Lúc
này Sắt Sắt đẹp động lòng người.
Đôi
mày của Minh Xuân Thủy hơi nhíu chặt, trong ánh mắt đen sâu thẳm như có từng
đợt sóng lướt qua.
“Nụ cười
nhàn nhạt, thân ảnh bay bay, bàn tay trắng nõn Tiêm Tiêm, ám khí trùng trùng.
Tiêm Tiêm công tử, quả nhiên tuyệt mĩ vô cùng.” Hắn cúi đầu nói, âm thanh trôi
theo cơn gió vô tình không nghe ra được chút cảm xúc nào. Nhưng Sắt Sắt lại cảm
nhận được dường như giọng điệu của hắn không chỉ đơn giản là khen ngợi nàng mà
giống như ẩn chứa trong đó là hắn đang nghiến răng nghiến lợi.
Ánh
nến đỏ lập lòe đang chiếu rọi hình ảnh nhợt nhạt sau chiếc mặt nạ ôn nhuận của
hắn, khiến hắn nhìn qua có chút ảm đạm.
Sắt Sắt
nheo mắt, không dám nhìn ánh mắt động lòng người của hắn, trong lòng nảy sinh
một nỗi hoảng sợ, lẳng lặng chờ hắn trả lời. Nhưng hắn cũng không nói gì, không
biết là đang trầm tư hay vẫn còn do dự. Không khí trong phòng lặng yên như tờ,
không một tiếng động. Mị dược phát tác nóng rực làm cho hô hấp của Sắt Sắt có
chút khó khăn, một âm thanh thở dốc trong suốt giống như cánh bướm đang ở nơi
vắng vẻ nhảy một vũ điệu quyến rũ. Đợi đã lâu nhưng vẫn như trước không có câu
trả lời, Sắt Sắt cảm thấy có chút mất mát, lặng yên nhướng mắt nhìn tà áo trắng
không nhiễm một hạt bụi của Minh Xuân Thủy, cổ áo thêu hoa văn thanh nhã, ánh mắt
lặng yên di chuyển lên trên, cảm giác mất mát đột nhiên dâng trào trong lòng
nàng.
Ánh
mắt của nàng và ánh mắt của hắn chạm nhau cùng lúc.
Hắn đang
nhìn nàng, vẫn luôn nhìn nàng như vậy, nhìn dáng vẻ của nàng đến nửa ngày. Ánh
mắt thâm trầm nóng bỏng, bị nàng nhìn chăm chú như vậy, tất cả cảm xúc đều hóa
thành hư ảo, hắn bỗng xoay người chậm rãi rời đi.
Minh
Xuân Thủy cũng không muốn nàng!
Lòng
Sắt Sắt chợt trầm xuống, cảm giác thất bại giống như một thanh đao, đang ở trên
lồng ngực nàng khoét từng lỗ, cảm giác vắng vẻ cô độc và trống rỗng đan xen vào
nhau, từng chút bao phủ lấy nàng.
Nàng
dựa vào cái gì cho rằng hắn sẽ đồng ý giúp nàng giải độc? Hắn từng nói qua, hắn
không có thị thiếp, thậm chí ngay cả thê thiếp cũng không có, hắn nói hắn luôn
chờ đợi một người có thể sánh vai cùng hắn. Một nam tử như vậy, ngây thơ như
vậy, làm sao có thể tùy tiện giúp một nữ nhân khác giải mị dược.
Mặc dù
cảm thấy có chút mất mát, nhưng một Minh Xuân Thủy như vậy ngược lại càng khiến
nàng thưởng thức, càng khiến nàng ngưỡng mộ.
Sắt
Sắt cười nhẹ, tự nhiên quên đi lúc này nàng đang trúng mị dược, đang cận kề với
cái chết.
Nàng
nhìn chằm chằm bóng dáng áo trắng kia, càng lúc càng xa, thấy hắn bỗng nhiên
dừng bước, dáng vẻ dường như bất động. Quả nhiên hắn bỗng dưng quay đầu lại,
nhìn ý cười long lanh bên môi Sắt Sắt, đột nhiên xoay người đi trở lại, chạy
nhanh đến, trong nháy mắt đã ở trước mặt nàng.
Bỗng
nhiên kéo nàng lại, đầu của nàng bị hắn nâng lên nhìn thẳng vào ánh mắt phức
tạp của hắn, trong lửa nóng thiêu cháy có sự giãy giụa, mâu thuẫn, thực bối
rối. Bàn tay hắn vén mái tóc đang rối loạn của nàng ra phía sau tai, ngón tay
chậm rãi mơn trớn hai gò má trắng nõn và đôi môi đỏ bừng của nàng.
Sau đó
dường như đã hạ quyết tâm, hắn cúi xuống bế nàng lên, đi nhanh một cách vững
vàng vào phòng trong, trời đất rung chuyển một trận, Sắt Sắt bị đặt lên đệm gấm
mềm mại ấm áp.
Sự
do dự và giãy giụa của hắn đều lọt vào mắt Sắt Sắt.
Hắn
là một nam tử tốt, vẫn sẽ mềm lòng, không bỏ rơi nàng bị mị độc tra tấn đến
chết.
Ngây
thơ lại thiện lương, khôi hài lại dịu dàng, khí phách lại tao nhã, một nam nhân
như vậy đúng là người phu quân mà nàng muốn tìm.
Tấm rèm
che theo ống tay áo của hắn nhẹ lay động, bay bay rũ xuống. Phía trước ngực
chợt lạnh, áo ngoài màu xanh trên người Sắt Sắt theo bàn tay hắn được cởi
xuống, sau đó đến quần trong màu trắng của nàng, rồi đến chiếc yếm hồng phấn,
cuối cùng là áo quần lót màu trắng,.. Từng lớp áo quần lẳng lặng rơi xuống mặt
đất.
Đang
chìm đắm trong lửa dục, những thứ quần áo hoa mĩ kia bất quá chỉ làm vướng bận
thêm. Sắt Sắt lẳng lặng nằm trên đệm gấm, dưới tác dụng của mị dược, dáng vẻ
của nàng vô cùng kiều diễm mềm mại, phía trên thân thể nàng là thân hình cao
ngất tuấn mĩ của hắn.
Hắn cúi
người, đôi môi dừng trên khuôn mặt Sắt Sắt, rồi một đường kéo xuống phía dưới,
tránh đi đôi môi, hôn lên chiếc gáy non mềm, khuôn ngực mềm mại của nàng.
Hắn không
hôn môi nàng, giống như Phong Noãn ở núi Hương Miểu làm nhục nàng, đôi môi cũng
như rắn bò tránh đôi môi nàng. Hôn môi là hành động của nam nhân đối với nữ
nhân mình yêu thương, mà nàng lại không phải là nữ tử hắn yêu.
Một cơn
mưa hôn rơi xuống, giống như một ngọn lửa châm lên mị dược trong cơ thể nàng.
Một làn khí nóng bỏng rốt cuộc không thể khống chế được nữa, đang làm loạn trên
cơ thể Sắt Sắt. Thân thể của nàng đã không còn do nàng khống chế nữa. Thân thể
mềm mại, run rẩy dần giãn ra, giống như nước trong dòng sông vừa mới được khơi
nguồn, như những cánh hoa chảy tràn ra.
Ý
nghĩ dần trở nên mơ màng, nàng cố không nghĩ đến điều gì.
Trong
màn sương mù, nàng nhìn thấy hắn đang dừng trước ánh mắt của nàng, sâu vô cùng,
lóng lánh tựa như những tia sáng trong mộng ảo, còn có một thứ tình cảm phức
tạp khó có thể nói nên lời. Dường như là sợ tình cảm bị tiết lộ, bỗng nhiên hắn
duỗi ngón tay bắn ra dập tắt nến trong phòng.
Trong
bóng đêm, triền miên vô tận.
Đau đớn
ập tới khiến Sắt Sắt thở gấp một hơi, hai giọt lệ trong suốt theo khóa mắt chậm
rãi chảy xuống. Nàng rõ ràng cảm giác được thân thể Minh Xuân Thủy bỗng nhiên
cứng đờ, sau đó hắn cúi người, dịu dàng mút lấy những giọt lệ nơi khóe mắt nàng.
Đau đớn
mang theo hương vị ngọt ngào triền miên quấn vào nhau, trong cuộc sống rộn ràng
náo loạn, tất cả dường như đã trôi về nơi xa, không có gió cũng không có trăng,
không có oán cũng không có hận, dường như chỉ còn hắn và nàng.
Đắm chìm
trong hoan lạc, điên cuồng gào thét khiến cho Sắt Sắt mới nếm trải tình dục,
trong lòng dâng lên từng trận mê đắm, từng trận bối rối.
Sắt Sắt
dường như đã bị say mê trong đó, đến khi ngón tay ngẫu nhiên chạm vào chiếc mặt
nạ của hắn, chiếc mặt nạ ngọc nhìn như ôn nhuận lại mang một cảm xúc lạnh lẽo
như vậy làm lòng của nàng chợt lạnh.
Hai người
họ giống như hai tượng đất không có cảm giác, cùng nhau đánh vỡ, dùng nước điều
hòa, từ nay về sau trong ngươi có ta, trong ta có ngươi. Tuy nhiên tượng đất
vẫn chính là tượng đất, dù thân mình dung hợp nhưng trái tim vẫn như trước
không hề dung hợp.
Triền
miên lại triền miên, có thời điểm tinh lực bị tản mác, khiến cho mị dược trong
cơ thể Sắt Sắt rốt cuộc được giải trừ, nàng nghe được âm thanh hắn chậm rãi
đứng dậy mặc quần áo. “Ngươi nghỉ ngơi thật tốt, nếu có việc gì hãy gọi Tiểu
Sai vào!”
Giọng
nói trầm thấp của hắn trong bóng đêm thực dịu dàng, thực triền miên.
“Được”,
Sắt Sắt ngước mắt lên, trong bóng đêm, một đôi mắt thanh lệ trong sáng không hề
có bóng ma.
Hắn đứng
dậy không chút lưu luyến rời đi, bức rèm trong suốt đinh đang rung động, giống
như tiếng ngọc nát đánh vào lòng Sắt Sắt.
“Đa
tạ ngươi!” Sắt Sắt nhẹ giọng nói, mỉm cười không lộ ra cảm xúc, từng chữ từng
chữ đều thốt ra rất rõ ràng.
Bóng
dáng Minh Xuân Thủy rõ ràng có chút cứng đờ, hắn đứng lặng một lát rồi nhanh
chóng rời đi, ống tay áo bay bay, giống như mang theo một đám mây.