Trình, sau này tôi cũng là Đàm Trình.”
“Ha ha, đúng là như thế.” Khương Bình gật đầu cười nói.
Vừa nãy không chú ý, nhưng bây giờ Đàm Trình lại nhận ra Khương Bình có cái gì hơi lạ. Không biết gần đây đã xảy ra chuyện gì, không chỉ làm vị cảnh sát quả cảm này không còn quyết đoán như trước kia nữa, mà còn đi hỏi chuyện kiếp trước kiếp này. Nếu là trước kia, Đàm Trình không thể tưởng tượng được người như Khương Bình sẽ hỏi ra những vấn đề như thế.
Nhưng mà đến cùng thì đây cũng là chuyện riêng của Khương Bình, Đàm Trình không tiện hỏi cũng không muốn hỏi, chuyện mình còn chưa lo xong, tâm trí đâu đi lo chuyện người khác?
“Vừa rồi anh nói có cách lấy thông tin từ Khúc Chí Văn, có cần tôi giúp gì không?”
Khương Bình lắc lắc đầu, “Không cần, mấy ngày này cậu chỉ phải cẩn thận hơn một chút thôi. Chúng ta không biết thủ đoạn và toan tính của bọn chúng, cậu sẽ rất dễ gặp nguy hiểm.”
“Tôi biết rồi. Mấy ngày nay tôi sẽ ở trong Đại Mộ kia phần lớn thời gian, tìm cơ hội gặp Giang Ba hỏi chuyện.” Đàm Trình nhìn đồng hồ, đã đến giữa trưa rồi, lúc cậu hôn mê, vết thương trên eo cậu đã cắt chỉ, nhiều ngày rồi chưa đến Đại Mộ, cũng không biết bên ấy có vấn đề gì không.
“Giờ cũng muộn rồi, hay là mình đi ăn một bữa cơm đi? Sau đó tôi lại đến thôn Ninh Hóa.”
“Hôm nay cậu cũng qua đó à? Cơ thể chịu nổi không? Nếu lại hôn mê như hôm đó thì phải làm sao đây?”
“Bệnh của tôi bác sĩ cũng bó tay mà? Hôn mê của tôi không bình thường, bác sĩ không chữa được đâu.”
“Bệnh này cậu không biết một chút nguyên nhân nào à? Trông rất bất thường, mà thường xuyên xảy ra cũng không phải là chuyện tốt.”
Đàm Trình sao lại không biết? Cái kiểu nửa sống nửa chết này sao có thể bình thường, tuy giờ vẫn chưa chết được nhưng tiếp tục thế này, chết thật cũng là chuyện sớm hay muộn.
Nhưng mà Đàm Trình cũng không biết cách nào.
“Khúc Chí Văn còn không có cách, huống chi là người thường như tôi.”
Cái Đàm Trình nói là sự thật, đối với sự đau ốm kỳ lạ này Khương Bình càng càng chỉ là một người bình thường, chỉ có thể thở dài, “Vậy cậu vẫn là cẩn thận một chút, chú ý thân thể.”
“Đúng vậy, nên đầu tiên chúng ta đi lấp đầy bụng đi.” Đàm Trình cười nói: “Tôi còn chưa ăn sáng, có lẽ anh cũng chưa ăn phải không.”
“Bận quá ai còn nhớ đi ăn sáng.”
“Vậy đi thôi, qua bên kia đường có quán bán mấy món xào.”
Ăn cơm xong, Khương Bình nói có chút việc nên đi trước. Đàm Trình nghĩ có lẽ nên về nhà tắm rửa thay quần áo trước rồi đi thôn Ninh Hóa sau, nên rẽ sang hướng đông.
Chỗ mới của Đàm Trình phải ngồi xe buýt nửa tiếng, nhưng mà chỗ ăn cơm cũng cách trạm xe buýt có một con phố, xuyên qua phố buôn bán bên kia là đến. Nhưng mà mới vừa đi không bao lâu, Đàm Trình lại đột nhiên bị người nào đó kéo vào một con hẻm nhỏ trên phố buôn bán. Bất thình lình bị túm vào, mắt kính cậu bị rơi ra trước sạp quần áo đầu hẻm. Đàm Trình lắp bắp kinh hãi đang định đánh trả thì phát hiện người này là Khương Bình vốn đã bảo ra về trước, mà Khương Bình đột nhiên lôi cậu rẽ một vài góc qua con hẻm, nấp sau một bức tường, rồi cảnh giác nhìn con hẻm phía trước.
Đàm Trình chẳng hiểu gì, chuẩn bị hỏi Khương Bình, nhưng còn chưa kịp nói, Khương Bình đã nhảy ra, gần như ngay lập tức đánh gục một tên to con đầu trọc nằm xuống đất. Trước khi tên đầu trọc kịp phản kháng, Khương Bình cũng đã khóa tay hắn bằng tay trái, tay phải Khương Bình bóp chặt cổ của hắn, chân sau quỳ đè lên hông hắn, ép tên đầu trọc nằm bẹp xuống đất, mặt dán chặt xuống không thể nhúc nhích.
“A a a a! Đau chết tao! Đờ cờ mờ mày! Bỏ tay ra thằng chó!”
“Ha ha, bỏ tay ra? Mày tưởng tao ngu hả?” Khương Bình không thèm đếm xỉa đến tên đầu trọc đang la hét dưới đất, quay sang Đàm Trình còn đang ngẩn ngơ gọi: “Nãy tôi thấy bên đống rác kia có cái nùi giẻ, cậu lấy nó hộ tôi, rồi lấy điện thoại tôi gọi số đầu tiên, bảo Tiểu Trương qua đây.”
Lúc này, Đàm Trình mới hoàn hồn, vội vàng làm theo. Sau khi gọi người tên Tiểu Trương đến đây, Đàm Trình mới hỏi: “Có chuyện gì vậy? Sao anh đột nhiên túm tôi vào đây?”
“Tên này lảng vảng trước cục cảnh sát, thấy hai chúng ta đi ra thì chuồn mất, nhưng tôi để ý. Chờ cơm nước xong, tôi giả vờ đi về theo hướng khác, quả nhiên tên này lén lút đi theo cậu.”
“Đờ cờ mờ, tao đang đi đường, cảnh sát mày đột nhiên lao tới, bố sẽ kiện chết mẹ mày!”
Trói chặt tên đầu trọc, Khương Bình hừ lạnh một tiếng, tát một cái lên mặt tên hắn:
“Dám xưng ‘bố’ trước mặt tao à?”
Đàm Trình thấy giọng nói tên này rất quen tai, nhưng mà vì cận thị nên cậu không nhìn thấy rõ mặt, đành ngồi xổm xuống nhìn gần hơn.
“Trộm mộ ở Bình Dao?!”
Khương Bình là cảnh sát, lại còn đang mặc cảnh phục. Không phải hắn tự phụ, nhưng thật sự không có một tên đạo đích nào dám bám theo sau hắn, bọn giang hồ thấy hắn cũng phải đi đường vòng. Dân ngoài pháp luật khu vực này dĩ nhiên phải biết mặt Khương Bình, chắc chắn không có tên nào dám trắng trọn theo dõi vào ban ngày ban mặt, nên tên này có lẽ là theo dõi Đàm Trình.
Vốn dĩ muốn hỏi Đàm Trình có nhận ra tên này không, nhưng mà xem ra cũng chẳng cần hỏi.
“Trộm mộ ở Bình Dao…… tên này là một trong số bọn trộm mộ lúc đó à?”
“Đúng vậy, chính là hắn, lúc đó tôi với Ngô Hải tới một cái thôn nhỏ gần khu vực đó, được một thôn dân tên Đường Kiệt dẫn đường, nhưng không ngờ hắn ta là trộm mộ, tôi và Ngô Hải bị trói lại. Tên này cũng là một trong số chúng, có lẽ cũng là họ Đường.”
Nói tới đây, Đàm Trình và Khương Bình cùng nhình nhau một cái,
“Trùng hợp ghê, cũng họ Đường cơ đấy?” Khương Bình nở nụ cười, quay sang tên đầu trọc: “Tao đang còn lo không có chứng cứ, mày lại tự dẫn xác đến đây.”
Khương Bình vừa dứt lời, Đàm Trình đã nghe một giọng nam gọi tên Khương Bình từ đầu hẻm: “Đồng đội anh đến rồi kìa.”
Nói, Đàm Trình đứng lên phất phất tay với bên kia.
Trương Đằng Phi thấy người, nhanh chóng chạy tới, thấy người bị trói người, Trương Đằng Phi thở hắt ra một hơi, “Đội trưởng à, anh như thần vậy đó, chắc em gọi anh là Thần cảnh sát quá, đi đâu cũng bắt được tội phạm.”
“Đừng nhảm nhí nữa, có mang còng tay theo không, thằng nhóc này là bằng chứng tự đưa đến cửa, đừng để nó chạy thoát.”
“Vâng vâng vâng, ủa mà của vụ án nào vậy anh? Thấy anh có vẻ hào hứng thế.”
Khương Bình nhìn Trương Đằng Phi, “Án mạng thôn Ninh Hóa.”
“…….”
Trương Đằng Phi đang cười cười cợt nhả cũng nghiêm túc lên, thu lại vẻ ngả ngớn mọi ngày. Cậu ta nghĩ đến vụ án kia, cũng lạnh người một chút.
“Đội trưởng……”
“Mấy chuyện khác về cục rồi nói.” Khương Bình vỗ vỗ bả vai Trương Đằng Phi, “Không có việc gì đâu.”
Đàm Trình thấy Khương Bình đang nóng lòng muốn về cục, nghĩ nghĩ một chốc, cậu quay sang Khương Bình nói: “Vậy có chuyện gì thì anh gọi báo tôi biết, tôi sẽ chạy tới, còn bên tôi có vấn đề gì tôi sẽ gọi cho anh.”
Khương Bình gật gật đầu, “Có lẽ cậu không phải bị theo dõi một lần này không đâu. Lần này tôi bắt được, sau này cậu càng phải cẩn thận hơn, có lẽ bọn chúng còn có kẻ chống lưng.”
“Vậy tôi cứ ở trong mộ thất có lẽ an toàn hơn.”
“…… Cũng đúng……”
(toy thấy đc sự bất lực của Khương Bình =]])
“Thôi không nói nữa, tôi về nhà lấy ít đồ, lát nữa phải đến thôn Ninh Hóa.”
Nhưng mà vừa chia tay Khương Bình ở ngã ba, Đàm Trình lại không về nhà, cũng không đến thôn Ninh Hóa, mà đi đến đại học X…..
Cậu đột nhiên nhớ tới một chuyện, những mảnh sứ cậu đưa Trương Tuấn trước khi đi Bình Dao, tuy Đàm Trình vẫn chưa ghép nối chúng lại hoàn chỉnh, nhưng cậu lại thấy có môt từ xuất hiện rất nhiều lần trên những mảnh sứ.
Hư Vân…..
Tên của Hòa thượng?
—
úi Hư Vân Idol lên sàn rồiiiii