Núi Hương
Miểu rất tú lệ và tao nhã, am Hàn Mai ở núi Hương Miểu nằm ngay giữa
sườn núi, đường vào cũng không lớn, nằm khuất sâu trong rừng, chỉ có một tảng đá chỉ dẫn tới con đường mòn để đi vào.
Sắt Sắt từ
trên kiệu bước xuống, chậm rãi bước trên con đường mòn nhỏ hẹp, trên đầu là các loại chim chóc vừa bay lượn vừa hót líu lo, quả nhiên tiếng chim hót càng làm cảnh núi rừng thêm u ám.
Bước vào
trong am, sương khói quanh quẩn, miếu am này có kiến trúc vô cùng độc
đáo, sương mù bao phủ làm cho người ta cảm giác như đang lạc vào cõi mơ.
Sắt Sắt nhắm mắt để tâm thần tĩnh lặng, thắp nến, dâng hương, lẳng lặng đứng trước
tượng phật nhưng nàng không biết phải cầu nguyện gì, chỉ trống rỗng
nhìn phật.
Dù cho có
phật cũng không thể quản hết được những sự ân oán của nhân gian, Sắt
Sắt chỉ tin vận mệnh của một người là do tự mình tranh thủ.
Thanh Mai theo sau Sắt Sắt, lấy ra hai mươi lượng bạc cúng dường.
Sắt Sắt đứng dậy nhưng không cầu nguyện mà đi về phía sau am.
Am Hàn Mai
cũng không lớn, phía trước là nơi thờ cúng thần phật, hai bên sương
phòng là nơi các ni cô tu hành ngồi nghe giảng, viện chính dẫn ra viện
lớn nhất, nơi có rất nhiều tịnh xá hàng hàng lớp lớp rất có khí thế, là
nơi dành cho những thí chủ đến xin xâm nghỉ lại. Trong viện trồng mấy
gốc hàn mai, đang vào đầu xuân, hàn mai mở rộ, hoa mai trong viện lay
động nhè nhẹ.
Một tiểu ni cô áo xanh từ phía trước đi tới, Sắt Sắt bước tới cầu kiến ni cô chủ trì am .
Tiểu ni cô hai tay tạo thành chữ thập, vô cùng khách sáo dẫn Sắt Sắt xuyên qua cửa ánh trăng, đi vào sương phòng của chủ trì .
Nguyệt Duyên chủ trì là một nữ ni đoan trang trầm tĩnh, tay cầm chuỗi phật lẳng lặng nhìn Sắt Sắt.
“Thí chủ
tìm bần ni có việc gì sao?” Nguyệt Duyên thản nhiên hỏi, có lẽ do làm ni cô đã lâu nên âm thanh không mang theo sự buồn vui của thế tục mà yên tĩnh phẳng lặng.
“Tiểu nữ tìm chủ trì muốn xin xuất gia làm ni.” Giọng điệu của Sắt Sắt thật bình thản, nhẹ giọng nói.
Nguyệt Duyên nghe vậy không hề kinh ngạc nhưng lại làm cho Thanh Mai chấn động không nhỏ.
“Tiểu thư,
sao người lại muốn xuất gia?” Thanh Mai lo lắng hỏi, giọng nói gần như
muốn khóc. Xem ra sự việc lần này đối với tiểu thư ảnh hưởng rất lớn,
nghĩ lại có nữ tử nào chịu được đả kích như vậy, ngay cả tiểu thư từ nhỏ cứng cỏi hơn so với nữ tử bình thường nhưng dù sao cũng là tiểu thư
khuê các.
Thanh Mai rốt cuộc nhịn không được, khóc òa lên.
Sắt Sắt
liếc nhìn Thanh Mai một cái, không nói gì, hướng về phía Nguyệt Duyên
nói rất kiên định: “Tiểu nữ vừa gặp phải một chuyện bất hạnh, trái tim
đã chết nên muốn xuất gia, mỗi ngày tụng kinh niệm phật cho qua một kiếp người, mong chủ trì thành toàn.”
Nguyệt
Duyên nhìn Sắt Sắt, hai tay chắp thành chữ thập nói: “A di đà phật, Hàn
Mai là nơi lạnh khủng khiếp, hồng nhan gặp phải kiếp nạn mong thí chủ
thản nhiên đối mặt, thí chủ trần duyên chưa dứt không bằng tạm thời ở
lại đây vài ngày cho tâm tình bình tĩnh lại lễ phật, nếu sau một thời
gian thí chủ vẫn muốn xuất gia, bần ni sẽ để thí chủ quy y cũng chưa
muộn.”
Sắt Sắt gật đầu đồng ý, nàng không phải thật sự muốn xuất gia, chỉ muốn giả vờ
xuất gia để hoàng thượng đem hôn sự này hủy bỏ một cách thuận lợi, tất nhiên vương gia cũng sẽ không muốn lấy một ni cô.
Sự tình đã
đi tới nước này, trong mắt mọi người nàng không còn là một nữ tử trong
trắng, lúc này về nhà, phụ thân cùng mẫu thân không rõ chân tướng sẽ đau lòng. Nay tạm ở lại trong am là lựa chọn tốt nhất, việc này trước khi
lên núi Sắt Sắt đã sớm tính toán tất cả.
Sắt Sắt cảm tạ Nguyệt Duyên, kéo Thanh Mai còn đang khóc thút thít theo tiểu ni cô đi hết viện giữa đến các tịnh xá.
Phòng được
dọn dẹp sạch sẽ vô cùng, Sắt Sắt ngồi trong căn phòng đơn sơ, nhìn
những tia nắng từng giọt từng giọt biến mất, thẳng đến khi ánh trăng nhô lên, màn đêm kéo xuống.
Sắt Sắt
quay đầu nhìn Thanh Mai sớm đã khóc đến mệt nhoài, ghé đầu vào giường ngủ say. Nàng bắt đầu thay quần áo, cải trang thành dáng vẻ của Tiêm
Tiêm công tử, phóng ra khỏi cửa sổ, xuyên qua những nhành mai tại trung viện, nhảy lên nóc nhà, tư thái nhẹ nhàng uyển chuyển, áo ngoài màu
xanh ở trong gió lay động, quả thật nhìn rất phong lưu phóng khoáng.
Sắt Sắt ở lại trong am còn có một thuận lợi khác, đó là càng tự do đi ra ngoài.
Tối nay
nàng muốn ra ngoài đi tìm Phong Noãn tính sổ. Đến chỗ Phong Noãn thường
đi, Sắt Sắt lại không tìm đươc Phong Noãn, còn tưởng hắn bị Dạ Vô Yên
bắt đi. Phải tìm được Bắc Đẩu cùng Nam Tinh mới biết được hắn đang ở
đâu.
Nam Tinh nhìn thấy Sắt Sắt hai mắt sáng rỡ, chạy đến nói cho Sắt Sắt biết chuyện nàng giao dĩ nhiên đã hoàn thành.
Bắc Đẩu lại thành thật nói thật ra không phải do bọn họ hoàn thành.
Sự việc đó dĩ nhiên Sắt Sắt hiểu rõ nhất, lúc này nàng cũng mặc kệ họ, chỉ hỏi Phong Noãn đi đâu.
“Phong Noãn đến Yên Chi lâu.” Nam Tinh kêu lên. Tuy rằng hắn cũng rất hứng thú với Chi Yên lâu nhưng từ khi đi theo Sắt Sắt, bị Sắt Sắt nghiêm cấm không
được đến những nơi ăn chơi đó. Tối nay, Phong Noãn lại to gan lớn mật
đến Chi Yên lâu, hắn đương nhiên muốn tố cáo với nàng.
“Yên Chi lâu?” Sắt Sắt lạnh lùng cười cười, hôm nay Phong Noãn cho nàng nhiều ngạc nhiên như vậy.
“Hai người các ngươi theo ta đến Chi Yên lâu một chuyến.” Sắt Sắt lạnh lùng nói.
Hai mắt
của Bắc Đẩu và Nam Tinh trừng lớn, hoài nghi mình có nghe lầm không.
Một lúc sau xác định là đúng như vậy, Nam Tinh hưng phấn nhảy dựng lên,
Bắc Đẩu lại nghi hoặc nhìn Sắt Sắt, cảm thấy hôm nay lão đại cùng Phong Noãn đều có chút quái dị. Bọn họ rõ ràng đã thành công làm hỏng danh
tiết của Giang tiểu thư, lúc này lão đại chẳng phải nên ở bên Giang tiểu thư, dùng chân tình cảm hóa nàng sao, tại sao lại muốn dẫn họ đến nơi
ăn chơi đó? Bất quá nghi hoặc cũng chỉ là nghi hoặc, họ vẫn ngoan ngoãn đi theo Sắt Sắt đến Yên Chi lâu.
Yên Chi lâu là tên một thanh lâu, là thanh lâu bình thường, nơi các quý gia công tử của đế đô đến mua vui.
Một hồ nước trong xanh, hoa dọc hai bên, cây cầu uốn lượn thông đến đảo nhỏ giữa
hồ. Trên đảo có một cao lầu đứng lẳng lặng, đó là Yên Chi lâu.
Trên hồ sóng nước lấp lánh, những vì sao như lay động cùng ánh trăng soi bóng nước.
Đàn sáo réo rắc, khung cảnh sáng rực.
Đêm, là thời điểm mọi người đã ngủ say nhưng tại Yên Chi lâu lại là lúc náo nhiệt nhất.
Trong đại
sảnh, tân khách ngồi chật cả sảnh, trên lầu cao, một người y phục rực rỡ xinh đẹp diễm lệ theo tiếng đàn sáo đang cất tiếng hát.