Hắn nâng tấm da sói trắng lên, quỳ một gối trước mặt nàng.
Sắt Sắt sợ ngây người, trước nay đều nói, dưới gối nam tử có dát
vàng, nam tử này thế mà quỳ gối trước mặt nàng, mà còn quỳ rất tự nhiên
và tao nhã như vậy. Chẳng lẽ hắn có điều cầu xin nàng sao? Không phải là muốn nàng làm tế ti chứ? Phong Noãn làm sao có thể muốn nàng đi làm tế
ti, chẳng lẽ hắn cũng cực kỳ sùng kính thần phật? Hay là vì cái gì khác?
Nàng theo bản năng muốn đỡ Phong Noãn dậy, nhưng khi nhìn đến trên
gương mặt Phong Noãn tràn đầy ý cười nhu tình, nàng có chút không biết
làm sao. Nàng luôn luôn trầm ổn bình tĩnh nhưng trong giây phút này đây
lòng có chút bối rối.
“Ngươi mau đứng lên đi, có chuyện gì cứ việc nói thẳng!” Sắt Sắt tránh đi ánh mắt ôn nhu của hắn, cúi đầu nói.
Phong Noãn vẫn không đứng lên, chỉ nâng tấm da sói trắng lên, thanh
âm da diết, nói bằng một ngôn ngữ mà nàng nghe không hiểu gì. Phong Noãn vận nội lực lên nói, giọng nói hùng hậu, thu hút, thanh âm kiên nghị,
ôn nhu, mang theo ma lực khó cưỡng nổi, vọng tới tai của từng người.
Lời nói của hắn như sấm rền, khiến mỗi một người trên thảo nguyên đều sợ ngây người, một bầu không khí chợt yên tĩnh, ngưng đọng, lại có vài
nữ tử vừa đi ra vừa khóc ô ô. Sao lại thế này? Sắt Sắt thấy Khả Hãn và
Yên Thị há to miệng kinh ngạc. Mà khuôn mặt tuấn mỹ của Dạ Vô Yên đang
ngồi trên nhã tọa trong phút chốc như hàn băng, đôi mắt phượng hẹp dài
như được phủ bởi một màn sương mù lạnh lẽo, bàn tay thon dài run nhè nhẹ bóp chặt chén rượu.
“Tuyền vương, sao lại thế này, nàng không phải là trắc phi của ngươi hay sao, Ngạo Thiên sao có thể…?” Khả Hãn kinh ngạc hỏi.
Dạ Vô Yên lạnh lùng nói: “Bổn vương vừa rồi nói lầm rồi, nàng chỉ
từng là phi tử của ta.” Nói xong, hắn nâng chén muốn nhấp một ngụm rượu, nhưng bàn tay run kịch liệt, vất vả lắm mới đưa được chén rượu đến bên
môi, lại không cách nào nuốt xuống được. Đôi mắt đen thẳm xuyên qua
chiếc chén trong suốt, mang theo một tia khẩn trương nhìn đôi nam nữ
trên đài cao.
Mặc kệ người khác khiếp sợ như thế nào, Sắt Sắt cũng không thể nào
nghe hiểu được Phong Noãn đang nói cái gì, hắn dùng một loại ngôn ngữ
khác, có lẽ là ngôn ngữ riêng của Bắc Lỗ quốc bọn họ. Ngoại trừ nàng,
người khác đều có thể nghe hiểu được, ngay cả Dạ Vô Yên đóng tại biên
quan lâu ngày, chắc cũng hiểu được.
“Nàng không cần nói gì cả, chỉ cần nhận tấm bạch da sói này là được!
Nó tượng trưng cho tình hữu hảo của người Nam Việt các người và Bắc Lỗ
quốc bọn ta! Như vậy nàng sẽ không cần phải làm tế ti.” Phong Noãn cúi
đầu nói, lần này hắn dùng ngôn ngữ Nam Việt, không vận nội lực, thanh âm rất nhỏ chỉ có Sắt Sắt mới có thể nghe được. Hắn vừa nói vừa nở nụ
cười, vô cùng đáng yêu, vô cùng ôn nhu, ngầm chứa một tia giảo hoạt.
Chỉ là vậy sao? Sắt Sắt nâng mắt nhìn Phong Noãn, trực giác nàng bảo
rằng không đơn giản như thế. Nhưng nàng thật sự sợ phải làm tế ti. Nàng
chầm chậm nâng tay tiếp nhận tấm da sói từ tay của hắn.
Trong nháy mắt khi Sắt Sắt tiếp nhận tấm da sói, chiếc chén rượu
trong tay Dạ Vô Yên bị bóp vỡ nát, từng mảnh sứ trắng nhỏ cứa tay hắn,
máu chảy đỏ tươi, mà hắn lại như không nhận ra, chỉ chằm chằm nhìn lên
đài cao với ánh mắt lạnh lùng, dữ dội.
Trên đài cao, Phong Noãn đem tấm da sói trắng đặt vào trong tay Sắt
Sắt, mỉm cười đứng dậy, thân hình cao lớn như núi Thái sơn che chở, bảo hộ nàng hướng phía sau đài đi xuống.
Phía sau đài là một một dãy ghế ngồi có che màn, có rất nhiều nữ nhân của Thiên Hữu viện đang ngồi. Các nàng thấy Sắt Sắt và Phong Noãn đi
tới, trong đôi mắt đẹp lóng lánh tỏa ra sự ngưỡng mộ. Xem ra những nữ tử Thiên Hữu viện này đều không hẳn là cam tâm tình nguyện hầu hạ thần
phật a, nếu không thì không tỏ vẻ cực kỳ ngưỡng mộ khi thấy nàng cùng
Phong Noãn đi tới. Chỉ có Y Lãnh Tuyết quả không hổ là tế ti, lúc này
vẫn lặng lẽ đứng dưới cây cổ thụ bên ngoài khán đài, trên gương mặt
tuyệt mỹ không lộ chút biểu cảm nào, chiếc váy trắng như tuyết tung bay
trong gió, như một tiên tử nơi cung trăng không nhiễm bụi hồng trần.
Đứng bên cạnh Y Lãnh Tuyết là Y Doanh Hương trong bộ trang phục màu hồng.
Y Doanh Hương lúc này khiến Sắt Sắt có cảm giác xa lạ. Nếu hai lần
trước gặp mặt, Y Doanh Hương đều mang bộ dạng lụy tình, tiều tụy , thì
lúc này, nàng tuy rằng vẫn tái nhợt tiều tụy như trước, nhưng đôi đồng
tử đen như có lửa thiêu cháy, ánh mắt tràn ngập lửa giận, trong bộ trang phục hồng rực, khiến người khác không kềm lòng được phải kinh hãi.
Nếu ánh mắt có thể giết người, chỉ sợ nàng đã sớm chết dưới ánh mắt của Y Doanh Hương.
“Giang Sắt Sắt, ta hận ngươi!” Y Doanh Hương nghiến răng nghiến lợi gằn từng tiếng nói.
“Ta biết! Ngươi đã từng nói qua, không cần lúc nào cũng phải nhắc nhở ta!” Sắt Sắt thản nhiên nói. Y Doanh Hương chưa bao giờ che giấu nỗi
hận đối với Sắt Sắt, sao nàng lại không biết? Thật buồn cười, nàng đã bị nàng ta hại mất đi trinh tiết, lại còn bị nàng ta hận. Thật là không có thiên lý nha.
Chỉ là, Sắt Sắt không muốn so đo với nàng ta. Đối với một người cố chấp như thế, chỉ sợ không thể nói đạo lý với họ được.
Sắt Sắt nhẹ nhàng bước thẳng ra ngoài. Nàng có cảm giác ánh mắt phẫn
hận của Y Doanh Hương dán chặt sau lưng nàng, tựa hồ muốn khoan thủng
người nàng.
Phong Noãn ngừng lại không đi, hắn tựa lên thân cây, đôi mắt ưng hẹp
dài khẽ híp lại, lạnh lùng không một chút tình cảm, thản nhiên phun ra
nói: “Y Doanh Hương, làm ơn có lý trí một chút. Muốn hận thì ngươi nên
hận ta, là ta không thích ngươi, không nên đem nỗi hận của ngươi gán lên người nàng. Nói thật cho ngươi biết, nàng còn chưa có thích ta! Nhưng
cho dù ngay cả nàng không thích ta, chúng ta cũng không thể. Có hiểu
không? Ta hy vọng ngươi sớm ngày tìm được hạnh phúc của riêng mình.”
“Hạnh phúc của ta, còn có thể tìm sao?” Y Doanh Hương thì thào nói,
nhìn gương mặt lãnh liệt của Phong Noãn, lòng nàng thấm đẫm tuyệt vọng.
Vì Sắt Sắt diễn tấu khúc “Quốc phong” chấn động con dân Bắc Lỗ quốc
nên việc tuyển tế ti càng thêm nan giải, bất kể nữ tử nào của Thiên Hữu
viện đều không có tài nghệ như Sắt Sắt. Cuối cùng, Khả Hãn quyết định, Y Lãnh Tuyết vẫn tạm thời làm tế ti, việc tuyển tân tế ti sẽ được dời
sang năm sau.
Với Dạ Vô Yên, một năm chờ đợi hẳn phải ngắn hơn nhiều so với bốn
năm, dù sao thì nàng cũng đã giúp hắn được một việc, Sắt Sắt cười khổ.
Sắt Sắt tránh né đám người náo nhiệt, bước chậm trên thảo nguyên.
Thảo nguyên này cảnh sắc thật mỹ lệ, đáng tiếc là nàng không có tâm tình để thưởng thức. Nàng chậm rãi bước dọc theo bờ sông, bỗng thấy cạnh một gốc cây bên bờ sông có một bóng người đang đứng, đó là Dạ Vô Yên, y
phục rộng thùng thình bay phấp phới trong gió, cả người toát ra một cảm
giác lạnh lùng.
Sắt Sắt muốn vòng qua tránh mặt hắn, không ngờ hắn cảm nhận được sự
có mặt của nàng, hắn chậm rãi xoay người, đôi đồng tử đen thâm thúy chăm chú lẳng lặng nhìn nàng, trên gương mặt tuấn mỹ đến kinh tâm động phách không có biểu cảm gì.
Sắt Sắt nhìn ánh mắt của hắn, nếu không lầm nàng tựa hồ thấy trong mắt hắn thoáng qua một tia đau đớn.
Nàng hoài nghi mình nhìn lầm, muốn nhìn kỹ lại thì đã thấy ánh mắt Dạ Vô Yên bỗng nhiên chuyển qua chăm chú nhìn tấm da sói trắng trên tay
nàng, ánh mắt thâm thúy bỗng nhiên sắc bén, gương mặt lãnh tuấn như phủ
thêm một tầng sương lạnh.
Hắn bất động thanh sắc đứng đó, đôi đồng tử đen thâm trầm như biển,
khiến Sắt Sắt không nhìn ra được trong lòng hắn đang suy nghĩ những gì.
Hắn vẫn nhìn chằm chằm tấm da sói trắng trong tay nàng, khóe môi
nhếch lên tản ra một chút ý cười lạnh buốt: “Bổn vương có lẽ nên chúc
mừng ngươi!” Thanh âm của hắn lạnh lùng mang theo một tia giễu cợt.
Chúc mừng nàng? Nàng có gì đáng để chúc mừng? Sắt Sắt ngưng mi khó hiểu.
“Ta nghĩ ta cũng nên chúc mừng ngươi. Sang năm Y tế ti có thể trở
thành vương phi của ngươi rồi!’’ Sắt Sắt không chút khách khí lạnh giọng nói.
Thân mình Dạ Vô Yên cứng đờ, gương mặt tuấn mỹ khẽ dao động tựa hồ
không có gì vui sướng đối với lời chúc của Sắt Sắt. Hắn chợt xoay mặt về phía sông, dưới ánh mặt trời, thân hình cao ngất đổ thành một cái bóng
dài tà tà trên mặt đất.
Sắt Sắt đứng im sau lưng hắn một lát, nhìn bóng dáng cô đơn của hắn,
nàng không rõ vì sao hắn không vui. Gặp được giai nhân hằng ái mộ đã
lâu, hắn hẳn là phải rất vui sướng. Sắt Sắt thật không đoán ra lòng dạ
của nam nhân này mà nàng cũng lười đoán, hắn có vui hay không cũng không liên hệ gì tới nàng.
Sắt Sắt xoay lưng hướng đám đông đi đến. Con dân Bắc Lỗ quốc thấy
nàng đều hết sức cung kính, còn hướng nàng mỉm cười thi lễ, miệng nói
thứ ngôn ngữ mà nàng không hiểu. Sắt Sắt cảm thấy thật kỳ lạ, chẳng lẽ
vì nàng diễn được một khúc “Quốc phong” mà bọn họ đâm ra sùng bái nàng?
Ngẫm lại có chút gì đó không đúng.
Tối đến, đại hội tế trời còn có một tiết mục cuối cùng, đó là múa tế thần quanh lửa trại.
Nghe nói nữ tử Thiên Hữu viện khiêu vũ rất đẹp, ban ngày Sắt Sắt thấy nữ tử kia biểu diễn Yêu Cổ quả là rất tuyệt vời. Không biết vũ điệu tế
thần này có đặc sắc hay không!
Màn đêm chậm rãi buông xuống.
Bầu trời đêm trên thảo nguyên trong suốt mà xa xăm lạ thường, vầng
trăng treo trên không trung kia lại tuyệt mỹ kinh người, sáng ngời tĩnh
lặng, trắng như ngọc, tinh thuần như tuyết.
Lửa trại được đốt cháy bùng lên tận trời, như muốn thiêu đỏ cả một
mảnh không trung, dường như muốn hắt lên vầng trăng sáng tỏ lạnh lùng
cao cao xa xăm. Tiếng trống thùng thùng và tiếng mã thủ cầm du dương
vang lên, các cô nương và các nam tử Bắc Lỗ quốc trẻ tuổi thân mặc trang phục dân tộc diễm lệ, chân đạp nhịp, vừa múa vừa hát trước ánh lửa bập
bùng.
Ở Nam Việt, Sắt Sắt chưa từng gặp qua tình cảnh như thế này, một đám
đông lẫn lộn cả nam và nữ, vừa múa vừa hát, mỉm cười vô ưu vô lo. Bên
cạnh lửa trại là một cái bàn dài dành cho Khả Hãn của Bắc Lỗ quốc và
hoàng thất quý tộc, vừa uống rượu vừa xem ca múa.
Vũ điệu thứ nhất kết thúc, tiếng trống ngừng lại, chỉ còn làn điệu
duyên dáng của tiếng mã thủ cầm lượn lờ quấn quít trong không trung.
Khoảng hai mươi đến ba mươi nữ tử Thiên Hữu viện xuất hiện, các nàng
mặc trang phục nghê thường thuần trắng, mái tóc được búi lên cao, trên
đầu gài các loại trang sức muôn hình muôn vẻ, đầu vai khoác các dải lụa
có màu sắc khác nhau, như tiên nữ trên trời. Tay trái các nàng đều đeo
chuông đồng, tay phải cầm những cái trống đồng nho nhỏ, nắm tay nhau,
chân bước theo những động tác đơn giản nhưng thật đồng đều, thật thống
nhất. Những dải lụa mềm mại đầy màu sắc tung bay trong gió, trong bóng
đêm lấp lánh như những dải cầu vòng. Chuông đồng trên tay trái các nàng
không ngừng phát ra thanh âm du dương theo từng động tác của vũ điệu.
Thì ra đây là vũ điệu tế thần, tuy đơn giản nhưng lại rất đẹp.
Tiếng đàn mã thủ như gặp tri âm tri kỷ, chợt trào dâng rồi ngắt nhịp, các nữ tử này quây thành một vòng tròn, như tuyết liên mới nở, cánh hoa bung ra hé lộ ra nhụy hoa. Một nữ tử toàn thân tuyền một màu trắng
thuần khiết hiện thân, như thủy tiên đón gió, kinh diễm thoát tục.
Là Y Lãnh Tuyết!
Lúc này thân hình Y Lãnh Tuyết uyển chuyển theo những động tác múa,
như nhụy hoa, lạnh lùng nhưng trong trẻo, ôn nhu. Các nữ tử áo trắng vây quanh nàng khiêu tế thần vũ, mà nàng đứng chính giữa vòng, bắt đầu vũ
động tay áo và mảnh hồng lăng trên vai như nước chảy mây trôi.
Khinh dật như gió, mỹ lệ như hoa. Kỹ thuật múa của Y Lãnh Tuyết rất đẹp.
Sắt Sắt liếc nhìn ánh mắt si mê của nhóm người xung quanh, chậm rãi
rời đám đông. Y Lãnh Tuyết quả là một vị giai nhân hiếm thấy, mỹ mạo
khuynh thành, vũ điệu câu hồn.
Ở thảo nguyên, nhiệt độ khá chênh lệch, ban ngày mặt trời rực sáng,
hòa nhuận ấm áp, ban đêm gió thổi khá lạnh. Sắt Sắt cảm thấy hơi lạnh,
nàng lấy ra tấm da sói trắng mà Phong Noãn đưa cho, choàng lên người để
che chắn chút gió lạnh ban đêm.
Theo phía sau Sắt Sắt, Vân Khinh Cuồng thấy nàng phủ tấm da sói trắng lên người, đôi đồng tử đen nhíu lại, hắn ngày thường luôn hi hi ha ha,
đột nhiên lúc này cau mày khó chịu, ngay cả Tiểu Sai và Hoa Tai trên mặt cũng có chút lạnh lùng.
“Sao các ngươi lại có vẻ mặt này với ta?” Sắt Sắt ngưng mi hỏi, rõ ràng ba người này đang không vui.
“Tất nhiên là vì tấm da sói này của ngươi.” Hoa Tai lạnh lùng nói, trong thanh âm mang theo một chút bất mãn.
“Tấm da sói này làm sao?” Sắt Sắt ngước mắt hỏi. Chỉ là một tấm da sói thôi, sao các nàng lại như thế?
“Chẳng lẽ ngươi không hiểu tấm da sói này có ý nghĩa gì?” Hoa Tai trừng mắt to lên hỏi.
“Còn có ý nghĩa gì? Chỉ là một tấm da sói mà thôi.” Sắt Sắt nhíu mày khó hiểu, trong lòng đột nhiên cả kinh.
Tiểu Sai mỉm cười nói: “Giang cô nương thật sự không biết sao? Trên
thảo nguyên có một tập tục, bình sinh nam tử trên thảo nguyên khi săn
được con mồi đầu tiên, bộ da của nó sẽ được dành tặng cho người trong
lòng của hắn. Nếu nữ tử kia tiếp nhận bộ da thú đó, đó là tiếp nhận tâm ý của hắn, sau này sẽ không ai được tiếp cận nữ tử kia nữa.”
“Cái gì?” Trong lòng Sắt Sắt vô cùng kinh ngạc, nàng không biết Bắc
Lỗ quốc có tập tục như vậy. Nếu thế thì tấm da sói Phong Noãn đưa cho
nàng nhất định không phải là do hắn săn được lần đầu tiên.
Sắt Sắt cười trong trẻo, nói: “Tấm da sói này chắc không có ý nghĩa
đó đâu, có lẽ không phải do Hách Liên hoàng tử lần đầu tiên săn được.”
Sắt Sắt nói thế nhưng trong lòng cũng không chắc, nàng vẫn chưa quên,
lúc ấy nụ cười của Phong Noãn ôn nhu sáng lạn cỡ nào.
“Chẳng lẽ ngươi không biết khi Hách Liên hoàng tử quỳ gối trước mặt ngươi đã nói gì sao?” Hoa Tai hỏi.
“Hắn đã nói gì?” Sắt Sắt trầm giọng hỏi.
“Hắn nói, nếu nàng nguyện ý nhận tấm da sói của ta là đã nguyện ý làm bạn với ta suốt đời. Mà ngươi, lại tiếp nhận tấm da sói của hắn. Nay
trong mắt con dân của Bắc Lỗ quốc, ngươi đã là ý trung nhân của Nhị
hoàng tử bọn hắn.”, Hoa Tai thản nhiên nói.
Thì ra là vậy, Sắt Sắt ngẩn ra, hèn chi Phong Noãn dùng ngôn ngữ của
Bắc Lỗ quốc nói với nàng câu nói kia, hắn sợ nàng cự tuyệt. Lúc này, Sắt Sắt đột nhiên hiểu ra, vì sao Y Doanh Hương hận nàng như thế, vì sao Dạ Vô Yên chúc mừng nàng, vì sao con dân thảo nguyên thấy nàng đều mỉm
cười thi lễ. Tất cả đều có nguyên nhân.
Trong chớp mắt, trong lòng nàng nổi lên đủ mọi tư vị, hỗn loạn, phức tạp, ngay cả chính nàng cũng không hiểu rõ.
Nàng biết Phong Noãn thích nàng, nhưng nàng không ngờ hắn cầu tình
với nàng trước mặt con dân Bắc Lỗ quốc như vậy. Tình cảm của hắn đối với nàng thâm sâu như vậy sao?
Sắt Sắt gục đầu xuống, mái tóc đen của nàng thổi tung bay trong gió đêm.
“Các ngươi cứ tiếp tục xem đi, ta ra ngoài. Ta muốn một mình yên tĩnh.” Sắt Sắt nói với Tiểu Sai và Hoa Tai.
“Đừng đi quá xa.” Tiểu Sai cười khẽ nói.
Sắt Sắt xoa cằm bước về phía trước. Thảo nguyên thật mênh mông bát
ngát vô cùng. Sắt Sắt ngồi trong biển cỏ, lẳng lặng ngắm nhìn vầng trăng trên cao đến xuất thần.
“Đang suy nghĩ chuyện gì?” Phong Noãn không biết từ khi nào đến bên cạnh nàng, thấp giọng hỏi.
“Ta đang nghĩ, vì sao ngươi lại gạt ta?” Sắt Sắt cũng không nhìn
Phong Noãn, chỉ ngửa đầu nhìn vầng trăng. Tấm da sói trên người nàng
dưới ánh trăng như tỏa ra hào quang ngân bạch, càng tôn lên dung nhan
thanh lệ của nàng, hàng mi cong như được họa nên.
Ngữ khí của nàng rất nhẹ và chậm, tựa hồ đang nói đến một chuyện
không đáng quan tâm. Nhưng Phong Noãn biết, nàng để ý. Khi nàng cải
trang thành Tiêm Tiêm công tử, nàng càng có vẻ bình tĩnh tựa hồ không
thèm để ý bao nhiêu, là nàng càng đang tức giận bấy nhiêu.
“Nàng hiểu ý nghĩa của tấm da sói rồi sao?” Phong Noãn giương hàng mi đen rậm, cúi người nâng mặt Sắt Sắt lên, bắt buộc Sắt Sắt phải đối mặt
với hắn.
“Ta muốn toàn bộ người trên thảo nguyên này đều biết, nàng là nữ tử
Hách Liên Ngạo Thiên ta yêu mến, ai cũng không được thương tổn nàng,
càng không thể để nàng đi làm tế ti.” Hắn giữ mặt của nàng lại, kiên
định gằn từng tiếng nói, đôi mắt ưng tối đen như bùng lên ngọn lửa thiêu cháy nóng bỏng.
Sắt Sắt ngưng mi, gạt tay Phong Noãn ra, thản nhiên cười nó: “Ta biết ngươi vì cứu ta, nhưng tại sao phải dùng thứ ngôn ngữ mà ta không
hiểu.”
“Nếu như nàng nghe hiểu, nàng nhất định sẽ cự tuyệt ta, không đúng
sao?” Phong Noãn cúi đầu nhìn nàng, thanh âm trầm thấp ẩn chứa một tia
cô đơn.
Sắt Sắt trong lòng chìm xuống, Phong Noãn nói rất đúng, nàng nhất
định cự tuyệt hắn, mà như vậy hắn sẽ không cứu được nàng. Nhưng nàng vẫn không thích cảm giác này, cảm giác bị mọi người xem là ý trung nhân của Phong Noãn.
Nàng vói tay đem tấm da sói đang choàng trên vai cởi ra, khóe môi cong lên khẽ cười nói: “Trả lại cho ngươi!”
Đôi mắt tối đen của Phong Noãn thoạt có một tia mất mát, nhưng rồi
hắn cười nhẹ nói: “Không cần phải trả lại ta gấp gáp như vậy, buổi tối
rất lạnh, nàng khoác lên người cho ấm đi.”
Sắt Sắt híp mắt cười, đôi mắt lấp lánh trong suốt. Nàng nói: “Noãn,
đừng quên ta là Tiêm Tiêm công tử, chúng ta vẫn là huynh đệ chứ! Tấm da
sói này, ta nghĩ, ngươi nhất định sẽ tìm được một nữ tử khác thích hợp
hơn.”
Phong Noãn vẫn đứng yên bất động. Hắn cầm tấm da sói trắng, cúi người xuống phủ lên người Sắt Sắt, lạnh lùng kiên định nói: “Cả đời này tấm
da sói này là của nàng. Không một nữ tử nào khác có thể có được.”
Hắn choàng cẩn thận tấm da sói lên người nàng rồi đứng dậy nói: “Ta
phải đi xem vũ điệu tế thần.” Hắn nhanh chóng bỏ đi, tựa hồ sợ Sắt Sắt
sẽ trả lại tấm da sói cho hắn một lần nữa.
Sắt Sắt nhìn theo bóng dáng của Phong Noãn, nhè nhẹ thở dài, chậm rãi đứng dậy.
Lúc này vũ điệu tế thần tựa như đang đến cao trào, chỉ nghe nhịp
trống trào dâng, tiếng đàn mã thủ mênh mang như đang nỉ non với tri âm
tri kỷ. Sắt Sắt giũ những cọng cỏ đang dính nơi tay áo, chuẩn bị đến xem vũ điệu tế thần.
Chợt nghe Phong Noãn hét to một tiếng: “Y Doanh Hương!”
Sắt Sắt sợ đến mức giật mình, còn chưa rõ lý do thì thấy một mũi tên bay thẳng tắp nhắm ngực nàng phóng tới.
Thế của mũi tên cực mạnh, tựa như sấm chớp, như phong lôi, có lẽ còn
mau hơn cả tia chớp. Có lẽ vì tiếng trống tiếng nhạc quá lớn nên nàng
không nghe được tiếng rít gió của mũi tên. Trong nháy mắt mũi tên đã đến trước mặt nàng, tựa hồ không thể tránh được.
Trong lúc đó, Sắt Sắt thấy Phong Noãn trong đám đông đang lao về
hướng của nàng. Nhưng không còn kịp nữa, mũi tên này có lẽ sẽ xuyên suốt ngực nàng.
Trong nháy mắt, dưới ánh lửa, một bóng người từ bụi cỏ bên cạnh nàng
nhảy ra với tốc độ kinh người, vươn cánh tay ra bắt lấy nàng. Sắt Sắt
chỉ cảm thấy đất trời rung chuyển, hắn lập tức đẩy nàng ra rồi thay vào
vị trí của nàng.
Sắt Sắt ngả ngửa trên bãi cỏ mềm mại, tai nàng nghe được thanh âm của mũi tên nhọn đâm vào da thịt, nhưng nàng không cảm thấy đau đớn.
Nàng nằm trên bãi cỏ, dưới lưng là cỏ xanh mềm mại, mịn màng, nhưng nàng không có cảm giác gì, chỉ cảm thấy trống rỗng.
Nàng mở to mắt nhìn, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn vào đôi mắt sâu thăm thẳm của Dạ Vô Yên.
Hắn nhìn vào thật sâu trong mắt nàng, đôi đồng tử đen không có biểu
cảm gì, như đêm xuân tuy có vô vàn ánh sao soi rọi trên bầu trời nhưng
vẫn tối đen như mực.
Sắt Sắt không hiểu vì sao hắn lại cứu nàng! Dường như hắn vẫn nấp trong bụi cỏ kia, thời khắc nguy hiểm mới nhảy ra cứu nàng.
Thân hình của hắn lung lay muốn ngã, cuối cùng đứng không vững, ngã
gục lên thân nàng. Đầu của hắn gối lên khuôn ngực mềm mại của nàng, hoàn toàn bất động. *té khôn ớn =))*
Sắt Sắt trừng to đôi mắt, theo bản năng nàng lấy tay sờ sau lưng hắn, chỉ cảm thấy đầu ngón tay ươn ướt, soi lên ánh trăng thì thấy đầu ngón
tay nhuộm máu đỏ thẫm. Tim Sắt Sắt đột nhiên co rút, nỗi kinh hoàng
không kềm chế được dâng lên.
Dạ Vô Yên bị thương. Hắn vì nàng mà bị thương.
Sắt Sắt nghĩ mình đang nằm mơ, việc này làm sao có thể xảy ra!
Nàng nằm trên cỏ không dám động đậy. Nàng sợ sẽ động đến miệng vết
thương của hắn. Hắn nằm trên người nàng, Sắt Sắt có thể nghe được tiếng
tim của hắn nảy lên nặng nề.
Phong Noãn phóng như bay chạy đến, tốc độ cực nhanh, mang theo một
luồng gió lạnh. Hắn cẩn thận nâng Dạ Vô Yên dậy. Sắt Sắt ngồi dậy, trừng mắt thấy sau lưng Dạ Vô Yên máu chảy đẫm ướt cả áo, nhìn rất đáng sợ!
Mũi tên kia bắn ngay hậu tâm *ngay dưới tim* của hắn.
Lúc này sắc mặt Dạ Vô Yên tái nhợt đến cực điểm, hàng mi thon dài nhắm chặt lại như đang gắng chịu đựng đau đớn.
Tiếng thét lớn vừa rồi của Phong Noãn kinh động tất cả mọi người đang xem vũ. Vân Khinh Cuồng dẫn đầu một nhóm người chạy vội tới. Thấy Dạ Vô Yên bị thương, sắc mặt hắn trầm xuống, duỗi ngón tay điểm mấy đại huyệt trên lưng Dạ Vô Yên.
“Hắn có sao không?” Sắt Sắt nhẹ giọng hỏi, nàng cảm giác giọng nói
của mình run rẩy tựa hồ không còn là giọng nói của chính nàng.
Vân Khinh Cuồng mím môi không nói lời nào, đôi mắt đen tia ra lãnh ý khiến người khác sợ hãi.