Phủ Định An hầu luôn lạnh lẽo bỗng nhiên náo nhiệt hẳn lên.
Trước hết là Hách Liên Ngạo Thiên đến ở trong phủ, lẽ ra hắn là Khã Hãn của
Bắc Lỗ quốc khi đến Nam Việt phải ở lại trong dịch quán. Nhưng lúc ấy
Sắt Sắt đang đau lòng, Hách Liên Ngạo Thiên lợi dụng muốn an ủi Sắt Sắt
nên ở lại trong phủ của Định An hầu. Sắt Sắt vì muốn dụ Dạ Vô Yên đến
nên đã đáp ứng rồi. Nhưng thế nào cũng không ngờ mời thần đến thì dễ
nhưng đuổi thần đi thì thật gian nan, Hách Liên Ngạo Thiên đã ở đây
nhiều ngày cũng không có ý định rời đi.
Dạ Vô Yên vốn phải ở lại hoàng cung, sau khi gặp lại Sắt Sắt ở trong phủ,
biết được Hách Liên Ngạo Thiên cũng ở trong phủ nên nói thế nào cũng
không chịu trở về hoàng cung. Hắn tất nhiên có rất nhiều chỗ có thể ở,
cho dù hiện tại Tuyền vương phủ đã không còn thuộc về hắn nên không thể ở lại nhưng còn có hoàng cung và phủ Tuyền Ki, nhưng hắn lại mặt dày ở lì trong phủ Định An hầu. Hắn vẫn là một bệnh nhân cho nên theo hắn đến
đây ở còn có Cuồng Y và Hoa Tai, cùng với Phượng Miên và Phinh Đình cũng theo đến. Cuối cùng là Dạ Vô Nhai mỗi ngày đều cải trang tìm đến, nghe
nói Hách Liên Ngạo Thiên ở đây nên Dạ Vô Nhai còn dẫn theo Cẩm Tú công
chúa đến giúp vui. Phủ Định An hầu nay không muốn ồn ào cũng không được.
Gần đây Dạ Vô Yên trong lòng đặc biệt không vui, sự không vui nay tất nhiên là đến từ Hách Liên Ngạo Thiên, hắn (HLNT) đối với Sắt Sắt cứ như hổ rình mồi, liền ở cùng nàng trong một viện. Trong lòng hắn (DVY) rất rõ ràng, Hách Liên Ngạo Thiên đối với Sắt Sắt tuyệt đối vẫn chưa
chết lòng. Mặc khác nguy còn có cả Phượng Miên, tên Tích Hoa công tử này vừa nhìn thấy Sắt Sắt thì một chút hồn vía cũng không còn, ngẫu nhiên
còn có thể đỏ mặt, tình hình này làm cho hắn rất bất an.
Còn có nguyên do quan trọng nhất đến từ Dạ Vô Nhai. Ngày đó Dạ Vô Nhai nói với hắn (DVY) câu kia là một uy hiếp rất lớn. Tính tình của Dạ Vô Nhai hắn biết, ngay cả ngôi vị hoàng đế, nếu ngày đó Dạ Vô Nhai không đứng trước tình thế
khẩn cấp thì hắn (DVN) cũng không chịu kế vị. Nhưng hắn đối với Sắt Sắt rõ ràng là rất ái mộ, ngày đó hắn cũng từng nói một khi hắn đã
động lòng thì không có được sẽ không bỏ qua. Nhìn thấy hắn mỗi ngày xử
lí xong chính sự đều chạy đến hầu phủ, lấy lí do tới thăm bệnh mình
nhưng mục đích lại không như lời nói, đến đứa ngốc cũng biết hằn đến vì
cái gì!
Dạ Vô Yên cảm thấy nguy cơ rất lớn, bởi vì trên danh nghĩa, Sắt Sắt vẫn
chưa phải là thê tử của hắn. Tuy năm đó hắn từng cưới nàng làm trắc phi, sau đó lại bỏ nàng, đa số mọi người đều không biết. Nhưng khi đó nàng
là trắc phi, hơn nữa thân phận hiện tại của hắn cũng không phải là Dạ Vô Yên mà là Minh Xuân Thủy! Trên danh nghĩa mà nói thì Sắt Sắt không có
quan hệ gì với hắn cả. Cho nên hắn phải làm cho Sắt Sắt gả cho hắn thêm
lần nữa, gả cho Minh Xuân Thủy, chân chính trở thành phu nhân danh chính ngôn thuận của hắn.
Nếu như có thể, hắn thật sự muốn dẫn Sắt Sắt đến Xuân Thủy lâu bái thần Hắc sơn rời khỏi nơi này. Nhưng thân hắn còn lo không xong, Sắt Sắt lại
muốn chăm sóc cho phụ thân nàng nên không muốn đi cùng hắn. Dạ Vô Yên
càng nghĩ càng cảm thấy còn ở lại kinh thành ngày nào thì càng phải
khiến cho Sắt Sắt gả cho hắn mới có thể khiến cho những tên kia không
còn si tâm vọng tưởng nữa. Nhưng Dạ Vô Yên đã nói với Sắt Sắt vài lần
đều bị Sắt Sắt cự tuyệt. Nàng nói thân thể hắn vằn còn chưa khỏe , không muốn làm hắn mệt. Còn nói phải đợi Triệt nhi từ nước ngoài trở về mới
nói đến chuyện thành thân. Dạ Vô Yên liền đến cầu thân với lão nhạc phụ
tương lại Định An hầu Giang Nhạn, Giang Nhạn cũng rất vui vẻ đồng ý việc hôn nhân với Dạ Vô Yên, nhưng ngày thành thân thì ông tôn trọng ý kiến
của Sắt Sắt.
Dạ Vô Yên cũng hết chỗ nói rồi bởi vì ngày đó khi Âu Dương Cái mang theo
Triệt nhi rời đi cũng không có liên lạc gì với nước ngoài, hắn cũng
không biết lần tại họa này ở Nam Việt có thể kéo dài bao lâu vậy nên
trước khi đi hắn đã nhắc nhở Âu Dương Cái mang theo Triệt nhi ra nước
ngoài ít nhất cũng phải nửa năm mới được quay lại.
Trước mắt chỉ mới hai tháng, tính đi tính lại thí ít nhất cũng phải đến tháng năm Triệt nhi mới có thể quay về. Còn hơn ba tháng nữa những ngày này
không biết còn phải chịu bao nhiêu dày vò.
Tuy nói năm trước mùa đông ở Phi thành lạnh đặc biệt, còn có rất nhiều
tuyết rơi, nhưng qua một năm thời tiết ngày càng ấm lên. Đến tháng hai
các loại hoa đã bắt đầu nở rộ.
Căn cứ vào lời dặn của vân Kinh Cuồng, ban ngày Dạ Vô Yên ít nhất phải dành một nửa thời gian nằm trên giường hoặc ghế dài nghỉ ngơi vì tay chân
vẫn còn yếu nên không thể để quá mệt mỏi. Ban đêm tất nhiên không cần
phải nói, tuyệt đối không được chạy lung tung, nếu không thì sau này sẽ
để lại di di chứng. Sắt Sắt quản thúc hắn rất nghiêm, nhắc nhở hắn nhất
định phải nghe theo lời dặn của Vân Kinh Cuồng.
Cho nên Dạ Vô Yên chỉ có thế ở bên Sắt Sắt vào ban ngày, mà ban ngày có rất nhiều người, thời gian hai người ở riêng cùng nhau cũng rất ít.
Dạ Vô Yên thật sự có chút không thể nhịn được nữa, một hôm sáng sớm, trời
chỉ mới tờ mờ sáng hắn liền rời giường. Đồ ăn sáng cũng không dùng liền
ra lệnh cho hộ vệ mang ghế nằm đi thẳng đến trước sân của Sắt Sắt. Hộ vệ gõ cửa hậu viện một lúc lâu Tử Mê mới ngái ngủ đi ra mở cửa. Nhìn thấy
đôi mắt hạnh của hắn trừng thật lớn, kinh ngạc nói: "Minh công tử sao
đến sớm như vậy, tiểu thư vẫn chưa dậy đâu!"
Dạ Vô Yên cúi đầu "hừ" một tiếng, mái tóc còn rối tung, bước chân thong
thả đi vào trong viện. Hắn phân phó hộ vệ dọn xong giường nằm thì thản
nhiên ngồi xuống.
Trong viện của Sắt Sắt có hai cây chu lê cổ thụ, hoa trắng như tuyết đang nở
rộ, gió nhè nhẹ thổi, mùi hương thoang thoảng nơi chóp mũi.
Dạ Vô Yên nằm trên ghế dài dưới tàng cây hoa lê chợp mắt.
Sắt Sắt sáng sớm thức dậy, sau khi trang điểm xong đẩy cửa bước ra liền nhìn thấy Dạ Vô Yên.
Trong viện thật yên tĩnh, hoa lê trắng như tuyết đăng nở rộ diễm lệ vô cùng
trong làn gió xuân. Toàn thân Dạ Vô Yên mặc một bộ quần áo màu trắng,
thanh thản nằm trên ghe dài, đang thưởng thức hoa lê. Mái tóc đen bóng
sáng ngời xõa trên hai vai tạo thành từng đường cong như tranh vẽ.
Ánh mặt trời rạng đông trải dài trên sân nhà, hắn ngồi giữa những tia sáng, đôi mắt hẹp dài long lanh, nhìn nàng rất thâm tình.
Sắt Sắt cười nhàn nhạt, không nói lời nào bước đến, phân phó Tử Mê đi dọn cơm.
"Sao lại dậy sớm như vậy? Hôm nay cảm thấy thế nào? Sắt Sắt hỏi thản nhiên.
Bàn tay bắt đầu bắt lấy mái tóc đen bóng xinh đẹp của hắn lên, thuần
thục búi cao lên, dùng trâm cố định lại. Còn lại vải sợi tóc đen rũ
xuống dường như chấm đến mặt đất, bay bay nhẹ nhàng theo gió.
Dạ Vô Yên nhếch môi cười, nói nhàn nhạt: "Không dậy sớm như vậy thì có thể gặp gỡ nàng một mình được hay sao?" Trong giọng nói lại ấn chứa chút ấm ức.
Sắt Sắt nghe xong chỉ cảm thấy không thể tin được, không ngờ Dạ Vô Yên cũng có lúc trẻ con như vậy. Nhưng nói thật gần đây người trong phủ thật sự
rất nhiều, công việc cũng rất nhiều làm giảm bớt đáng kể thời gian ở
cùng hắn một mình.
"Nàng đã nghĩ xong khi nào sẽ gả cho ta chưa?" Dạ Vô Yên đứng dậy hỏi, vấn đề này dường như mỗi ngày đều phải hỏi một lần, hỏi đến nỗi Sắt Sắt cũng
lười trả lời hắn.
Sắt Sắt lần đầu tiên biết, thì ra nam nhân ghen tuông lên, cũng rất khó chiều.
Tử Mê cùng Linh Lung đi đến, dọn xong một chiếc bàn nho bằng gỗ, đem đồ ăn bày lên.
"Hai người các ngươi không cần hầu hạ, đi xuống đi!" Dạ Vô Yên thản nhiên
phân phó Tử Mê cùng Linh Lung tất nhiên hiểu ý của Dạ Vô Yên, che miệng
mim cười lui ra.
Trong viện chỉ còn hai người, khóe môi Dạ Vô Yên gợi lên một chút ý cười, mắt nhìn về phía chiếc bàn, nhẹ giọng nói: "Về sau mỗi ngày ta đều đến nơi
này cùng nàng dùng đồ ăn sáng nhé!"
Sắt Sắt nhíu mày nói: "Không được, ngươi không thể dậy sớm như vậy nữa,
Cuồng Y nói ban đêm phải ngủ đủ sáu canh giờ, hôm nay ngươi ngủ không đủ rồi! Lát nữa ăn sáng xong thì trở về ngủ bù đi! Ta cũng không muốn gả
cho một người chân tay tàn phế."
Sắt Sắt nói xong, bưng chén lên bắt đầu ăn sáng.
Dạ Vô Yên hoàn toàn nghẹn lời, cầm đũa lên cũng bắt đầu vùi đầu vào ăn
sáng. Mới ăn được hai miếng thì chiếc đũa từ trong tay rơi ra, chạm vào
chén phát ra âm thanh trong trẻo.
"Sao vậy, tay vẫn không có sức sao?" Sắt Sắt lo lắng hỏi, cầm lấy chiếc đũa gắp đồ ăn đưa đến bên môi Dạ Vô Yên.
Dạ Vô Yên nhướng mày cười cười, há miệng ra ăn, đôi mắt phượng tran ngập ánh sáng long lanh.
Một trận gió lớn thổi tới làm cho hoa lê rơi lả tả xuống dừng trên quần áo của hai người, tỏa ra hương thơm thoang thoảng.
Chưa ăn xong bữa cơm thì đã nghe tiếng bước chân truyền đến, Sắt Sắt ngước
mắt lên thì thấy Hách Liên Ngạo Thiên đang xuyên qua làn nắng sớm đi
đến. Khuôn mặt tuấn mĩ của Dạ Vô Yên trong nháy mắt liền xụ xuống. Sắt
Sắt đứng dậy mỉm cười nói: "Noãn, đến sớm vậy, đã ăn sáng chưa?"
Dạ Vô Yên nghe được Sắt Sắt gọi chữ "Noãn" thì chân mày hơi nhướng nhướng lên.
Hách Liên Ngạo Thiên lắc đầu, nói: "Chưa
ăn!"
"Nếu vậy thì ở đây cùng ăn đi, Tử Mê, lấy thêm bát đũa." Sắt Sắt cao giọng gọi.
Tử Mê lên tiếng trả lời rồi cầm bát đũa lại, mời Hách Liên Ngạo Thiên dùng cơm. Hách Liên Ngạo Thiên mỉm cười tao nhã ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn
về phía Dạ Vô Yên cười cười rồi nói: “Chào buổi sáng!" Sau đó cầm chén
đũa không khách sáo bắt đầu ăn.
Nhưng từ khi hắn ngồi xuống thì không khí bên bàn cơm liền thay đổi, tuy rằng không có cảnh đao kiếm cùng gió lửa khói thuốc súng nhưng Sắt Sắt vẫn
cam thấy được dòng khí xung quanh mình trở nên quỷ dị.
Nàng nhìn Dạ Vô Yên, chỉ thấy hắn cầm thìa thản nhiên uống một hớp canh.
Nàng lại nhìn nhìn Hách Liên Ngạo Thiên đang gắp thức ăn, ăn ngon lành.
Dạ Vô Yên miễn cưỡng hỏi thanh thản: "Hách Liên Khả Hãn, ngài rời khỏi Bắc Lỗ quốc cũng đã hơn một tháng, việc triều đình cũng không cần chăm lo
sao? Rời nước lâu như vậy không sợ việc quốc nội có biến hay sao?"
Đôi mắt ưng Hách Liên Ngạo Thiên nhíu lại, trong ánh mắt sâu thẳm bốc lên
hai ngọn lửa, đối lập hẳn với biểu tình của Dạ Vô Yên nói nhàn nhạt:
"Bắc Lỗ quốc không giống với Nam Việt quốc các người, chính sự luôn rối
rắm.
Hơn nữa ta đã có mẫu thân có năng lực trợ giúp khi ta ra đi. Chính sự tạm thời giao cho bà xử lí."
"Vậy Khả Hãn tính khi nào về nước?" Dạ Vô Yên cười nhạt, ánh nắng rạng đông
chiếu xuống, con ngươi đen sâu thắm giống như bị một tang hổ phách phủ
lên, trong sáng lại mang theo một vẻ sâu thẳm khó có thể nắm bắt.
Hách Liên Ngạo Thiên chậm rãi buông chén cơm trong tay ra, mỉm cười nói:
"Tất nhiên là tận mắt nhìn thấy Sắt Sắt thành thân thì ta mới có thể
bình yên rời đi!"
Sắc mặt của Dạ Vô Yên vẫn duy trì vẻ thản nhiên, hờ hững giống như trăng
rơi trên mặt sông, không chút dấu vết. Nhưng đôi mắt phượng cũng đã nheo lại, nói thản nhiên:
"Thật không?" Hắn cứ ở lì ở đây, bọn họ có thể thành thân mới là lạ!
Sắt Sắt nhìn thấy hai người đang đấu võ mồm thì một chút cơm ăn vào cũng không còn biết mùi vị gì nữa.
Dùng cơm xong, Sắt Sắt liền thục giục Dạ Vô Yên trở về ngủ bù, Dạ Vô Yên làm sao chịu , khi hắn đi rồi Hách Liên Ngạo Thiên ở cùng một chỗ với Sắt
Sắt vậy hắn làm sao mà ngủ được.
Sắt Sắt, ta có về phòng cũng ngủ không được, cứ nằm trên chiếc ghế này nghỉ ngơi vậy, ta muốn nghe nàng đánh đàn." Dạ Vô Yên nói thản nhiên, thản
nhiên nằm trên ghế nhắm mắt lại chợp mắt.
Sắt Sắt quay lại kêu Tử Mê mang đàn ra, ngồi dưới tàng cây lê bắt đầu đánh đàn.
Nàng đàn một khúc nhạc thong thả du dương rất thích hợp để ru ngủ. Dạ Vô Yên nằm trên ghế nhắm mắt lại, Hách Liên Ngạo Thiên ngồi trên ghế nghe.
Tiếng đàn vang lên chỉ một lát thì người nghe ngày càng nhiều.
Đầu tiên là Dạ Vô Nhai dẫn theo Cẩm Tú công chúa đến, chỉ chốc lát sau
Phượng Miên cùng Vân Kinh Cuồng cũng đến cộng thêm một nhóm thị nữ cùng
hộ vệ.
Một ngày vô cùng náo nhiệt lại trôi qua như thế.
Hôm sau dùng xong đồ ăn sáng, Dạ Vô Yên liền thong thả thả bộ đến đây.
Nhưng hôm nay lại thật thanh tĩnh, Dạ Vô Nhai cùng Hách Liên Ngạo Thiên
cũng chưa đến.
Gió nhẹ vi vu, hương hoa thoang thoảng tự nhiên, Sắt Sắt ngồi trên ghế nghe Dạ Vô Yên thổi sáo. Hôm nay hiếm khi những tên kia không tới cho nên Dạ Vô Yên mới thổi sáo cho Sắt Sắt nghe.
Tiếng sáo lượn lờ, dịu dàng triền miên, lại thêm ánh nắng thản nhiên chiếu rọi, Sắt Sắt liền cảm thấy buồn ngủ.
Dạ Vô Yên liếc nhìn Sắt Sắt một cái, đặt sáo ngọc bên môi xuống, đi về
phía bàn gỗ đứng trước mặt Sắt Sắt, cúi người, đôi mắt phượng nhìn nàng
chăm chú, nhếch môi cười nói: "Sắt Sắt, hôm nay Dạ Vô Nhai sẽ không đến
đây, ta đã phái người đi làm một chút việc nên trước mắt hắn sẽ bị chính sự làm cho sứt đầu mẻ trán."
"Vậy sao..." Sắt Sắt cười nhẹ nói, nhìn gương mặt tuấn mĩ đang gần trong gang tấc kia liền hiểu được trong lòng hắn suy nghĩ gì.
"Hách Liên Ngạo Thiên hôm nay cũng sẽ không đến đây, hắn ở dịch quán cùng
thuộc hạ giải quyết một chút chuyện." Dạ Vô Yên tiếp tục nói.
"Vậy sao..." Sắt Sắt khẽ cười cười, tất nhiên hiểu, một chút chuyện này cũng là do Dạ Vô Yên phái người làm.
''Vân Kinh Cuồng bị ta phái đi ra ngoài lấy thuốc, còn Phượng Miên phải trở về Tuyền Ki Phủ." Dạ Vô Yên tiếp tục nói
"Vậy sao..."
Âm cuối cùng trong câu "Vậy sao" của Sắt Sắt còn chưa nói xong thì bàn tay to của Dạ Vô Yên đã vươn đến ôm lấy thân thể của nàng, đôi môi nóng
cháy in trên cánh môi ngọt ngào của Sắt Sắt, đầu lưỡi linh hoạt tách hàm răng của nàng ra, độc chiếm lấy hương thơm ngọt ngào.
Chỉ là nụ hôn còn chưa kịp sâu thì cửa viện đã bị một người đấy ra, Vân
Kinh Cuồng vội vàng xông vào, vừa đi vừa gọi: "Chủ thượng, chủ
thượng..."
Nhìn thấy tình huống trước mắt thì tiếng la liền im bặt, Vân Kinh Cuồng
cuống quýt xoay người, cúi đầu cười nói: "Thuộc hạ chưa thấy gì cả, chủ
thượng cứ tiếp tục."
Dạ Vô Yên chậm rãi buông Sắt Sắt ra, khôi phục lại thần thái nhàn nhã ngồi trên ghế dài nhưng hai tròng mắt lại đang phun ra lửa.
Chuyện gì? Nói đi!" Dạ Vô Yên hỏi thản nhiên.