Trước khi Dạ Vô Yên đi thoáng nhìn làm cho Sắt Sắt không có tâm tình
diễn trò. Nàng cúi đầu dùng cơm, đến khi ăn uống no say mới buông chiếc
đũa ngọc tinh xảo xuống, nhìn về Y Doanh Hương ngồi đối diện.
Nói thật Y Doanh Hương quả là một người rất đẹp, nàng tựa như ánh mặt trời tràn đầy sức sống, kiều diễm dưới ánh nắng, nữ tử xinh đẹp như vậy Nam Việt cũng không gặp nhiều.
“Tỷ tỷ, hôm đó ở núi Hương Miểu tỷ tỷ thật sự bị người xấu kia…khinh bạc sao?” Y Doanh Hương ngẩng đầu hỏi dè dặt.
Sắt Sắt sửng sốt, chẳng lẽ người Bắc Lỗ đều nói chuyện trực tiếp như
vậy sao? Sắt Sắt nheo mắt đánh giá Y Doanh Hương nhưng tiểu cô nương này dường như cũng không nhận ra có gì không ổn trong lời nói của mình.
Đôi con ngươi đen tựa như sương sớm, mang theo vẻ thuần khiết và chân
thực, nhưng con ngươi đen kia lóe ra một vẻ phức tạp không rõ làm cho
Sắt Sắt cảm thấy có chút khó hiểu.
Nàng ta thật sự đang quan tâm nàng sao?
“Tất nhiên là không, cũng nhờ vương gia và vương phi đến kịp lúc
thiếp thân mới tránh được một kiếp nạn.” Tối hôm qua Dạ Vô Yên đã lưu
lại trên tấm vải lụa kia cái gọi là lạc hồng nên Sắt Sắt trả lời như
vậy.
“Vậy sao…” Y Doanh Hương đã rõ nên thở dài nhẹ nhõm một tiếng, đôi
mắt đen trong trẻo hiện lên một vẻ vui sướng: “Vậy là tốt rồi. Tỷ tỷ
không biết đâu, ngày ấy Doanh Hương thật sự rất lo lắng cho tỷ tỷ, thật
sự sợ người kia…Người kia thật sự làm bẩn sự trong sạch của tỷ tỷ.”
Sắt Sắt cười mỉa, trong mắt người đời thì sự trong sạch của nàng đã
sớm bị làm bẩn, bất quá được Y Doanh Hương quan tâm vẫn làm cho nàng cảm thấy có vài phần ấm áp. Nàng ta đối với nàng dường như cũng không có ý thù địch, một nữ tử hồn nhiên như vậy Dạ Vô Yên trân trọng yêu quý nàng cũng không có gì lạ.
Ra khỏi Vân Túy viện, Sắt Sắt cùng Thanh Mai liền trực tiếp trở về
nơi ở của nàng là Đào Yêu viện. Xa xa nàng nhìn thấy hai thị vệ mặc đồ
đen đứng lặng trước cửa, khí thế vô cùng băng tuyết, lạnh lùng quyết
liệt, Sắt Sắt nhận ra đó là hai binh tướng Dạ Vô Yên mang về từ biên
quan, không biết vì sao lại đứng trước cửa nơi ở của nàng.
Không phải Dạ Vô Yên đang ở đây chứ? Tâm tình Sắt Sắt không yên bước
vào trong, quả nhiên nhìn thấy dáng người cao ngất tuấn tú của Dạ Vô
Yên.
Hắn nhìn nàng, ánh mắt sắt bén như hai thanh đao, sắc bén đến nỗi không thể nói nên lời.
Trong nháy mắt, Sắt Sắt như bị băng tuyết làm cho đông lạnh, nàng
tưởng tượng ra ánh mắt như vậy ở trên chiến trường khi hắn nhìn kẻ địch, cũng bất quá là như thế.
“Giang Sắt Sắt ngươi thật to gan!” Dạ Vô Yên lạnh lùng mở miệng, thanh âm lạnh lùng tàn nhẫn mà lạnh lẽo.
Xem ra nàng thật sự đã chọc giận hắn, bất quá cũng chỉ đến nơi ở
chính phi của hắn dùng một bữa cơm, chỉ là quấy rầy hắn cùng chính phi
chàng chàng thiếp thiếp, hắn lại giận như vậy sao? Hắn nhỏ nhen như thế
chắc là sẽ bỏ nàng chứ? Sắt Sắt có chút chờ mong nhưng cũng không dám
biểu lộ ra mặt, chỉ giả vờ bày ra bộ dáng cẩn thận vô tội.
“Thiếp thân không hiểu vương gia đang nói gì?” Sắt Sắt vẫn như trước bày ra ý cười trong sáng, có chút vô tội, có chút ngây thơ.
Dạ Vô Yên nghe vậy, ánh mắt sâu không lường được toát ra một vẻ tức giận.
Sắt Sắt đón nhận ánh mắt của hắn, cảm thấy nụ cười trên mặt dần dần rơi xuống. Thật ra nàng không phải là cao thủ diễn trò.
“Còn bày ra nét mặt vô tội!” Dạ Vô Yên lạnh lùng nói, bỗng nhiên đưa tay nắm lấy cằm Sắt Sắt.
“Ngươi đã không hiểu thì bổn vương không ngại giải thích cho ngươi
nghe, về sau không cho ngươi đến Túy Vân viện tìm vương phi, lại càng
không cho phép ngươi có chủ ý gì với vương phi. Nếu như để bổn vương
biết ngươi muốn gây bất lợi gì cho vương phi, bổn vương sẽ cho ngươi sốn không bằng chết!”
Lời hắn nói tàn nhẫn, lãnh khốc, sắc bén. (nguyên văn: ngoan, lãnh, lệ)
Lòng Sắt Sắt kinh ngạc, cảm thấy xấu hổ và giận dữ.
Hắn đối với Y Doanh Hương thật sự rất che chở!
Chẳng qua nàng chỉ đến chỗ vương phi dùng một bữa cơm hắn liền giận
dữ cảnh cáo nàng. Chẳng lẽ nàng sinh ra đã mang dung nhan của ác nhân
sao? Chẳng lẽ xem nàng giống một nữ tử độc ác lắm sao?
Nàng cũng chưa làm gì, Dạ Vô Yên đã khẩn trương như vậy, nếu Y Doanh Hương vì nàng mà thật sự có bề gì, nàng có giữ được cái mạng này không?
“Nếu vương gia cho rằng thiếp thân là người độc ác vậy sao không bỏ
thiếp thân, miễn cho vương gia phải lo lắng đề phòng thiếp thân gây bất
lợi cho vương phi.” Bên môi Sắt Sắt lộ ra nụ cười mỉa mai, nót thật thản nhiên.
Dạ Vô Yên nhìn thấy ý cười mỉa mai bên môi Sắt Sắt trong lòng bỗng dâng lên một trận phiền muộn chán nản.
Sáng nay nàng quyến rũ hắn, hắn chắc chắn cho rằng nàng là một nữ tử ham hư vinh, bụng dạ khó lường. Khi nàng trang điểm xinh đẹp đến Túy
Vân viện tìm hắn, hắn dường như tưởng tượng nữ tử này muốn tranh đoạt
vị trí chính phi với Hương Hương, Hương Hương thuần túy trong sáng không hề có tâm cơ gì làm sao có thể là đối thủ của nàng.
Theo lý thuyết, vị trí chính phi là của nàng, nàng có oán giận cũng
không sao, nhưng hắn tuyệt đối không cho phép kẻ nào có hành động gây
hại cho Hương Hương, thậm chí chỉ là ý tưởng.
Bất quá mới vừa rồi nàng nói muốn hắn bỏ nàng là thật lòng hay chỉ là lạc chặc buộc mềm hắn không có tâm tình tìm hiểu. Bỏ nàng là không có
khả năng, nói thế nào thì nàng cũng là thiên kim của Định An hầu .
“Bổn vương cũng chỉ có một câu, chỉ cần ngươi không vọng tưởng vị trí vương phi, an phận thủ thường, giữ khuôn phép thì vị trí trắc phi này
vĩnh viễn sẽ là của ngươi. Nghe rõ rồi chứ?” Dạ Vô Yên ngắn gọn nói,
buông lỏng ngón tay đang nắm lấy cằm của nàng.
“Lời dạy của vương gia thiếp thân ghi nhớ trong lòng.” Sắt Sắt cụp mắt, nhẹ giọng nói.
Nàng thật ngốc!
Cho dù hắn nghĩ nàng không còn trinh tiết hắn vẫn cưới nàng, làm sao
có thể vì chán ghét nàng, không thích nàng mà bỏ nàng đây! Hắn đường
đường là Tuyền vương, tất nhiên sẽ không ngại nuôi thêm một người rảnh
rỗi như nàng.
Thôi thì từ nay đành phải yên phận trong vương phủ, giấy bỏ vợ cũng
đừng hy vọng xa vời. Nếu muốn ra khỏi phủ chỉ có thể dùng phương pháp
khác, nếu không phải nàng sợ liên lụy phụ thân cùng mẫu thân, nàng thật
sự muốn trốn đi.
Dạ Vô Yên nhìn dáng vẻ phục tùng của Sắt Sắt thì biết lời nói của
hắn rốt cuộc cũng đã có tác dụng, cánh môi gợi lên một nụ cười lạnh, hắn lấy từ trong tay áo một chiếc khăn, lau qua những ngón tay vừa nắm lấy
cằm Sắt Sắt, không chút lưu tình xoay người rời đi. *đồ tự kỉ!!!!*
Sắt Sắt sờ sờ chỗ cằm bị hắn nắm qua, chỉ cảm thấy đau đớn khó chịu nhưng nàng vẫn sai Thanh Mai đi chuẩn bị nước ấm.
Hắn ngại nàng bẩn chẳng lẽ nàng không ngại hắn bẩn sao? *chuẩn quá!*
Nàng ngâm mình trong nước, cẩn thận tẩy rửa nơi bị hắn nắm qua.