Đạo Phi Thiên Hạ

Chương 119: Q.4 - Chương 119: Điệp luyến hoa 19




Ngày mười một tháng năm, là ngày Sắt Sắt hòa thân.

Ngày hôm nay sắc trời không được tốt lắm, sáng sớm, bầu trời liền buông xuống những giọt mưa phùn nhẹ nhàng. Cũng may đây chỉ là mưa xuân, không đến mức làm ướt quần áo, tí tách tí tách, rơi xuống đất cũng không tạo tiếng động. Từng hạt mưa dừng trên những cánh hoa, phiến lá, loang lổ nhiều điểm, giống như nước mắt. Mưa phùn mùa xuân, là cảnh trí ở miền nam, toàn bộ hoàng thành cũng hoàn toàn đắm chìm trong làn sương mù của cơn mưa phùn.

Sắc trời tờ mờ sáng, trong cung Ngọc Cẩm, mọi thứ dần trở nên tấp nập, Gia Tường Hoàng đế hoàn toàn dựa theo lễ tiết khi gả một công chúa để gả Sắt Sắt.

Sáng sớm, Sắt Sắt vừa thức dậy, liền có cung nữ hầu hạ Sắt Sắt tắm rửa trong làn nước hoa, sau đó, đem y phục dành cho tân nương được làm xong trong hôm qua giúp Sắt Sắt mặc sẵn sàng. Các mẹ trong cung giúp Sắt Sắt chải đầu, mang mũ phượng, còn Sắt Sắt thì cứ giống như một con rối, mặc cho những người này giúp nàng trang điểm.

Trang điểm xong, mẹ hít một hơi, nhịn không được tán thưởng nói: “Công chúa, người thật sự là quốc sắc thiên hương!” Nàng ở hậu cung, gặp qua bao nhiêu phi tần nương nương, ai ai cũng vô cùng xinh đẹp, nhưng bây giờ vẫn bị dung nhan của Sắt Sắt làm lay động.

Sắt Sắt năm nay, dĩ nhiên đã hai mươi hai tuổi, nhưng mà, nhìn qua vẫn như một thiếu nữ mới mười bảy, mười tám tuổi. Dung mạo thanh lệ lịch sự tao nhã, khí chất đẹp đẽ quý giá cao nhã, phong tư phong dật xuất trần. Làm người ta nhìn thấy một lần, liền không muốn rời mắt khỏi nàng.

Mẹ đứng dậy, giúp Sắt Sắt điểm thêm dưới hàng mi hai đóa hoa một to một nhỏ màu đỏ, một chút sắc đỏ kia, khiến khuôn mặt vốn đã xinh đẹp động lòng người của nàng, có thêm một chút quyến rũ mỏng manh, càng thêm mê hoặc.

Rốt cục cũng phải thành thân rồi!

Sắt Sắt cúi đầu thở dài một tiếng, mắt đẹp xuyên qua khung cửa sổ, nhìn ra cảnh sắc bên ngoài. Từng tầng lá cây sau khi được tắm trong cơn mưa xuân trông càng thêm xanh ngắt tươi mới, ở một khỏa cây, trên một vài cành lá vẫn còn vương những giọt nước, trong suốt như những hạt trân châu. Một cái cây khác, những đóa hoa vàng tươi thấp thoáng, cánh hoa mượt mà, nhị hoa đỏ rực, muôn hồng nghìn tía, trông rất mỹ lệ.

Nhưng mà, lúc này Sắt Sắt không có tâm để thưởng thức bất cứ cái gì.

Ba ngày, trong ba ngày này Sắt Sắt ở trong cung tâm thần luôn luôn cảm thấy không yên, nhưng mà nàng ở trong cung, không có bất cứ liên hệ nào với ngoài cung, cũng không biết Triệt nhi, Thanh Mai còn có Tử Mê ở Lan Phường thế nào, không biết Trầm Ngư đã trở lại chưa. Nhưng mà, có thị vệ của Dạ Vô Yên bảo hộ , chắc là sẽ không có chuyện gì?

Hách Liên Ngạo Thiên ở tại dịch quán của Bắc Lỗ quốc bên ngoài hoàng thành, đã nhiều ngày, dựa theo lễ tiết, cũng không thể đến trong cung thăm nàng. Hôm nay, hắn sẽ xuất phát từ dịch quán, đến hoàng cung đón nàng ra ngoài.

Việc đã đến nước này, nàng cũng chỉ có thể chờ Hách Liên Ngạo Thiên đưa nàng đi.

Trong ba ngày này, Dạ Vô Yên không lộ diện dù chỉ một lần.

Đêm đó, khi nàng cùng Dạ Vô Nhai nói chuyện, nàng cảm nhận được bên ngoài cửa sổ có tiếng động, tuy rằng rất nhẹ, nhưng mà, nàng vẫn biết được đó nhất định là hắn. Do đó, nàng mới nói rằng nàng thích Hách Liên Ngạo Thiên,thứ nhất là muốn Vô Nhai hết hy vọng, thứ hai, cũng là muốn hắn không nên dây dưa với nàng nữa.

Quả nhiên, nàng nghe được thanh âm của nhánh cây gãy, lại nhìn đến thân ảnh của hắn biến mất trong đêm tối.

Lúc này đây, hắn đối với nàng chắc chắn là hoàn toàn tuyệt vọng.

Một đoạn tình cảm khiến nàng thiếu chút nữa lâm vào cảnh phải trả giá cả sinh mệnh kia, rốt cục đã hết!

Mưa, rơi trên mặt đất, bắn tung tóe tạo thành một cái, lại một cái hố nhỏ, coi như dấu chân của số mệnh, thực nông, nhưng cũng không dễ dàng biến mất.

Nàng thản nhiên đứng dậy khỏi bàn trang điểm, tầm mắt xuyên thấu qua khung cửa, nhìn những hạt mưa phùn vẫn đang không ngừng rơi, một cái ô Tô Châu màu lam đang mở rộng bên ngoài phòng của Ngọc Cẩm cung, thật giống như một đóa hoa màu lam trong suốt. Mà dưới cái ô, Dạ Vô Nhai ở nơi đó, một thân y phục màu lam nhạt, đang đứng yên dưới làn mưa.

Y phục màu xanh!

Đây dường như là lần đầu tiên Sắt Sắt phát hiện, Vô Nhai thích mặc y phục màu xanh! Nàng nhớ tới bốn năm trước, khi nàng ngã từ trên Hắc Sơn Nhai xuống dưới,có một công tử áo xanh đã cứu nàng lên. Trong lòng bỗng nhiên một trận rét run, chẳng lẽ, người kia là Vô Nhai? Làm sao có thể là Vô Nhai? Rất nhanh, nàng liền phủ định dự đoán này của mình, nếu như là Vô Nhai cứu nàng, làm sao lại không cho nàng biết?

Sắt Sắt lắc đầu, cảm giác ảo não khi để ý nghĩ của chính mình làm hỏng đi một Vô Nhai tinh thuần trong lòng nàng.

Vô Nhai đứng ở dưới mưa, không có tiến lên, chỉ là ở xa xa yên lặng nhìn nàng. Ánh mắt của hắn, Sắt Sắt thật không hiểu mình nên như thế nào để hình dung ánh mắt của Vô Nhai, nó tựa hồ ẩn chứa rất nhiều điều gì, rất nồng đậm, làm nàng không đành lòng nhìn.

Sắt Sắt bỗng nhiên cảm thấy lòng chua xót, đối với Vô Nhai, nàng có thêm thật vô cùng xin lỗi.

Ở trên thế giới này, dù cho hắn cùng nàng là cách xa nhau trăm núi nghìn sông, cách xa nhau chân trời góc biển, vẫn là gần trong gang tấc, dù chỉ cách nhau một đường, đối với bọn họ mà nói, đều là đồng dạng xa xôi.

Vô Nhai, thực xin lỗi!

Sắt Sắt ngước mắt, đôi mắt như làn nước mùa thu nhìn về phía Vô Nhai.

Vô Nhai dường như là hiểu Sắt Sắt muốn nói gì, khóe môi nâng lên, tạo thành ý cười mang một chút nhạt nhẽo dịu dàng, nhưng mà, ẩn sau nụ cười đó, có bao nhiêu thê lương cùng chua sót, có lẽ chỉ có chính hắn có thể hiểu rõ.

“Tiêm Tiêm công chúa, Cẩm Tú công chúa tới thăm công chúa.” Một tiểu cung nữ bên cạnh thấp giọng nói.

Sắt Sắt nhanh nhẹn xoay người, ánh mắt dừng ở Cẩm Tú công chúa, người vừa bước vào trong phòng. Một khắc khi nàng xoay người lại kia, Sắt Sắt sau khi trang điểm, làm cho đôi mắt của Cẩm Tú công chúa sáng ngời.

Không có lời nào để hình dung được vẻ đẹp của nàng, có lẽ không phải chỉ là đẹp, mà loại nét đẹp như có ánh sáng lưu chuyển động lòng người, tao nhã cùng thần vận phảng phất như do trời đất tạo thành, khiến cho tâm người ta trở nên mê muội cùng đông lạnh này, làm người ta không dám nhìn gần.

Đối mặt với một Sắt Sắt tao nhã như thế, Cẩm Tú công chúa có chút ảm đạm, cánh tay hơi vẫy, ý bảo cung nữ phía sau cầm hộp gấm trong tay trình lên.

“Tỷ tỷ, Cẩm Tú biết, Sắt Sắt không thích tục vật, cho nên, suốt đêm đã thêu cho tỷ tỷ một cái khăn tay. Hy vọng tỷ tỷ có thể thích!” Cẩm Tú mềm giọng nói.

Sắt Sắt mở hộp gấm, lấy ra phương khăn tay kia. Một phương khăn tay mềm mại nguyệt sắc bạch quyên, mặt trên thêu hình “điệp diễn mẫu đơn”.

Sắt Sắt đối với việc thêu thùa của nữ nhi, cũng không tinh thông cho lắm, nhưng mà, nàng vẫn nhìn ra những nét thêu trên phương khăn tay này không giống của người thường. Bức tranh thêu này mang sắc thái tươi mát cao nhã, châm pháp phong phú, đường may tinh mịn, bông hoa thêu tinh xảo tới mức có thể hình dung ra được mùi hương của nó, đúng là một bức tranh thêu tinh tế tuyệt luân. Để thêu được một bức tranh thêu đến như vậy, muốn hoàn thành trong dăm ba bữa tức là phải thức đêm.

Cẩm Tú công chúa rõ ràng thích Hách Liên Ngạo Thiên, mà Sắt Sắt sẽ gả cho Hách Liên Ngạo Thiên, nàng thế nhưng thêu một kiện lễ vật như vậy, so với trang sức châu báu hàng đầu, càng quý hơn nhiều. Hai người các nàng, chẳng qua là mới quen, lúc trước cũng không biết nhau, tấm chân tình này của công chúa, làm nàng thực cảm động.

“Cám ơn công chúa!” Sắt Sắt thi lễ nói.

Nàng cẩn thận đem phương khăn tay kia cất trở lại, lễ vật này, đối với nàng mà nói, không thể nghi ngờ là một món quà rất ý nghĩa.

Giờ lành đã đến, đại thần chấp lễ trong cung, nội thị cung nữ chấp hành nghi thức dẫn Hách Liên Ngạo Thiên chậm rãi tới đón Sắt Sắt. Sắt Sắt bây giờ là công chúa do Gia Tường hoàng đế sắc phong, lại là Yên Thị của Bắc Lỗ quốc quốc quân Hách Liên Ngạo Thiên (Hoàng hậu của vua Hung Nô). Thân phận tự nhiên không thấp, tuy nhiên, việc hòa thân từ trước đến hôm nay, thân phận của một quốc gia chi mẫu đã giảm lại giảm hơn nữa.

Vậy nên, việc hôn nhân làm tương đương xa hoa cùng khách khí, hết sức phô trương.

Sắt Sắt trên đầu đội khăn hỉ, bị các cung nữ nâng trên kiệu hoa. Kiệu hoa dọc theo đường phố rộng mở, một đường đi ra ngoài. Pháo hoa cùng nhạc vui cũng theo một đường.

Ra khỏi hoàng cung, các ngã tư đường nơi đội ngũ kiệu hoa đi qua, quan dân như nước xúm lại xem náo nhiệt. Sắt Sắt ban đầu tính để cho đội ngũ đón dâu của Hách Liên Ngạo Thiên đi ngang qua Lan Phường, nàng sẽ đem Triệt nhi đón đi, nhưng mà, trước mắt, nhìn tình huống lúc này, vẫn là không thể trực tiếp đi được. Lúc này, trên danh nghĩa nàng là công chúa do Hoàng Thượng phong, đi qua thanh lâu tựa hồ không ổn cho lắm.

Trong lòng Sắt Sắt đang phiền chán, người bên cạnh đem rèm cửa mở ra, nghe thanh âm cửa mở, Sắt Sắt xốc lên khăn hỉ nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy Hách Liên Ngạo Thiên đang cúi người, duỗi tay đẩy ra kiệu tấm rèm che cửa, nhìn về hướng nàng.

Bốn mắt nhìn nhau, Hách Liên Ngạo Thiên rõ ràng liền ngẩn người ra.

Khi hắn đi đón Sắt Sắt, Sắt Sắt liền che khăn hỉ, làm cho hắn dù chỉ một chút dung nhan của nàng cũng không thể thấy. Lúc này, khi nhìn đến dung nhan của Sắt Sắt, tim ngừng một nhịp, ánh mắt si ngốc nhìn khuôn mặt của Sắt Sắt, trong nháy mắt, liền quên sạch sẽ những lời nói sắp sửa nói ra.

“Hách Liên, có chuyện gì vậy?” Sắt Sắt bị ánh mắt nóng cháy của hắn làm cho mặt nóng lên, cất tiếng hỏi.

Hách Liên Ngạo Thiên nghe được lời của Sắt Sắt, hồn vừa rời khỏi người mới quay trở lại. Hắn cúi đầu nói: “Sáng sớm nay ta đến Lan Phường đón Vô Tà tiểu công tử, nhưng mà những cô nương ở Lan Phường không cho ta gặp hắn, cũng không cho ta đón, nói là phải để ngươi tự mình đi đón. Ta xem, trong chốc lát, khi kiệu hoa ra khỏi thành, sau khi hoàn thành nghi thức hòa thân, hai người chúng ta sẽ vụng trộm quay lại Lan Phường đón Vô Tà ra! Như thế nào?”

Sắt Sắt không ngờ Hách Liên Ngạo Thiên lại cẩn thận như vậy, còn nhớ tới Triệt nhi, trong lòng cảm động, vuốt cằm nói: “Được!” Dừng một chút, còn nói thêm: “Cảm ơn!”

Sắt Sắt nói lời cảm tạ, giống như đánh một cú thật nặng vào lòng Hách Liên Ngạo Thiên, một cỗ nặng nề không thể diễn tả được xuất hiện trong ngực. Nàng vẫn cảm tạ hắn như trước, chứng minh trong lòng nàng vẫn chưa từng đối đãi hắn như phu quân của mình. Hắn hiểu được, nàng sở dĩ chấp nhận gả cho hắn, là vì câu nói trên đại điện kia của hắn – Sau này, có lấy hắn làm chồng hay không, do nàng quyết định.

Nếu như không có những lời này, hắn biết bất luận thế nào nàng cũng không đồng ý đi hòa thân! Nhớ tới điều đó khiến hắn có chút bi ai, nhưng mà, nàng cuối cùng là cũng đi theo hắn, việc này tốt rồi, hắn tin tưởng vững chắc, trong cuộc sống về sau, hắn có thể dùng thâm tình của mình hòa tan quyết tâm quật cường kia của nàng.

Kiệu hoa xuyên qua ngã tư đường phồn hoa, đi qua Lâm Giang lâu.

Trong một căn phòng trên tầng hai của Lâm Giang lâu, Dạ Vô Yên lẳng lặng ngồi ở cửa sổ, hai tay chống lên trán, làn tóc đen bóng buông xuống, che khuất khuôn mặt tuấn mỹ của hắn. Hắn cứ như vậy vẫn không nhúc nhích, giống như đã hóa đá, không có người nào biết, hắn rốt cuộc đã ngồi ở trong này bao lâu, có lẽ là vừa mới đến, cũng có lẽ đã duy trì tư thế này suốt một buổi tối .

Trong tay hắn, nắm một tờ giấy viết thư, là của ám vệ của hắn điều tra ra tin tức của Triệt nhi.

Bên trong căn phòng, ánh sáng ảm đạm, mặc dù thấy không rõ dung nhan của hắn, nhưng mà, tấm bi ai nhiều hơn bất cứ ai trong lòng hắn, cũng là không cần thấy rõ thần sắc, chỉ cần xem đến thân ảnh của hắn, liền có thể cảm nhận được.

Ngoài cửa sổ, cỗ nhạc đón dâu càng ngày càng gần, khách khứa ở Lâm Giang lâu, mặc kệ là trong phòng ở lầu hai, vẫn là ở đại sảnh lầu một, đều đã chạy vội đi ra ngoài, đứng ở đầu đường, nhìn cảnh đón dâu rầm rộ của Khả Hãn của Bắc Lỗ quốc.

“Mau nhìn a, người cưỡi ngựa trắng kia là Khả Hãn của Bắc Lỗ quốc nha!”

“Đúng vậy, đúng vậy, thì ra Khả Hãn của Bắc Lỗ quốc tuấn mỹ đến vậy nha, còn khí phách cao quý như vậy.”

“Người ta còn rất si tình nữa, nghe nói công chúa lần này gả chính là trở thành Yên Thị nha, Yên Thị, nhưng là quốc gia chi mẫu đó! Thật là cực kỳ hâm mộ a!”

“Ngươi dù có cực kỳ hâm mộ cũng vô dụng !”

. . . . . .

Từng đợt âm thanh tranh luận xuyên qua khung cửa sổ nửa mở bay tới bên tai Dạ Vô Yên.

Hắn hơi hơi giật giật, chậm rãi đứng dậy, đem cửa sổ mở ra hoàn toàn, không chớp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Một trận mưa phùn ướt át theo gió cuốn nhè nhẹ phất lên trên mặt hắn, cảm giác mát mát theo da thịt thấm nhập đến trong lòng hắn. Hắn không chớp mắt nhìn về phía trước, trong làn mưa phùn không ngừng, một đội ngũ đón dâu đang từ từ đi qua phía dưới khung cửa sổ.

Phía trước là đội đón dâu danh dự, ở giữa là hỉ kiệu màu đỏ, mặt sau là đội danh dự đưa nàng đi hòa thân, sau nữa, là mấy cỗ xe ngựa, trên xe chuyên chở đồ cưới. Không khí vui mừng kia, hỉ kiệu đỏ thẫm kia, âm thanh vui mừng của kèn rước dâu kia, mỗi một cái đều khiến lòng hắn đau đớn.

Ánh mắt của Dạ Vô Yên nhanh chóng nhìn lướt qua toàn bộ đội ngũ, tầm mắt liền ngưng lại tại cỗ hỉ kiệu cùng người ngồi trên bạch mã đi bên cạnh hỉ kiệu.

Hách Liên Ngạo Thiên ngồi ngay ngắn trên bạch mã, hoàn toàn theo phong tục ở Nam Việt bọn họ, mặc hỉ bào đỏ thẫm, trước ngực mang theo bông hoa đỏ thẫm đại biểu vui mừng. Trên mặt Hách Liên Ngạo Thiên, hôm nay cũng mang nét tỏa sáng, đuôi lông mày, khóe mắt ánh lên niềm vui sướng, ý cười nơi khóe môi hàm chứa khoái hoạt đến cực điểm.

Nụ cười của hắn, đẹp mắt đến như vậy, rõ ràng là ngày hôm nay mưa phùn liên miên, nhưng lại làm cho người ta cảm giác được dường như có ánh sáng chiếu vào trong lòng hắn. Cái loại vui sướng này là niềm vui sướng xuất phát từ trong lòng ra bên ngoài, là phát ra từ nội tâm, là hạnh phúc.

Một cỗ bi thương không thể nói thành lời dâng lên trong ngực, làm hắn gần như hít thở không thông, tâm bất giác như hướng vực sâu chìm xuống, chìm xuống mãi.

Cỗ kiệu dần dần đi qua khung cửa sổ, hắn vẫn như trước đứng thẳng tắp ở đó. Hắn mơ hồ nhìn đến một bàn tay trắng trẻo xốc lên tấm rèm che kiệu, trong cơn mưa, bàn tay kia là trắng nõn đến như vậy, giống như một tia chớp, lọt vào trong ánh mắt của hắn. Hắn nhìn thấy Hách Liên Ngạo Thiên lập tức cúi người xuống, khuôn mặt tuấn tú gần sát cửa sổ của kiệu hoa, tựa hồ đang cùng người trong kiệu nói cái gì.

Loại tình cảnh này, là ấm áp như vậy, cũng lại chói mắt như vậy.

Dạ Vô Yên thân hình chấn động, giống như bị một cái châm đánh trúng, chỉ cảm thấy mỗi một lỗ chân lông trên người đều như bị đâm vào đau nhức, ngay cả tâm cũng lo sợ không yên thất thố nhanh chóng co rút thành một đoàn, lục phủ ngũ tạng đều ẩn ẩn đau, lại giống như có một loại lực lượng vô hình nào đó, muốn bức ra cái gì ở trong cơ thể hắn.

Hắn khuỵu xuống, một búng máu cấp tốc trào ra trong cổ họng, phun vào bông hoa đang nở rộ trên cửa sổ, cánh hoa nguyên bản nhợt nhạt bị máu nhuộm dần, biến thành một màu đỏ yêu diễm.

Hắn lại đứng dậy, nhìn qua ô cửa sổ, chỉ còn thấy đầy trời mưa bụi.

Kiệu hoa đã đi xa, rời xa khỏi tầm mắt của hắn.

Tiếng nhạc vui mừng cùng những âm thanh huyên nháo đã không còn, sự trống rỗng tịch mịch lại bắt đầu cắn trả mỗi một tấc thân thể cùng hồn phách của hắn.

“Chủ tử, có muốn đuổi theo hay không? Muốn hay không ở trên đường mai phục, đem phu nhân cướp về?” Táng Hoa công tử Thiết Phi Dương một thân y phục màu tím tiến đến, trầm giọng hỏi.

Dạ Vô Yên vẫy tay, thản nhiên nói: “Không cần đuổi theo, bọn họ, còn quay trở lại!”

Hắn gằn từng tiếng, đau kịch liệt nói.

Một giọt mưa phùn, từ mái hiên rơi xuống, chạm vào mặt đất, bắn tung tóe tạo thành bọt nước lan ra bốn phía, thanh âm rất nhỏ gần như không tiếng động, có điều thính giác của hắn lại chăm chú nắm giữ lấy, chỉ thấy cảm xúc đau đớn trong lòng cứ liên miên không dứt.

***

Đội ngũ đưa dâu vòng quanh Phi Thành phồn hoa, đến ngã tư đường đi một vòng, cuối cùng rốt cuộc ra khỏi thành, các đại thần chấp lễ đưa dâu tiễn bọn họ ra thành, đến bên bờ sông, liền cáo từ hồi cung. Sắt Sắt bước xuống khỏi kiệu, liền cùng Hách Liên Ngạo Thiên định quay lại Lan Phường đón Triệt nhi cùng Thanh Mai, Tử Mê.

Hai người đang định rời đi, lại thấy bên hàng liễu rủ trên bờ, mấy bóng người quen thuộc nhanh chóng chạy vội về phía nàng. Đến phụ cận, rõ ràng là Tử Mê, Thanh Mai cùng Bắc Đẩu, Nam Tinh, phía sau còn có Tố Chỉ, Trầm Ngư cũng đã trở lại, xông tới trước mặt.

Sắt Sắt nhìn thấy mấy người, trong lòng vui vẻ, nhưng mà, khi ánh mắt của nàng lưu chuyển một vòng, vẫn không nhìn thấy Triệt nhi, tâm nhịn không được trầm xuống.

“Các ngươi đều đến đây! Vậy còn Triệt nhi đâu? Sao không thấy Triệt nhi?” Sắt Sắt nheo mắt lạnh giọng hỏi.

“Triệt nhi, hắn. . . . . .” Tử Mê nhìn thoáng qua ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng đầy hàn ý của Sắt Sắt, do dự một chút, nàng thật sự không dám nói cho tiểu thư tin tức tiểu công tử bị cướp. Trong bốn năm vừa rồi, nàng tận mắt nhìn thấy tiểu thư vì Triệt nhi mỗi ngày đều dày vò tê tâm phế liệt (à đau đớn vô cùng), nếu như tiểu thư biết được Triệt nhi mất tích. . . . . .

Sắt Sắt vừa thấy bộ dáng ngập ngừng không dám nói của Tử Mê, lòng bỗng nhiên như rơi vào vực sâu, cảm thấy trong lòng nàng tràn đầy áp lực, run run, thanh âm lạnh lùng vang lên: “Triệt nhi rốt cuộc làm sao vậy? Nói mau!”

Tố Chỉ đi ra phía trước, bỗng nhiên quỳ gối trên mặt đất, buồn bã nói: “Chủ tử, là Tố Chỉ không bảo vệ tốt tiểu công tử, tiểu công tử bị. . . . . . bị Tuyền vương mang đi !”

Tố Chỉ nhìn đến bộ dáng thảm thiết của Sắt Sắt, đành nói theo lời dặn dò của Dạ Vô Yên.

Thanh Mai, Tử Mê, Bắc Đẩu, Nam Tinh, Trầm Ngư thấy thế, cũng quỳ xuống.

Là các nàng không bảo vệ tốt Vô Tà tiểu công tử!

Sắt Sắt nghe vậy, trong lòng như bị một kích thật mạnh, đau buồn khó chịu, nàng vỗ về ngực, lảo đảo thiếu chút nữa đổ xuống, may mà Hách Liên Ngạo Thiên ở phía sau đỡ nàng, giúp ổn định thân ảnh lung lay sắp đổ của nàng.

Dạ Vô Yên!

Hắn vậy mà dám cướp Triệt nhi đi!

Vốn còn đang lo lắng Triệt nhi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lòng tràn đầy lo âu cùng bi thương, trong nháy mắt tất cả cảm xúc đều hóa thành phẫn nộ.

Dạ Vô Yên, hắn dựa vào cái gì cướp Triệt nhi đi? Là bởi vì nàng phải lập gia đình sao? Cho dù nàng gả cho người khác, hắn cũng không có tư cách cướp Triệt nhi khỏi nàng! Triệt nhi là đứa nhỏ của nàng, là đứa nhỏ nàng liều mạng bảo vệ tánh mạng của hắn. Mấy năm nay, mẫu tử các nàng vì sống sót, phải chịu bao nhiêu đau khổ?

Mà hắn, lại cướp Triệt nhi làm gì?

Triệt Nhi chính là tất cả của nàng, hắn cướp đi Triệt nhi, cũng giống như là muốn mạng của nàng!

Dạ Vô Yên, ngươi thật rất nhẫn tâm nha!

Nắm tay trong tay áo Sắt Sắt, rất nhanh nắm chặt.

Suy nghĩ trong lòng, bị cơn tức giận chiếm giữ, nàng xoay người, ngay cả hỉ bào trên người cũng không thay, liền nhảy lên lưng ngựa, chạy về hướng Phi thành.

Nàng muốn đến Tuyền vương phủ, đem Triệt nhi của nàng quay trở lại!

Hách Liên Ngạo Thiên thấy thế, cũng nhảy lên lưng ngựa, đuổi theo nàng. Hắn đuổi theo con ngựa của Sắt Sắt, nhanh chóng chạy song song cùng Sắt Sắt.

“Sao ngươi lại tới đây? Ngươi quay lại đi, đây là chuyện giữa ta và hắn, ngươi không cần nhúng tay vào!” Sắt Sắt lạnh lùng nói.

“Sắt Sắt, ta sẽ không mặc kệ nàng, để cho ta đi cùng nàng, được không? Ta là phu quân của nàng, tuy rằng chỉ là trên danh nghĩa, nhưng mà, ta nguyện ý gánh một phần trách nhiệm cùng nàng. Để cho ta cùng đi, cho ta giúp nàng một lần, được không?” Thanh âm của Hách Liên Ngạo Thiên, nặng nề truyền tới trong cơn mưa phùn.

Hách Liên Ngạo Thiên không phải phu quân của nàng, cũng nguyện ý gánh một phần trách nhiệm cùng nàng, mà hắn thì sao?

Sắt Sắt nhắm mắt, thật lâu sau mở to mắt, cất tiếng nói: “Được!”

Trong cơn mưa phùn, hai thân ảnh màu đỏ hồng gấp gáp chạy về phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.