“Đi đâu!”
Một tiếng quát lạnh vang lên khiến bước chân nàng ngừng lại. Khóe môi gợi lên
một nụ cười nhạt, cho dù là vật trang trí, nàng có lẽ là vật trang trí không
bắt mắt rẻ tiền nhất, hắn quả nhiên sẽ không bỏ qua cho nàng, bởi vì nàng đã
làm tổn thương một vật trang trí khác vừa mắt hắn hơn. Mặt Sắt Sắt không đổi
sắc, hít một hơi thật sâu, chậm rãi xoay người, trên khuôn mặt ngọc là một vẻ
bình tĩnh, ánh mắt đạm bạc đảo qua dung nhan tuấn tú của hắn. “Vương gia có gì
phân phó?” âm thanh đạm bạc như nước, mang theo một vẻ thản nhiên xa cách.
Dạ
Vô Yên bỗng nhiên cau mày, trên mặt hiện lên dấu vết giống như tâm tình đang
phập phồng của hắn.
Nàng
trước mắt hắn tươi mát lịch sự thanh nhã, phóng khoáng xuất thần, thần thái
lạnh lùng kia, dáng vẻ lạnh nhạt đều làm cho hắn kinh ngạc về vẻ diễm lệ. Nàng
lúc này so với nàng của mấy ngày trước trang điểm lòe loẹt, thật là hai người
khác xa nhau. Nàng như vậy làm hắn không thể nào không hoài nghi nàng trước kia
trang điểm lòe loẹt, quyến rũ và xu nịnh hắn dường như đều do cố ý. Những việc
làm kia bất quá là để cự tuyệt hắn, làm cho hắn chán ghét.
Hắn không
thích nàng, nàng cũng đối với hắn không một chút tình cảm, thậm chí lại còn hao
tâm tổn trí nghĩ cách cự tuyệt thị tẩm. Đêm đó nàng trông giống như một kĩ nữ
thanh lâu, dốc hết khả năng quyến rũ hắn bất quá chỉ vì muốn dọa hắn.
Nghĩ
ra điều này làm cho người luôn bình tĩnh như hắn cũng nhịn không được nổi giận.
“Giang Sắt Sắt!” Lời hắn vừa thốt ra khỏi miệng, phía sau liền truyền đến âm
thanh hút không khí của các thị vệ, họ dường như cũng vừa nhận ra nữ tử lịch sự
tao nhã thanh lệ trước mắt chính là trắc phi xinh đẹp diễm lệ của vương gia.
“Các
ngươi đều lui xuống hết. Còn hai người các ngươi về Đào Yêu viện trước đi, bổn
vương có chuyện muốn nói với tiểu thư các ngươi!” Dạ Vô Yên nheo mắt, đôi mắt
phượng xinh đẹp hiện lên một tia sáng, vẻ ôn hòa lịch sự tao nhã cùng nhẹ nhàng
thản nhiên trong nháy mắt trở nên sắc bén. Khóe môi hắn biểu lộ một chút giận
dữ làm cho hai thị vệ sợ tới mức nhanh chóng lui về sau. Tử Mê và Thanh Mai bị
uy nghi của hắn dọa sợ tới mức kinh hãi trong lòng.
“Vương
gia, tiểu thư nhà ta thật sự không đẩy Nhu phu nhân xuống nước, xin vương gia
đừng trách phạt tiểu thư ...” Thanh Mai to gan nói, nhưng chưa kịp nói xong đã
bị ánh mắt lạnh lẽo của Dạ Vô Yên dọa sợ run. Tử Mê cùng Thanh Mai chậm rãi
thối lui, nàng mẫn cảm phát giác vương gia giận dữ không phải vì chuyện vừa
rồi, nếu không phải thì sao lại nổi giận?
“Chúng
ta về trước đi, tiểu thư không sao đâu.” Tử Mê thấp giọng nói, hai người dọc
theo đường mòn nhanh chóng bước đi. Mới vừa rồi hoa viên còn một vẻ náo nhiệt,
lúc này lại trở nên yên tĩnh, chỉ có một con bướm đang nhẹ nhàng lay động, nhảy
múa trên khóm hoa.
Sắt Sắt
dừng lại trên người Dạ Vô Yên, một thân bào phục màu tối khiến hắn nhìn hết sức
cao quý. Mái tóc búi lên, dùng một cây trâm ngọc gài chặt lại. Hắn thích phục
sức trang nhã, thích đem tóc toàn bộ búi lại, nếu như hắn làm giống như Minh
Xuân Thủy, không cột tóc lại mà để mái tóc tự do rũ xuống thì sẽ tao nhã như
nhau.
Sắt
Sắt hoảng hốt, nhìn vào trong mắt Dạ Vô Yên, càng làm cho ánh mắt thâm trầm u
tĩnh của hắn thêm giận dữ thiêu đốt.
“Giang
Sắt Sắt ngươi nói xem bổn vương nên trừng phạt ngươi thế nào đây?” Đôi mắt
phượng nheo lại, chậm rãi thong thả bước đến trước mặt nàng, trên dung nhan
tuấn tú hiện lên những gợn sóng không phải như thường ngày, gợn sóng mang theo
một vẻ nguy hiểm.
“Ta không
nghĩ mình làm sai, nếu như ngươi cố ý muốn phạt thì tùy ý ngươi là được rồi.”
Sắt Sắt không giận cũng không vội nói, vẫn lạnh nhạt như trước, loại vẻ mặt đạm
bạc không chút tình cảm.
“Vậy
sao?” Dạ Vô Yên nghiến răng hừ lạnh một tiếng, cánh môi nhếch lên, xem như mang
tức giận xa ra. Khí thể tự nhiên của hắn lắm người cảm thấy áp bách, cảm thấy
không thể hít thở được.
Nhưng
hắn không đem tức giận phát tiết ra ngoài, ánh mắt sâu thẳm xẹt qua một vẻ u
ám. “Tốt lắm, tối nay phạt ngươi thị tẩm!” Hắn bỗng nhiên mở miệng nói, dường
như sợ nàng không nghe rõ, cố ý lười biếng kéo hai chữ cuối cùng dài ra.
Thị........tẩm!
Nếu hắn
muốn nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của nàng, hắn đã làm được, Sắt Sắt xác thực
là hoàn toàn bị chấn động, khuôn mặt lạnh lùng hiện lên một vẻ kinh hoảng. Nàng
không nghe sai chứ, trừng phạt của hắn chính là thị tẩm? Đối với nữ tử khác mà
nói, có cầu còn không được thị tẩm, nhưng đối với nàng mà nói quả thật là trừng
phạt. Sắt Sắt không ngờ Dạ Vô Yên lại nhanh như vậy nhìn rõ lòng nàng. Nam nhân
này đang thật sự muốn trừng phạt nàng sao? Lấy thị tẩm để trừng phạt nàng trước
kia từng cự tuyệt hắn? Sắt Sắt không thể không thừa nhận, nam nhân này rất khó
đối phó! Dạ Vô Yên cười như không cười nhìn khuôn mặt như đông lạnh của nàng rốt
cuộc có một sự dao động, con ngươi đen hiện lên một tia sáng.
Sắt Sắt
nhanh chóng áp chế cảm xúc lo lắng trong lòng, chỉ vào hũ tro cốt của mẫu thân
được ôm trong ngực nàng nói: “Vương gia, ngài có biết đâu là gì không?” Ánh mắt
Dạ Vô Yên dừng lại trên chiếc hòm chớp chớp mi hỏi: “Không phải là một cái hòm
thôi sao?”
“Đối
với ta thì đây không phải một cái hòm bình thường, đây là tro cốt của mẫu thân
ta! Vương gia, nương của ta vừa qua đời, là con gái tự nhiên phải thể hiện một
chút hiếu đạo. Sắt Sắt sao có thể thị tẩm, ta muốn giữ hiếu đạo với mẫu thân ba
năm, sợ rằng không thể thị tẩm! Vương gia thứ lỗi!” âm thanh rành mạch của Sắt
Sắt lọt vào tai của hắn, mang theo sự kiên quyết mãnh liệt. Dạ Vô Yên chăm chú
lắng nghe, con ngươi đen xẹt qua một vẻ âm trầm.
Lí do
của nàng thật đường hoàng! Lại làm cho hắn không thể phản bác. Ba năm không thị
tẩm, thật sự chỉ có nàng mới nghĩ ra được. Bất quá hắn cho dù không có chút
hứng thú với nàng nhưng làm sao có thể yếu thế trước mặt nàng? Con ngươi đen
của hắn nheo lại, đôi mắt phượng hẹp dài hiện lên một vẻ giảo hoạt. “Bổn vương
trọng lòng hiếu thảo của ngươi, đêm nay thị tẩm có thể miễn. Nhưng thân là phi
tử của bổn vương tất nhiên phải làm chút gì đó lấy lòng bổn vương chứ, không
cần dùng thân nhưng có thể dùng thứ khác. Nghe nói ngươi là tài nữ của đế đô,
mười bốn ngày nữa là sinh nhật của vương phi, trong buổi tiệc sinh nhật, ta
muốn nhìn một chút xem ngươi sẽ biểu diễn tài nghệ gì để lấy lòng bổn vương.
Nếu không như vậy đừng trách bổn vương không tôn trọng lòng... .hiếu
thảo....của ngươi!” Hàng mi của hắn dương dương tự đắc, thản nhiên nở nụ cười
đắc thắng. Nàng không phải tài nữ của đế đô sao? Trước kia hắn không tin nàng
có tài hoa, hiện tại thực ra hắn có vài phần tin tưởng, hơn nữa còn rất mong
chờ được nhìn thấy. Sắt Sắt không nghĩ tới đường đường là một vương gia cũng có
lúc vô lại như vậy. Nàng rốt cuộc ý thức được, trong mọi phương diện nàng đều
đấu không lại hắn.
“Như
thế nào, không dám sao? Hay danh hiệu tài nữ đế đô chỉ có danh mà không hề là
thật. Một khi đã như vậy, không bằng tối nay thị tẩm đi!” Hắn cười như không
cười nói.
Sắt Sắt
ngẩng đẩu, chớp chớp hàng mi, lạnh lùng nói: “Một lời đã định.” Nói xong nàng
tao nhã xoay người rời đi. Xuyên qua những bụi hoa muôn hồng nghìn tía, bóng
dáng của nàng càng ngày càng xa. Hắn đứng dưới một tàng cây sơn chi hoa, đúng
vào thời điểm hoa nở, những đóa hoa sơn chi một màu trắng kiều diễm hé nở, không
có vẻ kiều diễm của hoa hổng, không có vẻ đẹp đẽ cao quý của hoa mẫu đơn, lại
có vẻ của một loài hoa tươi mát thuần khiết mà xinh đẹp. Dạ Vô Yên mềm nhẹ kéo
một cành hoa bên cạnh sang, mũi ngửi được hương thơm thấm vào ruột gan.