CHƯƠNG 10
Sau khi sự việc xảy ra, Đào Nhạn Quân ở trên giường nằm hai ngày. Lăng Nhàn Vân ngược lại tinh thần tốt gấp trăm lần, lại thêm nội lực của Đào Nhạn Quân che chở và dược của Yến đại phu, hắn chỉ ở trên giường nghỉ một ngày liền vui vẻ đi tìm Đào Nhạn Quân. Bị Đào Nhạn Quân lạnh lùng trừng mắt, hắn liền bắt đầu cẩn thận chăm sóc y.
Đào Nhạn Quân làm gì có năng lực giận hắn được lâu. Đến lúc có thể xuống giường, tức giận đó đã sớm bị Lăng Nhàn Vân trước một câu nói ngọt sau một câu nói ngọt dụ cho tiêu hết. Rốt cuộc, y chỉ buộc Lăng Nhàn Vân phát thệ không bao giờ được uống cái si tình dược chó má kia nữa, chuyện này cũng liền trở thành quá khứ.
Sau đó, Đào Nhạn Quân vẫn cứ hơi một tí liền tự giam mình ở trong thư phòng, chỉ đến buổi tối mới cùng Lăng Nhàn Vân ngủ chung chăn. Tuy rằng y luôn tìm cách phòng bị, nhưng một tháng vẫn không tránh được để Lăng Nhàn Vân thực hiện được hai lần. Nói đến cũng thật ảo não, ở phía sau lưng Đào Nhạn Quân đi xuống một chút, nơi gần mông, có một chỗ cực kỳ mẫn cảm, vừa sờ toàn thân liền vô lực, cũng không biết Lăng Nhàn Vân làm cách nào ghi nhớ trong lòng, không ngờ lại có thể nhớ tới nơi kia. Đào Nhạn Quân một lần không chú ý, đã để hắn thực hiện được.
Đào Nhạn Quân không có biện pháp với Lăng Nhàn Vân, đành phải lôi Yến đại phu đến trong thư phòng nói chuyện một hồi về vấn đề thân thể của Lăng Nhàn Vân. Sau đó, y mới cùng Lăng Nhàn Vân quy ước ba điều, một tháng chỉ có thể làm hai lần, không đáp ứng y lập tức rời đi. Lăng Nhàn Vân còn có thể có biện pháp nào, ở mặt ngoài ủy ủy khuất khuất đáp ứng, kỳ thực trong lòng đã sớm vui tới nở hoa.
Từ đó, cuộc sống gia đình của hai người cứ ngọt ngào mật mật, kéo theo toàn bộ Lăng phủ cũng ngập ***g đèn đỏ, liên tiếp gả ba nha đầu, đều là gả cho hạ nhân trong phủ.
Chính lúc Lăng Nhàn Vân đang khoái hoạt tựa thần tiên, Sở vương thúc quay về kinh thành, mang theo một người, không phải Liễu Nguyên Khanh, mà là Bùi Thanh. Khi Lăng Nhàn Vân thu được tin tức, Đào Nhạn Quân đang ở bên cạnh hắn.
“Nhạn, Nhạn Quân, ngươi… Ngươi… Ta…” Lăng Nhàn Vân mặt mũi trắng bệch, nháy mắt đã đem các loại phản ứng Đào Nhạn Quân sẽ có đều tưởng tượng qua một lần, càng yêu y hắn lại càng đối với bản thân mình không tin tưởng.
Đào Nhạn Quân trong lòng biết rõ ràng chuyện gì xảy ra, trên khuôn mặt lại làm ra vẻ kinh ngạc.
“Bùi Thanh… Hắn… Thế nào… Thế nào…?”
“Nhạn Quân… Nhạn Quân… Ngươi đáp ứng sẽ không rời bỏ ta…” Lăng Nhàn Vân khẩn trương, ôm chầm lấy tay Đào Nhạn Quân, gắt gao không buông.
Đào Nhạn Quân làm ra bộ dáng do dự, chậm rãi nói: “Dù sao cũng đã từng có một hồi tình cảm, hắn cũng chưa từng ngược đãi ta, là ta thay lòng đổi dạ. Nhàn Vân, ta đáp ứng ngươi không rời đi, nhưng ngươi hãy cho ta gặp hắn một lần, để ta kết thúc với hắn.”
Yêu cầu này hợp tình hợp lý, Lăng Nhàn Vân tuy không muốn nhưng cũng không có lý do ngăn cản. Vội vã đến chỗ Sở vương thúc một lần, mới biết được Bùi Thanh bởi vì đào bới phần mộ tổ tiên của người khác mà ngoài ý muốn bị bắt. Nếu đổi là người khác, chỉ sợ đã nghĩ hắn là một kẻ trộm mộ thông thường, nhưng Sở vương thúc đã từng gặp qua Bùi Thanh, liếc mắt một cái liền nhận ra. Ngẫm kĩ lại xem, người này căn bản phải bị giam lỏng ở Hoàn Hầu phủ, đột nhiên lại xuất hiện ở Sở quốc, mà còn đào trộm phần mộ tổ tiên của người khác. Trong đó, tất nhiên là có ẩn tình.
Sau khi điều tra, Sở vương thúc mang Bùi Thanh về kinh thành. Về việc xử lý như thế nào, phải xem bên Tấn quốc nói ra sao trước. Lăng Nhàn Vân nghe Sở vương thúc tường thuật qua, cảm thấy cũng đáng nghi. Càng nghĩ, không biết như thế nào chợt nghĩ đến Đào Nhạn Quân. Hắn liền rùng mình, không muốn nghĩ tiếp nữa. Dù sao chuyện Đào Nhạn Quân không nói, hắn cũng không muốn hỏi, tựa như việc thích khách chẳng biết từ đâu xuất hiện ở Thanh Lương sơn trang. Tuy hắn biết rõ chuyện đó cùng Đào Nhạn Quân có quan hệ, thế nhưng nếu y không đề cập tới, hắn cũng không dám hỏi. Trực giác nói cho hắn biết có một số việc, không biết vẫn tốt hơn.
Về Lăng phủ đem sự tình nói cho Đào Nhạn Quân, Đào Nhạn Quân nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
“Nguyên lai vẫn là ta hại hắn.”
“Cái gì?” Lăng Nhàn Vân kinh ngạc, cứ thế không chú ý trong tiếng thở dài của Đào Nhạn Quân mang đầy ý châm chọc.
“Trước khi Bùi Thanh rời khỏi đào nguyên ít ngày, ta đã cùng hắn nhắc đến Hạo thiên tử ấn kí. Hạo thiên tử ấn kí ngươi cũng biết đi?”
“Biết, là ngọc bội mà cách đây tám trăm năm Hạo đế xưng vương đã cho khắc. Ba trăm năm trước, Hạo quốc chia thành chín châu, Sở, Tấn hai nước là một trong các châu. Theo truyền thuyết, ai có thể đoạt được Hạo thiên tử ấn kí sẽ có thể vượt qua kiếp nạn, thống nhất chín châu, xưng đế thiên hạ.”
“Ta ở đào nguyên ẩn cư tám năm, trong lúc rãnh rỗi, liền thích nghiên cứu những truyền thuyết loạn thất bát tao này. Ngày ấy, ta nói với hắn Hạo thiên tử ấn kí rất có khả năng ở Cẩm Châu của Sở quốc, không nghĩ đến hắn lại tin.”
“Chuyện hư vô ảo tưởng như thế, hắn cũng tin thật sao? Chẳng lẽ Bùi Thanh lại có dã tâm xưng đế thiên hạ?” Lăng Nhàn Vân nghĩ nghĩ, chỉ cảm thấy buồn cười.
Đào Nhạn Quân cũng cười. Người chí không ở triều đình giống Lăng Nhàn Vân tự nhiên sẽ không biết có nhiều người rất điên cuồng chấp nhất với quyền lực, sẵn sàng tìm đủ mọi cách. Tình cảm tám năm, dù rằng Bùi Thanh xuống tay hạ độc mình, Đào Nhạn Quân cũng không muốn đem sự tình đoạn tuyệt. Chỉ tại dã tâm của Bùi Thanh đích thực quá lớn, lại vọng tưởng cao xa, cả thủ đô Tấn quốc cũng chưa chắc có thể nắm trong tay, lại vọng tưởng xưng bá thiên hạ, cho nên mới rơi vào bẫy mà Đào Nhạn Quân sớm đã an bài tốt. Chỉ là… Liễu Nguyên Khanh lại không rơi vào bẫy, thật ngoài dự liệu của y. Chẳng lẽ Liễu Nguyên Khanh sau khi tới Cẩm Châu nhưng không cùng Bùi Thanh hội họp?
Bùi Thanh không bị giam vào đại lao, Sở vương thúc đưa hắn giam lỏng ở một biệt viện. Dưới sự an bài của Lăng Nhàn Vân, Đào Nhạn Quân cùng hắn một mình gặp mặt.
“Ngươi…”
Bùi Thanh tiều tụy hơn, trên mặt hiện lên một mạt buồn bực. Lúc nhìn thấy Đào Nhạn Quân, trước tiên là kinh hãi, sau đó là hoang mang. Đến khi thấy Đào Nhạn Quân ưu nhã loan hạ lưng, hái một mảnh hoa cúc chậm rãi để vào trong miệng, sau đó hướng mình mỉm cười, hắn mới bừng tỉnh. Tất cả sự tình ở trong đầu nhoáng lên một cái, hắn chợt hiểu được chính mình đã rơi vào bẫy của Đào Nhạn Quân. Khó trách hắn tính toán chu đáo chặt chẽ như thế vẫn dễ dàng bị phát hiện.
“Đào Nhạn Quân!” Trong giọng nói, có kinh, có giận, có hận.
Đào Nhạn Quân lại chỉ cười, cái gì cũng chưa nói, chuyển thân rời đi. Phía sau, truyền lại giọng nói của Bùi Thanh.
“Vì sao… Vì sao… Vì sao…” Bùi Thanh liên tục hỏi.
Đào Nhạn Quân cũng không quay đầu lại. Vì sao? Đơn giản là, ngươi chưa từng dùng chân tình đối xử với ta, lấy được từ ta hiển nhiên cũng chỉ là giả ý. Ngươi hại ta một, lấy được từ ta tự nhiên là mười.
Ngoài cửa lớn, Lăng Nhàn Vân bất an thò đầu vào nhìn, nghĩ muốn đi vào, lại sợ Đào Nhạn Quân tức giận. Bộ dáng này của hắn liền đem quan binh cùng thủ vệ nhìn đến tròng mắt đều sắp rơi xuống, sôi nổi suy đoán không biết Sở quốc có phải là có đại sự gì phát sinh hay không, mới đem vị thượng khanh đại phụ từ trước đến nay bình tĩnh thoải mái biến thành gấp đến độ như khỉ leo cây.
Đào Nhạn Quân rốt cuộc đi ra, cười nhẹ dắt tay Lăng Nhàn Vân.
“Chúng ta về nhà.”
Trên mặt Lăng Nhàn Vân liền cười như nở hoa.
“Ân, chúng ta về nhà.”
“Tới nhà, ta cho ngươi xem một thứ.”
“Cái gì vậy?”
“Ngươi đoán thử xem.”
“Ân… Nhạn Quân phải cho ta cái gợi ý, không đầu không đuôi ta đoán không được.”
“Thực dốt nát…”
“…”
Về Lăng phủ.
“Nha… Cái này ngươi cầm.”
“Là cái gì… Một trăm lẻ tám đề nghị cải cách Sở triều chính sự?”
“Ngươi xem xem, nếu có thể thông qua, thượng khanh đại phu ngươi liền có thể từ chức.”
“A, Nhạn Quân, nguyên lai mấy ngày nay ngươi nhốt mình trong thư phòng chính là làm cái này…”
Xem ra, cự li Lăng Nhàn Vân cách những ngày nhàn vân dã hạc trong mộng tưởng đã không còn xa.
Mấy tháng sau đó, xuân ấm hoa lại nở, hoa đào nơi đào nguyên lại nở đầy, sáng lạn như nụ cười trên mặt Đào Nhạn Quân. Vẫn là ngọn núi kia, vẫn là nhà tranh đó, chỉ là người bên cạnh đã thay đổi, còn Đào Nhạn Quân cũng không bao giờ ăn lại hoa đào cay đắng nữa.
Ở phía sau nhà tranh có đào một hồ nước, trồng một hồ sen, chỉ cần hè đến, lại có thể ăn được một mùa Liên Hoa cao thơm mũi ngọt miệng.
《 toàn bộ văn hoàn 》