Dao Ngôn Chỉ Vu Trí Giả (Lời Đồn Làm Mờ Mắt Kẻ Thông Minh)

Chương 4: Chương 4




“… @#¥%&×! ¥#%#… %¥&#”

Lắp bắp, méo mó, bừa bãi, loạn thành một đoàn. Nói chung là sau khoảng nửa giờ giải trình, chỉ thấy mặt Snape đi từ đen đến càng đen hơn, cuối cùng là đen thui như đít nồi. Harry rốt cục đã dựa vào dũng khí vô cùng nổi tiếng của nhà Gryffindor mà nói rõ ràng loại toàn bộ quá trình mà bản thân đã trải qua trong tối hôm nay.

Im lặng, im lặng, hắn gần như có thể nghe thấy tiếng trái tim đang đập bùm bụp trong lồng ngực. Snape sẽ phản ứng thế nào???

“Nói xong chưa?” Trầm mặc trong chốc lát, Snape mở miệng.

“..” Trợn mắt, há mồm.

Giáo Sư Độc Dược phất phất tay, khoan dung độ lượng, dường như Harry chỉ là con muỗi nhép bay lạc vào trong hầm thôi, khuyến mãi thêm một nụ cười nửa miệng.” Nói xong thì cút, nhớ kĩ đóng cửa cho ta. Cảm ơn chuyến thăm của ngươi.

“Đây là câu trả lời của ông hả?” Trừng mắt nhìn, tiếp tục ứ thèm tin cái lỗ tai mình.

“Đúng vậy, tin lỗ tai của ngươi đi, tuy rằng nó mọc ra từ một cái đầu ngu ngốc, thế nhưng không phải lúc nào nó cũng có vấn đề.”

“…” Trừng mắt vì tức.

“Lẽ nào ngươi còn chờ ta cho ngươi công đạo nữa?” Nhướng mày, mím môi, cười nhạt, nói rất bình thản.

“…” Hơi nổi giận một tí, một giây sau quyết định là cứ tiếp tục trừng mắt lên nhìn ổng cho hết tức thì thôi.

“Ta chỉ có thể khuyên ngươi một câu, về phòng của mình, ngủ một giấc, sau đó sáng mai làm việc bình thường. Đừng có cố đi làm mấy chuyện thừa thãi, càng không cần phải đêm hôm khuya khoắt chạy đến phiền ta, ngươi thực sự không biết lời đồn kia làm sao mà xuất hiện hả??”

Lại là một ánh mắt hoài nghi khiến người ta điên máu.

Há mồm, ngậm miệng lại, Harry bỗng nhiên thấy mình ngu hết thuốc. Ai đời lại đi lo lắng cho Snape bao giờ, được rồi, đúng là hắn ngu thật, Snape chưa bao giờ là một người cần người khác phải lo cả, cái gã này hoàn toàn có thể sống ổn trong thế giới của bản thân gã, còn khó phá hơn đá tảng, cũng giống như đá tảng, không có cảm tình, cũng chả biết thế nào gọi là biến sắc mặt.

“Ách, đã như thế, xem ra ông cũng đã có kinh nghiệm?” Hắn mềm nhũn nói.

Snape quăng cho hắn một ánh mắt còn khinh bỉ hơn: “Đương nhiên không có, ta quả thực không tưởng tượng nổi trên đời này có ai còn đem đến cho ta nhiều phiên phức hơn ngươi nữa, Potter.” Gã tê tê nói, Harry hiện giờ chỉ có thể trừng cái miệng của gã thôi.

“Ý của ông là?”

“Ta từ xưa đến giờ chưa bao giờ là loại bị cuốn vào mấy cái xì căn đan tình cảm lằng nhằng, đó là ngươi, Harry Potter vĩ đại, chàng trai sóng sót, ngươi không nhận ra mình là người lôi ta vào phiền phức hả??? Tất cả đều từ ngươi mà ra!!!”

Harry đớp đớp không khí: “Ta chưa bao giờ phát sinh chuyện vớ vẩn gì với đàn ông cả.” Hắn tức giận đốp lại: “Đừng có chuyện gì cũng đổ lên người ta.” Trừng mắt tiếp.

Snape càng châm chọc hơn: “Nếu như ngươi muốn biết, ta chưa từng phát sinh chuyện vớ vẩn gì với cả nam lẫn nư. Đến đây ngươi đã chịu tiếp thu bản thân mình có vấn đề chưa?? Ta sống lâu gấp đôi ngươi đấy, thế mà chỉ từ khi ngươi chọt chân vào đời ta, số ta mới đen đủi dữ vậy. Potter, ta vẫn rất nhân từ không muốn vạch sự thật này ra, là ngươi ép ta thôi.”

“Cái gì??” Harry bạo phát,: “Ý của ông là, từ hồi nào giờ ông vẫn phải chịu đựng tôi hả!!! Này, đừng có mà úp sọt, là hai chúng ta chịu đựng lẫn nhau, trên thực tế, là mọi người chịu đựng ông mới đúng.” Hắn tàn bạo cường điệu sự thật.

Gã không có biểu hiện gì… Ít nhất, trên gương mặt gã cũng không có động tĩnh gì. Thế nhưng, sau khi gào thét xong, Harry cũng bắt đầu hối hận rồi. Không ổn, hắn tới đây cũng đâu phải để cãi nhau ầm ĩ như thời con nít chớ??

Ai mà có thể nghi ngờ quan hệ giữa bọn họ a?? Bọn họ thực sự không có khả năng chung sống hòa binh với nhau quá 3 s, càng đừng nói đến cái gì mà chuyện không thể nói vân vân và cũ vũ. Harry nghĩ, không hiểu sao uể oải vô cùng.

Đây đúng là một buổi tối xui xẻo.

“Tôi… tôi xin lỗi, tôi đi đây” Hắn nói, ủ rũ định đi ra ngoài.

“Potter.” Snape kêu hắn, hắn cũng quay đầu lại mà không ôm mong muốn gì xất, gã ta đang trưng bộ mặt lạnh tanh, đứng đó như cái cột, rất thẳng. Còn gầy nữa, hắn nghĩ.

“Ta chỉ có thể khuyên ngươi xem chuyện này như chưa từng xảy ra, loại tin tức lá cải này cũng không phải không bao giờ xuất hiện, không cần lãng phí thời gian quan tâm, rất nhanh mọi người cũng sẽ quên thôi, cũng không ai rỗi hơi đi xác định thật giả làm gì.

“Harry thở dài: “Có lẽ ông đúng. Nhưng, vì sao, ý của ta là ta cũng quen gây chuyện huyên náo rồi, thế nhưng ta không cảm thấy Giáo Sư McGonnagal cùng những người khác chỉ là thuận miệng nói ra, còn có Hagrid, hắn lúc nào cũng quan tâm ta vô cùng, ta không thể không quan tâm bạn bè của ta nghĩ gì về ta được. Ta rất mong bọn họ có thể lý giải con người thực của ta.”

Hắn nhìn Snape, đối phương chỉ nhún vai, thở dài lần hai: “Ngươi rất khó hiểu sao?”

“Không phải, Potter.” Trả lời khô khốc: “Ngươi cũng không cần giải thích cảm giác của ngươi cho ta nghe, chuyện đó không cần thiết, chỉ làm ta thêm phí thời gian thôi. Đối với cả hai chúng ta không có lợi ích gì.”

Harry thấy mệt mỏi rã rời, hắn rất cần trở về phòng mình năm xuống, chỉ mong buổi tối qua nhanh nhanh tí, nhưng cái chân hắn cứ đóng đinh tại chỗ mà chẳng chịu đi.

“Ngươi biết không, toàn bộ chuyện này, điều khiến ta kinh ngạc nhất không phải là chỗ nào cũng bàn luận chuyện này, mà là…” Hắn hít sâu, cứ như hít dũng khí vậy” “Chuyện này lại là về ta với ngươi. Ngươi là người mà chả bao g iờ ta nghĩ có thể bị ghép vào được.”

Snape vẫn không nhúc nhích, trừng mắt nhìn hắn, cũng không ngắt lời hắn. Harry tiếp tục nói: “Hơn nữa, còn kinh dị hơn, bọn chúng lại còn nói tới mấy cái thứ như Linh Hồn Bầu Bạn…”

“Hả?” Snape không thể không nhướng mày, Harry bị động tác đơn giản đó làm cho hoảng cả hồn, nói lắp: “Chính là Linh Hồn Bầu Bạn đó, ta đã nói rồi, bọn họ tưởng chúng ta là một đôi…”

“Ngươi chưa nói.”

“Hả?” Hắn lại nói lắp tiếng, thực tế, hắn cũng chả nhớ hồi nãy đã nói gì với Snape nữa.

“Ngam bọn chúng nói đến Linh Hồn Bầu Bạn, còn có … con –” Hắn cắn phập một cái vào lưỡi, cái chuyện này cũng chả phải đùa được, cũng không cần thiết phải nói nhiều như rứa.

Snape đương nhiên không bỏ sót từ nào hắn nói cả, đồng thời, hiểu luôn đoạn hắn chưa dám nói kia.

“Ta đoán, chỗ đó nhất định có đám nhà Ravenclaw, chỉ có lũ đó mới có sức mà lao vào tìm mấy thứ xưa lơ xưa lắc ấy – ma pháp sinh sản của phù thủy. Khó trách, ta vẫn không tin Gryffindor có sức tưởng tượng kinh người thế.”

Hắn vẫn chua ngoa như thế, Harry lại chả thấy phẫn nộ như ngày thường, ngược lại, còn có chút khẩn trương.

“Ách, vừa nãy ta còn chưa nói à? Chỗ đó không chỉ có Gryffindor, còn các nhà khác nữa.” Khi hắn thấy Snape nhíu mày, hắn biết đoạn thuyết minh ban đầu của hắn hoàn toàn nát bét.

“Ý của ngươi là còn có Hufflepuff?” Snape cũng không kinh ngạc lắm: “Đương nhiên, đám nhãi con đang tuổi lớn ấy, cái gì liên quan đến hormone đều khiến bọn ranh ấy cảm thấy hứng thú cả.”

Harry nuốt nước bọt: “…Còn có Slytherin.” Hắn nhỏ giọng bổ sung.

Im lặng, sau đó là bão, bão to, tức giận thật sự, gã cuối cùng cũng chuyện động, khí thế ấy cứ như trong hầm vừa dấy lên một cơn lốc vậy: “Slytherin”. Miệng gã gầm gừ mấy chữ đó, dường như gã chuẩn bị lao ra bóp chết toàn bộ đám ranh ấy vậy. Mà nói thật, nếu không phải Harry đang dùng hết sức mà kéo lại thì có khi gã làm thế lâu rồi.

“Chờ chút, bĩnh tĩnh!!” Hai người họ gắt dao dính vào cửa. Harry thấy vai mình như sắp gãy đến nơi, gặp quỷ mà: “Bĩnh tĩnh, vì sao.. Hắc, bọn chúng là học sinh mà, như ông nói ban nãy, bọn chúng chỉ nhất thời hứng lên, lập tức sẽ quên hết.”

“Vừa nãy ngươi cũng không nói là cả trường đều biết chuyện này!!” Snape gào vào mặt hắn, thực sự là rất lớn, hắn thấy đầu mình ong ong dữ dội.

“Ta đã nói rồi. Hơn nữa có gì khác đây, bình tĩnh lại, từ từ nghĩ đã.”

“Không có nghĩ ngợi cái vẹo gì hết.”

“Không có nghĩ cái vẹo gì hết” Thanh âm nghiến răng nghiến lợi, Harry quả thực phải lo lắng thay cho hàm răng của ổng: “Điều duy nhất lên làm chính là trù ếm cả đám người trong trường này đi, cái đám hết việc để làm…” Lại là âm thanh nghiến răng kèn kẹt, Harry nắm chặt áo, không cho ổng giãy.

“Được rồi, được rồi, chuyện này rất không ổn, thế nhưng sẽ không tệ hơn được nữa đâu, nó đã xảy ra rồi, thế nên, bình tĩnh một chút, đừng thử giết phăng người nào đó.” Hắn cầu xin – gần như là cầu xin rồi: “Đem đám bình tĩnh của ông ra dùng đi, Snape, Giáo Sư, khống chế bản thân!”

Câu nói cuối cùng có tít tác dụng, hắn có thể cảm thấy không còn sức mạnh cỡ con bò húc húc tới húc lui cánh tay mình lữa. Thân thể đơn bạc kia trầm lại, gần như một giây sau thì cứng ngắc, Harry khôn ngoan buông hắn ra trước khi bị hắn trù cho mấy lời nguyền.

“Thế nên, hiện tại, chúng ta có thể dùng phương thức lý trí và bình tĩnh của người trưởng thành để đối thoại không?” Hắn cẩn thận mở mồm, trên mặt Snape vẫn nguyên dáng vẻ muốn giết một thằng nào đó.

“Ta sẽ tử tế mà “đền đáp” bọn nhãi con đó, miễn cho cả đám rỗi hơi đi buôn lê bán cá.” Ổng tàn bạo thề. Harry cười trộm, hắn đột nhiên nghĩ, Snape như thế này thật – nói như thế nào ta, không giống hắn vẫn nghĩ hồi còn là học sinh, đáng ghét, biến thái, lão dơi già ngược đãi trẻ em – ngược lại, hắn còn có chút chờ mong cảnh đó, nếu bản thân không thể trả đũa, coi người khác trả đũa cũng vui chán.

Hary đột nhiên có chút cảm giác chiến hữu với Snape. Cái người bị trừ điểm bị trút giận không phải mình. Đời thiệt là đẹp.

“Ngươi đang vui vẻ cái giề, Potter?” Giọng nói lạnh như băng khiến tâm tình của hắn rợt bộp về đất, Harry mới nhận ra bản thân đang nhe răng ra cười, Snape thì đang bày ra bộ mặt quái dị. biểu lộ: “Trời ạ, sao lại có thằng ngu cỡ như ngươi?”

“Hiện tại, cút khỏi chỗ ta, ngươi đã tạo hơi bị nhiều kinh hỉ cho ta rồi, ta cần thời gian làm chuyện khác.”

“Ta sẽ!” Hắn thở dài, Snape lại khôi phục hình tượng cũ rồi: “Haiz, thuận tiện nói luôn, ngươi có nhớ chuyện ngày mai không đấy, giờ học Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, làm trợ thủ của ta…”

Một động tác đuổi ruồi: “Potter, đừng nghĩ ai cũng đãng trí như ngươi, ta đã đồng ý rồi” dừng lại, tức giận nói tiếp: “Hơn nữa, ngươi với lão Dumbledore kia ba lần bốn lượt không ngừng đạp cửa phòng ta mà nhắc, ta có chết cũng không quên nổi.”

Khó kiềm chế được, lại nhe răng cười toe toét, Harry nghĩ mình làm sao vậy, cơ mặt hình như không nghe lời lắm, thế nhưng không thể phủ nhận hắn cực kì vui vẻ – thôi được rồi, từ lúc nào hắn có thể thấy vui khi ở cùng Snape vầy trời?

“Ta thực sự phải đi rồi” Hắn hoang mang nói.

Snape chu mỏ – Harry khiếp sợ nhận ra bản thân mình đang nhìn chằm chằm nó – “Cứ như ta van ngươi ở lại không bằng.”

Có chút tức giận, sau đó hắn phát hiện bản thân đang cong môi lên, lập tức ngậm miệng lại: “Không cần… cứ phải làm ta điên lên như thế.”

Giời ạ, giờ là nhướng lông mi: “Vì sao, làm thế có lợi gì cho ta? Thực tế, ta rất hưởng thụ trò này!”

“Trò này?” Harry mờ mịt nhắc lại

Nói cho cùng ta là một Cựu Tử Thần Thực Tử đê tiện vô sỉ, mà ngươi là Harry Potter vĩ đại, chúng ta đối đầu gay gắt, căm thù đối phương, à, suýt nữa ta quên, truyền thống kinh điển của Slytherin và Gryffindor, giống như là vật trang trí cho cuộc sống hằng ngày thêm đẹp đẽ. Không có nó, chúng ta quả thực là ăn cũng mất ngon.”

Hắn căm tức trừng Snape, vì lý do gì, hắn không biết. Hắn chỉ nghe thấy giọng nói của bản thân không khống chế được, chạy ra khỏi mồm, quả thực khiến cho bản thân sợ ngây người.

“Đừng nói mấy thứ này nữa, Snape, đừng coi bản thân như vật hiến tể nữa, ngươi cũng không phải tên tội ác tày trời không tha thứ được, chỉ là thích đá người khác cách bản thân xa cả mét mà thôi, ngươi khốn nạn cũng chỉ ở đẳng cấp ấy là cùng, đừng có biến mình thành thằng ngốc, cũng đừng cói ta là đứa ngu mãi thế. Ta không hận ngươi, cũng không căm thù ngươi, từ năm thứ sáu trở đi đã không còn nữa rồi, nếu như ta có tỏ thái độ quá đà thì cũng là do ngươi chọc mà ra, ngươi khiến cho người ta chẳng thể đối tốt với ngươi được, không đúng à, ngươi không thể chấp nhận cho người ta đỡ cho ngươi một chút à, chuyện này cũng khiến ngươi bị tổn thương chắc?

Vì sao Snape không chặn miệng hắn lại, vì sao không hét vào mặt hắn rồi đá hắn ra khỏi hầm, chỉ đứng đó ngơ người nhìn hắn, để hắn nói cho hết. Hắn nên dùng câu thần chú nào chém phăng cái lưỡi phản chủ kia đi?

“Không ai hận ông cả, trừ việc hành động chết tiệt của ông khiến người ta cứ phải nghĩ là mình hận ông, nghĩ lại đi, ai sẽ quan tâm cuộc sống của một lão già mình căm hận như thế nào chứ, ai sẽ quan tâm hắn quan hệ với ai, ai sẽ quan tâm hắn có linh hồn bầu bạn hay không, ai quan tâm con cái hắn sẽ là Gryffindor hay là Slytherin, còn có cái trò ai sẽ là thằng cha nuôi trời đánh thánh vật không biết chui từ đâu ra kia nữa??

“Cha nuôi?” Một thanh âm cổ quái phát ra từ cổ họng Snape.

Harry dừng lại, thành công ngậm mồm, thế nhưng thật bại, hắn bắt đầu đỏ mặt, nữa ngày sau hắn mới nhận ra mình vừa nói gì.

“Khụ, cha nuôi,” Hắn hoảng hồn, không thể chống lại ánh mắt của Snape: “Bọn họ đoán không biết là Ron hay Malfoy, ngươi biết, Ron là bạn của ta, mà Malfoy là học sinh đắc ý nhất cũng là con nuôi của ngươi…”

Sắc mặt của Snape quái dị vô cùng, hình như Harry đang cố tọng một con ruồi vô cổ họng nó vậy: “Không.” Hắn lẩm bẩm: “Không có cha nuôi gì hết, lại càng khôgn có thằng oắt con nào, gặp quỷ rồi! Bọn chúng nghĩ cái quái gì, cái đám bị đao không biết trời cao đất rộng đấy, ta chưa từng có hứng thú với ai hết, càng không bàn tới cái thứ linh hồn bầu bạn chết dẫm gì đó.”

“Khụ, bọn nọ cũng nói vậy,” Harry thấp giọng thừa nhận, “Nhưng bọn nó lập tức phủ quyết suy nghĩ bản thân luôn.”

“Linh hồn bầu bạn không phải chuyện ngoài đường đâu.” Snape tức giận trừng hắn, cứ như Harry vừa làm nổ một nồi quặng ngay trong lớp hắn vậy, hoàn toàn là giọng của Giáo Sư đang giảng đạo, quát Harry. Cau mày, mang theo ngữ khí sâu xa: “Mà chuyện sinh sản giữa linh hồn bầu bạn, so với cái thằng oắt con giết mãi không chết này còn hiếm thấy, phải có được sự tín nhiệm hoàn toàn, hai người tự nguyên giao sinh mệnh và linh hồn cho nhau, không tồn tại một tí khoảng cách, dường như kim cương, không chứa tạp chất, trải qua tinh luyện mà thành.”

“Oa.” Harry thán phục phụ họa hắn, nhận được ánh nhìn thắng lợi của Snape, không tự chủ nhe răng ra cười, Snape bỗng nhiên cảm thấy chuyện này ở trên một phương diện nào đó đã mạo phạm uy danh của hắn, lập tức nghiêm mặt lên.

“Không thể có chuyện một đứa như ngươi.” Snape so so bản thân: “Với người như ta, có thể trở thành…” Bình lặng không nói nữa.

“Đúng thế mà.”Harry hoàn toàn đồng ý: “Nhưng quan điểm của lũ học sinh… Bọn nó ấu trĩ thiệt, đương nhiên ngươi đúng.”

Bốn mắt nhìn nhau, Snape xả giận, biểu thị chuyện này là đương nhiên rồi. Harry tự nhiên cảm thấy xẩu hổ, một cảm giác khó chịu bốc lên trong lòng hắn, Snape cũng không tự mình nghe được lời đồn, mà là hắn. Nghe người khác nói là một chuyện, có thể hơi quái dị một chút, thế nhưng mặt đối mặt, chia xẻ tin tức này, lại không giống nữa, nó giống như một loại cảm giác thân thiết khi cùng Snape chia sẻ bí mật các nhân, Harry bị cảm giác này của bản thân dọa nổi da gà.

Trời ạ, hắn nghĩ, hiện tại giờ cả đầu ta cũng có bệnh rồi.

“Như vậy, ta đi đây.” Harry nói, Snape không nói gì, phất tay về phía cửa ý bảo ngươi đi đâu thì đi, Harry đi tới cửa, quay đầu nhìn hắn một cái, Snape đang nhìn hắn – đều không phải cái kiểu muốn trừng mắt dọa đối phượng chạy mất, chỉ là nhìn.

Hắn có thể cảm giác cơ mặt đang vênh lên một dáng cười, thế nhưng cùng với đó, cơ mặt của Snape lại co quắp lại.

“Ngủ ngon, Giáo Sư.” Hắn nhẹ giọng nói.

“Ngủ ngon.” Dừng lại. “Potter.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.