Hắn đang
đứng trước mặt nàng cách xa vài bước, màu đỏ áo cưới khoác lên người
trông hắn đẹp như một khối ngọc. Tóc đen như mực ôm sát cổ làm nổi bật
dung nhan tuấn mĩ của hắn.
Sắt Sắt nhìn hắn, nhịn không được thầm tán thưởng trong lòng , đó là một nam tử
ngay cả thần tiên cũng phải đố kị. Con ngươi đen sáng như một vì sao,
khuôn mặt trong sáng như ngọc, môi hơi nhếch lên tạo thành một đường
cong duyên dáng, khóa môi lộ ra một nụ cười mỉm. *chảy dãi lần 2*
Hắn cúi người, đưa tay rút bình hoa trong tay nàng ra, nhẹ nhàng đặt trên bàn.
Lúc hắn cúi
người, mùi hương thoang thoảng của một nam tử xa lạ thâm nhập vào mũi
nàng, trong chớp mắt Sắt Sắt trở nên hoảng hốt.
Sao hắn lại đến đây?
Tối nay tuy
là đêm động phòng hoa chúc của họ nhưng Sắt Sắt không quên nàng chỉ là
trắc phi, người tối nay hắn nên ở bên cạnh không phải là nàng. Huống chi nàng trong mắt hắn đã là một nữ tử không còn trinh tiết, hắn càng không thể ngủ lại nơi này cùng nàng.
Lần gặp mặt
trên núi Hương Miểu làm cho nàng nhận thức sự máu lạnh vô tình của hắn nên nàng sẽ không ngốc, có thể vì hắn để trở thành một thiếu nữ bị khi dễ.
“Nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Hắn mở miệng nói, âm thanh hiền hậu, dịu dàng, tao nhã lại mang theo một vẻ thản nhiên xa cách.
Hắn không
nhìn nàng, chậm rãi hướng về phía chiếc giường, rất tao nhã cởi áo ngoài đỏ thẫm ra, chỉ còn một chiếc áo trong màu trắng thuần khiết. Sau đó
hắn từ trong tay áo lấy ra một tấm vải trắng đặt trên giường.
“Ngươi….ngươi đang làm gì?” Trơ mắt nhìn hắn cởi áo và tháo thắt lưng, âm thanh của Sắt Sắt trở nên hơi run run.
Rất nhanh nàng biết mình hỏi cũng như không hỏi, bởi vì hắn quay đầu liếc nhìn nàng một cái hỏi ngược lại: “Ngươi nói xem.”
Dáng vẻ thản nhiên của hắn làm cho Sắt Sắt cảm thấy bất an, hai tròng mắt đen
sâu không lường được, Sắt Sắt chỉ biết cười gượng nói: “Vương gia,
người vẫn nên đến chỗ vương phi thì hơn.”
Lông mi thật dài Dạ Vô Yên chớp nhẹ, quay đầu liếc nhìn Sắt Sắt một cái, âm thanh trở nên lạnh lẽo “Ngươi đang đuổi ta đi?”
Sắt Sắt thức thời cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Thiếp thân không dám, nhưng thiếp thân là trắc phi, huống hồ…” Nàng muốn nói huống hồ nàng đã không còn toàn bích (trong trắng) nhưng tự hạ mình như vậy thì thật không đáng.
Thông minh
như Tuyền vương, tự nhiên sẽ hiểu được ý tứ của Sắt Sắt, hắn thản nhiên
nhìn lướt qua nàng, nhìn thấy đôi má như nước phù dung trong tuyết đang
hồng lên thì trong lòng nổi lên một trận hoảng hốt.
Hình như đến lúc này hắn mới thật sự nhìn rõ dung nhan của nàng. Lông mi dài cong
vút, đôi mắt trong sáng, đôi môi đỏ mọng tinh tế, cả người nàng như một
đóa sen đang hé nở, cao quý thanh nhã. Dung nhan thanh lệ như vậy căn
bản không cần điểm phấn thoa son, hắn không hiểu sao trên núi Hươn Miểu nàng lại cải trang thành như vậy.
“Theo lẽ
thường thì bổn vương phải đến chỗ của vương phi nhưng không phải bổn
vương cần cho thái hậu một câu trả lời thỏa đáng sao?” Hắn không chút để ý nói.
Sắt Sắt nhớ
đến lời vừa rồi hắn nói, đúng vậy, bởi vì hắn phải cho thái hậu một câu
trả lời thỏa đáng nên mới ở lại cùng nàng. Nhưng hắn làm sao để có câu
trả lời đây, không phải là hắn định lấy thân nghiệm chứng chứ? *sặc*
Nàng không
tin hắn sẽ làm như vậy, dù cho nam nhân có thể có ba vợ bốn nàng hầu
nhưng cũng không cho phép thê thiếp của mình có một tì vết nào. Dạ Vô
Yên nhìn qua không giống loại người không cần những thứ này.
Dạ Vô Yên dừng trên khuôn mặt biến hóa không ngừng của Sắt Sắt, giống như bầu trời đêm, con ngươi đen sâu thẳm đầy mị hoặc.
“Yên tâm, ta sẽ không động vào ngươi, chỉ cần ngày mai chiếc khăn này lưu lại một
vệt hồng là được rồi.” Mặc kệ nàng có bị lăng nhục hay không hắn cũng sẽ không chạm vào nàng. Bất quá nữ tử trước mắt với vẻ mặt vô cùng khẩn
trương dường như rất sợ hắn chạm vào nàng.
Sắt Sắt nghe Dạ Vô Yên nói vậy trong lòng nhất thời cảm thấy nhẹ nhõm.
Nàng biết Dạ Vô Yên làm vậy không chỉ để cho thái hậu một câu trả lời thỏa đáng mà còn để giữ lại mặt mũi cho hắn.
Có cùng nhau ngủ chung, có lạc hồng lưu lại trên chiếc khăn, hắn liền có thể tuyên bố với bên ngoài trắc phi của hắn trong sạch.
Quả nhiên là cao minh, ước chừng hắn đã sớm nghĩ ra.
Sắt Sắt vẫn còn quần áo kín đáo leo lên giường, Dạ Vô Yên ngăn nàng lại, âm thanh lạnh lùng nói: “Cởi ra!”
Sắt Sắt sửng sốt.
“Như vậy sẽ có người hoài nghi.” Hắn có chút không kiên nhẫn nói.
Sắt Sắt
nhanh chóng hiểu rõ, nếu không cởi áo ngoài, sáng mai nha hoàn tiến vào hầu hạ thấy quần áo nàng còn chỉnh tề sẽ nghi ngờ, nhưng nàng không
muốn ở trước mặt hắn cởi áo tháo thắt lưng.
“Vương gia, để thiếp thân tắt đèn trước.” Phía sau bức rèm che, cặp nến long phượng đỏ lúc này lập lòe, lúc sáng lúc tối.
Thấy Dạ Vô Yên không phản đối, Sắt Sắt xoay người thổi tắt nến đỏ, bên trong chỉ còn một mảnh tối đen.
Sắt Sắt cởi
bỏ y phục, lộ ra tấm lưng trắng nõn như tuyết, mái tóc dài rũ xuống như
thác nước, vẻ đẹp cùng sự quyến rũ của nàng đang nở rộ trong bóng tối.
Nàng nằm
xuống, hai người cùng đắp chung một cái chăn gấm, cùng ngủ chung một
giường nhưng lại đưa lưng về phía nhau, cách nhau một đoạn không dài
nhưng cũng không gọi là ngắn.
Nhưng một chút khoảng cách kia cũng rất xa xôi, dường như không thể vượt qua ranh giới.
Ranh giới của nàng, Sắt Sắt chưa từng muốn vượt qua.
Tuy rằng
không thể từ hôn nhưng ít ra bảo vệ được thân trong sạch, Dạ Vô Yên sẽ
không chạm vào nàng, đến một ngày nàng nhất định có thể thoát khỏi nhà
giam này.
Trong bóng tối, Sắt Sắt thản nhiên mỉm cười, tiến vào mộng đẹp.