Đêm lạnh như nước, vầng trăng lạnh treo trên cao. Trong phòng không có đèn, bóng tối thật tịch liêu, hiu quạnh. Cửa sổ chỉ mở một nửa, gió đêm lùa vào, cuốn chiếc màn rũ màu xanh bay nhẹ nhàng, phiêu lãng.
Sắt Sắt ẩn mình sau tấm rèm cửa sổ đang tung bay trong gió, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng xuyên qua cửa sổ, ngắm nhìn bên kia đường đối diện với cửa lớn của Lan phường.
Đây là thời điểm Lan phường lên đèn rực rỡ, ngọn đèn trước cửa chính tỏa ra thứ ánh sáng mờ mờ ảo ảo, soi rõ phía bên đường đối diện. Bên đó có một lão Hán bán thức ăn khuya. Theo như các cô nương trong Lan phường nói, lão Hán này bán thức ăn vặt hương vị vô cùng ngon, nên cũng khá đông khách.
Sắt Sắt chỉ cảm thấy mấy ngày gần đây, lão Hán này dường như đông khách khác thường, lúc nào cũng thường xuyên có khách đến dùng cơm. Mà theo Tố Chỉ nói, Lan phường cũng đông khách hơn lúc trước rất nhiều, thi thoảng lại có nhiều vị khách lạ chưa từng gặp mặt bao giờ.
Trong lòng Sắt Sắt hiểu rõ, trước mắt, nàng đã bị người ta theo dõi.
Sắt Sắt tự nhận thấy khinh công của nàng rất khá, không ngờ đêm đó lại không thoát khỏi sự theo dõi của Dạ Vô Yên, để hắn dò thám được nơi ở của nàng. Mà nay xem ra, biết được nàng đang ở Lan phường, không những có Dạ Vô Yên, mà nhất định là còn có người khác nữa.
Rốt cuộc đó là ai?
Hôm nay, hắc y nhân võ nghệ cao cường ám sát nàng là ai? Người có võ nghệ cao cường như thế, đương thời không có nhiều. Mặc Nhiễm là người của thái tử, điều này Sắt Sắt có thể đoán được, nhưng mà kẻ bắt cóc đi Mặc Nhiễm lại là ai? Y Lãnh Tuyết muốn hãm hại nàng, còn hắc y nhân kia là ai? Mục đích của hắn lại là cái gì?
Sắt Sắt nghĩ đến đau cả đầu, gân xanh trên trán nàng lộ rõ, nàng dùng ngón tay cái cố sức xoa xoa hai bên thái dương.
Từ khi bước chân vào kinh thành, hết người này đến người khác, hết âm mưu này nối tiếp âm mưu khác, đều giăng bẫy hại nàng. Nàng chỉ muốn trị khỏi hàn độc cho Triệt nhi, những việc khác nàng không rảnh mà quan tâm.
Nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ tham gia vào cuộc tranh đấu trong triều đình. Bốn năm trước phụ thân nàng đưa khối ngọc phù binh kia cho nàng giữ, nàng vẫn chưa hề đụng đến nó, thậm chí còn không đi gặp mặt thủ lĩnh của ba vạn ám binh kia. Nay xem ra nàng không thể không dùng đến. (binh phù: Lệnh bài để điều khiển binh lính)
Ẩn nhẫn chỉ có thể khiến nàng trở thành một quân cờ lưu lạc của vận mệnh.
Bốn năm, nàng thật vất vả lắm mới thoát khỏi lốc xoáy tình cảm, nay lại lâm vào trong âm mưu tranh đấu chốn cung đình. Thế cũng tốt, chuyện tình năm đó cũng nên tra cho rõ ràng.
Sắt Sắt vén nhẹ tấm rèm cửa sổ trước mặt, ngước mắt nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ, bầu trời đêm khuya cao xa vời vợi. Vầng trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng thê lương. Đêm dài chỉ vừa mới bắt đầu. Nàng chậm rãi lui ra khỏi cửa sổ, mắt vô tình nhìn thấy cây thất huyền cầm trên cầm án. (án: chiếc bàn dài)
Một mớ suy nghĩ hỗn loạn rối rắm không thể nghĩ ra, Sắt Sắt chậm rãi ngồi xổm trước cầm án, bàn tay ngọc mềm mại khoát lên huyền cầm, bắt đầu đàn.
Thanh âm phiêu miểu của tiếng đàn thong thả vang lên, ban đầu thì thư chậm du dương, ẩn hiện như có khúc mắc, như dòng sông đang chảy gặp phải tảng băng cản trở. Đang lững lờ chảy xuôi, bỗng nhiên mười ngón tay của Sắt Sắt nhanh nhẹn luân phiên đàn, tiếng đàn bỗng cao vút leng keng, như tảng băng khiến dòng nước chảy xiết, bàng bạc khí, tỏa sương mù. Sau khi chi âm cao vút qua đi, tiếng đàn lại êm ái như rẽ mây nhìn trời, trở nên hồn nhiên an bình, như vầng trăng trên biển, trong trẻo, lạnh lùng mà cao xa.
Sắt Sắt tâm tình cũng được gạn đục khơi trong, dần dần bình tĩnh trở lại, nàng ngồi trước cầm án, lẳng lặng gảy huyền cầm.
Bên trong Lan phường, đàn sáo réo rắt, tiếng đàn của Sắt Sắt lọt thỏm vào tiếng nhạc bên trong Lan phường, căn bản là không có ai để ý đến. Nhưng lại vô tình rơi vào tai của một người.
Hách Liên Ngạo Thiên từ khi biết được người nam tử trẻ tuổi xuất hiện trong con ngõ nhỏ hôm nay sử dụng binh khí là Tân Nguyệt Loan đao, trong lòng nhất thời không thể bình tĩnh lại. Y Lãnh Tuyết hôn mê chưa tỉnh, mà cho dù đã tỉnh, hiện tại cũng rất khó tiếp cận với nàng ta. Nhưng, Hách Liên Ngạo Thiên một khắc cũng không thể chờ đợi được nữa, hắn phân phó Lục Cầm và tùy thân hộ vệ tìm kiếm chung quanh Phi thành. Ngay cả bản thân hắn cũng mạo hiểm tự mình xuất mã.
Hách Liên Ngạo Thiên từng làm con tin ở Phi thành, trong lúc đó đã cài lại nơi đây không ít thám tử. Dù sao đây cũng không phải là đất của hắn, hắn không dám gây sự. Nhưng mà ngầm lén tìm kiếm Sắt Sắt, thật cũng như mò kim đáy bể, còn khó hơn lên trời.
Nhưng có những chuyện phải nói là ý trời.
Hách Liên Ngạo Thiên thật ra giục ngựa theo con ngõ nhỏ bên cạnh Lan phường chạy qua, mơ hồ nghe được tiếng đàn phiêu miểu. Ban đầu hắn cũng không chú ý lắm, bên trong thanh lâu đàn sáo dặt dìu cũng không có gì lạ. Nhưng tiếng đàn này lọt vào trong tai của hắn như nhiếp mất hồn phách của hắn. Hắn ghìm ngựa đứng lại, lẳng lặng chú ý lắng nghe.
Hách Liên Ngạo Thiên theo Sắt Sắt một thời gian không ngắn, tự nhiên không ít lần nghe Sắt Sắt đánh đàn. Ngoại trừ Tiêm Tiêm công tử, hắn chưa bao giờ nghe người khác có tiếng đàn gạn đục khơi trong mênh mang như vậy, không chỉ êm ái tuyệt vời, mà là đem cả linh hồn phó thác lên từng âm thanh làn điệu của tiếng đàn.
Hách Liên Ngạo Thiên đem dây cương giao vào tay cho Bạch Bằng đang theo phía sau, thả người nhảy lên không, hướng trong viện của Lan phường nhảy vào.
"Chủ tử..." Bạch Bằng hô lên lo lắng, nhưng Hách Liên Ngạo Thiên như mắt ngơ tai điếc, cả người đã nhảy vào bên trong tường cao. Trong lòng hắn hiểu rõ, nếu như lúc nay theo cửa chính đi vào tìm người đánh đàn này, sợ là sẽ tìm không thấy. Bởi vì trong đại sảnh ồn ào tiếng đàn sáo tạp âm, hắn làm sao mà tìm ra được tiếng đàn này?
"Ai đó?" Hộ viện trong Lan phường cảnh giác hô lên, nhưng bóng đen kia nhanh như gió đã vượt qua bọn họ. Hắn lắng nghe tiếng đàn, hướng về phía cánh cửa sổ nửa mở nửa đóng kia nhảy tới.
"Chủ tử nhà ta tới nghe đàn, thật xấu hổ, hắn đi nhầm cửa, đây là bạc trả phí để nghe đàn." Bạch Bằng theo sau vừa tới, lấy bạc trong túi ra ném trả cho bọn hộ viện.
Tú bà Lan phường - Tố Chỉ - nghe hộ viện hồi báo, nói có người đi về phía phòng của Sắt Sắt đang ở, trong lòng kinh hãi, dẫn theo vài tỷ muội võ nghệ cao cường trong lâu, lặng lẽ giám thị động tĩnh trong phòng. Các nàng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, vì chủ tử có nói qua, nếu không vạn bất đắc dĩ, trăm ngàn lần không nên để lộ ra võ công, không được làm bại lộ Lan phường.
Sắt Sắt đang đắm chìm trong tiếng đàn, bỗng "tanh" một tiếng, một dây đàn bị đứt. Nàng chậm rãi thở dài một tiếng nói: "Hôm nay có khách đến ngoài cửa, không ngờ cầm này mà cũng hiểu biết cấp bậc lễ nghĩa nha."
Trong lời nói lạnh lùng ẩn chứa giễu cợt, dây đàn tuy đứt nhưng dư âm vẫn còn. Sắt Sắt vẫn làm như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục đàn.
Màn cửa sổ bị gió cuốn lên, một bóng đen vô thanh vô tức theo cửa sổ nhảy vào, đường đường lỗi lạc đứng trước cửa sổ.
Hách Liên Ngạo Thiên tất nhiên là hiểu lời nói ý tại ngôn ngoại (ý ở ngoài lời) của Sắt Sắt, nàng kỳ thật ám chỉ hắn không hiểu cấp bậc lễ nghĩa mà thôi. Nhưng lúc này hắn còn tâm tư nào mà để ý đến nghĩa đen nghĩa bóng trong lời nói của nàng, hắn đã bị giọng nói thấp uyển chuyển như dạ oanh nhưng lạnh lùng như băng giá của nàng hút mất linh hồn.
Khuôn mặt nàng vẫn còn ẩn trong bóng tối, không nhìn thấy rõ lắm, chỉ là, thanh âm này có khí độ trấn tĩnh tự nhiên, cực kỳ giống thanh âm của nàng. Nếu là nữ tử khác, nửa đêm nghe cửa sổ có tiếng động rồi hiện ra một người không mời mà đến, không sợ hãi mới là lạ. Nhưng nàng còn bình tĩnh thản nhiên như thế, quả thật là không đơn giản.
Tiếng đàn chậm lại nhưng không ngừng, Sắt Sắt vẫn bình thản tiếp tục đánh đàn như trước.
"Khách nhân có lẽ là đã đi nhầm chỗ rồi, muốn nghe nhạc, xin mời ra đại sảnh ngoài trước, hôm nay bổn cô nương tạm nghỉ, không tiếp khách!" Sắt Sắt thản nhiên nói, không biết người tới trước mặt là ai, nàng lợi dụng đây là thanh lâu nên tự giả dạng thân phận là thanh lâu nữ tử.
"Đàn sáo ngoài đại sảnh phía trước, sao có thể so với tiếng đàn kỳ diệu của cô nương!" Hách Liên Ngạo Thiên trầm giọng nói, đôi mắt ưng lấp lóe ánh tinh quang thẳng tắp dán chặt lên gương mặt kiều diễm của Sắt Sắt.
Sắt Sắt nghe thế, trong lòng thất kinh, bàn tay ngọc chợt ngưng lại, nâng mắt nhìn lên phía trước.
Ánh trăng mềm nhẹ theo cửa sổ tràn vào trong phòng, bao phủ lên thân hình người vừa mới tới, chiếc áo bào màu đen của hắn tung bay trong gió, mái tóc dài hỗn độn rối tung sau đầu, lộ ra khuôn mặt tuấn tú mang theo khí phách cuồng ngạo mà tràn ngập nhu tình.
Bàn tay ngọc vẫn nhẹ nhàng gảy huyền cầm như trước, nhưng tiếng đàn kia không còn lưu loát, đã bối rối không thành làn điệu nữa.
Nàng tất nhiên là nhận ra hắn.
Là nam tử trên thảo nguyên đã quỳ xuống tặng nàng tấm da sói trắng trước mặt người của toàn bộ tộc, là nam tử đã hứa chỉ yêu duy nhất một mình nàng như tấm da sói mà hắn đã săn được lần đầu tiên trong đời.
Nàng kinh ngạc nhìn hắn, sao hắn lại có thể xuất hiện ở đây, hắn hiện nay là Bắc Lỗ quốc Khả Hãn nha!
"Vì sao cô nương không đốt đèn lên?" Hách Liên Ngạo Thiên thấy Sắt Sắt không nói lời nào, bèn tự mình đến bên bàn, lấy hỏa thạch trong người ra, thắp nến lên.
Dưới ánh nến, trước cầm án kia là thân hình lả lướt tinh tế phiêu miểu, trang phục băng ti la quần màu thiên thanh, làn da trắng nõn như hòa tan đi dưới ánh nến màu vàng. Dung nhan thanh lệ này, quả nhiên là dung nhan khiến hắn nhớ nhung ngàn ngày vạn đêm bao lâu nay.
Lúc này nàng chỉ ngồi yên lặng, mái tóc dài búi sơ một kiểu đơn giản, vài sợi tóc rối hững hờ buông dài bên vai rất tùy ý tự nhiên. Thần sắc trên mặt bình tĩnh, dung nhan thanh lệ mà tuyệt diễm.
"Là nàng sao? Đây quả thật là nàng sao?" Hách Liên Ngạo Thiên toàn thân run lên, bước nhanh đến hai bước, cố gắng đè nén nhiệt huyết nam nhi dâng trào trong lòng. Hắn đứng lặng trước mặt nàng, cúi người nhìn xuống gương mặt nàng, đôi mắt ưng tràn đầy tình cảm ấm áp khó nén.
Lời nói của hắn trong chốc lát khiến Sắt Sắt hiểu ra, thì ra kẻ bắt cóc Mặc Nhiễm chính là hắn. Nhưng xem ra hắn đã nhận ra được Mặc Nhiễm là giả, hắn là thân phận vua của một nước mà lại mạo hiểm đến Tuyền vương phủ để cướp nàng ra.
Sắt Sắt cúi đầu xuống, trong lòng thật sự là ngũ vị trần tạp. (rối rắm á)
Nàng trấn tĩnh lại rồi thong thả chậm rãi vịn cầm án đứng dậy, cười trong suốt nói "Ngạo Thiên, sao ngươi lại tới đây?”
Hách Liên Ngạo Thiên cũng không trả lời câu hỏi của Sắt Sắt, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng, dịu dàng nói: "Sắt Sắt, đã bao lâu rồi chúng ta không gặp lại. Nếu như ta biết ngày ấy ở lễ tế trời đại hội kia, sau khi từ biệt là bốn năm tương tư vô tận, ta quyết sẽ không để nàng rời đi."
Sắt Sắt cười nhẹ nói: "Ngạo Thiên, thế sự khó liệu, ai có thể đoán trước được mọi việc chứ."
"Việc của bốn năm trước, ta đều đã giải quyết xong". Hắn đột nhiên tiến lên, bắt lấy bàn tay mềm mại của nàng, bàn tay to lớn của hắn run nhè nhẹ, vô cùng kiên định nói: "Sắt Sắt, theo ta đi, có được không? Về Bắc Lỗ quốc, nơi đó có thảo nguyên mênh mông vô tận, có thể mặc sức phóng ngựa rong ruổi, nơi đó cũng có cung điện mà ta đã vì nàng mà xây nên, cũng có ngọc thụ quỳnh hoa như ở Giang Nam. Theo ta đi, được không?"
Sắt Sắt nghe lời nói chân thật si cuồng của hắn, trong lòng khẽ run rẩy, không khỏi không ngẩng đầu nhìn hắn. Khuôn mặt trước mắt này, vẫn là khuôn mặt tuấn lãng như trước kia, nhưng đôi mắt ưng càng sắc sảo lợi hại hơn, đôi môi khẽ nhếch lên mang theo khí phách của một bậc đế vương.
"Ngạo Thiên...." Sắt Sắt cúi đầu gọi.
"Gọi ta là Noãn!" Hách Liên Ngạo Thiên ngoan cường nói.
Sắt Sắt cười cười, cúi đầu kêu: "Noãn"
Thật ra chỉ là một cách xưng hô, trong lòng nàng hiểu được, cho dù có gọi hắn là Noãn bọn họ cũng không thể trở lại như xưa. Khi ấy, nàng và hắn, còn có Nam Tinh, Bắc Đẩu, cùng nhau du lãng rong chơi ở Đế Đô, những ngày tháng ấy đã qua rồi, không sao có thể trở lại được nữa.
Nay hắn đã là Bắc Lỗ quốc Khả Hãn, là vua của một nước, mà nàng, nàng đã là mẫu thân của một đứa nhỏ.
"Noãn, ta sợ không thể theo ngươi đi được".
"Vì sao? Chẳng lẽ là vì hắn sao? Bây giờ nàng vẫn còn nghĩ đến hắn?" Hách Liên Ngạo Thiên trong lòng buồn bã, thất vọng nặng nề. Đôi mắt hắn nhìn thật sâu vào mắt nàng, như muốn nhìn thấu linh hồn nàng ẩn chứa bên trong.
Sắt Sắt lắc đầu nói: "Không phải vì hắn, mà là vì ta." Sắt Sắt chỉ chỉ vào ngực của mình nói "Tim của ta, sớm đã không còn như lúc trước nữa rồi". Tim nàng đã vỡ vụn, không còn có thể yêu được nữa. Nên nàng không thể dối gạt Phong Noãn.
Hách Liên Ngạo Thiên ngửa đầu nhìn Sắt Sắt, chỉ thấy nàng thần sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng, bình tĩnh. Trong nháy mắt, hắn cảm giác được những tháng ngày nàng cùng hắn bên nhau, những tháng ngày hắn mất đi trí nhớ, vào đêm hôm đó nàng đã rủ hắn cùng nhau ngao du giang hồ. Những ngày tháng tươi đẹp đó, từ khi hắn hồi phục trí nhớ, không còn có thể quay lại được nữa.
Nếu có thể được lựa chọn, hắn thật sự nguyện ý mình vẫn là một Phong Noãn như trước kia, mà không phải là một Khả Hãn như hiện tại. Như vậy không phải là hắn có thể được vĩnh viễn tùy tùng bên cạnh nàng hay sao, làm nô bộc của nàng cũng được, làm bằng hữu của nàng cũng được. Như vậy, không phải hắn sẽ có cơ hội khiến nàng động lòng hay sao.
Nhưng thời gian không thể quay trở lại, hắn vĩnh viễn cũng không thể trở lại như ngày xưa.
Hắn nhìn gương mặt mông lung của Sắt Sắt dưới ánh nến, tĩnh dật, thanh lệ, trên người tỏa ra u hương tự nhiên, nhẹ mà lâu.
Hắn đợi nàng đã bốn năm, tìm nàng đã bốn năm, yêu nàng đã bốn năm. Nay, đối mặt với nữ tử hắn yêu, hắn lại cảm giác được, bọn họ lúc này như cách thiên sơn vạn thủy.
Trong lòng Sắt Sắt cũng có chút thương cảm và áy náy. Từ khi quen biết Phong Noãn đến nay, tuy bọn họ cũng có những lúc không thoải mái với nhau, nhưng hắn luôn một lòng một dạ đối với nàng.
Ánh nến khẽ lay động, Hách Liên Ngạo Thiên nhìn thẳng vào mắt Sắt Sắt, lẳng lặng nói: "Ta sẽ không buông tay. Ta sẽ vẫn chờ đợi"
Sắt Sắt bị ánh mắt nóng rực của hắn làm nàng kinh hãi, chậm rãi thối lui về phía sau.
"Noãn, đừng ngốc như vậy!"
Hách Liên Ngạo Thiên nhìn nàng, trong mắt hắn lúc này chỉ có khuôn mặt thanh lệ của nàng. Thấy nàng lui về phía sau, hắn không thể kềm chế tiến lên từng bước ép sát nàng.
Thân hình Sắt Sắt lui đến sát giường, không thể lui được nữa, nên tránh sang bên cạnh, không ngờ phía sau là chiếc bàn, trên bàn là bình hoa có cắm một gốc lan kiều diễm ướt át.
Thân hình Sắt Sắt cứng đờ, Hách Liên Ngạo Thiên sửng sốt một chút, xua chân bước lên phía trước, thay nàng tháo lọn tóc rối bị kẹt ở cành hoa kia. Không ngờ lọn tóc kia quấn chặt lấy cành cây, trong lúc nhất thời, không thể tháo ra được.
Hắn gắt gao tựa bên cạnh người Sắt Sắt. Sắt Sắt hơi hơi nghiêng đầu là có thể nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn, mày kiếm mắt ưng, như điêu như khắc, nhưng lại vô cùng chăm chú mà dịu dàng, vẻ mặt của hắn rõ ràng là muốn tháo lọn tóc rối cho nàng, lại sợ làm nàng đau.
Sắt Sắt run rẩy sợ hãi, nhẹ giọng nói: "Không cần tháo", nàng bước về phía trước vài bước, túm lấy lọn tóc bị rối trên cành hoa: "Chém đứt đi" .
Hách Liên Ngạo Thiên sửng sốt nói: "Mái tóc là một phần của cơ thể, do cha mẹ tạo nên, sao có thể chém đứt.”
Sắt Sắt nhẫn tâm lạnh lùng nói: "Làm đoạn không ngừng, phản chịu này loạn. (Nếu không dứt khoát cắt đứt thì còn phải chịu nhiều đau khổ) Ngạo Thiên, ngươi tinh thông tiếng Hán, tất biết ý tứ những lời này. Vẫn là chém đứt đi thôi."
Hách Liên Ngạo Thiên nghe vậy trong lòng cực kỳ đau xót, hắn tự nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của nàng. Hắn rút một mũi chủy thủ nhỏ dưới ống giày ra, đặt vào tay Sắt Sắt nói: "Được, vậy nàng chém đứt đi!"
Sắt Sắt tiếp lấy chủy thủ, ánh mắt lạnh đi, kéo lấy sợi tóc chặt đứt, từng sợi mượt mà óng ả nhè nhẹ rơi xuống đất. Những sợi tóc đen bóng quấn quít hỗn loạn bên cạnh những cánh hoa rơi màu đỏ thắm tạo thành một cảnh tượng đẹp không thể diễn tả nỗi.
Hách Liễn Ngạo Thiên cúi đầu nhặt lên những sợi tóc bị chặt đứt vương vãi dưới đất, thần sắc chăm chú, hắn cầm những sợi tóc của nàng cẩn thận gói vào chiếc khăn gấm. Thân hình thon dài đứng thẳng lên, đôi mắt ưng híp lại, nhìn thẳng vào đôi mắt thanh lệ của Sắt Sắt, bình tĩnh nói: "Sắt Sắt, chẳng lẽ nàng không biết, sợi tóc chặt đứt vẫn có thể dài ra hay sao?"
Trong lòng Sắt Sắt thật bi thương.
Chặt đứt rồi vẫn có thể dài ra!
Phong Noãn đối với nàng, tình cảm sâu nặng đến mức này sao?
Phong Noãn tựa bên cạnh nàng, cúi đầu ngắm dung nhan thanh lệ của nàng. Đã bốn năm rồi, nay giai nhân hắn luyến mộ đang ở ngay trước mắt hắn, nhưng mà nàng lại cự tuyệt hắn.
Hắn chỉ cảm thấy trong lòng cực kỳ buồn bã, khó chịu đến cực điểm.
Mũi hắn tràn ngập mùi u hương tự nhiên trên người nàng, vì nàng, bốn năm qua hậu cung của hắn vẫn trống rỗng. Người trong lòng mà hắn mong nhớ ngày đêm đang ở ngay tại trước mắt, hắn sao có thể kềm chế nổi, chỉ cảm thấy trong lòng tình ý mênh mông hòa lẫn với nỗi mất mát sâu đậm, trong nháy mắt chiếm lấy tâm hồn của hắn.
Hắn không chút do dự toàn thân ôm chặt lấy Sắt Sắt, dùng áo bào hắn đang mặc phủ lấy người nàng, đem thân hình mảnh khảnh của nàng khóa chặt lại trong lòng hắn, đôi môi nóng rực của hắn phủ lấy môi anh đào của nàng, không bao giờ chia ly nữa.
Sắt Sắt bị cánh tay mạnh mẽ của hắn xiết chặt lấy, toàn thân nàng bị áo khoác của hắn bao lấy.
"Đừng… Noãn, đừng như vậy…" Lời nói chưa dứt đã bị đôi môi của Phong Noãn nuốt lấy, thanh âm nghẹt lại như tiếng nức nở.
Cánh tay hắn gắt gao ôm chặt lấy nàng, khiến nàng không thể cử động được. Thân hình của hắn như một bức tường cứng rắn khiến nàng không thể giãy giụa.
Mơ hồ nghe được tiếng Tố Chỉ đang kêu cửa, Phong Noãn tựa hồ đắm chìm trong nụ hôn nên không nghe thấy gì cả, mà môi của nàng bị chiếm lấy nên cũng không thể mở miệng lên tiếng. Nhưng Tố Chỉ đến thật đúng lúc, hy vọng có thể giải cứu nàng, vì nàng thật sự không đành lòng sử dụng đến quyền cước với hắn.
Tố Chỉ sau một lúc lâu gõ cửa thấy không có ai lên tiếng trả lời, bèn khẽ mở cửa ra, mỉm cười nói: "Có Cuồng Y đến thăm bệnh cho Triệt nhi."
Hách Liên Ngạo Thiên không thèm nhìn đến người vừa đến phá đám, hắn vươn tay lên không đẩy về phía sau, một luồng kình lực xô ra, một lần nữa đóng cửa lại. Mà môi của hắn cũng không hề rời khỏi đôi môi anh đào của Sắt Sắt, vẫn bá đạo hôn nàng như trước.
Cửa “kẹt" một tiếng, lại bị nhẹ nhàng đẩy ra, có hai người lẳng lặng đứng cạnh cửa, mà Tố Chỉ cũng không cam tâm lui ra sau.
"Ngươi xem, trí nhớ của ta thật kém, Triệt nhi không ở trong phòng này, các ngươi theo ta!" Tố Chỉ cười tủm tỉm nói, ý muốn đóng cánh cửa lại. Nàng không biết nam nhân đang cùng chủ tử triền miên này là ai, nhưng xem ra rất có khí phách, vẫn là không nên làm phiền họ.
Nhưng hai người đứng trước mặt nàng lại không hề nhúc nhích.
Hai người này, một người là Cuồng Y, một người giả dạng tùy tùng của hắn, mặc quần áo hạ nhân, nhưng đôi mắt kia lại không hề tương xứng với khuôn mặt bình thường của hắn, là một đôi mắt phượng hẹp dài.