Đào Nguyên Mộng

Chương 8: Chương 8




CHƯƠNG 8

 

 

            “Nhạn Quân… Nhạn Quân…” Lăng Nhàn Vân vẫy vẫy tay.

 

            Đào Nhạn Quân bất chợt hoảng hốt, mạnh mẽ quay đầu đi, thần sắc trên khuôn mặt trở nên vô cùng quái dị. Nguyên lai… Lăng Nhàn Vân thích, chỉ là ảo ảnh do bản thân tận lực tạo ra. Cái gì dũng khí, cái gì chấp nhất, y cùng Bùi Thanh lúc đó, căn bản là không có yêu, chỉ vì y buồn chán nên muốn chơi đùa mà thôi. Đột nhiên, Đào Nhạn Quân cảm thấy buồn cười, vì Lăng Nhàn Vân thích, cũng vì mình mấy ngày này động tâm, thật sự là thiên hạ lắm chuyện buồn cười. Lăng Nhàn Vân đã thích nhầm, mà y, lại là vì phần này đã thích nhầm mà động tâm.

 

            “Ha ha… Ha ha… Ha ha ha…”

 

            Đào Nhạn Quân đột nhiên cười ha hả, đem Lăng Nhàn Vân dọa sợ. Hắn mới hô một tiếng “Nhạn Quân “, Đào Nhạn Quân lại xem như không thấy, đứng lên tại chỗ rồi bay lên một nhánh cây.

 

            “Ngươi trở về đi…” Thanh âm Đào Nhạn Quân có chút rét run, vẫn không nhìn Lăng Nhàn Vân.

 

            “Nhạn Quân? Ngươi… Ngươi làm sao vậy…” Lăng Nhàn Vân trở tay không kịp, hơi giật mình ngẩng mặt, ngồi tại chỗ, chân còn chưa từ trong nước rút ra.

 

            “Ta có một số việc muốn nghĩ, ngươi trở về đi…”

 

            Đào Nhạn Quân vẫn nói một câu này, khóe mắt thấy Lăng Nhàn Vân vẫn bất động, y bỗng nhiên xoay người hướng trong rừng bay vọt đi.

 

            Lăng Nhàn Vân không nhúc nhích, cũng không lên tiếng hô hoán nữa, chỉ là ánh mắt dần biến thành bi thương, rũ tầm mắt nhìn xuống lòng bàn tay của mình. Nhạn Quân, Nhạn Quân, ngươi quả nhiên vẫn không quên được Bùi Thanh sao? Thế nhưng, ta nói rồi, nếu ta bắt được, ta sẽ không buông tay. Tuyệt ── không ── buông ── tay! Mở ra bàn tay bị nắm tới nổi gân xanh, Lăng Nhàn Vân từ từ nắm lại, dường như nếu đem xương nắm gãy hắn cũng không nới lỏng.

 

            Một tiếng tu huýt trầm thấp vang lên ở bờ hồ, làm kinh động vài con phi điểu trong rừng làm chúng phát ra thanh âm đập cánh phịch phịch. Phía xa, Lăng phủ hộ vệ rải ở bốn phía nghe thấy tiếng tu huýt, lập tức rời đi vị trí thực hiện một kế hoạch được bố trí kĩ lưỡng.

 

            Đào Nhạn Quân đi thật xa mới chịu ngừng lại. Mũ đã để lại ở bờ hồ, hai mắt tự nhiên không chịu đựng được ánh mặt trời gay gắt, đã bắt đầu phiếm lệ. Y không thể không từ trên nhánh cây bay xuống đất, nên đành mượn bóng cây né tránh ánh mặt trời. Cây cối nơi này sinh trưởng tươi tốt, lá cây rậm rạp hoàn toàn che khuất ánh nắng, vì thế trong rừng so với bên ngoài âm u hơn nhiều. Mắt Đào Nhạn Quân có thể nhìn được, nhưng nhìn không thấy tình hình ngoài một trượng, trên mặt đất lại còn có cây cỏ dây leo, nói chung là rất khó đi.

 

            Đã khó đi, Đào Nhạn Quân cũng liền lười đi. Y quay đầu nhìn về phía mình vừa đi qua, lại loáng thoàng chờ đợi Lăng Nhàn Vân tìm đến. Nhận thấy được tâm tình của mình, Đào Nhạn Quân cũng không biết là nên khóc hay nên cười. Mới vài ngày, y đã cùng Lăng Nhàn Vân sinh ra tâm tình ỷ lại. Lăng Nhàn Vân dùng thủ đoạn ngốc nghếch, lại hiệu quả hơn so với tám năm săn sóc của Bùi Thanh, đến tột cùng là Bùi Thanh không có duyên, hay là Lăng Nhàn Vân quá mức lợi hại?

 

            Hết chờ lại đợi, cũng không thấy Lăng Nhàn Vân đến. Đào Nhạn Quân nhăn mi thở dài, tên ngu ngốc kia, y nên làm sao với hắn? Đá đá thân cây bên cạnh, Đào Nhạn Quân càng thấy mù mịt. Vốn tưởng rằng tìm được một chính phẩm, ai biết chính phẩm này trong lòng nhớ mãi không quên lại là một Đào Nhạn Quân trong tưởng tượng của hắn. Nếu như Lăng Nhàn Vân biết sự thật về y cùng Bùi Thanh năm đó, hắn có thể thích y giống bây giờ hay không?

 

            Trước kia ở bờ hồ, Đào Nhạn Quân suýt nữa hỏi ra vấn đề này, tuy nhiên y vẫn nuốt trở lại cổ họng. Y không dám. Tuy rằng chỉ mới qua vài ngày ngắn ngủi, y đã hoàn toàn tiếp nhận người nam nhân này, thích thần tình kích động khi hắn tìm được thứ tốt đến cho y xem, thích hắn nằm sấp bên người y thấp giọng thì thầm thân mật, thích nhìn thần thái ủy khuất khi hắn muốn thân cận lại bị cự tuyệt, thích nhìn hắn đăm chiêu suy nghĩ mọi thứ đều vì mình, đem mình trở thành bảo vật che chở trong bàn tay.

 

            Nghĩ một chút, nếu như Lăng Nhàn Vân phát hiện chân tướng, không còn thích y nữa, sau đó không biết khi nào sẽ xuất hiện một người hắn chân chính thích, đi tặng vật quý cho người kia, ở cạnh người kia, đem người kia trở thành bảo bối trong tay… Suy nghĩ này khiến sắc mặt Đào Nhạn Quân tối sầm, lập tức liền hối hận, quả thật muốn tự tát mình một bạt tai, y vừa rồi vì sao lại muốn chạy chứ.

 

            Tuyệt không thể để cho Lăng Nhàn Vân biết chân tướng, người nam nhân này… Là chính phẩm y thật vất vả mới tìm được, là của y, ai cũng đừng nghĩ cướp đi. Nếu Lăng Nhàn Vân đã thích y từ một sai lầm, vậy y liền… Đâm lao thì phải theo lao, biến giả thành thật. Nói chung, thứ mà Đào Nhạn Quân y muốn, y nhất định phải đoạt được, cùng lắm thì… Sau này y liền làm người có dũng khí lại chấp nhất, dường như cũng không phải chuyện khó khăn lắm.

 

            Chủ ý đã định, tảng đá lớn trong lòng Đào Nhạn Quân cũng rơi xuống. Nhìn đến nơi mình vừa đi qua, tuy nói đôi mắt nhìn không quá xa, nhưng y nghĩ bản thân cách đàm hồ nước cũng không quá xa. Y thật cẩn thận tiến lên, không phải vì sợ bị thực vật hỗn độn bên dưới làm sẩy chân, mà là lo lắng nơi này có thể đột nhiên nhảy ra một con rắn hay không.

 

            “Nhạn Quân… Nhạn Quân… Ngươi ở nơi nào? Nhạn Quân…”

 

            Đi chưa được mấy bước, phía trước loáng thoáng truyền đến tiếng la lo lắng của Lăng Nhàn Vân. Đào Nhạn Quân trong lòng ấm áp, khóe miệng hàm chứa ý cười. Tên ngu ngốc này, vẫn còn đến tìm y.

 

            “Nhàn Vân, ta ở trong này!”

 

            Thanh âm Đào Nhạn Quân theo gió truyền ra ngoài, tiếng la của Lăng Nhàn Vân đột nhiên trở nên hưng phấn hơn nhiều.

 

            “Nhạn Quân, ta nghe thấy thanh âm của ngươi rồi, đứng yên đừng nhúc nhích, ta tới đón ngươi.”

 

            Không bao lâu, thân ảnh của Lăng Nhàn Vân liền hiện ra trong tầm mắt Đào Nhạn Quân. Nghiêng ngả lảo đảo đi đến, hắn đưa tay ôm Đào Nhạn Quân.

 

            “Nhạn Quân, ta tìm ngươi thật khổ…”

 

            Đào Nhạn Quân nhìn hắn sắc mặt trở nên trắng nhợt, một bộ thở hổn hển, không kềm nổi một hồi yêu thương, vội vàng dùng tay đè lại ngực hắn đưa vào một cổ nội lực giúp hắn thả lỏng tâm mạch, nói: “Hộ vệ của ngươi đâu? Làm gì phải tự mình chạy mệt chết như vậy, để bọn họ tới tìm ta cũng được.”

 

            Lăng Nhàn Vân “A”  một tiếng ngẩng đầu lên nói: “Ta đã quên, lúc nãy chỉ lo nghĩ tranh thủ thời gian tìm ngươi. Nhạn Quân, có phải ta nói sai cái gì làm ngươi sinh khí không?” Vừa nói, một bên hai tay nắm lấy y phục Đào Nhạn Quân, một bộ đánh chết không buông tay.

 

            “Ta không có tức giận… Quên đi, không đề cập tới việc này, chúng ta trở về.”

 

            Lăng Nhàn Vân nhìn nhìn sắc mặt Đào Nhạn Quân, liền đáp ứng. Đang muốn đi theo Đào Nhạn Quân trở về, đột nhiên sắc mặt biến đổi. Hắn mạnh mẽ túm lấy Đào Nhạn Quân, trong miệng cũng kinh hô một tiếng “Nhạn Quân cẩn thận!”.

 

            Đào Nhạn Quân kỳ thực trước khi Lăng Nhàn Vân túm y đã nghe tiếng xé gió. Đang muốn nắm lấy Lăng Nhàn Vân nghiêng mình, lại không ngờ bị Lăng Nhàn Vân túm lấy làm mất trọng tâm, cả người ngã về bên trái. Sau đó, bên tai chỉ nghe đến Lăng Nhàn Vân hét thảm một tiếng. Đào Nhạn Quân quay người lại, chỉ kịp tiếp lấy thân thể Lăng Nhàn Vân ngã xuống, mặc kệ tiếng gió phía sau, y nhún chân, ôm lấy Lăng Nhàn Vân hướng về phía trước chạy ra khỏi tán cây, giẫm lên nhánh cây trên đường hướng bờ hồ mà đi.

 

            Ánh mặt trời gai mắt làm cho y hầu như không mở được mắt, miễn cưỡng đi được một đoạn đường, dù đã cố gắng không ngừng, lệ thủy cũng đầy viền mắt. Y cả nhánh cây dưới chân cũng nhìn không thấy, một cước giẫm lên khoảng không, rơi xuống.

 

            “A…”

 

            Có lẽ là rơi xuống đất chấn động quá lớn, Lăng Nhàn Vân phát ra một tiếng rên. Đào Nhạn Quân nửa quỳ trên mặt đất, cẩn thận đem hắn đặt trong ***g ngực, dùng một bàn tay lau đôi mắt, lúc này mới nhìn rõ trên vai Lăng Nhàn Vân cắm một mũi tên, bàn tay cầm chặt mũi tên đã bị huyết tuôn ra nhiễm rất đỏ.

 

            Bùi Thanh! Đào Nhạn Quân bỗng nhiên nhớ lời Dạ Ảnh, liền liên tưởng đến nhóm người Bùi Thanh lưu lại. Trong lòng đại hận, y lúc đó thực nên bảo Dạ Ảnh đem những người đó đều tiêu diệt.

 

            “Đau… Nhạn Quân, ta đau quá…” Lăng Nhàn Vân ảm đạm nghiêm mặt, thống khổ nhìn Đào Nhạn Quân.

 

            Không nghĩ nhiều, Đào Nhạn Quân nhanh chóng điểm mấy chỗ huyệt đạo cầm máu, sau đó tiếp tục vì Lăng Nhàn Vân truyền nội lực bảo vệ tâm mạch. Mũi tên trước mặt nhìn thật kinh tâm, thế nhưng y cũng không dám rút ra.

 

            “Nhàn Vân, không có việc gì, ta mang ngươi trở về sơn trang, ngươi sẽ không có việc gì…” Chưa bao giờ tâm lý Đào Nhạn Quân hoảng loạn như thế này, đến nỗi y không phát hiện tay Lăng Nhàn Vân vẫn còn nắm tên chưa hề nới lỏng.

 

            Không dám lại dùng khinh công, sợ lần thứ hai ngã xuống sẽ đụng chạm tới vết thương của Lăng Nhàn Vân, Đào Nhạn Quân đành phải từng bước từng bước trên đất rừng ẩm ướt khó khăn tiến về phía trước. Y chú ý thanh âm bên tai truyền lại, tựa hồ cũng không có người theo tới, hoặc là người tới công phu ẩn nấp rất cao.

 

            “Nhạn Quân…” Thanh âm hư nhược của Lăng Nhàn Vân vang lên, “Nhạn Quân… Ta có thể nào sẽ chết hay không?”

 

            “Ngu ngốc, đừng nói điềm xấu. Có ta ở đây, ngươi làm sao mà chết được.” Đào Nhạn Quân bị từ “chết” hù sợ tới mức trong lòng hoảng hốt, nội lực trong tay lại truyền sâu sắc vài phần.

 

            Lăng Nhàn Vân miễn cưỡng giương một nụ cười không có tinh thần, cúi thấp đầu nói: “Nhạn Quân, ta có phải là rất vô dụng hay không? Mấy ngày trước đây, ta còn nói phải làm tốt hơn so với Bùi Thanh, phải làm người độc nhất vô nhị của ngươi. Thế nhưng… Ta sẽ chết, sẽ không cơ hội chứng minh…”

 

            “Câm miệng, không phải không cho ngươi nói điềm xấu sao?” Đào Nhạn Quân phân tâm, thiếu chút nữa đụng vào một thân cây phía trước.

 

            “Tuy rằng… Tuy rằng không thể chứng minh… Nhưng mà… Có thể… Vì Nhạn Quân đỡ mủi tên, ta cảm thấy thật cao hứng, ta… Vì Nhạn Quân… Cho dù chết cũng cam lòng…”

 

            “Đừng nói nữa!” Đào Nhạn Quân hét lớn một tiếng, vì hoảng hốt mà tức giận. Thế nhưng tiếng hô vừa ra khỏi miệng, y lại hối hận, thanh âm trở lại mềm nhũn, “Nhàn Vân, đừng nói nữa… Tốt lắm, ngươi tốt lắm, Bùi Thanh hắn cả một ngón tay của ngươi cũng còn kém.”

 

            “Ngươi không cần an ủi ta… Ta biết, ở trong lòng Nhạn Quân, ta vĩnh viễn cũng không bằng Bùi Thanh…” Lăng Nhàn Vân sắc mặt lại trắng vài phần.

 

            “Điều ta nói là sự thật, ngươi so với Bùi Thanh tốt lắm…” Đào Nhạn Quân đột nhiên dừng bước, cúi xuống hôn lên hai gò má Lăng Nhàn Vân, “Tiểu ngu ngốc, ngươi đối với mình không có nửa điểm tin tưởng sao? Ta thích ngươi, so với Bùi Thanh thích hơn nhiều.”

 

            “Thật sao?” Ánh mắt Lăng Nhàn Vân sáng rực, trên khuôn mặt cũng có chút thần thái.

 

            “Ngươi muốn ta nói mấy lần?” Đào Nhạn Quân nhìn chừng, thế nào còn chưa ra khỏi cánh rừng? Chẳng lẽ đi nhầm phương hướng rồi? Lăng phủ hộ vệ vì sao vẫn chưa có tới. Chẳng lẽ bọn họ thực sự yên tâm để Lăng Nhàn Vân một mình vào rừng?

 

            “Vậy ngươi hôn ta đi.” Lăng Nhàn Vân liếm liếm môi, cười như biến thành kẻ trộm.

 

            Đào Nhạn Quân lặng người, còn chưa nói, hai tay Lăng Nhàn Vân đã quấn lên cổ y, đôi môi ấm nóng ẩm ướt chuẩn xác dán sát vào y.

 

            Một mũi tên lặng lẽ rơi xuống đất, phát ra một tiếng vang nhỏ, chỉ là không người chú ý. Hiển nhiên, hai người ôm nhau cùng một chỗ còn có chuyện trọng yếu hơn đang tiến hành. Người nào đó bởi vì hiểu lầm nguyên nhân hai ngày nay Đào Nhạn Quân không cho hắn chạm vào vì kỹ thuật của hắn có vấn đề, cho nên mấy ngày này tựa hồ thực sự chăm chỉ học “khẩu kỹ” [1] , lúc này đang nỗ lực tiến hành thực chiến. Chờ Đào Nhạn Quân phát hiện mũi tên rơi trên mặt đất, đã là lúc mặt trời ngả về tây.

 

            Khổ nhục kế!

 

            Lúc Đào Nhạn Quân phát hiện mũi tên trên mặt đất, liền tức giận, nhất là nhìn thấy vẻ mặt Lăng Nhàn Vân như mèo con vừa trộm được cá, lại hận không thể đem mũi tên cầm trong tay cắm lại trên người hắn. Nghĩ đến y cả đời khôn khéo, lại để Lăng Nhàn Vân hạ gục triệt để. Tuy nói mắt của y ở trong rừng âm u thực sự nhìn không rõ lắm, nhưng nhiều khi lo lắng sẽ bị loạn, nếu không lại thế nào chẳng nghĩ đến việc nếu quả thật là người Bùi Thanh phái tới giết mình, Dạ Ảnh thế nào lại không chặn lại.

 

            “Nhạn Quân, ngươi sinh khí?” Lăng Nhàn Vân mắt thấy mắt Đào Nhạn Quân nhìn chằm chằm mũi tên, tranh thủ thời gian kéo kéo ống tay áo của y, bộ dạng phục tùng sụp xuống mí mắt như muốn nói ta đã sai rồi.

 

            Đào Nhạn Quân tuy là bụng đầy nộ hỏa, nhưng vừa thấy dáng dấp Lăng Nhàn Vân đáng thương như vậy, cũng phát tác không được. Bất lực ném đi mũi tên, duỗi tay bắn lên trán Lăng Nhàn Vân không nhẹ không nặng, nói: “Sau này không được gạt ta nữa.”

 

            “Không gạt không gạt…” Lăng Nhàn Vân trên mặt cười như nở hoa, ngoài miệng đáp ứng thống khoái, trong lòng lại nghĩ nếu không nhờ cái lừa này, đâu thể nghe đến suy nghĩ đích thực của Đào Nhạn Quân.

 

            Đào Nhạn Quân vẫn nhìn không ra ý nghĩ lưu chuyển trong đầu Lăng Nhàn Vân, nhớ tới dáng dấp bối rối trước kia của mình, cũng thấy xấu hổ, ho nhẹ một tiếng, chỉ vào mũi tên trên mặt đất nói: “Đây là từ trong tay áo ngươi lấy ra đi?” Nghĩ lại, lúc đó y bị túm đến một bên, cũng không nhìn thấy Lăng Nhàn Vân trúng tên, chỉ nghe tiếng hắn hét thảm thiết. Có lẽ mũi tên kỳ thực đã sớm bắn đến nơi nào, chỉ tại đôi mắt hắn nhìn không được xa, cho nên mới nhìn không rõ mũi tên.

 

            Lăng Nhàn Vân cười mỉm, gật gật đầu, sau đó nghiêng đi thân thể ngăn chặn tầm mắt Đào Nhạn Quâm, lặng lẽ đem mũi tên đá ra xa chút.

 

            “Còn máu này?”

 

            “Là máu gà, hắc hắc…” Lăng Nhàn Vân nhìn nhìn y phục trước ngực mình, chán ghét nhăn lại mi, “Cứng lại hết rồi, dính vào ta thật là khó chịu. Nhạn Quân, chúng ta trở về gột rửa đi.”

 

            “Đáng đời!” Đào Nhạn Quân hoãn hạ sắc mặt, mắng một câu, quay đầu bước đi.

 

            Lăng Nhàn Vân vui tươi hớn hở theo sát, cầm lấy tay Đào Nhạn Quân, nói: “Nhạn Quân, nơi này cây cỏ hỗn độn, cẩn thận coi chừng ngã.”

 

            Đào Nhạn Quân nhìn hắn tay đầy máu gà, trừng mắt, Lăng Nhàn Vân tức khắc buông tay, đi nhanh hai bước mở đường cho hắn, đem dây leo rũ xuống phía trước đẩy qua một bên. Đào Nhạn Quân nhìn hắn cố hết sức, cuối cùng nhịn không được, bắt lại tay hắn, nói: “Ngươi không cần phí sức, ta nhìn thấy được.”

 

            Tuy giọng nói có một ít tức giận, nhưng Lăng Nhàn Vân lại cảm thấy Đào Nhạn Quân đây là quan tâm hắn, lại lập tức vui vẻ. Đi chưa được mấy bước, liền ra khỏi cánh rừng, khung cảnh trước mắt khiến cho hai người đều lặng người.

 

            Lăng phủ hộ vệ canh giữ ở bìa rừng, thần sắc đề phòng cảnh giác, đao kiếm ra khỏi vỏ. Ở giữa là ảnh vệ của Đào Nhạn Quân, làm thành một vòng, cùng Lăng phủ hộ vệ đứng song song. Trên mặt đất là hơn mười cỗ thi thể. Qua cách ăn mặc cho thấy, không phải ảnh vệ, cũng không phải Lăng phủ hộ vệ. Hiện trường rõ ràng có vết tích ấu đả, nhưng trên thân Lăng phủ hộ vệ trông lại rất sạch sẽ, không có vết tích đấu đá.

 

            Đào Nhạn Quân sau khi ngẩn ra, tức khắc kịp phản ứng. Sơn cốc này khá xa sơn trang, dễ cho người ẩn thân đánh úp, có lẽ đám người Bùi Thanh lưu lại đích thực chọn thời cơ này đến động thủ. Lăng phủ hộ vệ bởi vì giúp đỡ Lăng Nhàn Vân vào trong rừng bố trí âm mưu, kết quả không chú ý khiến những người này thông qua vòng phòng vệ, thế là ảnh vệ đang âm thầm ẩn thân bị buộc phải ra tay tiêu diệt những người này. Cũng vì như thế, không có ảnh vệ kịp đến thông tri âm mưu Lăng Nhàn Vân thiết kế cho Đào Nhạn Quân. Lúc y cùng Lăng Nhàn Vân ở trong rừng tâm sự chuyện ta với ta, Lăng phủ hộ vệ lặng yên rời khỏi cánh rừng, lại vừa vặn nhìn thấy ảnh vệ chưa kịp ly khai, không biết địch ta, liền đao kiếm ra khỏi vỏ. Đại khái là bởi vì ảnh vệ biết Lăng phủ hộ vệ là bạn không phải địch, lại không thể giải thích, cả hai mới đứng bất động ở đây.

 

            “Không nghĩ đến bên ngoài náo nhiệt như thế, phải không, Nhạn Quân?” Lăng Nhàn Vân lén lút hướng Đào Nhạn Quân nhướng mi. Vừa quay đi, biểu tình liền trở thành nghiêm túc nói với Lăng phủ hộ vệ, “Các người làm rất khá, hiện tại thu hồi đao kiếm, đối với bằng hữu trợ giúp các ngươi động tay động chân thật quá thất lễ.”

 

            Đào Nhạn Quân phẩy tay với ảnh vệ, ảnh vệ lập tức tản đi, vô thanh vô tức ẩn tới nơi tăm tối. Bọn họ đã gọi là ảnh vệ, tự nhiên sẽ không dễ dàng lộ trước mặt người khác.

 

            Lăng Nhàn Vân xem những thi thể này chướng mắt, chỉ huy Lăng phủ hộ vệ đem thi thể toàn bộ xử lý, mới quay đầu tìm Đào Nhạn Quân. Thấy Đào Nhạn Quân ngồi xổm bên bờ hồ rửa tay, hắn liền tự nhìn hai tay mình, tranh thủ thời gian chạy đến bên cạnh Đào Nhạn Quân cũng ngồi xổm xuống liều mạng rửa tay.

 

            Đào Nhạn Quân nhìn Lăng Nhàn Vân không lên tiếng, chờ hắn rửa xong tay, mới thản nhiên nói: “Làm sao ngươi biết ảnh vệ là người của ta?”

 

            “A? Hứ… Cái này a…” Lăng Nhàn Vân nhớ tới cái gì đó, mặt đỏ lên, “Ngày đó… Chính là lần đầu tiên hôn ngươi, ám tiễn đó… Hắc hắc, ta đã biết bên cạnh Nhạn Quân nhất định có người bảo hộ. Vừa ra khỏi cánh rừng, gặp ánh mắt những người đó nhìn Nhạn Quân rất tôn kính, cho nên…”

 

            “Ai nghĩ ngươi ngu ngốc, kẻ đó mới chính là ngốc.” Đào Nhạn Quân cúi đầu than thở, liếc mắt thấy trên hai gò má Lăng Nhàn Vân có hai luồng đỏ ửng, hai mắt nhìn trừng trừng môi của mình. Không cần nghĩ cũng biết hắn muốn gì, Đào Nhạn Quân không kềm nổi lại sinh ra cảm giác vừa buồn cười vừa bất lực.

 

            Tàn nhẫn gõ một cái lên ót Lăng Nhàn Vân, y nói: “Nghĩ cái gì, hừ, trở lại tính sổ với ngươi.”

 

            Lăng Nhàn Vân bị gõ mới hoàn hồn. Mắt thấy sắc mặt Đào Nhạn Quân không tốt, liền trở mình làm một bộ hư nhược.

 

            “Nhạn Quân, ta mệt mỏi… A a, ngực ta đau quá… Chân cũng mềm nhũn, vừa xót vừa đau. Hôm nay đi bộ nhiều… Lưng cũng đau… Còn có cổ, cổ cũng mỏi a…”

 

            Biết rõ ràng hắn đang giả vờ đáng thương, Đào Nhạn Quân vẫn chịu thua hắn. Tuy rằng Lăng Nhàn Vân miệng thật khoa trương, nhưng sắc mặt lại càng lúc càng xanh, mệt mỏi cũng giấu không được, hôm nay quả thật khiến hắn mệt mỏi.

 

            “Sau khi trở lại, ngươi ngày mai đừng nghĩ xuống giường.” Đào Nhạn Quân ôm lấy nam nhân luôn miệng hô đau này, một bên phi thân hướng về phía sơn trang, một bên oán hận nói.

 

            “Nhạn Quân…” Ánh mắt Lăng Nhàn Vân ngay lập tức sáng ngời, sau đó trên mặt bắt đầu sung huyết, “Cái này… Cái này… Ta còn không chuẩn bị tốt, có phải là… Quá nhanh …”

 

            Rất rõ ràng, Lăng Nhàn Vân nghe một đằng nghĩ một nẻo đi. Có thể nói, đã nhiều ngày nay hắn tâm tâm niệm niệm nghĩ đến việc này, đến nỗi vừa nghe đến Đào Nhạn Quân nói ra lời hơi có ý gợi đến, hắn liền không tự chủ được liên tưởng.

 

            Đào Nhạn Quân một hơi nghẹn ở trong cổ họng, ho khan mãnh liệt, hai tay đem Lăng Nhàn Vân ôm càng chặt hơn, hận không thể tại chỗ ghìm chết cái tên hay suy nghĩ lung tung này.

 

            Lăng Nhàn Vân liền vỗ lưng Đào Nhạn Quân, giúp y thuận khí.

 

            “Thế nào lại không cẩn thận như vậy… Ngươi ho khan, ta cũng không nỡ.”

 

            Đào Nhạn Quân nghe xong những lời này, bực tức trong lòng liền biến mất, thế nhưng vẫn nghiêm mặt nói: “Ta mới ho khan vài tiếng, ngươi liền không nỡ. Vậy ngươi có biết hay không, ngươi vừa gạt ta trúng tên, trong lòng ta so với ngươi còn đau hơn gấp trăm lần.”

 

            Lăng Nhàn Vân vội vàng cười trừ, nhưng khóe mắt lại mang theo một mạt đắc ý.

 

            “Nhạn Quân, ta biết sai còn chưa được sao? Vừa rồi, tuy là diễn trò, nhưng là muốn cho ngươi biết, ta đem mạng của ngươi còn đặt nặng hơn so với chính mình. Nếu không phải… Nếu không phải bọn họ thà rằng bị ta xử tử cũng không chịu đưa ta tên thật, ta cũng sẽ không dùng tên giả cùng máu gà đến làm bộ. Nếu ánh mắt của Nhạn Quân tốt một chút, thấy rõ một chút, mưu kế thô thiển của ta cũng không lừa được ngươi.”

 

            “Ngươi còn dùng muốn tên thật, không muốn sống nữa sao…” Đào Nhạn Quân giận dữ, “Ngươi nghe kỹ cho ta! Nếu muốn ta ở lại bên cạnh ngươi, ngươi liền hảo hảo bảo toàn cái mạng nhỏ này của mình. Trước đây không tính, nhưng từ hiện tại trờ đi, nếu còn khiến ta phát hiện ngươi đối bản thân có nửa phần khinh thường, ta liền rời đi ngay tức khắc, đi thật xa thật xa, cho ngươi tìm không ra.”

 

            “Được rồi, ta đã biết… Nhất định sẽ không còn như vậy…” Lăng Nhàn Vân mắt thấy Đào Nhạn Quân tức giận, trên trán không kềm nổi đổ mồ hôi lạnh, trong lòng lại giống như uống mười cân mật, ngọt thấu tim.

 

            Si ngốc nhìn gương mặt Đào Nhạn Quân, mi mắt Lăng Nhàn Vân dần dần trở nên nặng trĩu. Mệt mỏi quá a, đừng, đừng có ngủ…

 

            Lăng Nhàn Vân luyến tiếc đem tầm mắt gắt gao đặt trên khuôn mặt Đào Nhạn Quân. Khuôn mặt này, không phải nghiêng nước nghiêng thành, thế nhưng càng xem càng dễ coi, càng xem càng thoải mái, đừng ngủ… Đừng ngủ… Đừng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.