Đạo Phi Thiên Hạ

Chương 86: Q.3 - Chương 86




“Phu nhân, chúng ta vẫn tiếp tục ngắm hoa sao?” Một thị nữ đứng kế bên nàng cẩn thận hỏi.

Sắt Sắt nghe Minh Xuân Thủy đã rời đi, lòng nàng còn có tâm tình ngắm hoa sao? Huống chi nàng đã là một nữ tử bị mù, làm sao mà ngắm hoa? Sắt Sắt xoay người, dọc theo con đường giữa những bụi hoa chậm rãi đi đến tiểu lâu. Khi đi ra, nàng đã nhảy ra từ cửa sổ, khi trở về lại không dễ dàng như vậy, bởi vì nàng căn bản không biết cửa sổ nằm ở đâu?

Không cẩn thận đạp phải một gốc hoa, Sắt Sắt thở dài một tiếng, thị nữ đưa nàng trở về “Hải Nguyệt lâu”.

Nàng ngày xưa cũng không phải quá phong lưu nhưng cũng tự do phóng khoáng. Sao có thể đoán được hôm nay lại bị Minh Xuân Thủy xem giống như tù nhân nhốt ở đây, hơn nữa còn bị mù. Đáy lòng nàng không khỏi cảm thấy xót xa.

Trở lại tiểu lâu, Tiểu Sai đã nấu thuốc xong, thật cẩn thận bưng tới. Sắt Sắt thổi nguội thuốc, bưng chén thuốc lên uống một hơi cạn sạch. Nàng mong đôi mắt này thị lực có thể sớm phục hồi trở lại.

Không biết nguyên nhân gì nàng lại bị mù, Sắt Sắt cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm. Mãi cho đến bữa tối Minh Xuân Thủy vẫn chưa trở về, nàng nghĩ hắn ở cùng nữ tử kia chắc hẳn là có rất nhiều chuyện muốn nói với nhau.

Sắt Sắt dùng xong bữa tối liền bắt đầu tập nội công, nàng sẽ không quên đêm qua Minh Xuân Thủy đã nói một câu,hắn nói võ công của nàng còn kém hắn rất xa .Hắn cuồng ngạo như vậy, nàng muốn một ngày có thể cùng quyết đấu với hắn, xem hắn còn dám khinh thường nàng nữa không.

“Tiểu Sai. hiện tại là giờ gì?” Sắt Sắt làm cho nội lực trong cơ thể vận hành một chút rồi thu hồi nội lực lại, thản nhiên hỏi.

“Đã là giờ tý rồi, phu nhân nghỉ ngơi đi.” Tiểu Sai đứng ờ phòng ngoài trả lời.

Sắt Sắt thản nhiên cười cười, đã đến giờ tí rồi sao? Ngồi luyện công đến quên mất thời gian, mà Minh Xuân Thủy cùng nữ tử kia cũng quên thời gian luôn sao?

Nàng sờ soạn đi đến bên cạnh giường, đang định cởi áo ngủ đi ngủ thì nghe thì nghe bước chân truyền đền, trầm ổn nhưng không nhẹ cũng không chậm, rất nhanh đã đi vào trong phòng. Người có thể xâm nhập vào trong phòng như vậy ngoại trừ Minh Xuân Thủy thì không có ai khác, chỉ là tối nay vì sao bước chân của hắn lại có chút hỗn loạn như vậy?

Trong lòng Sắt Sắt đột nhiên dâng lên một dự cảm không tốt, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? Nữ tử kia không phải đã tỉnh lại rồi sao?

Tiếng bước chân dừng lại trước mặt nàng, bên trong phòng lâm vào một mảnh yên tĩnh.

Hắn đứng ờ trước mặt nàng nhưng lại không nói lời nào. Hắn có ý gì đây? Chẳng lẽ có chuyện gì khó mở miệng như vậy sao?

Sắt Sắt lạnh lùng cười cười, cũng không 'lên tiếng, sắc mặt thản nhiên ngồi một chỗ, chờ hắn mở miệng.

Thật lâu sau, chỉ nghe âm thanh khàn khàn của Minh Xuân Thủy theo bóng đêm truyền đến: “Sắt, nàng luyện tập loại nội công nào?”

Sắt Sắt nhíu mày, thật ra cũng không dự đoán được hắn lại hỏi nàng như vậy.

“Ngươi làm sao biết loại nội công ta luyện không bình thường?” Sắt Sắt hỏi. Hắn hỏi như vậy thì nàng đã hiểu hắn nhất định biết nội công của nàng khác hẳn với người thường.

“Có một lần ở hải đảo nàng bị ngấm nước biển toàn thân lạnh như băng, ta tính dùng nội lực sưởi ấm cho nàng nhưng lại phát hiện loại nội công nàng luyện tương khắc với nội lực của ta, căn bản là ta không thể đưa nội lực của ta vào người nàng được. Có phải nàng luyện loại nội công dùng kì dược hổ trợ, .tiến triển thần tốc không?”

Sắt Sắt không chớp mắt, thật sự không nghĩ ra Minh Xuân Thủy lại hỏi nàng việc này, hắn đối với võ công của nàng cho tới giờ cũng không có hứng thú. Hắn vừa hỏi vậy là vì cái gì?

“Này, vì sao ngươi hỏi điều này?” Sắt Sắt thản nhiên hỏi.

Minh Xuân Thủy trầm mặc một chút rồi nói một cách khó khăn: “Nàng ấy tuy tỉnh lại nhưng thuốc của Vân Kinh Cuồng khôn thể giải trừ hết độc dược trong người nàng. Giờ phút này nàng ấy cũng giống như một người tàn phế, không thể cử động được, ngay cả nói chuyện cũng không thể. Vân Kinh Cuồng nói, có một loại nội công đặc biệt có thể bức loại độc này ra. Bởi vì nội công kì dược này cùng với loại nội công quái dị của nàng hợp lại thành một đúng là cách giải độc.”

“Vậy sao?” Sắt Sắt thản nhiên nói. Thanh âm nhẹ nhàng coi như không liên quan đến mình. Nhưng trong nội tâm nàng, song gió lại đang cuồn cuộn nổi lên, thì ra hắn hỏi nàng luyện tập loại nội công gì là vì muốn nàng đi cứu nữ tử kia.

Khóe môi nàng nhếch lên, lộ ra một chút ý cười nhẹ nhàng, mờ mịt giống như lúc nào cũng có thể tiêu tán trong bóng đêm.

“Không sai, thứ ta luyện tập chính là loại nội công này.” Nàng gằn từng tiếng, nhẹ giọng nói.

Minh Xuân Thủy nhìn ý cười bên môi nàng, trong lòng đau xót. Hắn đi đến phía trước, vén vài sợi tóc bay loạn trên trán nàng nói: “Nàng ta hiện tại chính là một người tàn phế, chỉ có nàng mới có thể cứu được nàng ta, đi cứu nàng, được không?”

Sắt Sắt tuy không nhìn thấy hắn nhưng lại có thể cảm nhận được hắn khi mơn trớn trên trán nàng, đầu ngón tay lại run rẩy. Hắn đang lo lắng cho nữ tử kia sao? Nàng nghẹn giọng hỏi: “Ngươi.. .rất muốn để ta đi cứu nàng sao?”

“Đúng vậy!”

Minh Xuân Thủy nhẹ giọng đáp, chi cần có một chút hy vọng, hắn đều hy vọng có thể cứu nàng. Hắn không hy vọng nàng trờ thành một kẻ tàn phế, đò so với cái chết còn khó chịu hơn.

“Được, ta đồng ý với ngươi!” Sắt Sắt ngước mắt trong trẻo cười nói.

“Chủ tử, không được đâu, độc của phu nhân vẫn chưa hết, nếu lúc này vận công trừ độc thì sẽ không tốt cho thân thể sau này.”

Tiểu Sai đứng ngoài phòng nghe được lời nói của Minh Xuân Thủy thì quỳ trên mặt đất. đau khổ cầu xin.

Các thị nữ trong phòng ngoài phòng đều quỳ xuống.

Ánh mắt Minh Xuân Thủy phát lạnh, lạnh lùng nói: “Các ngươi đều lui ra hết!”

Các thị nữ bị ánh mắt lạnh băng của hắn dọa đều đồng loạt khom người lui ra ngoài, chỉ còn Tiểu Sai quỳ gối ở đó, đau khổ cầu xin.

Sắt Sắt đứng dậy, lần theo tiếng nói đi đến bên cạnh Tiểu sai, duỗi cánh tay đỡ Tiểu Sai dậy, khẽ cười nói: “Tiểu Sai, ngươi khóc cái gì, bất quá cũng chi là giải độc thôi mà, ta không sao đâu. Ngươi đứng lên đi!”

Tiểu Sai khổ tâm suy nghĩ cho nàng, thậm chí còn không tiếc cãi lại mệnh lệnh chủ tử, tâm ý của nàng ta làm nàng cảm động.

“Tiểu Sai, giúp ta đi.” Sắt Sắt cúi đầu nói, nàng sẽ đi cứu nữ tử kia. Khi còn là Tiêm Tiêm công tử, nàng luôn vì nghĩa cứu người. Phong Noãn, Nam Tinh, Bắc Đẩu đều do nàng cứu. Đối với những người xa lạ không chút quen biết nàng đều cứu. Huống chi người lúc này nàng cứu lại chính là người trong lòng của hắn, mà hắn lại mờ miệng cầu xin nàng, nàng làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn.

Nhưng mà, vì sao đáy lòng lại cảm thấy chua sót như vậy! Tâm tình so với những lần cứu người trước quả nhiên là không giống nhau.

“Đi thôi” Nàng quay đầu hướng về phía Minh Xuân Thủy đang đứng cười cười, dường như không thèm để ý điều gì cả.

Tòa lâu thanh lịch kia tên là “Yên Ba Uyển”, Sắt Sắt được Tiểu Sai đỡ, chậm rãi bước vào. Nàng từng vài lần đi qua chỗ sân này, cũng tìm mong có thể đến khoảng sân này ngồi, cũng không nghĩ đến mong muốn ấy lại được thực hiện trong tình trạng này. Chuyện đời thật là khó có thể đoán trước được.

Trong viện trồng rất nhiều loại hoa cỏ quý, bởi vì không khí tràn ngập hương hoa ngào ngạt. Xuyên qua một dãy hành lang, lên vài bậc thang, quẹo qua một khúc quanh, liền nghe được vài thị nữ nhẹ giọng thi lễ, tiếp theo đó là tiếng leng keng trong trẻo của tấm màn thủy tinh vang lên.

Gió đêm lành lạnh tan biến, trên người cảm thấy ấm áp, Sắt Sắt cảm giác được mình đã đi vào một gian phòng ngủ.

Bên trong, vị thuốc nồng đậm thoang thoáng cùng mùi huân hương tự nhiên hòa quyện, tạo ra vẻ yên tĩnh mà thanh nhã.

Vân Kinh Cuồng đang ngồi trước bàn điều chế thuốc, quần áo màu tro. lúc này bị các loại thuốc nhuộm khiến nhìn không ra hình dạng, giống như màu của các loại thuốc. Hắn nhìn thấy Sắt Sắt cùng Tiểu Sai tiến vào thì trong nháy mắt trừng lớn đôi mắt, không chớp hỏi: “Tiểu Sai, tại sao ngươi lại cho phu nhân vào đây?”

Đôi mắt Tiểu Sai đã sớm hồng lên, nghe Vân Kinh Cuồng hỏi cũng không trả lời, chỉ lui về phía sau bĩu môi.

Minh Xuân Thủy theo sau chậm rãi bước vào, thản nhiên nói: “Loại công lực phu nhân luyện tập chính là loại ngươi nói, ngươi nói qua xem phải làm sao mới cứu người được?”

Vân Kinh Cuồng ngạc nhiên há hốc mồm: “Lâu chủ, ngươi.. .không phải đang nói giỡn chứ.” Một Vân Kinh Cuồng luôn luôn nhạy bén giờ lại nói chuyện lắp bắp như vậy, cho dù thế nào cũng không nghĩ tới Sắt Sắt lại luyện tập loại nội công này.

Đôi đồng tử của Minh Xuân Thủy híp lại,thản nhiên nói: “Vân Kinh Cuồng, nói đi, làm sao để cứu người?”

“Bị thương một người để cứu một người, lâu chủ. ngươi chọn được sao?” Vân Kinh Cuồng nhẹ giọng hỏi, đôi mắt đen yên lặng nhìn Minh Xuân Thủy.

Không khí vốn đã yên tĩnh bên trong buồng trở nên càng tĩnh lặng hơn, loại yên tĩnh này làm cho người ta cảm thấy áp lực vô cùng.

Bên môi Sắt Sắt thản nhiên gợi lên một nụ cười khổ.

Trên giường truyền đến một trận âm thanh y y a a giống như tiếng trẻ con học nói. Sắt Sắt biết đó chính là nữ tử trong lòng Minh Xuân Thủy. âm thanh y y a a như vậy lọt vào tai làm cho người ra vô cùng chua xót.

Minh Xuân Thủy nghe được tiếng y a kia thì ánh mắt nghiêm trọng, chậm rãi đi đến bên cạnh giường, tầm mắt chăm chú dừng trên người nữ tử kia, âm thanh đau đớn nói:

“Bị thương ngàn người để cứu một người đều sẽ không tiếc.”

Thân mình Sắt Sắt run rẩy, thật ra câu trả lời của Minh Xuân Thủy cũng không làm nàng quá mức kinh ngạc. Nàng biết, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ mặc không cứu nữ tử ki2S, đó dù sao cũng là nữ tử hắn từng yêu mến, nếu như hắn không cứu nàng ta, có lẽ ngay cả nàng cũng sẽ coi thường hắn.

Nhưng nghe được câu trả lời của hắn, lòng nàng vẫn giống như bị một cây châm băng giá đâm xuyên vào, không chỉ có kim châm làm nàng đau đớn mà còn mang theo ý lạnh ở phía sau. Trong bóng tối truyền đến tiếng thở dài của Vân Kinh Cuồng, hắn gằn từng tiếng, trầm siọng nói: “Để cho người bệnh uống viên thuốc này vào, sau đó vận công bức độc ra.”

Có một thị nữ đi qua, đỡ nữ tử trên giường ngồi lên, đem viên thuốc kia đưa vào trong miệng nàng. Dưới ánh nến lung linh, nét mặt của nữ tử kia vô cùng mảnh mai, tuy rằng bị kịch độc tra tấn khiến cho cực kì tiều tụy, sắc mặt cũng trở nên trắng xanh nhưng vẫn như cũ có thể thấy được nàng lúc trước là một giai nhân xinh đẹp như thế nào.

Nàng ta tuy rằng thân mình không hề cử động, cũng không thể nói chuyện nhưng ánh mắt vô cùng tỉnh táo. Ánh mắt trong trẻo của nàng chăm chú dừng trên người Sắt Sắt, dường như có một vẻ khó hiểu, còn có một vẻ mê hoặc.

Thị nữ nhanh tay trải tấm thảm trắng trên mặt đất, Minh Xuân Thủy cúi người ôm nữ tử kia đặt lên thảm. Sau đó, hắn chậm rãi xoay người đi đến trước mặt Sắt Sắt, cầm lấy tay Sắt Sắt.

Bàn tay của hắn thật ấm áp bao lấy bàn tay nhỏ bé của Sắt Sắt, nhẹ nhàng nắm lấy nhưng cũng nắm rất chặt, đôi đồng tử chăm chú dừng lại trên dung nhanh thanh lệ của Sắt Sắt, nói dịu dàng: “Nàng ấy nhất định sẽ rất biết ơn nàng.”

Sắt Sắt nghe vậy cười khổ nói: “Vậy ngươi có biết ơn ta không?”

Nàng cứu nữ tử yêu thương của hắn. hắn không phải cũng nên biết ơn nàng sao.

“Không, chúng ta lúc này còn cần phải biết ơn nhau sao?” Minh Xuân Thủy cúi đầu nói,kéo Sắt Sắt ngồi xuống phía sau nàng kia.

Sắt Sắt cười nhẹ như làn khói, hắn ngay cả cảm ơn nàng cũng không đồng ý sao.

Vân Kinh Cuồng nhìn tinh thế trước mắt, biết nhất định phải giải độc, hắn phất tay , bọn thị nữ đều lui xuống kết, chỉ còn lại Minh Xuân Thủ cùng hắn đứng bất động bên trong.

Bên trong phòng lâm vào một mãnh yên tĩnh. gió đêm theo khung cửa sổ xâm nhập vào, thổi tung mái tóc đen như mực của Sắt Sắt, bay trong không trung như một đóa sen nở rộ. Sắt Sắt chậm rãi nhắm mắt lại, hàng mi thon dài cong vút trên khuôn mặt tái nhợt, giống như hình dáng của hai cánh quạt.

Nàng nín thở, chậm rãi vận công, chỉ cảm thấy nội lực trong cơ thể như mưa thuận gió hòa kéo dài không dứt, tụ lại trên đầu ngón tay nàng. Khi Sắt Sắt luyện tập nội công luôn chú ý nhất là phải để nội công lựu động một cách tự nhiên như vậy, một khi đã tĩnh tâm vận công, các loại yên tĩnh này đẹp như hoa chớm nở, như sóng nước long lanh. Nàng từ từ vươn tay, đem lòng bàn tay đặt sau lưng nữ tử kia, vận công đem nội lực đang cuồn cuộn trong cơ thể không ngừng truyền vào cơ thể đối phương.

Không biết qua bao lâu, trán Sắt Sắt không ngừng đổ mồ hôi rồi rơi thẳng xuống đất, từng giọt từng giọt như mưa trên trời, chảy tràn xuống kẽ môi nàng, mằn mặn.

Sắt Sắt lần đâu tiên phát hiện, hương vị của mồ hôi cùng nước mắt thật giống nhau.

Miệng vết thương bị hổ vồ trên đầu vai bắt đầu rướm máu.

Sắt Sắt tập trung vận công, đem chất độc trong cơ thể nàng kia tất cả đều dồn về một chỗ. Chất độc trong cơ thể đối phương rất kì quái, qủa thật không dễ bức ra, cũng rất lạ chỉ có người tập loại nội công này như nàng mới có thể giải độc.

Sắt Sắt cảm giác được khí độc đã tụ lại một chỗ, chậm rãi nâng bàn tay, hướng tới phía lưng nàng kia chưởng một cái, chỉ nghe nàng ta ‘um’ lên một tiếng, rồi lại ‘phốc’ nôn ra một ngụm máu, vũng máu có độc kia đúng là có màu đen. Nàng kia ngồi một chỗ nũng nịu hô lên: “A” Tuy rằng chỉ là một chữ nhưng cùng không giống với âm thanh y y a a vừa rồi, tất nhiên là nàng ta đã tốt hơn rồi.

Sắt Sắt thu hồi bàn tay ngọc, kinh ngạc ngồi một chỗ, chỉ cảm thấy toàn thân vô cùng khó chịu, toàn bộ khí lực đều như bị vét sạch. Khí quyết trong cơ thể bốc lên, đâu đau nhức choáng váng, nàng từ yếu đi, chỉ cảm thấy cổ họng dâng lên một chút mùi tanh, máu tươi mãnh liệt phun ra.

Không giống với vùng máu đen thui của nàng kia, máu của Sắt Sắt đỏ tươi, mãnh liệt phun trên tấm thảm trắng như tuyết, tựa như cánh hoa đào tuyệt sắc, đỏ bừng.

Bên tai truyền đến một tiếng gầm nhẹ, Sắt Sắt chỉ cảm thấy thân hình đột nhiên bị nhấc lên, tựa như bị ai đó ôm vào trong lòng, hương vị thanh trúc thản nhiên truyền đến chóp mũi. Hắn lại dám ôm nàng trước mặt nữ tử kia sao?

Sắt Sắt căn bản cùng không rảnh suy nghĩ, ý nghĩ dần trở nên mờ mịt, nàng chìm vào trong màn đêm vô tận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.