Có phải thân thể càng đau thì nỗi đau nơi đáy lòng có thể giảm bớt không?
Có phải thân thể đau đến cực hạn thì nỗi đau nơi đáy lòng sẽ hoàn toàn
biến mất hay không?
Hắn chính là lòng đau đến không thể chịu được nên muốn tìm một biện pháp để khống chế nó.
Nhưng sau khi thử qua mới biết biện pháp này căn bản không thể dùng.
Đêm đông, thật dài, tựa như sẽ kéo dài mãi mãi không kết thúc.
Dạ Vô Yên nằm trên giường, trằn trọc, chịu đựng sự tra tấn thân thể cùng tâm hồn, khi thì thanh tỉnh, lúc lại mơ màng.
Ngày hôm sau, sắc trời sáng tỏ.
Tiểu Sai cùng Hoa Tai đẩy cửa bước vào hầu hạ Dạ Vô Yên rửa mặt, kinh hãi
phát hiện xương cổ tay của hắn đã vỡ vụn, mà cơn sốt lại tái phát.
Mấy ngày nay, vì để tiện chăm sóc cho Dạ Vô Yên nên Vân Kinh Cuồng cũng ở
lại Vân Yên các. Nghe thấy tiếng động trong phòng, hắn vội vã ôm túi
thuốc chạy đến. Dạ Vô Yên nằm trên giường, tất nhiên đã lâm vào trạng
thái hôn mê.
Vân Kinh Cuồng lau mồ hôi lạnh trên trán, bắt đầu nối xương cho Dạ Vô Yên.
Trị chứng gãy xương tối kị kéo dài thời gian, mà từ khi xương gãy tối qua
đến sáng nay đã gần bốn năm canh giờ, chỗ bị nứt đã sắp khép lại cùng
một chỗ. Vân Kinh Cuồng chỉ có thể đem những mảnh vỡ vụn một lần nữa đập vỡ ra rồi dùng bôi thuốc bôi để ghép các đoạn lại với nhau.
Cánh tay này tuy rằng không phải bị tàn phế, nhưng tối thiểu trong vòng nửa năm tới tay phải của Dạ Vô Yên không thể dùng kiếm.
Một lần nữa đập vỡ xương cổ tay so với lần đầu còn đau đớn hơn, tuy nhiên
Dạ Vô Yên chỉ nhẹ nhàng nhíu mày, đối với những đau đớn trên thân thể,
hắn đã sớm tê dại. Chỉ là nơi lồng ngực lại đau đớn khổ sở hơn ai giờ,
ngay cả trong cơn hôn mê cũng như trước đau đến không thể hô hấp được.
Mười ngày sau.
Mặc Thành, tại phủ đệ của Dạ Vô Yên.
Nơi này thường không có người ở nên bên trong phủ đệ có vẻ hoang vắng, các
tòa lâu rất tịch liêu, bài trí đơn giản, hoa cỏ thưa thớt, cây cối đều
thích nghi với khí hậu phương Bắc, lá cây trở nên to bản.
Trong
phòng nghị sự, Dạ Vô Yên lỗi lạc đứng thẳng, chăm chú nhìn vào tấm bản
đồ treo trên tường. Phía sau, vài vị tướng lĩnh thân mặc trang phục quân đội đứng yên lặng
Dạ Vô Yên vẫn chưa mặc quân trang, chỉ mặc một
bộ bào phục thường ngày màu sậm, mái tóc dài búi cao dùng châm gài lại.
Bào phục kia mặc trên người hắn, lưng áo rộng thùng thình, nhìn qua càng thêm thanh tao. Dung nhan tuyệt thế kia đã hao gầy không ít, chỉ còn
lại vẻ lạnh buốt. Đôi mắt phượng sâu như vực thẳm, so với lúc trước càng thêm sắc bén.
Tầm mắt của hắn từ trên tấm bản đồ thu lại, lướt
nhìn vài vị tướng đang đứng phía sau, lẳng lặng mở miệng: “Lần này quan
hệ cùng Bắc Lỗ quốc càng thêm căng thẳng, theo thám tử hồi bào, Bắc Lỗ
quốc đã bắt đầu đóng quân ở Nhạn Kinh, có ý muốn mở rộng về phía Nam,
các vị thấy thế nào?”
Trương Tử Hằng trầm giọng nói: “Vương gia,
bất luận Bắc Lỗ quốc có ý muốn mở rộng bờ cõi về phía Nam hay không, lần này đều phải tăng cường phòng thủ.”
Dạ Vô Yên thản nhiên vuốt cằm, ánh mắt sâu thẳm
Một vị tướng quân khác tên Vương Sách nói: “Vương gia, nếu tranh chấp lần
này là do Y tế ti gây ra, vậy sao vương gia không đem Y tế ti giao nộp
cho Bắc Lỗ quốc. Vì một hồng nhan mà gây họa cho đất nước, xin vương gia hãy cân nhắc.”
Dạ Vô Yên nghe vậy, trên mặt không chút gợn biểu tình gì, ánh mắt trở nên sâu hơn.
Ngày đó, hắn đem Y Lãnh Tuyết từ giàng thiêu cứu đi, không phải không lo
lắng đến quan hệ của Nam Việt cùng Bắc Lỗ quốc, nhưng hắn biết Hách Liên Ngạo Thiên đối với vị tế ti của Bắc Lỗ quốc cũng không mê tín như Khả
Hãn phụ thân của hắn. Một quốc gia có tín ngưỡng là tốt, nhưng nếu toàn
bộ quan thần con dân đều bị tín ngưỡng trói buộc thì không phải chuyện
tốt. Ngày ấy, Hách Liên Ngạo Thiên đối với việc hắn cứu Y Lãnh Tuyết ra, còn cưới làm phi cũng không có mâu thuẫn gì nhiều. Nếu không phải phụ
thân của hắn hạ lệnh muốn bắt Y Lãnh Tuyết về thì hắn ngay cả ý muốn tìm kiếm cũng không có. Vậy nên ở Hắc Sơn Nhai, mặc dù hắn gặp Y Lãnh Tuyết nhưng cũng như trước buông tha cho nàng.
Trận chiến ở Hắc Sơn
Nhai cùng Hách Liên Ngạo Thiên, người không có mặt ở đó cứ tưởng có
người đến bắt Y Lãnh Tuyết, Dạ Vô Yên đến cứu giúp mà Hách Liên Ngạo
Thiên lại đến bắt nàng, vậy cho nên hai bên mới đánh nhau kịch liệt.
Thật ra, quan hệ lần này của Nam Việt cùng Bắc Lỗ quốc trở nên căng thẳng
đều không phải do Y Lãnh Tuyết, trong lòng Dạ Vô Yên hiểu rõ hơn bất kì
ai khác. Lúc này, cho dù đuổi Y Lãnh Tuyết về Bắc Lỗ quốc cũng vô dụng.
Trương Tử Hằng trầm giọng nói: “Vương Sách, việc này không phải do Y tế ti gây nên! Chỉ là đang có người có lòng dạ muốn châm ngòi thôi.” Trương Tử
Hằng đối với việc này thực ra cũng hiểu biết vài phần.
Vương Sách
nói: “Người có lòng dạ kia ngày đó vì sao lại đem bắt Y vương phi đến
Hắc Sơn Nhai. Hắc Sơn Nhai chỉ là một ngọn núi của Miên Vân sơn, địa
hình vừa không hiểm trở lại không phải ngọn núi cao nhất, vì sao lại đem nàng trói ở Hắc Sơn Nhai?”
Dạ Vô Yên không chớp mi, việc này cũng đang là điểm nghi hoặc của hắn, khiến cho hắn nghi ngờ trong Xuân Thủy
lâu có nội gián. Dạ Vô Yên dùng người cực kì cẩn thận, những thuộc hạ
này nhiều năm qua vẫn luôn trung thành tận tâm, nếu thật sự có nội gián
thì thật khiến hắn thương tiếc.
“Tử Hằng, Vương Sách, tăng cường
binh lực ở Mạn Thành cùng Thác Mã trấn, hai thành này là nơi hiểm yếu.”
Dạ Vô Yên bình tĩnh ra lệnh.
Trương Tử Hằng cùng Vương Sách nhận lệnh rời đi.
Dạ Vô Yên im lặng đứng lặng người trong phòng, ánh hoàng hôn sâu lắng từ
bên ngoài tràn ngập vào trong phòng. Bóng dáng của hắn cũng dần dần chìm vào bóng tối, nhìn không rõ dung nhan của hắn, chỉ có đôi mắt đen phá
tan bóng đêm u tối.
Tay phải bị đôi nẹp buộc lại, thòng xuống
trước ngực. Tay trái luồn vào vạt áo trước lấy một viên thuốc ra, nắm
trong lòng bàn tay, dùng ngón tay cái xoa nhẹ nhàng.
Mặc kệ hắn ở
trước mặt thuộc hạ kiên cường thế nào, đến khi đêm dài không người, hắn
liền cảm thấy lạc lỏng. Viên thuốc này trở thành niềm an ủi lớn nhất với hắn. Mỗi khi nỗi nhớ đối với nàng không thể kìm chế được, nhìn viên
thuốc này hắn liền tin tưởng vững chắc nàng vẫn còn sống, khiến cho hắn
có thể tiếp tục sống, sống qua những đêm dài như thế này.
“Vương gia, Tuyền Ki công tử cầu kiến.” Phinh Đình đang đứng ngoài cửa nhẹ giọng bẩm báo.
Đôi đồng tử của Dạ Vô Yên nghiêm trọng, nói giọng lạnh lùng : “Truyền hắn vào đây.”
Phinh Đình lên tiếng trả lời rồi rời đi.
Dạ Vô Yên quay lại ngồi xuống ghế dài, có thị nữ tiến vào thêm dầu vào ngọn đèn trên bàn.
Trong viện, một công tử áo đen đang nặng nề đạp trên ánh hoàng hôn chậm rãi
bước tới, phía sau có hai thị vệ, một người cầm một tờ giấy dầu ô, ô
trên phủ một tầng sương tuyết tự nhiên, một người khác ôm một túi sách.
“Phượng Miên bái kiến Tuyền vương!” Công tử áo đen chậm rãi bước vào bên trong, cung kính quỳ gối.
Chân mày Dạ Vô Yên nhướng lên, hắn cúi đầu nhìn, thấp giọng nói: “Phượng Miên, bình thân.”
Phượng Miên tuy là một trong tứ đại công tử, nhưng đang ở trước mặt Dạ Vô Yên
với thân phận là Tuyền vương thì những thứ lễ nghĩa này không thể bỏ
qua.
Trong tứ đại công tử thì chỉ có Tích Hoa công tử Phượng Miên
là không có võ nghệ, chỉ là một thư sinh yếu đuối bình thường. Cũng chỉ
có thân phận của hắn là bí ẩn nhất, chính là cháu nội của Tuyền Ki phủ
Tuyền Ki lão nhân. Tuyền Ki phủ được triều đình trọng dụng, mà Tuyền Ki
công tử lại được Xuân Thủy lâu sử dụng.
Người đời đều biết Tuyền
Ki phủ Tuyền Ki lão nhân là một bậc kì tài, Tuyền Ki công tử chỉ là một
tên thư sinh thân mang nhiều bệnh, lại không biết kì tài chân chính của
Tuyền Ki phủ chính là Phượng Miên. Những thứ cổ quái kì lạ kia, thí dụ
như Thiên lý nhãn có thể nhìn rất xa, cây cung bỏ thêm cơ hoành vào,…
Đều không phải là do Tuyền Ki lão nhân sáng chế mà là do Phượng Miên
nghiên cứu chế tạo nên.
Phượng Miên không có võ nghệ, chỉ dựa vào
trí tuệ cùng hai bàn tay linh hoạt, cùng với ba vị công tử còn lại võ
nghệ cao cường cũng xưng là tứ công tử.
“Phượng Miên, giữa trời
băng giá tuyết lạnh vì sao ngươi lại đến tận đây?” Dạ Vô Yên thản nhiên
hỏi, hắn vẫn chưa triệu kiến Phượng Miên đến.
Phượng Miên đứng
dậy, chậm rãi đi về phía chiếc bàn kéo ghế ngồi xuống, chà xát toàn bộ
những ngón tay đã bị giá lạnh. Giữa trời băng tuyết lạnh, lặn lội đường
xa, tuy là có xe ngựa nhưng những bôn ba khổ sở này hắn vẫn phải chịu
đủ.
“Vương gia, Phượng Miên lần này đến là muốn cho ngài xem một
thứ này.” Phượng Miên thấp giọng nói dứt khoát, rồi nói với thị vệ phía
sau: “Đem đồ trình lên Tuyền vương.”
Thị vệ cầm một mộc tương *tấm lụa vàng để gói sách* đặt trên mặt đất, từ giữa lấy một cuộn giấy lụa màu trắng. Phinh Đình
chậm rãi tiến đến, nhận lấy rồi đem tấm lụa trắng đặt lên bàn.
Trên mặt giấy lụa trắng một màu, dùng mực đen vẽ lên một chiếc thuyền nhưng
lại không giống thuyền, một con thuyền mà lại không có buồm.
“Phượng Miên, đây là loại thuyền mới do ngươi vừa nghiên cứu ra sao? Vì sao lại không có buồm, như vậy làm sao có thể đi trên biển?” Dạ Vô Yên trầm
giọng hỏi.
“Vương gia, loại thuyền này không phải để đi trên mặt
biển mà là dùng để chạy ở trong nước. Chẳng qua bởi vì đáy nước không có không khí, nên chỉ có thể chạy dưới nước trong một thời gian ngắn mà
thôi. Vương gia, người xem…” Phượng Miên dùng ngón tay chỉ là chiếc
thuyền trên giấy lụa trắng giải thích cho Dạ Vô Yên nghe, chiếc thuyền
này dùng như thế nào, chạy dưới nước như thế nào.
Một đôi đồng tử
ôn nhã, dưới ánh nến vàng nhàn nhạt đang tỏa ra ánh sáng chói lọi. Một
khi nói về bảo bối do hắn sáng chế, hắn dường như luôn trầm mê như thế
này.
Dạ Vô Yên nghe vậy thì đôi mắt phượng sáng ngời, trầm giọng nói: “Phượng Miên, vật ấy thựa sự lợi hại như ngươi nói sao?”
Phượng Miên gật đầu, nói: “Vương gia, Phượng Miên tuy rằng chỉ mới phác họa
trên giấy, vẫn còn rất nhiều điểm thiếu sót, vẫn chưa được hoàn chỉnh
nhưng mà Phượng Miên tin tưởng vững chắc loại thuyền này có thể làm ra
được. Hơn nữa, Phượng Miên tin trên đời đã có loại thuyền này.”
Hàng mi thon của Dạ Vô Yên giãn ra, trong đôi mắt phượng sâu mãnh liệt
thoáng qua một chút ý cười: “Phượng Miên, nói như vậy…loại thuyền này có thể đi được dưới mặt nước sông đã bị đóng băng sao? Mà ngày đó…”
Ngày đó, Sắt Sắt, không lẽ đã bị người nào đó dùng loại thuyền này đi dưới
mặt nước sông, đem nàng ra khỏi núi Miên Vân. Nếu không, vì sao hắn đã
phái người phong tỏa Mặc Thành, phong tỏa núi Miên Vân, dọc theo hướng
Đông của sông Hận Thủy cũng không phát hiện ra người nào khả nghi. Nói
như vậy, hy vọng nàng vẫn còn sống sẽ lớn hơn rất nhiều.
“Ta đoán, ngày đó bọn họ đã dùng phương tiện này để thoát thân, mà trước đó đã
đem chiếc thuyền này giấu ở núi Miên Vân gần bên bờ sông Hận Thủy.” Hàng mi thon dài của Phượng Miên nhíu lại, trầm giọng nói.
Trước đó
vài ngày, Vân Kinh Cuồng đã đem sự việc xảy ra ở Hắc Sơn Nhai dùng bồ
câu đưa tin cho hắn biết. Lúc ấy, hắn đang nghiên cứu chế tạo loại
thuyền này, trong nháy mắt liền nghĩ tới có phải người đó đã dùng loại
thuyền này mang Giang cô nương đi hay không?
Dạ Vô Yên gật đầu,
nếu những người đó thực sự ngồi trên loại thuyền này chạy thoát như vậy
cũng có thể giải thích vì sao bọn họ lại bắt cóc Y Lãnh Tuyết đến Hắc
Sơn Nhai. Bởi vì dưới đáy Hắc Sơn Nhai có sông Hận Thủy có thể dễ dàng
thoát thân.
“Nhưng sở dĩ chúng chọn Hắc Sơn Nhai có thể là vì lí
do này, nhưng cũng không thể loại trừ một khả năng khác.” Phượng Miên
cúi đầu nói.
“Ý ngươi là có nội ứng?” Dạ Vô Yên hỏi.
“Đúng,
vương gia có từng nghĩ tới, có từng hoài nghi Y Lãnh Tuyết không?”
Phượng Miên cúi đầu thốt ra cái tên Y Lãnh Tuyết. Những sự việc đã qua,
có lẽ người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê, người đầu tiên
hắn hoài nghi đó chính là Y Lãnh Tuyết.
Dạ Vô Yên ngẩn ngơ, toàn
bộ sự việc diễn ra hắn vẫn luôn xem Y Lãnh Tuyết là người bị tổn thương, chưa bao giờ nghĩ tới việc này có liên quan đến nàng. Nhưng lúc này
nghĩ lại, Y Lãnh Tuyết có lẽ không có quan hệ gì với bọn người bắt cóc,
nhưng nàng có thể yêu cầu bọn chúng bắt nàng đến Hắc Sơn Nhai.
“Nàng sẽ không làm ra những chuyện này, bổn vương đã đồng ý điều kiện của
nàng, cưới nàng làm phi, nàng vì sao lại còn muốn làm như vậy?” Dạ Vô
Yên không chớp mi nói.
“Vương gia, người chỉ cho nàng một thân phận có danh không thực, nhưng thứ nàng muốn có lẽ không phải cái này.” Phượng Miên nói.
Dạ Vô Yên đứng dậy, khoanh tay đứng lặng bên cửa sổ.
Y Lãnh Tuyết ở trong lòng hắn chính là một tiên tử, có lẽ bốn năm si tình chờ đợi, ở trong lòng hắn nàng đã sớm được thần thánh hóa, ở trong mắt
hắn nàng luôn trong sáng như thần thánh, trong trẻo mà lạnh lùng như
vậy. Hắn không tin nàng cũng là một nữ tử phàm tục tầm thường, làm ra
chuyện xấu xa này.
“Phinh Đình, ngươi dẫn Tuyền Ki công tử đi nghỉ ngơi tạm đi.” Dạ Vô Yên từ trong phòng thong thả bước ra, đạp lên bóng
đêm hướng đến chỗ ở của Y Lãnh Tuyết.
Một vầng trăng cô độc đang treo lơ lửng trên bầu trời đêm u ám, tỏa ra ánh sáng sâu kín trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Y Lãnh Tuyết ngồi trên chiếc ghế bằng gỗ đàn đỏ bên cạnh lò sưởi, nghe
tiếng than lửa bị thiêu đốt phát ra những tiếng ‘lách tách’.
Nàng
khoác một tấm áo choàng lông cừu trắng như tuyết, mái tóc búi thấp, trên đầu cắm vài cây trâm màu ngọc bích, tai đeo hoa san hô, dung nhan lộ ra tuy rằng tuyệt mĩ nhưng mà thần sắc lại ẩn chứa một chút nhợt nhạt của
người bệnh.
Mấy ngày gần đây, từ khi bị trận tuyết lớn kia cùng
cái lạnh của gió núi mùa Đông khiến thân thể nhiễm bệnh, lại bị dọa kinh hãi, nàng cũng đã bị nhiễm phong hàn. Nay, bệnh tình không khỏi, tuy
trong phòng có than lửa giữ ấm nhưng toàn thân vẫn lạnh lẽo như trước.
Báo ứng đúng là đến nhanh như vậy sao? Ngày đó, Giang Sắt Sắt vì giải
độc cho nàng cũng từng bị chứng lạnh hành hạ như thế này. Nhanh như vậy, nàng cũng phải chịu cái loại đau khổ này sao?
Từ lần tỉnh dậy sau khi được giải độc kia, nàng liền vẫn bị vậy bởi ý nghĩ không chịu thua
này, không cam lòng với thực tại. Nàng ở Thiên Hữu viện hầu hạ thần phật bốn năm, không có tham vọng, tâm hồn thanh tịnh, con dân Bắc Lỗ quốc
sùng bái nàng, khiến cho nàng mơ hồ tưởng rằng mình đang đứng trên một
đám mây, trở thành thần phật. Nhưng một khi rời khỏi vị trí tế ti thì
dục niệm chốn phàm trần đã hoàn toàn khống chế nàng. Tâm hồn trầm tĩnh
bốn năm đi cùng với bốn năm dục niệm bị khắc chế trong một khắc đã hoàn
toàn bộc phát.
Thứ nàng muốn, nếu nàng không chiếm được thì rất
không cam lòng. Thật ra thứ nàng muốn cũng không nhiều, chẳng qua nàng
chỉ cần tình yêu của hắn. Nhưng hắn có thể cho nàng mọi thứ, chỉ có tình yêu lại không thể!
Hắn bảo vệ nàng, nếu hắn đi đến Xuân Thủy lâu
cũng liền mang nàng đến Xuân Thủy lâu, nếu hắn đi đến vương phủ thì liền giữ nàng ở lại vương phủ. Hắn cho nàng cơm ngon áo đẹp, cho nàng danh
phận, ăn nói dịu dàng nhã nhặn với nàng, nhưng loại tôn trọng xa cách
này làm cho đáy lòng nàng khủng hoảng.
Ngay cả khi hắn đứng trước
mặt nàng, mặc kệ khoảng cách rất gần, nàng đều cảm thấy họ dường như có
một bức vách ngăn cách vô hình. Mà bên kia bức vách, sự đau khổ u buồn
của hắn đều có liên quan đến nữ nhân kia, không có chút quan hệ gì đến
nàng.
Nàng muốn phá vỡ loại tình huống này, nàng liều mạng muốn
thể hiện chút gì đó ở trước mặt hắn, bởi vì nàng biết thật ra hắn vẫn
chưa nhận ra hết tài năng của nàng.
Nàng tỉ mỉ lên kế hoạch dựng
lên một cuộc gặp gỡ tình cờ, thậm chí trong đêm tối ngồi đánh đàn ca
hát. Nàng muốn hắn biết nàng không chỉ có dung mạo tuyệt mĩ mà tài hoa
cũng hơn người, nàng thông thạo rất nhiều thứ.
Nàng hoàn toàn có thể cùng hắn sánh vai bên nhau, chỉ có nàng mới có tư cách cùng hắn dắt tay sóng bước trước mặt người đời.