Thị nữ mặc áo quần màu hồng nhẹ giọng nói: “Giang trắc phi, nô tỳ là Phinh
Đình.” rồi chỉ vào thị nữ mặc áo quần màu xanh lục nói: “Còn đây là Linh Lung.”
Sắt Sắt gật đầu hỏi: “Nơi này là đâu?”
“Nơi này là Khuynh Dạ Cư!” thị nữ mặc áo quần hồng khẽ cười nói.
“Vậy căn phòng này là...” Trong lòng Sắt Sắt chợt căng thẳng, đây không phải là phòng ngủ của Dạ Vô Yên chứ?
“Đây là phòng ngủ của vương gia, đêm qua vương gia ôm trắc phi trở về làm các nô tỳ sợ hãi vô cùng." Phinh Đình mỉm cười nói.
Dáng vẻ của Phinh Đình thanh lệ uyển chuyển, mi dài môi hồng, nhìn rất vui
vẻ. Linh Lung có vẻ gầy yếu, dáng vẻ xinh đẹp, thanh tú khả ái, nhưng
đôi mắt đẹp giống như được một màn sương lạnh bao phủ, dường như nàng
không thích Sắt Sắt.
“Đêm qua làm phiền hai vị chiếu cố rồi.” Sắt Sắt mỉm cười nói, hai thị nữ này xem ra là nha hoàn bên người Dạ Vô Yên.
“Không đâu, đêm qua không phải là các nô tỳ chiếu cố mà là do vương gia tự
mình chăm sóc trắc phi cả đêm.” Phinh Đình cười nhẹ trả lời: “Vương gia
chưa bao giờ tận tâm với vị phu nhân nào như vậy.”
“Đừng tưởng
rằng vương gia làm như vậy là thích ngươi, thật ra trong lòng vương
gia...” âm thanh lạnh lùng của Linh Lung chợt vang lên.
"Linh Lung...” Phinh Đình cuống quýt chặn lời của nàng: “Nói bậy bạ gì đó?”
“Phinh Đình ngươi luôn tốt bụng như vậy. Không nói cho nàng ta biết, nếu nàng
ta đối với vương gia có ào tưởng không an phận chẳng phải là hại nàng ta sao.” Linh Lung bĩu môi nói.
Sắt Sắt lạnh nhạt cười khẽ, thì ra Linh Lung này đang sợ nàng thích Dạ Vô Yên, hay là nói nàng ta sợ Dạ Vô Yên sẽ thích nàng.
“Linh Lung cô nương yên tâm di, ta không tự đa tình như vậy đâu.” Sắt Sắt cười đùa nói nhàn nhạt.
“Hừ, biết là tốt rồi, ngươi hãy mau uống thuốc, sớm một chút dưỡng thương
xong rồi quay về Đào Yêu viện của ngươi đi.” Linh Lung tiếp tục nói.
Phinh Đình mang chén thuốc lại, Sắt Sắt nhận lấy uống một hơi cạn sạch, cảm
giác chua xót theo đầu lưỡi lan ra. Phinh Đình thấy thế đưa cho Sắt Sắt
một chén nước để nàng uống vào hòa tan vị đắng của chén thuốc.
Phỉnh Đình hình như sợ Linh Lung sẽ nói những lời khó nghe nên đem chén thuốc để vào tay Linh Lung, nhẹ giọng nói: “Linh Lung ngươi đi xuống chuẩn bị cơm, ta ở trong này hầu hạ là được rồi.”
Linh Lung vốn cũng không muốn hầu hạ Sắt Sắt nên vừa nghe được những lời này, nhanh như chớp bưng chén không rời đi.
Phinh Đình giúp Sắt Sắt đắp chăn, dịu dàng cười nói: “Giang trắc phi, đêm qua người mất máu quá nhiều, thân thể còn rất yếu vì vậy hãy nghỉ ngơi cho
tốt.” Nàng dừng lại một chút rồi trầm ngâm nói: “Lời nói vừa rồi của
Linh Lung xin Giang trắc phi đừng để trong lòng, nàng luôn lanh mồm lẹ
miệng như vậy, nói chuyện cũng không để ý đến cảm nhận của người khác.”
Sắt Sắt thản nhiên cười cười, nói: “Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không để ý đâu.”
Thật ra trong lòng Sắt Sắt cũng rõ ràng vì sao Linh Lung lại không thích
nàng tất nhiên là vì người trong lòng kia của Dạ Vô Yên. Nói thật trong
lòng nàng đối với nữ tử kia thực sự cảm thấy rất hứng thú, không biết
một tiên nữ như thế nào lại làm cho Dạ Vô Yên ái mộ như vậy, khiến cho Y Doanh Hương thà chết bào vệ, còn có thể làm cho hai thị nữ này ra mật
nói tốt giúp nàng.
Nhưng Sắt Sắt cũng không hòi.
Phinh Đình
trầm ổn như vậy, chuyện này nàng tuyệt đối sẽ không nói ra, huống chỉ
cho dù nàng biết gì thì nàng cùng nàng ta cũng không có quan hệ gì.
Lúc Sắt Sắt trầm tư, Phinh Đình đứng bất động đánh giá nàng.
Chỉ thấy nàng lẳng lặng nằm nghiêng trên giường ánh nắng xuyên qua bức màn
mỏng màu bạc như cánh ve chiếu rọi trên khuôn mặt nàng, hai má vốn tái
nhợt nhìn qua vẫn trong suốt trắng nõn. Nàng gầy yếu nhưng trông rất mềm mại uyển chuyển, người tinh tế chì cần nhìn ánh mắt của nàng sẽ phát
hiện con ngươi đen trong trẻo như nước của nàng lộ ra vẻ quật cường cùng khí phách ngạo nghễ.
Đây là một nữ tử không dễ dàng bị quật ngã.
Cũng là một nữ tử cho dù có chịu khổ cũng sẽ không nói ra.
Không biết vì sao Phinh Đình bỗng nhiên cảm thấy nữ tử này cho nàng một cám
giác quen thuộc, giống như đã quen biết từ trước. Các nàng tất nhiên
không có khà năng quen biết nhau, rất nhanh Phinh Đình đã biết cảm giác
quen thuộc này đến từ đâu.
Bởi vì nàng cùng vương gia rất giống
nhau, không phải tướng mạo giống nhau mà là khí chất giống nhau. Tính
cách của vương gia cùng nàng đều là người cao ngạo ngang tàng, lại luôn
biểu hiện thật bình tĩnh điềm đạm, cũng luôn thanh nhã dịu dàng.
Nhận ra điều này làm cho lòng Phinh Đình dâng lên một sự vui sướng nhưng cũng có một nỗi lo lắng.
“Giang trắc phi, thật ra vương gia cũng không vô tình như vẻ bề ngoài đâu.” Phinh Đình đứng trước mặt Sắt Sắt nhẹ giọng nói.
Sắt Sắt vẫn đang đứng một chỗ đánh giá nơi này, lúc này nghe Phinh Đình nói giúp cho Dạ Vô Yên, trong lòng cảm thấy bất ngờ cười nói: “Phinh Đình
vì sao ngươi không chán ghét ta giống như Linh Lung vậy?”
“Giang
trắc phi, người đáng giá để cho người ta yêu thích, ngày sau Linh Lung
cũng sẽ thích người.” Phinh Đình có vài phần khẳng định nhẹ giọng nói:
“Cho dù vương gia, ngài cũng sẽ thích trắc phi. Phòng ngủ của vương gia
trừ trắc phi ra chưa bao giờ có nữ tử khác ờ lại. Nếu như trái tim của
vương gia không bị một nữ tử khác chiếm mất thì ngài chắc chắn sẽ thích
trắc phi.”
Sắt Sắt thật ra không nghĩ tới Phinh Đình lại chủ động
nhắc tới người trong lòng cùa Dạ Vô Yên. Bất quá lời nói của Phinh Đình
dường như có chút do dự, giống như không biết lời nói kế tiếp có nên nói ra hay không.
Sắt Sắt cười nhẹ nói: Phinh Đình về chuyện của nữ
tử kia nếu cảm thấy khó xử thì không cần nói, ta cũng không muốn biết.”
Chuyện của Dạ Vô Yên nàng thật sự không có hứng thú nhiều.
“Ngày
sau nếu có cơ hội, Phinh Đình nhất định sẽ nói cho người biết.” Phinh
Đình cảm động trước sự hiền hậu hiểu biết ý người của Sắt Sắt, cười khẽ
nói: “Người nghi tạm đi, nô tỳ ra ngoài trước, nếu có việc gì cứ gọi nô
tỳ.”
Sắt Sắt gật đầu, Phinh Đình mở cửa đi ra ngoài.
Phinh Đình vừa đi ra, trong căn phòng lớn chỉ còn lại một mình Sắt Sắt.
Phòng ngủ của Dạ Vô Yên thật lớn, so với phòng ngủ trong Đào Yêu viện của
nàng không biết lớn hơn bao nhiêu lần. Bố trí cực kì gọn gàng, rất có
khí chất của một nam tử mạnh mè. Thực hiển nhiên Dạ Vô Yên chưa từng
mang nữ tử về đây.
Như vậy hắn mang nàng đến là đại biểu cho điều g?
Lòng hắn chỉ có một nữ tử, bất kể khi nào, lúc tỉnh hay trong mộng cùng đều
nghĩ về nàng ấy, cho dù phòng ngủ đơn chiếc không có người khác ở qua
thì sao?
Sắt Sắt cúi đầu thở dài một tiếng, nằm ngửa trên giường.
Ngoài cửa sổ, mùi hoa tự nhiên mang theo hương cỏ thơm xuyên qua màn cửa sổ
bằng lụa mỏng bay tới thấm vào ruột gan. Cuộc sống tình thú tươi đẹp như vậy mà nàng lại phải ngoan ngoãn nằm trên giường dưỡng thương, đây đều
do Dạ Vô Yên ban tặng.
Hắn lại còn mai phục cơ quan bên trong côn
trúc khiến nàng thua cuộc, thua một cách thảm hại, không còn tư cách đi
thỉnh cầu Dạ Vô Yên đồng ý cho nàng rời đi. Hơn nữa xém chút mất cả
mạng. Đều do nàng quá sơ suất, nay làm sao trốn ra khỏi phủ nữa? Chẳng
lẽ cà đời này nàng nhất định phải bị nhốt ở đây?
Nàng tuyệt đối không cam lòng?
Tạm thời bây giờ chì còn cách đi bước nào tính bước đó, sẽ luôn có biện pháp rời khỏi phủ.
Sắt Sắt quyết định không nên ưu phiền, trước dưỡng thương thật tốt rồi nói sau.
Lần này Sắt Sắt bị thương phải dưỡng hơn mười ngày, mà nàng đã ở lại Khuynh Dạ Cư hơn mười ngày. Trong thời gian đó nàng từng vài lần xin Dạ Vô Yên thả nàng ra khỏi phủ nhưng bị cự tuyệt, vài lần yêu cầu trở về Đào Yên
viện cũng bị cự tuyệt.
Nàng không hiểu, vì sao hắn phải giữ nàng lại.
Nàng cùng hắn chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, huống chi nàng còn hồng hạnh
vượt tường thế nhưng hắn một chút cũng không quan tâm. Chẳng lẽ hắn
không sợ chuyện này một khi bị lộ ra ngoài, đối với hắn mà nói chính là
một nỗi nhục nhã sao?
Nàng thật sự không hiểu, cũng lười không muốn hiểu.
Mãi cho đến khi vết thương của Sắt Sắt hoàn toàn khỏi hẳn, Dạ Vô Yên mới cho nàng trờ về Đào Yêu viện.
Tại Đào Yêu viện, cây đào già đã qua đợt ra hoa, những chiếc lá xanh non
vừa mới nhú, trên những cành cây là một màu xanh mướt dạt dào.
Thanh Mai nhìn thấy nàng thì vẻ mặt gian xảo chạy tới, cười nói: “Tiểu thư,
tại sao người đã trở lại, không ở Khuynh Dạ Cư thêm một thời gian nữa.”
“Nha đầu nhà ngươi, không phải là mong ta không trở về nữa chứ?” Sắt Sắt cau mày nói.
“Đó là tất nhiên, tiểu thư được thương yêu, chúng em đều vui mừng thay cho
tiểu thư, tất nhiên là không trông ngóng người trở về, tốt nhất vẫn nên ở đó. Ha ha, tiểu thư đang được thương yêu, xem ai còn dám xem thường
chúng ta.” Thanh Mai vui vẻ ra mặt cười nói, đầu ngẩng cao, một khi chủ
nhân đắc thế, gà chó cùng giống như vậy được thơm lây.
“Thanh Mai lời này đừng nên nói lung tung cái gì mà được thương yêu?” Sắt Sắt không chớp mắt hỏi.
“Tiểu thư, người còn không thừa nhận sao, từ sau sự việc hái hoa tặc đột nhập vào Vân Túy viện, mọi người trong hậu viện đều không xem trọng nàng,
đều lo lắng cơ thiếp nào sẽ được thương yêu, cũng không ngờ đều thua
trong tay tiểu thư. Tiểu thư, nói thật đêm đó người có phái cố ý bị
thương không?” Thanh Mai cười tủm tỉm nói.
Lòng Sắt Sắt trầm
xuống, nàng thật sự không nghĩ tới ở lại nơi đó vài đêm lại trở thành sự vinh hạnh được thương yêu trong mắt người khác.
Chỉ chính nàng
biết, nàng ở lại Khuynh Dạ Cư là dày vò như thế nào, tuy rằng biết được
hắn sẽ không làm gì nàng, nhưng mỗi đêm cùng hắn ở chung một phòng, nàng vẫn cảm thấy khẩn trương. Bởi vì sự tồn tại của hắn, nàng thật sự không thể làm ngơ. Tuy nói là cách một tấm màn nhưng mỗi khi nghe được tiếng
hít thở xa xa của hắn, trong lòng nàng lại có một loại cảm giác khác lạ.
“Tiểu thư, vết thương của người không sao rồi chứ?” Tử Mê đi tới, lo lắng hòi.
“Đã gần như khỏi hẳn.” Sắt Sắt trả lời.
“Tiểu thư, chỉ sợ những ngày sau này của chúng ta sè không được yên ổn.” Tử Mê nhíu mày nói.
Sắt Sắt gật đầu, nàng biết Tử Mê đang lo lắng điều gì. Ngày nay nàng đã trở thành nữ tử được thương yêu nhất hậu viện, chỉ sợ có một số người sẽ
không để nàng yên. Thê thiếp tranh giành tình nhân nàng cũng từng nghe
qua.
“Tử Mê, ngươi không cần lo lắng, không có gì đâu.” Nàng chưa
từng sợ hãi điều gì, huống chi nàng không phải thực sự được thương yêu.
Qua vài ngày nữa nhóm thê thiếp của Dạ Vô Yên sẽ thấy rõ sự thật ngay
thôi. Nàng chẳng qua cũng chỉ là một trắc phi không được thương yêu.
Những ngày kế tiếp, đúng như Tử Mê dự đoán, quả nhiên không hề thanh nhàn.
Cũng không thể nói đông như trẩy hội,nhưng mỗi ngày đều có hai ban cơ
thiếp của Dạ Vô Yên đến thăm hỏi.
Sắt Sắt hiểu được bọn nữ tử hậu
viện này giỏi nhất là xuôi theo chiều gió, gặp người nào được thương yêu sẽ đến thăm hỏi, miệng nói lời ngon ngọt nhưng trong lòng lại có toan
tính khác. Nếu là người không được thương yêu, chì sợ không biết họ sẽ
bỏ thêm đá xuống giếng như thế nào đâu.
Vậy nên Sắt Sắt thường lấy lí do vết thương chưa lành, một mực từ chối gặp mặt.
Mỗi ngày nàng chỉ mặc một bộ y phục bằng lụa trang mỏng đai lưng bằng lụa
thêu những áng mây, nhàn nhã ngồi ngắm hoa, xem bướm bay yến lượn, làm
thơ viết văn, chơi cờ vẽ tranh.
Ngay cà Y Doanh Hương từng đến cầu kiến cũng bị nàng cự tuyệt ngoài cửa.
Sắt Sắt làm như vậy không thể nghi ngờ đã bị gán cho cái danh tự cao kiêu ngao.
Sắt Sắt đối với những lời đó chỉ cười cười cho qua.
Dạ Vô Yên quả nhiên chưa từng đến Đào Yêu viện, nhưng lại thường xuyên đưa một chút ban thưởng lại đây.
Điều này làm cho nhóm cơ thiếp có chút không thể hiểu được, Giang trắc phi
này rốt cuộc là được thương yêu hay không được thương yêu?
Sau đó, những ngày như vậy hình như cũng không kéo dài.
Trời tháng năm, hoa cỏ nở rộ.
Sau hoa viên mẫu đơn đều đua nở, Thanh Mai quấn quýt lấy Sắt Sắt, muốn cùng nàng ra hoa viên dạo chơi. Hôm nay Sắt Sắt cảm thấy buồn bực khó chịu
nên lập tức đồng ý.
Tử Mê đang cúi đầu thêu một bộ “Hồng cẩm diễn
thanh liên” tinh xào, nàng khó xử nói: “Tiểu thư, hai người đi trước đi, em thêu xong tấm lụa gấm màu hồng này liền đi tìm hai người.”
Sắt Sắt biết một khi nàng dừng tay, nếu sau đó thêu bổ khuyết lại, mũi kim
thêu sẽ không đều.. Liền nói với Tử Mê: “Không còn cách nào, ngươi cứ từ từ đến, không cần phải gấp gáp.”
Thanh Mai đã sớm không chờ được nữa, kéo Sắt Sắt đi liền.
Tại hoa viên sau của Tuyền vương phủ.
Cơn gió cuối xuân mang theo không khí vui tươi. Ven hồ, những cành dương
liễu rũ mềm mại xanh non bay bay trong gió, hoa ngôi tử trắng thuần
khiết cùng hoa tường vi đỏ lực, hồng hồng hòa lẫn cùng nhau, kiều diễm
nói không nên lời.
Vào mùa này là mùa hoa mẫu đơn nở rộ nhất, đóa
hoa rất lớn, tranh nhau đua nở trong hoa viện, đem vẻ kiều diễm mĩ lệ
phô bày, bày ra vẻ thướt tha và kiều mị của mình. Trong bầu không khí
đều tràn ngập mùi hương ngọt ngào thơm mát.
Trong không gian đầy
sắc hoa, những cành hoa bay theo gió mềm mại đáng yêu, nghe chim hót
trong trẻo, ngắm ngàn hoa nở lực rỡ, mọi người dường như đều say mê.
“Tiểu thư, người nhìn bên kia đi, có một đóa hoa mẫu đơn màu đen đang nở!”
Thanh Mai kinh ngạc than lên, lấy tay chỉ về phía trước.
Sắt Sắt
nhìn theo hướng ngón tay của Thanh Mai, quà nhiên nhìn thấy một gốc mẫu
đơn, đóa hoa lấp ló kia là màu đen. Chẳng qua Dạ Vô Yên cùng vài thị
thiếp đang vây quanh đó ngắm nhìn, nhìn một cách say mê. Nếu là lúc
trước Sắt Sắt sẽ không đến đó góp vui, nhưng mẫu đơn màu đen nàng cũng
rất muốn nhìn một chút. Mẫu đơn vốn là một loài hoa quý, mà mẫu đơn màu
đen lại là giống hoa hiếm thấy, nên đóa hoa này cực kì quý hiếm.
Đợi cho oanh oanh yến yến đi rồi nàng sẽ lập tức qua đó, nhưng những người
này đứng ở đó ríu rít bình luận, dường như không có ý định rời đi.
Thanh Mai vẫn thúc giục Sắt Sắt, vì vậy hai người cùng nhau tiến đến.
Vừa tới đó, vài thị thiếp liền chạy tới thi lễ, trên khuôn mặt đều lộ ý cười trong trẻo.
“Giang trắc phi đã khỏe lại chưa, nghe nói người bị bệnh, mấy ngày nay Nhu nhi rất lo lắng” Một âm thanh mềm mại truyền đến, Sắt Sắt ngước mắt lên
nhìn thấy Nhu phu nhân.
Sắt Sắt cười nhẹ, lạnh giọng nói: “Nghỉ
ngơi nhiều nên đã tốt hơn rồi.” Nàng ta thăm hỏi nàng ư? Chỉ sợ là ước
gì nàng vẫn còn bệnh thì đúng hơn.
Chuyện Sắt Sắt bị thương Dạ Vô
Yên cố ý giấu giếm, vậy nên mọi người trong phủ đều tưởng rằng nàng bị
bệnh, về phần bị bệnh gì nàng ở trong Khuynh Dạ Cư dưỡng thương nên
những nữ tử này không có cách nào đến thăm, cũng không được rõ ràng.
Thanh Mai mắt thấy mọi người đều vây quanh đóa hoa kia, nàng ở bên ngoài không thể nhìn cận cành được nên có chút sốt ruột.
Trong đó có một nữ tử diện mạo xinh xắn uyển chuyển thấy thế khẽ cười nói:
“Giang trắc phi vào xem đi, đóa mẫu đơn màu đen này là giống hiếm thấy.”
“Đúng vậy, Giang trắc phi mau vào đây.” Vài thị thiếp cùng cười phụ họa mời có lệ.
Sắt Sắt cùng Thanh Mai chầm chậm đi vào, nhìn thấy trong làn gió dìu dịu,
một gốc mẫu đơn lẳng lặng đứng đó, có một đóa hoa rất lớn đang nở đẹp
mắt ở giữa những chiếc lá. Đóa hoa lớn kiều diễm nở ra, ở phía sau được
hoa tường vi đỏ rực phụ trợ, có một loại mê hoặc giống như độc dược. Sắt Sắt nhìn đến xuất thần, thình lình Thanh Mai sợ hãi kêu lên một tiếng
chính là mặt cúi thấp, hướng về phía bên cạnh ngã xuống.