Đạo Phi Thiên Hạ

Chương 2: Q.1 - Chương 2: Truyền kì giai nhân




Đến Giang tiên 002 Truyền kỳ giai nhân

Sắt Sắt cùng Dạ Vô Yên được Hoàng Thượng chỉ hôn cũng tám năm nhưng nàng cùng hắn chưa bao giờ thân mật như vậy. Họ rất ít gặp mặt, ngay cả ngẫu nhiên gặp cũng chỉ thản nhiên thoáng nhìn nhau,không hề có tình cảm chân thành cũng không có mỉm cười dịu dàng, chỉ như mặt nước tĩnh lặng, xảy ra những điểm bất đắc dĩ như vậy cũng bởi vì hôn nhân của họ dù sao cũng không phải do tự nguyện.

Không chừng Dạ Vô Yên đã sớm quên hắn còn có một vị hôn thê như vậy rồi, có lẽ hắn còn nhớ nhưng có khả năng đã quên dáng vẻ của nàng.

Bốn năm, hắn ra biên quan bốn năm, bốn năm thời gian cũng đủ để cho hắn yêu thương nữ tử khác.

Nữ tử bên cạnh hắn chói mắt như vậy, họ đi song song nhau trên đường nhìn quả thật xứng đôi, làm cho người ta vô cùng hâm mộ.

Gian Sắt Sắt quay sang một lần nữa đem tầm mắt dừng trên chén trà trên bàn.

Lá trà xanh biếc đang ở trong nước nhẹ nhàng tản ra, xoay quanh. Nàng cầm chén trà lên, nhẹ nhàng nhấp một hớp, không để ý tay mình đang khẽ run lên.

Tuy rằng mẫu thân nàng trước đây luôn nói với ánh mắt nhìn người của bà, Lục hoàng tử Dạ Vô Yên tuyệt đối là người mà nữ tử có thể phó thác cả đời mình, nhưng cũng không đại biểu hắn chính là phu quân của Giang Sắt Sắt nàng.

Tuy rằng nàng đã quen Thanh Mai gọi hắn là cô gia nhưng may mắn thay lòng của nàng cũng không khắc sâu.

“Tiểu thư,nữ tử bên cạnh cô gia là ai? Nàng làm sao có thể…Có thể đi cùng cô gia!” Thanh Mai chỉ vào nữ tử cưỡi con ngựa đỏ thẫm kia hỏi.

Sắt Sắt lại ngẩng đầu, bóng dáng hai người họ đi song song nhau đã dần xa phía trước cửa sổ, bên tai nàng vang lên tiếng bước chân xoát xoát của binh sĩ.

Sắt Sắt ngước mắt nhìn lên nói: “Thanh Mai về sau không cho phép ngươi gọi hắn là cô gia.”

“Tiểu thư Thanh Mai đã biết.” Thanh Mai từ nhỏ chỉ nhìn một cái là có thể nhìn ra tâm tình của tiểu thư không tốt.

Lục hoàng tử từ biên quan mang về nữ tử kia là ai, nàng nhất định phải nhanh chóng thăm dò ra.

Nhưng nàng dường như không cần Thanh Mai phải đi hỏi thăm, sau khi đội quân của Lục hoàng tử đi qua thì Lâm Giang lâu liền nổi lên những tiếng bàn luận, đương nhiên phần lớn là về chuyện của Lục hoàng tử.

“Có nghe qua chưa, ta nghe nói nữ tữ cùng Lục hoàng tử vào thành chính là người trong lòng của Lục hoàng tử, nghe nói đã từng cứu mạng hoàng tử, hình như là công chúa Bắc Lỗ quốc Khương thị tộc.” Một người áo xám nhỏ giọng nói.

“Ta nghe nói lần này Lục hoàng tử có thể đánh bại Ô Thị quốc ít nhiều cũng được Bắc Mỗ quốc tương trợ.” Một người áo lam cũng nhỏ giọng góp lời.

“Ta còn nghe nói lần này Lục hoàng tử sẽ phong nàng ấy làm chính phi!” Người áo xám nói một cách thần bí.

“Thật sao, tin tức của ngươi có đáng tin không?” Người áo lam hơi nghi ngờ.

“Thật, ta là mật thám nổi danh mà.” Người áo xám giơ ngón cái của mình lên đắc ý nói.

“Nhưng không phải Lục hoàng tử đã có một vị chính phi do hoàng thượng chỉ hôn rồi sao, tuy rằng không thành thân nhưng tốt xấu gì cũng là do hoàng thượng chỉ hôn, Lục hoàng tử sẽ không làm trái ý chỉ của hoàng thượng chứ?”

“Rất khó nói, ngươi xem Lục hoàng tử dám mang công chúa kia vào kinh còn trước mắt bao nhiêu người nói lên hắn yêu nữ tử kia sâu đậm , chắc là sẽ không sợ làm trái ý chỉ của hoàng thượng…” Người áo xám đè thấp âm thanh.

“Các người nói bậy gì đó, cái gì mà yêu sâu đậm, không biết thì đừng đoán mò.” Thanh Mai nghe được lời bàn tán của hai người kia mở miệng phản bác.

Sắt Sắt nâng tay lên, cầm chén trà trong tay uống một hơi cạn sạch.

“Thanh Mai chúng ta đi.” Vẻ mặt Giang Sắt Sắt không một tia gợn sóng đứng dậy nhanh nhẹn rời đi giống như những lời đồn vừa rồi không có một chút quan hệ nào với nàng.

Hai người ngồi kiệu đi thẳng về phủ. Khi kiệu dừng lại, liền có một tiểu nha hoàn đến bẩm báo rằng nhị phu nhân Phượng Thị mời Sắt Sắt đến.

Nếu nói Giang phủ có đại danh đỉnh đỉnh gì trong lời đồn thì nhị phu nhân Lạc thị cũng chính là mẫu thân của Sắt Sắt, bà tuyệt đối là một trong số đó.

Hơn hai mươi năm trước khi mới mười tám tuổi, Lạc thị đã là nhị đương gia của trại cướp biển Đông Hải, khi Giang Nhạn cha của Sắt Sắt bình định Đông Hải bà mới hai mươi tuổi. Nghe nói trận chiến năm đó bà cùng Giang Nhạn đánh nhau kịch liệt nửa ngày, hai người càng đánh càng hâm mộ lẫn nhau, cuối cùng bà dẫn dắt những người theo mình tiếp nhận sự chiêu an quy thuận triều đình.

Nghe nói năm đó bà còn chưa gả cho Giang Nhạn, một thân hồng y kiều diễm, cưỡi bạch mã đi ngang qua đế đô phồn hoa, có chút ngang ngược nhưng không có chút khí khái giang hồ mà rất xinh đẹp và mỹ lệ, nhan sắc thật tuyệt mỹ, làm cho những người nhìn qua đều tắc lưỡi. Bà theo Giang Nhạn chinh chiến nhiều năm lập vô số chiến công cuối cùng gả vào Giang phủ làm thiếp thất. Định An hầu Giang Nhạn mặc dù cũng không tầm thường nhưng một nửa công lao phải quy về bà.

Trong một sân nhỏ của đệ nội phủ Định An hầu, Lạc thị nằm trên ghế chợp mắt, nghe được tiếng bước chân, bà mới chậm rãi mở đôi mắt đen trong trẻo.

Năm nó truyền kì nữ tử oai phong một cõi, lúc bây giờ hoàn toàn là phu nhân của người khác cho nên một động tác giơ tay nhấc chân cũng lộ ra vẻ quý phái, chỉ có ánh mắt lưu chuyển vẫn còn ẩn ẩn một tia sắc bén làm cho người ta tưởng nhớ đến phong thái của bà năm đó.

“Mẫu thân người nhìn xem bệnh còn chưa hết sao lại ra ngoài, lỡ trúng gió thì sao!” Giọng nói của Sắt Sắt ẩn chứa tức giận. Thân thể mẫu thân đã sớm không thể so với năm đó, chinh chiến nhiều năm, bị thương vô số lần đã để lại bệnh tật. Mấy năm nay mặc dù tĩnh dưỡng tốt những vẫn rất gầy yếu, một khi gặp gió thắt lưng sẽ đau đớn.

“Sắt Sắt con vừa đi ra ngoài sao?” Lạc thị khụ khụ hai tiếng, thở hổn hển hỏi.

Sắt Sắt đi đến tay ngọc nắm lại nhẹ nhàng đấm lưng cho mẫu thân.

Nàng thấp giọng nói: “Mẫu thân Sắt Sắt sai rồi, ngày sau Sắt Sắt sẽ dành nhiều thời gian ở bên nương”

Lạc thị nói: “Con cũng không còn nhỏ, đều đã trưởng thành, không thể tùy tiện dính vào chuyện thị phi, nghe nói Lục hoàng tử từ biên quan trở về, cha con cũng đã dâng tấu xin hoàng thượng tiến hành việc hôn nhân của hai con.”

Sắt Sắt dừng tay ngọc một chút, ngây người tại chỗ, muốn họ thành thân sao? Nhưng mà…

“Làm sao vậy?” Lạc thị nhận thấy sự khác thường thấp giọng hỏi.

“Không có gì!” Sắt Sắt mỉm cười đi tới trước mặt mẫu thân nói: “Con nghĩ Lục hoàng tử mới trở về, lại lập chiến công nên công việc rất bề bộn, chuyện hôn nhân này cho dù có gấp cũng không được, không cần nóng vội. Dù gì đã đợi bốn năm, thêm mấy ngày nữa cũng không sao.”

Mẫu thân ở bên trong phủ cũng chưa nghe nói về việc Lục hoàng tử cùng công chúa Bắc Lỗ kia, nàng nghĩ chưa cần nói sự thật cho mẫu thân biết, khỏi làm mẫu thân phải lo lắng.

Lạc thị gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

“Như vậy cũng tốt, mới vừa rồi cha con phái người tới nói tối nay trong cung có yến tiệc muốn con tham dự.” Lạc thị lấy tay vén mấy sợi tóc mai của Sắt Sắt ra sau, yêu thương nói.

Sau khi gả vào Giang phủ, thân thể bà suy nhược nên chỉ sinh một con gái là Sắt Sắt. Đứa nhỏ này trong mắt mọi người không có gì đặc biệt, chẳng qua chỉ là tài nữ của kinh thành, chỉ có bà biết Sắt Sắt của bà đã được bà truyền thụ hết võ nghệ của mình.

Đây là bí mật của bà và Sắt Sắt, ngay cả cha của Sắt Sắt cũng không hề biết. Bởi vì Giang Nhạn không muốn Sắt Sắt luyện võ, ông nói con gái luyện võ sẽ có dã tâm, ông hy vọng con gái của ông có thể gả vào nhà hoàng gia, không cần động đến đao kiếm.

Tuy nói Lục hoàng tử nhìn qua là một người trọng tình nhưng gả vào hoàng gia không biết là phúc hay họa nên bà đã vụng trộm dạy võ công cho Sắt Sắt.

Chỉ để đề phòng bất kì tình huống nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.