Đạo Phi Thiên Hạ

Chương 130: Q.4 - Chương 130: Điệp luyến hoa 30




Cả một đêm này, Sắt Sắt trằn trọc khó nghĩ, đêm không thể ngủ.

Nụ cười nhẹ của Trầm Ngư trước khi ra đi luôn luôn không ngừng thoáng hiện trong tâm trí của nàng.

Đó là nụ cười như thế nào đây?! Sắt Sắt thực sự không thể miêu tả được.

Không có vẻ bi ai, không thê lương, không hối hận, cũng không đau khổ mà ngược lại còn ẩn chứa một chút vui mừng pha trộn với một vẻ không hề cảm thấy hổ thẹn. Vui sướng cùng hổ thẹn, lúc ấy không biết tâm tình của Trầm Ngư là như thế nào? Nàng có thể lí giải thế này, sự hổ thẹn của nàng ta là vì chưa thể hoàn thành nguyện vọng của chủ tử, không thể thành công truyền tin tức của Triệt nhi cùng tấm bản đồ kia đi. Sự vui sướng của Ràng ta là vì rốt cuộc có thể vì chủ tử mà chết, rốt cuộc cũng được giải thoát.

Là như vậy sao?

Hay là bởi vì một lí do nào khác?

Cho tới nay, Sắt Sắt vẫn luôn cho rằng Trầm Ngư là một nữ tử vô tư hồn nhiên, dường như không có chuyện buồn gì, nàng ta luôn cười hi hi ha ha. Chưa bao giờ dự đoán được có một ngày nàng ta sẽ vì người khác trở nên vô tình quyết tuyệt mà tự sát.” Thật ra Trầm Ngư theo nàng vài năm chắc chắn phải biết với tíRh tình của nàng cho dù nàng ta có làm sai chuyện gì thì nàng cũng sẽ giữ lại một mạng cho nàng ta. Nhưng nàng ta lại không do dự rời đi.

Từng là một cô nương tràn đầy sức sống như vậy mà nay đã trở về với cát bụi!

Một chút tươi cười kia, mang theo một chút khí khái, một đoạn đường đời, là vì ai mà vất vả, vì ai mà làm việc?

Thật là vì hô Nhai sao? Chủ tử của Ràng là Vô Nhai?

Nhớ đến Vô Nhai, trong lòng Sắt Sắt bỗng nghẹn lại, nàng không hiểu nếu thật sự là Vô Nhai thì vì sao hắn phải làm vậy? Chẳng lẽ hắn cũng có ý muốn làm hoàng đế sao? Sắt Sắt thật sự không dám nghĩ sâu thêm nữa, nàng mang giày vào, khoác áo xuống giường, chậm rãi đi đến bên cửa sổ, đứng lặng.

Ánh trăng đã không một tiếng động lên cao. Sắc trời một mảnh sáng tỏ trong trẻo chiếu vào vạn vật thành một dãy màu trắng bạc hướng về phía tiểu lâu yên tĩnh, không lẫn một chút tạp chất. Sắt Sắt Rgẩng đầu xuyên qua ô cửa sổ nhìn về phía khoảng không trên bầu trời nặng Rề kia giống như đang đè ép xuống mắt nàng, trong nháy mắt nàng cảm giác được lòng mình tràn ngập áp lực nặng nề, ép nàng tới mức có chút không thở nổi.

Ngay tại lúc tâm tình đang phiền muộn thì thật thong thả có âm thanh của tiếng sáo uyển chuyển theo làn gió, đêm mát lạnh truyền đến.

m thaRh tiếng sáo triền miên như một loại ma âm thâm nhập thẳng vào lòng người khác.'' Tiếng sáo cùng giai điệu hòa vào nhau chứa đựng sự đau thương cùng u oán, âm điệu nức nở làm cho người nghe cảm thấy lòng trở nên bi thương vô cùng, nhưng giờ phút này tiếng sáo cũng như vậy, cứ loáng thoáng nghe không rõ ràng tuy nhiên lại không chút nào che giấu tình cảm triền miên ẩn chứa bấy lâu, nghe thấy giống như lời tâm tình của tình nhân. Giống như tâm tình không yên, lại giống như cõi lòng tràn đầy nhiệt huyết, từng tiếng sáo vang lên đều lưu luyến và uyển chuyển. Khúc nhạc này đúng là khúc nhạc nổi tiếng "Phượng Cầu Hoàng".

Dạ Vô Yên đang ở bên ngoài cửa sổ phòng nàng thổi "Phượng Cầu Hoàng", Sắt Sắt chỉ cảm thấy trong lòng nhảy loạn lên.

Tối nay, Dạ Vô Yên không hề rời đi mà vẫn ở tại đảo Thủy Long.

Lí do của hắn là khi đến đây bằng thuyền của Âu Dương Cái nhưng nay thương thuyền của Âu Dương Cái đã đi nước ngoài cho nên hắn không có thuyền mà về chỉ có thể tạm thời ở trên đảo Thủy Long.

Lí do của hắn Sắt Sắt tất nhiên không tin, đường đường là lâu chủ của Xuân Thủy lâu tuyệt đối sẽ không thiếu thuyền, mà đảo Thủy Long của nàng tất nhiên cũng không thiếu thuyền. Chỉ là nếu hắn không chịu đi, đêm hôm khuya khoắt nàng cũng không muốn đuổi người. Nàng không phải người nhỏ mọn như vậy nên phái Tử Mê mang đệm chăn đến an bài cho Dạ Vô Yên nghỉ tạm trong phòng khách lầu dưới.

Có nói thế nào thì trong hoàn cảnh nguy hiểm nơi đây, Dạ Vô Yên hẫn là người đáng để nàng tín nhiệm nhất.

Nghe tiếng đàn sầu triền miên, Sắt Sắt chỉ thản nhiên cười cười, liềR đặt dao cầm lên cầm án *nơi để đàn* bên cạnh cửa sổ. Sắt Sắt ngồi trước cầm án, cúi đầu, mười ngón tay thon dài nương theo ánh trăng theo ô cửa sổ rọi xuống, lướt nhẹ những ngón tay trên dây đàn khiến dây đàn rung động, tiếng đàn vang lên.

Chỉ là nàng không cùng đàn khúc nhạc “Phượng Cầu Hoàng” sầu triền miên kia, mà tự mình đàn khúc “Phượng Quy Vân”.

Hắn là phượng, nhưng nàng không nhất thiết phải là hoàng, cho nên bọn họ trong tương lai không Rhất định là một đôi Loan Phượng hòa minh!

Tiếng đàn theo gió đêm Rhẹ nhàng vọng ra, Dạ Vô Yên dường như lập tức nghe được tiếng đàn mờ mịt truyền đến khiến tiếng sáo đột nhiên ngừng lại. Hắn dường như chưa từng dự đoán được Sắt Sắt sẽ không cùng hắn đàn khúc "Phượng Cầu Hoàng". Ngừng lại trong 1 chớp mắt rồi âm thanh tiếng sáo lại vang lên, ý đồ muốn cùng tiếRg đàn hòa vào nhau, tiếng đàn hòa vào nhau nhưng mà tiếng sáo réo rắt như gạn đục khơi trong còn tiếng đàn lại trầm thấp thong thả. âm thanh tiếng tiêu truy đuổi lấy tiếng đàn trầm thấp mà chậm rãi, tiếng đàn lại bỗng nhiên cất cao, âm điệu như muốn chống lại. Cứ như thế, tiếng sáo lên cao, tiếng đàn lại trầm xuống. Tiếng sáo trầm xuống, tiếRg đàn lại lên cao...

Tiếng sáo truy đuổi tiếng đàn, giống như hải âu truy đuổi sóng biển, mà sóng biển lại tùy tâm trạng mà vút cao rồi hạ xuống, mãnh liệt mênh mông trong chốc lát rồi lại bình tĩnh không sóng gió. Cứ như thế khúc nhạc "Phượng Cầu Hoàng" vang lên làm điên đảo hồn vía, khúc "Phượng Quy Vân" vang lên lại làm vỡ vụn cả tâm linh. (Phượng cầu hoàng: đôi chim phượng hoàng sánh đôi bên nhau, hoàng: con phượng mái; Phượng quy vân: chim phượng bay về với mây trời)

Tiết mục đàn sáo hợp tấu này không có đến nửa phần Loan Phượng sánh đôi bên nhau. Tiếng đàn ngừng hẳn, mà tiếng sáo chỉ dừng lại một chút rồi lại như trước tiếp tục, tuy rằng khôi phục lại âm điệu không nhanh không chậm như vừa rồi nhưng tình cảm sâu nặng chân thành lọt vào tai người nghe lại không ngừng mang theo vài phần bi thương và sụt sùi.

Sắt Sắt đứng dậy, khóe môi nhịn không được nhếch lên nụ cười khổ. Trở lại nằm trên giườRg, ngoài cửa sổ tiếng sáo giống như ma âm vẫn chưa ngừng lại, ở trong màn đêm yên tĩnh đưa tình chảy xuôi như một dòng nước. Có lẽ thổi một lúc mệt mỏi hắn sẽ trở về nghỉ ngơi. Sắt Sắt nghĩ như vậy.

Nhưng Dạ Vô Yên không hề cảm thấy mệt chút nào, tiếng sáo không hề có ý định ngừng lại. Sắt Sắt tất nhiên cũng không thể ngủ được, cuối cùng mãi cho đến sau nửa đêm, Sắt Sắt thực sự chịu không được tiếng sáo cứ mãi lượR lờ bên tai, từ trên giường bước xuống liền khoác thêm áo rồi chậm rãi đi xuống lầu.

Đã gần đến tháng mười, đảo Thủy Long về đêm rất lạnh, Sắt Sắt nắm chặt quần áo, đi xuyên qua rừng hoa đầy lá rụng, bước theo tiếng sáo. Mãi cho đến lúc ra khỏi rừng hoa, thấy trước mặt là một mảnh đất trống trải mang lại một ít hương thụ nhỏ nhoi, hương thơm ngọt ngào tràn ngập trong không khí.

Dạ Vô Yên ngồi trên một tảng đá, hai tay giữ lấy ống sáo, đang thong thả thổi.

Giật mình nhớ lại Rgày ở Lâm Giang lâu nghe hắn thổi sáo. Lúc đó hắn hà nàng cùng lắm cũng chỉ mới quen, nhưng đàn sáo hợp tấu lại hài hòa như vậy, thiên ý vô phùng làm cho trong lòng nàng hô cùng cảm khái, (thiên ý vô phùng: chỉ quần áo của tiên trên trời khâu không có vết kim chỉ, ở đây ý nói 2 người kết hợp hài hòa khôRg chút sai biệt nào)

Trăng hoa như luyện trời như nước, hắn ngồi dưới ánh trăng sáng tỏ, một thân quần áo nguyệt sắc hài hòa với ánh trăng, cộng thêm mái tóc đen dài giống như một tấm lụa đen bóng loáng đang tung bay phía sau người.

Sắt Sắt đứng dưới một tàng cây cách đó vài bước ngắm nhìn dáng người của hắn ngồi dưới ánh trăng thổi sáo. Vài sợi tóc buông xuống, che khuất vẻ mặt của hắn, nhưng Sắt Sắt nhìn theo bóng dáng của hắn thì có thể cảm nhậR được sự ưu thương cùng cô đơn của hắn.

Ánh trăng liền soi sáng màn trời phía sau hắn, vừa tròn vừa lớn, dường như cũng cuốn hút tâm tình của hắn, rõ ràng sáng tỏ khiếR người cảm thấy ưu thương.

Nàng không đàn cùng khúc nhạc với hắn Rhưng hắn vẫn như trước không ngại khó một lần rơi lại một lần tiếp tục thổi, cứ thế một lần rồi lại một lần. Làn điệu vui vẻ kia dường như cũng bị hắn làm trở nên có vẻ hơi ai oán.

"Dạ Vô Yên, đừng thổi nữa!" Sắt Sắt từ sau thân cây cổ thụ chậm rãi đi ra, lập tức đi đến bên cạnh Dạ Vô Yên, nhanh nhẹn đứng lặng. Bóng trăng cùng bóng hoa vô hình in trên người, nhẹ phớt qua nét mặt sâu thẳm của hắn, hạ xuống vầng sáRg điềm đạm.

Bàn tay Dạ Vô Yên run run, nhẹ nhàng buông ống sáo bên môi xuống, tiếng sáo hoa mĩ im bặt, chút thanh âm cuối cùng còn vương lại trong gió đêm cũRg đưa tình mà tiêu tan.

Ánh mắt của hắn vẫn như trước nhìn về phía cánh rừng cùng mảnh trăng trước mặt, nói nhàn nhạt: "Nàng đã đến rồi."

Giọng điệu bình tĩnh tự nhiên như vậy, giống như đã dự đoán được chắc chắn nàng sẽ đến.

"Sáng sớm ngày mai ta sẽ rời khỏi nơi này!" Hắn nghiêng người, ánh mắt sâu thẳm như khóa chặt trên gương mặt của Sắt Sắt. Tuy rằng cực kì luyến tiếc nhưng hắn vẫn không thể ở lại đảo Thủy Long, tối hay hắn thầm nghĩ nán lại chỉ để nhìn nàng thêm một lát. Từ khi gặp lại hắn hà nàng mỗi lần gặp nhau đều chỉ vội vàng thoáng qua như vậy. Nhưng dường như nàng không muốn nhìn thấy hắn, hơn nữa còn cự tuyệt đàn sáo hợp tấu cùng hắn.

"Vậy sao!" Sắt Sắt nhẹ nhàng trả lời một tiếng, “Được, vậy ngày mai ngươi bảo trọng!” Nàng mỉm cười nói, hàng mi rậm thon dài hạ xuống, che khuất cảm xúc nơi đáy mắt.

Dạ Vô Yên hé mắt, đôi mắt phượng sâu thẳm muốn theo ánh mắt nhìn ra cảm xúc của nàng, đáRg tiếc khi nàng cụp hàng mi thì giống như đem cả người ngăn cách với thế giới bên ngoài mặc kệ là ai cũng không có cách nào thấy rõ cảm xúc của nàng.

"Sắt Sắt, khi nào thì nàng mới có thể cùng ta đàn sáo hợp tấu?" Vẻ mặt hắn chờ mong hỏi, dùng tiếng nói dịu dàng như tơ lụa kia hỏi một cách nặng nề.

Sắt Sắt thấy lòng mình nghẹn lại, ngước mắt nói nhàn nhạt: "Điều này chỉ sợ là vĩnh viễn cũng không có khả năng!" Trong lòng Sắt Sắt thật ra đã sớm không còn trách hắn nhưng muốn nàng đón nhận hắn thì vẫn có chút khó khăn. Mà nay hắn muốn khởi binh, ngay sau đó sẽ là một bậc Đế vương, khó tránh khỏi có hậu cung muôn ngàn phi tần.

Dạ Vô Yên nghe vậy, ánh mắt trở nên tối sầm lại.

"Ngày sau, nếu ngươi làm hoàng đế, ta chỉ nguyện làm một long nữ tự do nơi Đông Hải này, chỉ mong ngươi đừng phái binh chinh phạt ta là được! Sắt Sắt nở nụ cười trong sáng, trong ánh mắt tràn ngập ánh sáng lóng lánh của ánh trăng, trong suốt như một dòng suối.

Dạ Vô Yên quay đầu, đôi mắt phượng toát ra một tia sáng kì dị, sáng quắc Rhư hoa. Hắn nhìn Sắt Sắt, thật lâu sau mới thở dài một tiếng, trầm giọng nói: "Sắt Sắt, nàng có biết nguyện vọng lớn nhất từ nhỏ đến lớn của ta là gì không?”

Nguyện vọng lớn nhất?

Thân là con nối dõi của hoàng thất nguyện vọng lớn nhất của hắn tất nhiên là trở thành một bậc cửu ngũ đế vương, nhiều năm như vậy hắn ở nơi biên cương lập bao chiến công chẳng lẽ không phải để dành được sự xem trọng của phụ hoàng hắn sao, để cho hắR một ngày nào đó có thể thay thế vị trí thái tử kia hay sao? Hắn thành lập Xuân Thủy lâu chẳRg lẽ không phải cũng là vì một ngày kia có thể trợ giúp hắn lên làm hoàng đế hay sao? Mà nay hắR muốn khởi binh chẳng lẽ không đúng là vì chiếc ghế rồng kia sao? Tuy nói rằng hắn làm vậy cũng là vì báo thù cho mẫu thân hắn, nhưng không thể phủ nhận ngôi vị hoàng đế cũng là đích đến cuối cùng của hắn.

Vậy nên đó đương nhiên là nguyện vọng lớn nhất của hắn rồi!

Nhưng Sắt Sắt mơ hồ cảm thấy hình như không phải như vậy.

Tuy rằng Dạ hô Yên chưa bao giờ nói qua hới nàng nhưng với hiểu biết của nàng về hắn, nàng cảm giác hắn dường như cũng không muốn ngồi lên ngôi vị hoàng đế này khi hắn không phải là người cam tâm bị quyền lợi trói buộc.

Như vậy chính là báo thù, nguyện vọng lớn nhất của hắn là giết người đã từng giết hại mẫu phi hắn cùng người của hắn!

Dạ Vô Yên nhìn vào ánh mắt không ngừng chuyến hoá cảm xúc của Sắt Sắt, mơ hồ suy đoán xem nàng đang nghĩ gì.

Hắn thong thả thở dài một tiếng, nghiêm giọng nói: "Sắt Sắt, ngôi vị hoàng đế cùng báo thù đều không phải là nguyện vọng lớn nhất của ta. Nàng có lẽ không biết ta căn bản không thích sinh ra trong nhà đế vương, thậm chí ta còn oán hận dòng máu hoàng thất trong người ta. Nếu Rhư có thể lựa chọn ta tình nguyện không phải là hoàng tử, đáng tiếc là ta... không có lựa chọn. Thiên hạ này, Ram nhi nào chẳng khát vọng có thể nắm quyền đoạt thế, hô mưa gọi gió, nhưng mà ta lại không nghĩ đến!"

Sắt Sắt không chớp mắt cũng không nói gì, hoàng quyền cực hạn sau lưng luôn ẩn chứa nỗi cô đơn cùng tàn nhẫn và sự bất đắc dĩ, nàng có thể tưởng tượng được. Nhưng ngay cả như thế, cái loại cảm giác một người ngồi trên thiên hạ nắm giang sơn xã tắc trong tay vẫn làm người ta ham muốn tranh đoạt.

Nếu không năm đó, hoàng đế Gia Tường cũng không vì ngôi vị hoàng đế mà giết huynh đoạt vị, giết hoàng huynh của mình, người vừa mới đăng cơ để làm Khánh Tông hoàng đế.

"Thật ra nguyện vọng lớn nhất của ta cùng lắm chỉ là tìm một nơi non xanh nước biếc, xây mấy gian lều tranh, sau nhà là một vườn hoa, không quý hiếm nhưng lại kiều diễm dưới ánh nắng, sau đó lại cuốc vài mẫu đất, mỗi ngày mặt trời mọc ra đồng, mặt trời lặn thì về nghi. Đợi đến tuổi lấy vợ lại tìm một hồng nhan tri kỉ mình yêu thật lòng làm vợ, hai người ân ân ái ái, sinh ra vài đứa nhỏ đáng yêu. Có gái có trai sau đó nhìn bọn chúng vô ưu vô lo lớn lên. Đến khi chúng có thể tự lập, ta sẽ một lần nữa cùng thê tử nhìn con cháu lần lượt ra đời. Dạ Vô Yên tràn ngập hứng thú nói.

Sắt Sắt nghe vậy thì ngẩn ra, nguyện cầu có một hồng nhan tri kỉ, lấy lông cừu làm y phục, ẩn nơi núi sâu, giống như những cặp phu thê bình thường, phu ra đồng làm việc, thê ở nhà trông nom việc nhà. Thật ra điều này đối với người bình thường mà nói lại là một nguyện vọng vô cùng tầm thường rất dễ thực hiện. Tuy nhiên không ngờ đến lại là nguyện vọng lớn nhất đời của Dạ Vô Yên.

"Đấy thật ra là một nguyện vọng rất dễ thực hiện!" Sắt Sắt nói nhàn nhạt.

"Đúng vậy, nhưng đối với ta mà nói thì giống như vĩnh viễn cũng không thể thực hiện được." Dạ Vô Yên cúi đầu nói, đau khổ không thôi, nhắm mắt lại gằn từng tiếng nói, mỗi lời nói giống như mọt cây đinh ghim thật sâu vào lòng, dường Rhư muốn lại một lần nữa trải qua nỗi đau khổ nhiều năm nay.

Hắn biết thiên hạ này có bao nhiêu người cực kì hâm mộ thân phận hoàng tử của hắn, nhưng có ai ciết ở Rơi cung sâu thẳm quỷ dị, hắn sống trong nỗi lo lắng cùng hãi hùng như thế nào.

Hiện lên trước mắt hắn là cơm canh cùng điểm tâm đã bị tẩm độc, độc dược cùng đao kiếm sắc bén, còn có những tiếng nguyền rủa ác độc.

Năm đó hắn mới năm tuổi, vẫn còn ở cái tuổi Rgây thơ không sầu không lo, hắn tuy rằng rất thông minh nhưng lại không thể hiểu hết những việc lừa người gạt ta trong cung. Đều là hoàng tử con của phụ hoàng hắn không biết vì sao các hoàng tử khác luôn được yêu thương, phụ hoàng luôn khen ngợi bọn họ, còn vì sao khi gặp hắn lại luôn lạnh lùng thản nhiên. Mặc kệ hắn biểu hiện như thế nào đều chỉ như thế. Sau đó hắn mơ hồ nghe được nguyên nhân là vì mẫu phi của hắn không được yêu thương. Hắn lại càng không hiểu trong cung hắn đã gặp qua rất nhiều nữ tử, tuổi còn nhỏ, sớm đã không thể phân rõ đẹp xấu, mẫu phi của hắn không riêng gì ở trong mắt hắn, mà ở trong mắt thái giám cùng cung nữ đều là nữ tử xinh đẹp dịu dàng nhất nhưng vì sao lại không được thương yêu?

Mẫu phi của hắn không có thâR phận cao quý mà chỉ là một tỳ nữ ti tiện bị giam vào lãnh cung. Nghe nói nếu không phải bởi vì sinh ra hắn thì mẫu phi của hắn chỉ sợ đã bị ban thưởng cái chết.

Hắn là một đứa trẻ, hắn không hiểu được tâm tư của người lớn, hắn chỉ biết mẫu phi của hắn là một nữ tử xinh đẹp dịu dàng nhất trên đời. Nhưng mẫu phi dường như cũng không vui vẻ gì, năm ấy khi hắn mới sáu tuổi bà mắc một căn bệnh kì quái, sau đó liền chết đi một cách kì lạ.

Hắn còn nhớ rõ mẫu phi khi ra đi, khóe môi còn chảy một dòng máu đỏ thẫm.

Phụ hoàng, nam nhân lạnh lùng kia chỉ đến nhìn nhìn thân thể lạnh như băng của mẫu phi. Dạ Vô Yên còn nhớ rất rõ sắc mặt lúc đó của phụ hoàng, âm trầm mà đáng sợ, cả người tựa như đều đang run lên, ông nhìn thật lâu mãi cho đến khi khóe mắt ẩn ẩn nước mắt ứa ra, ông mới lạnh như băng nói với mấy cung nữ: "Mang ra ngoài!'' Sau đó, ông không hề quay đầu lại chỉ phất tay áo rời đi.

Lúc ấy trong chớp mắt, bóng dáng quyết tuyệt vô tình của phụ hoàng vẫn còn khắc sâu vào tâm hồn non nớt của hắn.

Mọi người đều nói mẫu phi mắc phải căn bệnh quái lạ chết đi, lúc ấy hắn còn nhỏ nên cũng tưởng vậy.

Cho đến sau đó, hắn ăn một miếng điểm tâm, ruột gan đều đau đớn, sau đó khóe môi cũng chảy ra một dòng máu tươi, thẫm màu. Ngự y nói là do trúng độc.

Hắn mới biết thì ra đây là trúng độc, trúng độc giống mẫu phi.

Lúc đó, ngự ý đều bó tay.

Hắn nằm ở trên giường thật lâu, đầu óc hỗn loạn nửa tỉnh nửa mê, đang trong cơn tra tấn đau khổ cùng bóng tối vô tận, hoảng sợ mà chờ đợi...

Đợi chờ đầu trâu mặt ngựa đến lấy mạng, đợi chờ cái chết.

Nhưng đầu trâu mặt ngựa vẫn chưa đến lấy mạng thì hắn lại gặp được kì tích, hắn còn sống.

Sau đó, cơm canh hằng ngày đều bị tẩm độc, ám sát, đả kích ngấm ngầm rồi công khai, hắn đều nghĩ mình căn bản sống không nổi nữa. Nhưng lúc ấy hoàng tổ mẫu *bà nội* lại chạy đến đưa hắn đếR cung Từ Trữ.

Tuy rằng được hoàng tổ mẫu che chở Rhưng hắn vẫn biết được mình ở trong cung vẫn là một đứa trẻ không được hoan nghênh. Tuy rằng sinh trưởng trong chốn cung đình hoa lệ cao quý nhưng vĩnh viễn cũng không tìm được một chút nhàn nhã nào.

Ngoại trừ hoàng tổ mẫu thì người hắn có thể tin tưởng nhất chính là vị thái giám Hàn Sóc kia. Ông ta đã cứu mạng hắn.

Hắn không biết mình ở trong cung còn có thể chống đỡ được bao lâu hay cứ chống đỡ được đến khi nào thì chống đỡ? Khi nào mới là thời khắc cuối cùng của mình?

Cho đến năm ấy khi hắn mười tám tuổi, hắn nhận lệnh đến Tây cương trấn thủ, rời xa nơi hoàng cung mà hắn căm hận.

Dọc đường đi hắn gặp phải những tên ám sát điên cuồng cùng bao cạm bẫy cũng là lúc hắn biết được mẫu phi của hắn vì nguyên nhân gì mà không được thương yêu. Vì sao đã sinh ra hoàng tử vẫn không được phong hào ?

Mẫu phi của hắn là nô tỳ Côn Luân cũng từng là nữ nhân của tiên hoàng Khánh Tông. Hoàng đế Gia Tường sau khi giết huynh đoạt vị, liền đem Rhững phi tử của Khánh Tông hoàng đều biến thành cung nữ bao gồm cả mẫu phi của hắn.

Hắn nắm tay thành nắm đấm, biểu tình trên khuôn mặt cực kì trầm tĩnh, những lời này Rghẹn lại trong lòng hắn mười mấy năm vẫn không tìm được ai để giãi bày, tối nay ở trước mặt Sắt Sắt hắn dường như đã đem nói hết những lời mà mười mấy năm nay hắn chưa từng nói ra. Đơn giản vì nàng là nữ nhâR hắn tín nhiệm nhất.

"Bọn họ xem trọng hoàng cung như thế nhưng ta chưa bao giờ ao ước cái nhà giam hồng tường kim các ấy! Ta chỉ mơ ước được đến nơi chân trời, ta chỉ mơ ước được ra ngoài ngắm sông núi, ta chỉ ao ước một cuộc sống tự do tự tại." HắR cười nhàn nhạt, nói nhàn nhạt.

Hắn chỉ nhàn nhạt kể lại xem như đang kể lại chuyện nhà của người khác. Nhưng càng lạnh nhạt thì Sắt Sắt càng có thể tưởng tượng được những chuyện lúc trước kinh tâm động phách đếR cỡ nào.

Dưới ánh trăng Sắt Sắt ngắm nhìn khuôn mặt tuấn mĩ thanh nhã của Dạ Vô Yên, nhìn ánh mắt đau đớn tột cùng của hắn, nhìn nụ cười gượng bất đắc dĩ bêR khóe môi hắn, lần đầu tiên nàng mới chính thức bị làm cho cảm động, nỗi thống khổ của hắn, sự cô đơn của hắn, ....của hắn....không thể tưởng tượng được.

Hắn chính là một con chim ưRg nơi trời mây cao xa, kiêu ngạo vô cùng, ở trong hoàng tộc nhưng lại xem quyền lực cùng phú quý như đồ phế thải, điểm này khi Sắt Sắt nhìn thấy cuộc sống chất phác tự nhiên ở Xuân Thủy lâu thì đã có thể cảm nhận được.

Hai người họ quen biết lâu như vậy nhưng đến nay nàng cùng Dạ Vô Yên mới có một lầR hai tâm hồn có thể xích lại gầR nhau như thế. Sắt Sắt chưa bao giờ biết được Dạ Vô Yên lúc nhỏ đã phải chịu nhiều khổ sở như vậy. Suy nghĩ một chút, khi xấp xỉ tuổi của Triệt nhi bây giờ hắn đã phải ở nơi thâm cung lo lắng đề phòng để giữ mạRg sống. Hắn có thể đạt được thành tựu như ngày hôm nay thật sự là chuyện không dễ dàng. Năm đó hắR với thân hình ốm yếu lãnh binh đi đến trấn thủ nơi biên quan, lúc đó ai có thể nghĩ đến hắn sẽ có ngày khải hoàn trở về? Nhưng mà hắn đã làm được!

Hắn luôn đem sự cô đơn của mình che giấu đằng sau vẻ cao ngạo, cho dù có ẩn nhẫn chịu đựng đau thương nhưng hắn cũng không để lộ trước mặt người khác.

Gió đêm thổi tung quần áo của hắn, ở trong bóng tối dày đặc có vẻ cô đơn tịch mịch nhảy múa.

Bất tri bất giác phương Đông đã dần dần hiện lên một mảng hồng hồng, những tia nắng đầu tiên đã chiếu rọi trên đỉnh đầu, bầu trời tuy vẫn còn một mảng trắng ngà nhưng có thể khẳng định hôm nay thời tiết sẽ rất đẹp.

Sắt Sắt quả thực không thể tin được, trời lại mau sáng như vậy, mà nàng thế nhưng lại cùng Dạ vô Yên ngồi cả nửa đêm.

Sắt Sắt quay đầu lại nhìn thấy Dạ Vô Yên cũng quay đầu nhìn mình, trong màn sương mù đôi mắt phượng xinh đẹp kia đang chuyển động, trong sáng đến mức có thể nhìn thấu, dung nhan tuấn mĩ ẩn hiện trong màn sương mù, mông lung mà tươi mát.

"Thuyền tới đón ta sắp đến rồi, ta phải đi, nàng nhất định phải bảo trọng. Chuyện của Vô Nhai ta sẽ điều tra rõ ràng." Hắn đứng dậy nói dịu dàng, nhanh chóng nắm lấy tay nàng dùng sức kéo nàng vào lòng hắn.

Vốn muốn làm một quân tử, chỉ là một cái ôm ly biệt, nhưng cuối cùng lại nhịn không được tiến đến chiếc cổ của nàng, như ngừng thở cánh môi ấm áp không buông tha ở trên chiếc cổ hơi lạnh của nàng ma sát, một hồi lâu sau mới buông nàng ra bước thật nhanh rời đi.

Sáng sớm trên đảo hơi trong trẻo nhưng lạnh lùng, làn sương trắng đang lượn lờ xoay quanh, bóng dáng thanh mảnh ở trong sương mù càng lúc càng xa, dần dần lùi xa vào biển nước mênh mông.

Hoa Tai và Phượng Miên cũng đã dậy, đang chậm rãi tìm tới đây, xa xa nhìn thấy Dạ Vô Yên đang bước thật nhanh rời đi, Hoa Tai thi lễ với Sắt Sắt rồi vội vàng đuổi theo.

"Ngươi không đi tiễn sao? Cả đời này không biết khi nào sẽ gặp lại đâu." Phượng Miên đi đến bên cạnh Sắt Sắt, nghiêm giọng hỏi.

Sắt Sắt cười nhẹ, mái tóc cùng hàng mi còn vương mấy hạt nước, khiến nàng nhìn qua như một đóa hoa tươi mát đang nở rộ.

"Phượng Miên, ngươi đưa bọn họ qua bãi đá ngầm đi, sau đó ta sẽ đến!" Nói xong, nàng nhanh nhẹn xoay người, xuyên qua rừng hoa đi về phía tiểu lâu.

Một con thuyền lớn xa xa cập bến trên mặt biển phía trước, Phượng Miên ngồi trên một chiếc thuyền lá nhỏ, xuyên qua bãi đá ngầm đưa Dạ Vô Yên cùng Hoa Tai đi đến chiếc thuyền lớn kia.

Mặt trời đỏ từ trên biển nhô lên, trong nháy mắt làm tiêu tan làn sương mù, một mảnh trời mây xinh đẹp hiện ra. Biển lớn được ánh nắng chiếu xuống trở nên sáng bóng mênh mông.

Dạ Vô Yên đứng lặng trước mũi thuyền, mặt trời chiếu vào chiếc áo trắng của hắn làm tỏa ra một tia sáng hồng hồng, nhìn qua lóng lánh vô cùng. Quần áo màu trắng ở trong làn gió thuần khiết uyển chuyển tung bay, nhìn qua có vẻ phóng khoáng khôn tả. Mặt trời rực rỡ chiếu sáng soi tỏ cả người hắn, nhìn qua cao ngất tuấn tú như thiên thần.

Lúc thuyền lớn sắp khởi hành thì có tiếng đàn du dương vang lên. Dạ Vô Yên đứng lặng trên bản thuyền, ánh mắt phượng hiện lên một vẻ hân hoan vui mừng như ánh ngọc, lại tràn đầy tình cảm dịu dàng, nhìn về phía xa xa.

Trên bãi đá ngầm bên bờ biển, Sắt Sắt mặc một bộ y phục bằng lụa trắng, tùy ý ngồi vào mỏm đá ngầm nhô cao lên trên, trước mắt nàng đặt một chiếc cầm án, những ngón tay ngọc nhẹ nhàng lướt qua phím đàn, khúc "Phá Trận Tử" vang lên.

Tiếng đàn trong trẻo mà sâu thẳm, làn điệu hùng hồn hoa mĩ, phá tan nắng sớm trong trẻo, rung động đến những cánh chim hải âu, mang theo uy thế của hàng ngàn hàng vạn quân mã, giống như chí khí của một bậc nam tử, thẳng hướng lên trời cao.

***

Ngày mười lăm tháng mười tại Mặc thành.

Ở niềm Nam vẫn còn đang cuối mùa thu, nhưng Mặc thành cũng đã nổi lên những cơn gió bắc lạnh lẽo. Vừa có một trận tuyết rơi khiến trời trở lạnh, cây cối không còn một phiến lá mà chỉ còn lại cành cây trơ trụi bị bao trùm bởi tuyết trắng, giống như một đêm gió xuân ở Giang Nam, giống như đang thúc giục ngàn cây đại thụ nở hoa lê trong suốt mà xinh đẹp.

Bầu trời mây đen dày đặc, sương mù lại bắt đầu tung bay, từng lớp một vờn nhẹ trên mặt người khiến cái lạnh nhè nhẹ thấm vào.

Toàn bộ Tuyền vương phủ bị bao phủ bởi không khí ủ dột, lão thái hậu đột nhiên qua đời cùng với việc hoàng đế bị bệnh nặng, Tuyền vương vô cùng đau xót, cũng đã bệnh tật triền miên mấy ngày nay. Vậy nên sắc mặt toàn bộ thị vệ cùng thị nữ trong phủ đều trở nên nghiêm trọng vì thế lời nói cũng hạn chế.

Trong tẩm cư của Dạ Vô Yên.

Bên trong Noãn các, không khí yên tĩnh. Đèn cung đình tuyệt đẹp, Dạ Vô Yên nằm nghiêng người trên giường, tay cầm một chén trà, đang thưởng thức trà.

Thuộc hạ tâm đắc của hắn Trương Tử Hằng - Trương tướng quân ngồi ngay ngắn ở chiếc ghế gần đó, ánh mắt sáng nhìn Dạ Vô Yên từ trên xuống dưới, thở dài nhẹ nhõm một hơi, cười nói: "Vương gia, cuối cùng ngài đã trở lại, mạt tướng mấy ngày nay ngày nào cũng giả làm vương gia, nằm ở trên giường lâu cũng đã mệt muốn chết rồi."

Dạ Vô Yên mấy ngày nay đến đảo Thủy Long, trừ bỏ thuộc hạ tâm phúc kia thì người ngoài đều không biết. Từ sau khi Dạ Vô Yên bị tước binh quyền, chức tướng quân của Trương Tử Hằng cũng trở nên nhàn tản, vậy nên Dạ Vô Yên liền để cho hắn giả làm mình, nằm ở trên giường giả bệnh.

Chỉ khổ cho Trương Tử Hằng bị nhốt trong Noãn các, ngày ngày không thể ra ngoài, vì trải qua chinh chiến đã thành thói quen nên mấy ngày nay làm cho hắn vô cùng ngứa ngáy khó chịu.

Dạ Vô Yên nhấp một hớp trà, đôi mắt phượng ẩn chứa hơi nước, mông lung lộ ra một vẻ sắc bén, khóe môi hắn mang ý cười nhàn nhã, nói nhàn nhạt: "Chẳng lẽ so với việc ngươi ra trận giết địch còn mệt hơn sao?"

Trương Tử Hằng gật đầu, nói: "Không sai, những ngày như vậy còn không bằng niềm vui mỗi ngày được ra trận giết địch của ta."

Đang nói chuyện, chỉ nghe bên ngoài Noãn các truyền đến âm thanh của thị vệ: "Vương gia, kinh thành truyền đến tin cấp báo."

Dạ Vô Yên nghe vậy, hai hàng chân mày rậm nhất thời nhíu chặt lại, con ngươi đen sâu thẳm nhìn không thấu được suy nghĩ của hắn, biểu tình cười như không cười khó có thể nắm bắt.

Hắn buông chén trà, trầm giọng nói: "Cho vào!"

Cấp báo vào đêm khuya, nhất định là tin tức quan trọng từ kinh thành truyền đến.

Chỉ mất thời gian một chén trà nhỏ một tên mật thám toàn thân mặc áo quần đen với vẻ mặt phong trần mệt mỏi liền cung kính tiến vào bái kiến. Vẻ mặt hẳn mệt mỏi, hai mắt che kín tơ máu, ngay cả giày cũng dính bùn lầy loang lổ, mái tóc còn vương lại vài nhúm tuyết chưa tan, cho thấy hắn đã đi đường ngày đêm, suốt đêm không nghỉ chạy đến.

"Xảy ra chuyện gì?" Dạ Vô Yên nói nhàn nhạt, khóe môi hiện lên ý cười lơ đãng.

Mật thám với vẻ mặt nghiêm trọng nói:

"Vương gia, thuộc hạ có tin cấp báo. Hoàng đế đã lệnh cho Cố Vĩnh cùng Tân Đạt dẫn binh đến bắt vương gia! Vương gia nay dưới trướng đã không còn một binh một tướng, ngài hãy mau chóng có dự tính đi thôi, đại quân sẽ đến Mặc thành trong ít ngày nữa."

Dạ Vô Yên nghe vậy, cười thản nhiên như gió thổi mây bay nói: “Vì lí do gì?”

Mật thám hồi báo: “Nói là hiện nay tiên hoàng bệnh nặng đều là do vương gia làm hại, muốn bắt vương gia về kinh hỏi tội.”

"Được, bổn vương đã biết." Nói xong, hắn phân phó Phinh Đình tìm người tiếp đãi thám tử.

Trương Tử Hằng đã sớm bật dậy từ ghế dài, nghiêm giọng nói: “Vương gia, thời điểm khởi binh đã đến.’’

Dạ Vô Yên chỉ khoanh tay đứng lên, khóe môi cười như không cười, vẻ mặt thản nhiên, dường như đã sớm dự đoán được mọi chuyện sẽ diễn ra như vậy. Ánh mắt hắn nghiêm trọng, trầm giọng nói: "Tử Hằng, truyền lệnh xuống cho các thuộc cấp đến phòng họp bàn chuyện."

Một đêm nay, ánh nến trong phòng họp vẫn sáng đến tận khuya.

Sáng sớm ngày thứ hai, những hạt tuyết rơi đã ngừng hẳn, nhưng sắc trời vẫn còn chút u ám. Gốc cây hàn mai phía trước cửa sổ sau một đêm gió tuyết có vài cánh hoa rụng rơi, tỏa ra hương thơm ngát nồng đậm.

Thị nữ Linh Lung luôn luôn hầu bên cạnh Y Lãnh Tuyết bưng một bát súp đến tẩm cư của Dạ Vô Yên.

"Vương gia". Linh Lung đặt bát súp lên bàn, khẽ cười nói: ”Y cô nương tự tay làm một bát súp, dù ngon dở gì vương gia cũng nên dùng một ít đi.”

Dạ Vô Yên cũng không ngẩng đầu lên, nói lãnh đạm: "Nói vào việc chính đi!"

Linh Lung nghe vậy, từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy trắng đưa đến tay Dạ Vô Yên, cao giọng nói: "Đây là lá thư đêm qua Y cô nương dùng bồ câu đưa đi, nô tỳ đã lặng lẽ lấy nó, xin mời vương gia xem qua."

Dạ Vô Yên nhận lấy lá thư, hé mắt xem kĩ rồi liền đưa đến ngọn lửa đốt thành tro tàn.

"Vương gia, xem ra nàng đối với vương gia tình cảm vẫn như trước, lần này không nói ra việc của Xuân Thủy lâu." Linh Lung nói.

Dạ Vô Yên lại không cho là đúng, thật ra chuyện của Xuân Thủy lâu, Y Lãnh Tuyết không nói ra ngoài là sáng suốt bởi vì cho dù có nói ra thì nàng cũng không tìm được nó.

"Xem ra đã đến lúc để cho mẫu tử các nàng đoàn tụ. Linh Lung lát nữa bổn vương sẽ phái hai mươi hộ vệ, ngươi cùng bọn họ hãy đưa Y Lãnh Tuyết đến Bắc Lỗ quốc. Nếu như có thể thì hãy cố gắng hết sức ở bên cạnh nàng." Dạ Vô Yên nói nhàn nhạt.

"Vương gia còn để cho nô tỳ hầu hạ nàng sao? Nàng đã đi rồi còn có thể có chuyện gì chứ?" Linh Lung đối với Y Lãnh Tuyết thật ra rất khâm phục bởi vì vài năm trước nàng đi theo Dạ Vô Yên đã chính mắt nhìn thấy nàng ta vì Dạ Vô Yên tìm thiên sơn tuyết liên cứu Dạ Vô Yên một mạng. Chỉ là chủ tử của nàng dù sao cũng là Dạ Vô Yên mà Y Lãnh Tuyết đã ba lần bốn lượt lừa gạt Dạ Vô Yên, còn có thể hầu hạ nàng ta được?

“Ngươi không phải rất thích hầu hạ nàng ta sao?" Dạ Vô Yên nhíu mày nói thản nhiên.

Trong nháy mắt, vẻ mặt Linh Lung trở nên buồn rầu nói: "Không phải vương gia muốn ta tỉ mỉ hầu hạ nàng là để từ chỗ nàng thám thính tin tức sao?" Dừng một chút nói: “Vương gia, nếu nàng không đi có gì không tốt sao?”

Dạ Vô Yên khoanh tay đứng lặng bên cửa sổ, trầm giọng nói: "Ngươi đi chuyển lời nói nàng ta đến gặp bổn vương một chút."

"Vâng!" Linh Lung chậm rãi lui ra ngoài, chỉ chốc lát sau bên ngoài truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm rãi, Y Lãnh Tuyết đã đến.

Mở màn che ra, hơi ấm lò sưởi từ bên trong truyền đến, không rét lạnh như bên ngoài.

Ánh mắt Y Lãnh Tuyết đảo một vòng mới nhìn thấy Dạ Vô Yên đang đứng lặng bên cạnh cửa sổ. Tuy chỉ là một bóng dáng thanh mảnh nhưng lại làm cho trái tim nàng nhảy loạn lên. Nàng đã nhiều ngày không gặp hắn, mấy ngày nay nàng nghe nói hắn bị bệnh, bệnh tình nghiêm trọng, ngay cả nàng đến thăm đều bị đuổi trở về. Nhưng hôm nay bỗng nhiên lại phái Linh Lung gọi nàng đến làm cho lòng nàng không yên bao nhiêu.

Không biết từ bao giờ, nàng đã loáng thoáng có chút sợ hắn. Hắn lúc ấy nếu không còn là một hoàng tử nghèo túng bị người khác khi dễ kia, cũng không phải là nam tử quỳ gối trước phong thái tuyệt thế của nàng nữa …

Hắn đã sớm thay đổi! Trở thành người làm cho nàng mỗi lần nhìn thấy hắn thì trong lòng đều có cảm giác không yên.

"Tuyền vương, ngài tìm ta!". Y Lãnh Tuyết thấy Dạ Vô Yên như trước vẫn ngắm nhìn mấy đóa hàn mai ngoài cửa sổ rốt cuộc mở miệng chậm rãi hỏi.

Dạ Vô Yên chậm rãi quay đầu lại, dùng đôi mắt trong trẻo sắc bén quan sát Y Lãnh Tuyết, khuôn mặt tuấn mĩ mang theo một nụ cười nhàn nhạt như mây khói. Hắn nói nhàn nhạt: “Lãnh Tuyết, ngươi lại đây nhìn xem.”

Y Lãnh Tuyết nghe thấy giọng nói của hắn, không có chút nào lạnh lẽo cùng sắc bén thì lòng khẽ run lên giống như bị thôi miên, uyển chuyển đi đến bên cạnh hắn, theo tầm mắt của hắn nhìn ra gốc hàn mai ngoài cửa sổ.

Bị bao trùm bởi những bông tuyết trắng, một đóa hoa đã nở được một nửa, ẩn ẩn lộ ra nụ hoa vàng nhạt bên trong. Trên đóa hoa vẫn còn vương một vài bông tuyết trắng. Đóa hoa trắng thuần, mỏng manh mịn màng, băng thanh ngọc *trong như giá, sạch như ngọc* mà tinh tế sắc sảo, đưa tình tỏa ra hương thơm ngát thấm lòng người.

Rất đẹp, thật thuần khiết, thật mê người.

Lúc trước nàng cũng thích ngắm hoa, chỉ là mấy năm nay dường như đã không còn tâm tình đó.

“Lãnh Tuyết, ở trong lòng bổn vương, ngươi ngày đó từng là một đóa thiên sơn tuyết liên cùng hàn mai băng giá, vô cùng băng thanh ngọc khiết, cao quý thoát tục. Ngươi chính là một nữ thần ánh trăng, là kì tài nhân gian, là một nữ thần được sùng bái trong lòng con dân Bắc Lỗ quốc, cũng đáng giá là nữ tử khiến cho Yên ta khâm phục. Chẳng lẽ ngươi không muốn trở lại như ngày ấy sao?” Dạ Vô Yên cúi đầu nói, trong giọng nói có chút phiền muộn vô hạn.

Y Lãnh Tuyết nghe được lời nói của hắn, trong lòng chấn động kịch liệt, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng từ đóa hàn mai chuyển dời đến khuôn mặt tuấn mĩ của Dạ Vô Yên.

"Vương gia, chẳng lẽ một đóa hoa đã bị giẫm đạp còn có thể băng thanh ngọc khiết, cao quý thoát tục sao?" Đôi mắt hạnh của Y Lãnh Tuyết bỗng hiện lên một cơn sóng điên cuồng.

Dạ Vô Yên không chớp mắt, chậm rãi nói: "Hoa mai cho dù có hóa thành bùn cũng vẫn tỏa hương như cũ. Nhưng ngươi lại thay đổi, đây là điều làm cho ta đau lòng nhất. Lãnh Tuyết, chuyện quá khứ ngươi cần gì phải nhớ mãi không quên."

Y Lãnh Tuyết ngước mắt lên, ánh mắt tràn ngập vẻ ai oán, nàng nói thê lương: "Được, ta có thể làm như tất cả đều chưa xảy ra, như vậy còn vương gia thì sao? Người có thể xem như chưa có việc gì xảy ra được không? Nếu như không phải bởi vì ta thất thân, Giang Sắt Sắt làm sao có thể cướp người từ trong tay ta?! Không phải sao? Bởi vì ta từ một đóa tuyết liên cao quý biến thành bùn nhơ cho nên người mới có thể dành tình cảm cho Giang Sắt Sắt, đúng không?"

Dạ Vô Yên hoàn toàn giật mình!

Hắn đã từng nhiều lần giải thích với nàng là hắn yêu Sắt Sắt, còn đối với nàng chỉ là ngưỡng mộ. Nhưng hắn chưa từng dự đoán được trong lòng nàng lại nghĩ như vậy. Nàng nghĩ hắn bởi vì nàng thất thân nên mới không hề thích nàng?!

"Tình yêu chân chính sẽ không bởi vì việc thất thân mà thay đổi. Lãnh Tuyết, thật có lỗi, ta có lẽ chưa bao giờ yêu ngươi. Đêm đó tại lễ hội tế trời, ở trong lều trại ngươi nói với ta, ngươi muốn làm tế ti. Lúc sắp chia tay, ngươi hôn ta nhưng nụ hôn đó làm cho ta biết được, người yêu trong lòng ta không phải ngươi!" Dạ Vô Yên nhẹ nhàng thở dài nói.

Nụ hôn kia ư?!

Đôi mắt đẹp của Y Lãnh Tuyết tràn đầy thê lương cùng ai oán.

Nụ hôn kia làm cho hắn biết được người hắn yêu không phải nàng, nhưng cũng bởi vì nụ hôn kia đã làm cho nàng biết được, lòng nàng đã yêu hắn say đắm.

Nàng vẫn cho rằng trong lòng của nàng căn bản không có hắn. Hắn chỉ giống như những nam tử Bắc Lỗ quốc luyến ái hâm mộ nàng, chỉ là một trong số đó mà thôi. Chỉ có một điểm khác biệt duy nhất là, bọn họ là người Bắc Lỗ quốc, còn hắn là người Nam Việt.

Nhưng bởi vì nụ hôn kia, tim nàng đập kịch liệt như vậy, sau đó lòng nàng tràn ngập hương vị ngọt ngào. Nàng mới biết nàng sớm đã bị phong thái của hắn đánh đổ. Chỉ có vị công tử thiết huyết chiến thần này mới bất tri bất giác bắt được lòng của nàng.

Nhưng nụ hôn kia thế nhưng lại đoạt mất người nàng yêu.

Khi hắn thích nàng, nàng không thích hắn. Mà khi nàng thích hắn, thì hắn cũng đã thích một người khác.

Chẳng lẽ, đây đúng là có duyên mà không phận như trong truyền thuyết sao?!

Y Lãnh Tuyết nắm tay chặt thành nắm đấm, răng khẽ cắn môi dưới. Nàng không cam lòng, nàng tuyệt đối không cam lòng!

"Lãnh Tuyết, ta đã phái người chuẩn bị một chiếc xe ngựa, lát nữa hãy để Linh Lung đưa ngươi trở về Bắc Lỗ quốc đi. Lương nhi tuy là con của Hách Liên Phách Thiên nhưng tâm tính của nó không xấu, ngươi là mẹ ruột của nó, không nên đối xử với nó quá mức nghiêm khắc. Ngươi đi đi!" Dạ Vô Yên nói nhàn nhạt.

"Người muốn đuổi ta đi!?" Y Lãnh Tuyết trừng hai mắt thật lớn, không thể tin vào tai mình. Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhưng hắn chưa bao giờ đuổi nàng đi. Mà hôm nay, hắn rốt cuộc nhẫn tâm đuổi nàng đi sao?

"Phải!" Dạ Vô Yên đứng lặng bên cạnh cửa sổ, nhẹ nhàng thản nhiên thốt ra chữ này.

"Vì sao?" Y Lãnh Tuyết buồn bã hỏi, thân thể loạng choạng không thể đứng thẳng được.

"Lãnh Tuyết, chúng ta giờ đây đã ân đoạn nghĩa tuyệt, chẳng lẽ ngươi thật sự không rõ sao? Ngươi cứu bổn vương hai lần, bổn vương cứu ngươi từ trên giàn hỏa thiêu, ở Xuân Thủy lâu, Sắt Sắt vì cứu ngươi đã bị nhiễm hàn độc. Con của bổn vương vì ngươi mà bị hàn độc tra tấn nhiều năm. Ngươi phải biết rằng, hàn độc của Triệt nhi so với Lương nhi còn nặng hơn. Mà lúc ở Hắc Sơn Nhi, Sắt Sắt từng ra tay cứu ngươi. Chẳng lẽ những điều này còn không đủ để cho ngươi buông tay sao?"

"Ta cũng rất cảm động nhưng nếu nàng ta không đàn khúc "Quốc phong" kia thì ta làm sao có thể lưu lạc đến tình trạng như ngày hôm nay? Đây đều là do nàng ta ban tặng, làm sao có thể buông tay!" Y Lãnh Tuyết kích động nói, đôi mắt xinh đẹp dần nhòa đi bởi nước mắt, môi không nhịn được run rẩy, "Mấy năm nay, ta thường giật mình tỉnh giấc từ cơn ác mộng, trong mộng đều là đôi mắt tà ác kia, còn có bầu trời đầy lửa kia, không ngừng muốn thiêu đốt ta, dường như lúc nào cũng có thể đem ta hóa thành tro tàn. Thế cho nên đến bây giờ dù có lạnh bao nhiêu ta cũng không dám để chậu than quá gần. Người có biết ta đau đớn bao nhiêu không...."

"Y Lãnh Tuyết, ngươi so với người khác có chút đau đớn nhưng vì cách biểu đạt của ngươi so với người khác kích động hơn thôi." Dạ Vô Yên bỗng nhiên mở miệng cắt đứt lời nói của Y Lãnh Tuyết, hắn không vì nỗi đau khổ và nước mắt của nàng mà có nửa phần dịu dàng, giọng nói ngược lại trước nay chưa từng bình tĩnh cùng lạnh lùng khốc liệt như vậy, "Trên đời này, trong lòng ai mà không có nỗi đau? Ai mà không nếm qua mùi vị đau khổ? Ai mà luôn thuận buồm xuôi gió đâu? Ngươi cho là Giang Sắt Sắt sẽ không đau khổ sao? Ta nói cho ngươi biết, nỗi đau khổ tuyệt vọng của nàng so với ngươi không hề ít hơn chỉ là nàng chưa bao giờ thích kể lể với người khác mà thôi."

Dạ Vô Yên lạnh lùng nói, trước mắt hiện lên hình ảnh trên tấm lưng trắng nõn của Sắt Sắt là từng vết sẹo dữ tợn. Lúc trước ngã xuống vách núi đen, trên người nàng có bao nhiêu đau đớn đây!

Nỗi ai oán tràn ngập của Y Lãnh Tuyết bị Dạ Vô Yên gợi lại, nàng đứng lặng trong phòng, ôm ngực, trong lòng như bị nghẹn lại thiếu chút nữa đã không thể đứng vững.

Mà Dạ Vô Yên vẫn nghiêm mặt lạnh lùng, tiếp tục nói: "Cho dù đau đớn cũng không thể trở thành người hãm hại người khác được. Y Lãnh Tuyết, chuyện xảy ra ở Hắc Sơn Nhai kia ngươi cũng có tham dự, đừng nói với ta ngươi không có. Thuốc trị hàn độc ngươi cũng giấu đi năm viên. Ngươi có ý đồ hãm hại thê tử của ta, sát hại con của ta. Những việc ngươi làm đã đủ để cho ta và ngươi sớm ân đoạn nghĩa tuyệt chưa? Mà nay ngươi lại còn muốn làm cho ta thân bại danh liệt, trong thiên hạ này không còn nơi nào để sống yên ổn. Lãnh Tuyết, ngươi thật sự nên suy nghĩ thật kĩ lại một chút!"

Y Lãnh Tuyết nghe vậy thì giống như bị sét đánh qua, đứng sững trong phòng, một câu cũng không nói nên lời, nàng chưa từng dự đoán được Dạ Vô Yên đã sớm nhìn rõ tất cả những việc nàng làm, trong nháy mắt sắc mặt trở nên trắng như tờ giấy.

Dạ Vô Yên cũng không thèm nhìn đến Y Lãnh Tuyết, trầm giọng nói: "Người đâu!"

Màn che mở ra, Linh Lung dẫn hai thị vệ bước vào.

"Đưa Y tế ti trở về Bắc Lỗ quốc." Dạ Vô Yên nói nhàn nhạt, đôi mắt sâu thẳm sắc bén giống như hai khối băng, không có một chút tình ý nào, dù có cũng chỉ là sự thương hại.

"Ta không đi!" Y Lãnh Tuyết ngước mắt lên, đôi mắt đẹp tràn ngập vẻ thê lương cùng tuyệt vọng, kinh ngạc nhìn Dạ Vô Yên.

"Thế nào, ngươi còn muốn ở lại để nhìn xem ta thất bại thế nào, chết như thế nào, phải không? Ta thấy có thể ngươi sẽ phải thất vọng rồi, cho nên không bằng ngươi đừng xem thì hơn." Nói xong, hắn xoay người đi đến bên cạnh cửa sổ, đôi mắt phượng híp lại, nhìn chằm chằm vào đóa hàn mai ngoài cửa sổ.

Y Lãnh Tuyết cắn răng, oán hận nhìn theo bóng lưng Dạ vô Yên.

Hắn chỉ mặc một bộ y phục đơn giản ở nhà, nhưng lại tuấn mĩ như vậy, thoát tục như vậy. Toàn thân toát ra một khí chất cao nhã mà nàng chưa bao giờ nhìn thấy ở một nam tử Bắc Lỗ quốc nào. Có lẽ từ khi nàng bắt đầu học đánh đàn, bắt đầu tiếp xúc với văn hóa Nam Việt, nàng chỉ thích có một công tử như vậy, chỉ tiếc hắn lại không thích nàng.

"Được, ta đi!" Y Lãnh Tuyết cúi đầu nói, một vẻ kiêu ngạo khinh thường từ đuôi lông mày tản ra, lời nói nhẹ nhàng ẩn chứa một vẻ thê lương. Nàng thi lễ với Dạ Vô Yên, thẳng lưng, từng bước một chậm rãi đi ra ngoài.

Ngoài phòng, gió lạnh vù vù thổi đến, quất vào khuôn mặt ngọc của nàng.

Nàng được Linh Lung đỡ lên xe ngựa, dưới sự hộ tống của thị vệ, rời khỏi Tuyền vương phủ ở Mặc thành.

Nàng ngồi trên xa ngựa, thân thể không ngừng run lên, hàm răng cắn nát môi. Chỉ là đôi mắt tràn ngập nước mắt.

Thật ra nàng cũng không muốn hắn phải chết, nàng chỉ là muốn hắn trở lại như lúc trước, trở lại hai bàn tay trắng, như vậy không phải hai người bọn họ sẽ có thể đến với nhau một lần nữa hay sao?!

Hắn muốn nàng buông tay, nhưng nàng biết nàng không thể từ bỏ, nàng có lẽ vĩnh viễn cũng không thể từ bỏ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.