Đào Một Hoàng Đế Làm Vợ

Chương 142: Chương 142: Phiên ngoại 2






Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Cao sơn lưu thủy, hậu hội hữu kỳ.

Núi cao, sông dài, có ngày gặp lại



Đối với Túc Cảnh Mặc, thế giới sau một ngàn năm rất mới mẻ lạ kỳ, những buổi đêm sáng ngời đèn điện, những chiếc xe lao nhanh, những tòa nhà cao chót vót, và những bộ quần áo không gò bó của phụ nữ…

Dân số tăng nhanh chứng tỏ sự ổn định và thịnh vượng của thời đại này. Đường phố rộng và đông đúc hơn so với hàng ngàn năm trước. Cuộc sống càng nhiều màu sắc hơn xưa, nhưng cũng thật tất bật hơn xưa nhiều lắm.

Mọi thứ đều kỳ quái và lạ lùng, nhưng sự xa lạ đôi lúc cũng lại chợt thân quen. Thỉnh thoảng những mái hiên cong cong, tường đỏ mái ngói đen xuất hiện giữa các tòa nhà cao tầng. Đây là di tích văn hóa và lịch sử được thế giới ngày nay tôn trọng; Trên những chiếc xe điện ngầm đông đúc có thể bắt gặp một hai nam nữ mặc trang phục thời nhà Hán, khắp đầu đường cuối hẻm của thành phố ồn ào với khói bụi và những tiếng kèn xe này, vẫn còn người ngồi dưới những mái đình nhàn nhã kể về những chuyện xưa.

Đây là một thời đại khác, đây là thời đại sau một ngàn năm. Trong thời đại này, mọi người đều có thể đọc được sách, nhưng “văn hóa” đã trở thành một thứ quý giá.

Ví dụ như gian hàng triển lãm thư pháp của những người nổi tiếng trong văn hóa thời kỳ này trước mặt y chẳng hạn.

Túc Cảnh Mặc rất thích thú và tò mò, không biết ‘nhà thư pháp’ trong một thời đại ồn ào chỉ sử dụng bút bi bút máy này là những người như thế nào.

Quảng trường nhỏ chật cứng người. Mặc dù là buổi sáng sớm, nhưng cũng có rất nhiều người tập trung quanh khán đài.

Tùy tiện đi một vòng quanh các hàng triển lãm nhìn các ‘tác phẩm xuất sắc’ long phi phượng vũ đầy ‘cá tính’, Túc Cảnh Mặc không khỏi bật cười.

“Vị tiên sinh này hình như đang nhớ nhung thư pháp?”

Bên cạnh vang lên một giọng nói, Túc Cảnh Mặc nhìn sang, thấy một người đàn ông trung niên. Túc Cảnh Mặc cong đuôi mắt, mỉm cười: “Ta chỉ đang nghĩ rằng tay nghề trang phiếu rất đẹp.”

Trang phiếu đẹp? Người đàn ông trung niên sững sờ, nhưng ông hiểu ra ngay ẩn ý trong nháy mắt. Trang phiếu rất đơn giản. Người thanh niên trước mặt ông chỉ khen trang phiếu chứ không phải thư pháp, ẩn ý rằng những nét thư pháp này quá bình thường, chỉ mượn trang phiếu để nổi bật lên.

(*) Theo mình hiểu thì trang phiếu là mấy tranh thủy mặc vẽ thêm làm nền dưới chữ thư pháp và cách bày trí, bồi giấy đóng khung…

“Chuyện này …” Người đàn ông trung niên lắc đầu và mỉm cười bất lực: “Cậu trai trẻ, cậu có biết hàng này là trưng bày các tác phẩm xuất sắc nhất trong cuộc triển lãm không, tác phẩm này là của nghệ nhân ‘Phương Hạ Viễn’.”

“Nghệ nhân?” Túc Cảnh Mặc cười nhạo: “Người viết từ những chữ này cũng có thể được gọi là ‘nghệ nhân’ sao? Chuẩn mực ‘nghệ nhân’ của thời đại này đã hạ thấp đến như vậy rồi à? “

Nói xong, Túc Cảnh Mặc nhìn người đàn ông bên cạnh mình đầy ẩn ý.

Sự khinh thường của Túc Cảnh Mặc khiến người đàn ông trung niên xấu hổ, ông ta cứng giọng nói: “Cậu trai trẻ đây hình như có nghiên cứu sâu về thư pháp, chắc chắn chữ của cậu phải rất đẹp.” Người đàn ông chỉ vào trung tâm khán đài. “Trên đó có thể viết thư pháp tại chỗ, sao cậu không thử thể hiện ra xem? “

Quay sang nhìn người đàn ông trước mặt, đôi mắt đào hoa của Túc Cảnh Mặc càng nồng đậm ý cười hơn.

“Rất hân hạnh.”

Ngoại hình của Túc Cảnh Mặc rất bắt mắt, cùng với khí chất bẩm sinh áp đảo của mình, lúc y bước đến trung tâm khán đài, quét mắt qua đám đông trước mặt, quảng trường ồn ào chợt trở nên yên tĩnh.

Nhấc bút, nhúng mực, những nét bút vẽ lên trang giấy giống như một con rồng bay trên bầu trời, lưu chuyển Càn Khôn. Bút thế hùng kỳ, tư thái hoành sinh làm mọi người xung quanh phải vỗ tay và khen ngợi.

Trương Bộ Thanh chưa từng nghĩ rằng ông có thể nhìn thấy những nét bút đáng tự hào như vậy trong gian triển lãm nhỏ này. Người đang cầm bút chắp một tay sau lưng, cây bút trong tay y trương dương ương ngạnh, như kiếm phá thế, không bị cản trở hay trói buộc gì, thậm chí là cả những nét bút đáp xuống giấy cũng giống như Bát tiên quá hải, rất phóng khoáng và thư thái.

Nhìn vào nét chữ một lần nữa, màu sắc và hình dáng này, đậm nhạt và khô ướt của mực này, những nét liền nét đứt này, tất cả đều rất hoàn hảo.

Cổ nhân hay nói: nét chữ nết người, “bút thanh mặc tú trác ma thâm, phương chính vô thiên tất tấn thân; tật tẩu long xà tâm chí viễn, hành tàng khảng khái vị tam công.” (*) Mà những chữ người thanh niên trẻ này viết ra, phóng khoáng không gò bó, uốn lượn long xà, kỹ thuật thư pháp tốt đến mức ngoạn mục… Phương Hạ Viễn đồ đệ của ông thật sự còn kém rất xa.

(*) nét bút mảnh, mực đậm ngay ngắn vuông vức sẽ là người ngay thẳng, nét chữ rồng rắn uốn lượn là những người đầy tham vọng. Nét hùng hồn khẳng khái là người có chức vị cao.

Một chữ thư pháp không tầm thường như thế lại đến từ một người thanh niên trẻ?

Nhìn kỹ người thanh niên đang phóng khoáng đề bút, Trương Bộ Thanh chợt rùng mình một cái khi nhìn thấy gương mặt y. Một cảm giác quen thuộc không thể giải thích được dâng lên khiến Trương Bộ Thanh hỏi: “Xin hỏi cậu thanh niên này học chữ từ ai?”

Túc Cảnh Mặc ngẩng đầu, thấy một người đàn ông tóc hoa râm trước bàn mỉm cười rất hiền từ, y buông cây bút trong tay khẽ cười đáp: “Sư phụ ta rất có chỗ đứng, nhưng có lẽ ngài sẽ không biết tên.”

Câu trả lời của Túc Cảnh Mặc là sự thật. Những Thái phó dạy y dĩ nhiên là những nhân tài hàng đầu của Đại Tự, nhưng tên tuổi những người này thời đại này không biết. Tốt hơn là không nên nói, khiến mọi người phải đặt câu hỏi.

Cách nói chuyện và giọng điệu của Túc Cảnh Mặc khiến Trương Bộ Thanh càng cảm thấy quen thuộc hơn, ông không nhịn được quan sát kỹ người trước mặt.

Dáng người cao gầy, khuôn mặt tuấn lãng, chỉ mặc một chiếc sơ mi đơn giản nhưng toát ra một khí chất bất phàm, nói chuyện không nhanh không chậm, khuôn mặt luôn cười làm người khác cảm thấy ấm áp như gió xuân, nhưng quan sát kỹ lại thấy đáy mắt y rất sâu, thâm thúy, giống như hiểu rõ hết thảy, nhìn thấu mọi suy nghĩ trong lòng người đối diện. Đó là tư thái của một người ở vị trí rất cao trong xã hội một thời gian dài.

Trương Bộ Thanh cảm thấy như ông đã từng nhìn thấy ánh mắt này rồi, nhưng ông biết rõ 64 năm đời ông chưa từng gặp người thanh niên này, vậy sự quen thuộc kia từ đâu mà có? Nhìn nét chữ này, dáng người này, ông càng trở nên xúc động và bối rối hơn. Ông muốn nói gì đó, nhưng không biết bắt đầu từ đâu, rất lâu cũng không thể lên tiếng.

Nhìn lão tiên sinh mất hồn mất vía, Túc Cảnh Mặc thu lại ý cười, chắp tay với ông: “Tại hạ tên Túc Cảnh Mặc, xin hỏi họ tên quý tiên sinh.”

“Hở, ” Hoàn hồn, Trương Bộ Thanh vội vàng nói ︰”Tôi họ Trương, cung trường Trương (弓 + 長 = 張), danh Bộ Thanh, là Bộ Thanh trong câu ‘bách bộ cửu chiết thanh khí Càn Khôn’. Cậu họ Túc sao? Họ này thật sự rất hiếm gặp.”

“Đúng là rất hiếm.” Sắc mặt không đổi nhìn kỹ lão nhân trước mắt, Tóc đã hoa râm, sợ là đã qua 60, gầy gầy, tuy hơi thấp bé, nhưng lưng vẫn đứng thẳng hiên ngang, tuy đã tuổi già vẫn tư khước như tùng trúc.

Họ Trương sao.....

Ánh mắt khẽ động, Túc Cảnh Mặc cười nói︰”Ta thấy tiên sinh có vết mực ở góc quần áo, có lẽ là người thường xuyên viết chữ, không biết ta có thể may mắn thấy thư pháp của tiên sinh không?”

Thấy Trương Bộ Thanh gật đầu, Túc Cảnh Mặc lùi lại hai bước nhường vị trí cho lão tiên sinh.

Nét bút khẽ chạm trên mặt giấy, rồi sau đó trên tấm giấy toan màu trắng hiện lên những câu chữ, như mây bay nước chảy nhưng cũng rất mạnh mẽ. Đôi mắt Túc Cảnh Mặc khẽ nheo lại, và khóe miệng dần dần nở một nụ cười.

Sau khi Trương Bộ Thanh đặt bút xuống, Túc Cảnh Mặc nói: “Từ này thật sự cũng giống như con người tiên sinh đây, mềm mại nhưng hữu lực, đơn giản và gọn gàng.”

“Luyện vài chục năm, cũng cũng chỉ có mấy chữ này là xem được.” Cười to, Trương Bộ Thanh nhìn Túc Cảnh Mặc, nói︰”Cậu trai trẻ đây còn nhỏ tuổi mà đã viết được như thế, mới là khó lường.”

Túc Cảnh Mặc mỉm cười lắc đầu, “Chỉ là ta sử dụng bút lông từ lúc nhỏ mà thôi. Nếu phải viết bút cứng, giờ ta cũng không thể viết được như thế.”

“Luôn viết bằng bút lông à?” Trương Bộ Thanh hơi ngạc nhiên hỏi: “Sao thế được? Vậy ở trường …”

Nhưng trước khi nói xong,Trương Bộ Thanh đã bị tiếng nhạc chuông điện thoại cắt ngang. Gật đầu xin lỗi với Túc Cảnh Mặc, Trương Bộ Thanh rời khỏi đám đông ồn ào để trả lời cuộc gọi, sau khi quay lại, ông quay sang Phương Hạ Viễn nói gì đó, rồi bước lại Túc Cảnh Mặc hỏi: ” Tôi mới từ Bắc Kinh đến, bạn bè tôi ở Tây An mời tôi đi ăn trưa, tiểu Túc, giờ đã giữa trưa rồi, tôi cảm thấy tôi với cậu rất có duyên, hay là cậu đi ăn một bữa cơm chung với tôi đi?”

Sợ Túc Cảnh Mặc từ chối, Trương Bộ Thanh nói thêm: “Những người cùng ăn đều là người yêu thích thư pháp và hội họa. Chúng ta có thể trao đổi kinh nghiệm thư pháp cùng nhau.”

Tiểu Túc? Xưng hô này làm Túc Cảnh Mặc phải nhướng mày. Nhìn Trương Bộ Thanh trước mặt, y nghĩ một lúc rồi cũng đồng ý: “Vậy thì phiền tiên sinh rồi.”

Khi đến nhà hàng, đúng như lời Trương Bộ Thanh nói, mọi người đều là những người cuồng thư pháp. Tuy say mê thư pháp nhưng mọi người có vẻ tò mò về y nhiều hơn.

“Cảnh Mặc chưa bao giờ sử dụng bút bi bút mực? Thế thi cử thì sao?”

“Trong nhà thuê gia sư riêng.”

“Giáo dục tư nhân?!” Một người phụ nữ lớn tuổi bên cạnh y ngạc nhiên nói: “Bây giờ vẫn còn gia đình như thế à? Chỉ học chữ Hán phồn thể?”

“Thảo nào chữ lại đẹp như thế.”

“Nhưng mà nếu không qua giáo dục quốc gia chính thống thì làm sao sống đây? Thời đại này ai cũng cần bằng cấp chứng chỉ.”

“Có vấn đề gì đâu, chữ viết đẹp, đọc sách nhiều kiến thức sâu rộng còn lo không sống được? Còn nhiều cách để kiếm tiền mà …”

Ông một câu tôi một câu, cuộc thảo luận bắt đầu chuyển về cách kiếm tiền mà không cần bằng tốt nghiệp, nhưng đỡ là mọi người không hỏi Túc Cảnh Mặc nữa, y có thời gian rảnh để nói chuyện với Trương Bộ Thanh ngồi bên cạnh.

“Tiên sinh đến từ Bắc Kinh?”

“Hiện đang sống ở Bắc Kinh, nhưng nguyên quán là An Huy.”

An Huy, nghĩ về bản đồ hiện tại, đó là khu vực Giang Châu.

“An Huy là một nơi tốt, rất nhiều nhân tài sinh ra từ đó. Nhìn tiên sinh toát ra một vẻ học thức, ắt tổ tiên của tiên sinh là người có chức vị.”

“Ha ha ha, đúng là như vậy. Trong xã hội hiện đại bây giờ, hầu hết các gia đình không chú ý đến phả hệ gia đình nữa, nhưng họ nhà Trương của chúng tôi ở An Huy rất coi trọng nó. Gia tộc chúng tôi đã kéo dài gần một ngàn năm và thực sự có nhiều vị tổ tiên là quan chức trong triều đình.”

“Một ngàn năm?” Túc Cảnh Mặc mỉm cười, nhìn xuống “Thật tình cờ, người nhà của ta là một nhà khảo cổ học. Ta đã từng nghe hắn nói hơn một ngàn năm trước, Giang Châu … à, là An Huy bây giờ, có một người họ Trương, là một học giả của Viện Hàn Lâm đương triều, danh Kính, tự Tín Miễu.”

“Trương Kính......” Trương Bộ Thanh hơi khựng lại: “Tên này tôi không nhớ, nhưng có một truyền thuyết trong gia đình, nhánh phụ của dòng họ Trương đã từng có một vị học sĩ làm quan lớn, sau này vì mất đi vị thế trong triều, cả nhánh phụ đó đã bị tận diệt. Nhưng mà, đây chỉ là truyền thuyết mà thôi, chắc cũng không có thật.”

“Không có thật? Tại sao tiên sinh lại chắc chắn như vậy.”

“Aiz, chàng trai trẻ này, cậu nhìn lịch sử ngàn năm này, có triều đại nào có học sĩ tên Trương Kính trong Viện Hàn Lâm đâu? Truyền thuyết này không phải giả thì là gì?” Trương Bộ Thanh thở dài, “Trên đời này làm gì có ai tên Trương Kính trong Hàn Lâm Viện cơ chứ?”

Túc Cảnh Mặc nhìn Trương Bộ Thanh bên cạnh, không tiếp tục chủ đề này nữa.

Túc Cảnh Mặc tiếp tục nán lại bàn chuyện thư pháp hơn nửa ngày với những người cao niên ấy. Sau khi nhận được cuộc gọi từ Đàm Trình, y mới nhận ra rằng trời đã tối. Từ chối lời mời ăn tối của Trương Bộ Thanh, Túc Cảnh Mặc trở về nhà.

Trước khi Túc Cảnh Mặc lấy chìa khóa trong túi ra, Đàm Trình đã mở cửa. Đưa y vào nhà thay giày, cậu cầm lấy bàn tay lạnh cóng của y ủ ấm trong lòng bàn tay mình.

“Nghe tiếng bước chân ở ngoài em đã biết là anh, sao hôm nay anh về muộn thế?”

Đèn vàng ấm áp bật sáng, làm Đàm Trình trước mặt y như trở nên càng nhu hòa hơn. Trong phòng bật máy sưởi ấm áp, và có tiếng ùng ục từ phòng bếp. Ngửi ngửi, đây là mùi của món súp sườn.

Nhìn Đàm Trình đang nắm tay mình nhẹ nhàng thổi hơi nóng, đôi mắt đào hoa của Túc Cảnh Mặc càng cong lên, làm say lòng người đối diện: “Hôm nay ta gặp một người bạn thân đã lâu không gặp.”

Nói xong, Túc Cảnh Mặc thấy Đàm Trình bối rối hoang mang, càng cảm thấy vui vẻ hơn.

“Hôm nay ta gặp một người. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy ta đã cảm thấy quen thuộc. Quan sát kỹ một lúc, ta nhận ra ngay hắn chính là chuyển thế của người bạn thân Trương Kính ngàn năm trước của ta. Giống như ta đã từng chắc chắn rằng Khúc Chí Văn là Túc Cảnh Nghiên chuyển thế vậy.” Nghiêng người hôn lên khóe môi Đàm Trình, Túc Cảnh Mặc cười nói: “Có thể là làm quỷ hồn lâu quá, nên cho dù sống lại, nhận thức về linh hồn của ta vẫn tồn tại.”

“Vậy người đó…”

“Đương nhiên, hắn không nhận ra ta. Chỉ là ta không ngờ có ngày gặp lại hắn.” Dựa vào vòng tay Đàm Trình, Túc Cảnh Mặc thì thầm: “Đàm Trình, quả thực giống như lời ngươi nói, ngay cả khi Đại Tự biến mất, nó vẫn tiếp tục. Vẫn đang tiếp tục … “

Đàm trình gật gật đầu, ôm chặt người trong lòng.

Từ đó về sau, Túc Cảnh Mặc và Trương Bộ Thanh như là vừa gặp đã thân, rảnh rỗi sẽ hẹn nhau gặp mặt để trò chuyện về những cuốn sách thư pháp cổ.

Ngay cả bản thân Trương Bộ Thanh cũng ngạc nhiên. Rõ ràng sự khác biệt về tuổi tác giữa hai người là rất lớn, nhưng nói chuyện lại chẳng thấy trở ngại gì. Thậm chí, nhiều lời nói của Túc Cảnh Mặc còn sâu sắc hơn cả Trương Bộ Thanh đã sống quá nửa đời người, làm ông cảm giác như mình đang nói chuyện với một bậc trưởng bối.

Vài ngày trôi qua, đã đến lúc Trương Bộ Thanh quay về Bắc Kinh. Ngày ấy Túc Cảnh Mặc đi tiễn.

“Viện nghiên cứu văn học của tôi liên kết với Liên đoàn Văn học và Nghệ thuật Quốc gia. Viện trân trọng những tài năng như cậu. Cậu muốn đến đó công tác không?”

Túc Cảnh Mặc lắc đầu.

“Là vì bạn gái sao?”

Đưa hành lý cho Trương Bộ Thanh, Túc Cảnh Mặc nghĩ nghĩ một lúc, trả lời: “Người yêu.”

“Cậu còn trẻ và tài năng, tương lai của cậu …”

“Ta chỉ có một người yêu trên đời này.”

Túc Cảnh Mặc đã nói như vậy,Trương Bộ Thanh cũng không tiện thuyết phục thêm, chỉ có thể khẽ thở dài.

Túc Cảnh Mặc mỉm cười gật đầu: “Đi nhanh đi, sắp muộn rồi.”

Nhìn người bạn già tóc bạc quay bước đi, thời gian qua nhanh lắm, không biết liệu có còn cơ hội gặp lại trong tương lai không, trong một giây bần thần đó, Túc Cảnh Mặc gọi to: “Trương Kính!”

Lão nhân quay đầu lại.

“Cuộc sống rất ngắn ngủi. Tiên sinh nên tận hưởng những năm tháng trong cuộc đời này.”

“Chắc chắn rồi.”

“Có ngày gặp lại.”

“Có ngày gặp lại.”

Trương Bộ Thanh nhìn Túc Cảnh Mặc nói xong câu này thì xoay người bước đi, trong một khoảnh khắc, ông tựa hồ như nhìn thấy người thanh niên đó mặc cổ phục gấm thêu rồng, đội mũ miện chuỗi ngọc trên đầu.

Khi ông hoàn hồn, thanh niên trẻ đã biến mất trong đám đông.

Vừa nãy, y đã gọi ông là Trương Kính?

Chỉ cần nghĩ như thế, không hiểu sao khuôn mặt ông đã rơi nước mắt từ khi nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.