“Hoàn toàn chưa đủ” Mắt Carayon nhìn xuống tôi nói, đạp một phát lên eo tôi “Em chắc cũng biết, nếu một đao giả muốn đánh bại em, trong tình huống em không dùng ma pháp, đến cả đao hắn cũng chẳng cần rút”
Tôi ngã trên mặt đất, cả người đều sũng mồ hôi, đang cật lực thở hổn hển. Đây là lần thứ năm Carayon quật ngã tôi xuống đất, mà mỗi lần thậm chí còn chưa tới ba mươi giây. Hắn không dùng đao, cũng không dùng tay. Lần trước hắn gần như khiến tôi tưởng mình đã đánh lén thành công, nhưng mu bàn chân hắn ngoắc đầu gối tôi lên, vào lúc tôi không kiểm soát được ngã về phía hắn thì nhấc gối đụng vào dưới sườn tôi, thế là tôi ngã xuống đất, còn trượt một đoạn——bây giờ tôi vẫn còn cảm thấy chỗ xương sườn đau âm ỉ, sau lưng bị lê đến rát. Tôi thông qua tầm nhìn mơ hồ nhớp mồ hôi giương mắt nhìn về phía hắn, phát hiện hô hấp của hắn cũng chẳng gấp đi.
“Em có thể thấy rõ động tác của thầy” Tôi chống đất ngồi dậy.
“Đó đúng là một sự tiến bộ. Nhưng tay chân em không theo kịp phản ứng” Hắn đăm chiêu nói, “Chúng ta phải bắt đầu từ chỗ này. Con đường này có thể dẫn ra sau núi, về sau em sẽ tập chạy bộ ở đó”
“Một ngọn núi?”
“Em vẫn chưa tới ngọn núi phía sau viện Đông đúng không?” Hắn bỗng có vẻ bí hiểm.
“Vâng. Em rất có hứng thú…” Tôi suy đoán dự định của hắn “Vậy thì đi thôi! Hôm nay luyện tập như thế nào ạ?”
“Hôm nay là trường hợp đặc biệt, trước tiên để em quen đường đã, đến sau núi hái một phiến lá hoa Clematis (1) cho tôi, chạy về trong vòng hai mươi phút” Hắn lấy đồng hồ bỏ túi ra nhìn một cái, sau đó khoanh tay, cực kỳ nhàn nhã dựa vào một gốc cây vụ bách, dường như chỉ chờ tôi xuất phát.
“Thế lỡ em lạc đường thì sao?” Tôi xoay khớp, ráng bày ra vẻ mặt đau khổ nhất với hắn.
“Đừng lo, cứ đi thẳng là được”
“Đường đi ban đêm đáng sợ lắm”
“Hình như trước đây tôi từng tóm được người nào đó trong rừng vào ban đêm thì phải”
“Thật ra thì em không biết lá Clematis”
“Tôi nhớ môn tự chọn của em là làm vườn mà nhỉ?”
“Rồi, em thấy đã dùng gần như hết cớ rồi——em đi đây Carayon” Tôi đành chịu mà vẫy tay với hắn, rồi chạy vào con đường kia.
“Giờ mới được bắt đầu tính giờ đó!” Tôi nhớ ra cái gì đấy, chạy một đoạn lại ngoảnh đầu nhìn hắn. Cái cây hắn dựa kia đã cách tôi một khoảng, dưới ánh trăng lờ mờ chỉ thấy một cái đường lay lay, hình như cũng đang vẫy tay với tôi.
Clematis ở sau núi khá dễ tìm, mà bản thân tôi cũng giỏi nhận biệt. Lúc tôi cảm thấy con đường bằng phẳng dưới chân bắt đầu dốc lên thì từng khóm từng khóm Clematis xuất hiện, có mấy bông còn nở hoa màu trắng, tạo ra một mùi thơm nhàn nhạt. Tôi trực tiếp hái cả hoa lẫn lá rồi chạy về không ngừng nghỉ. Đã qua mười phút, nhưng lần này tôi đã thuộc đường nên chặng về có thể nhanh chóng hoàn thành trong vòng mười phút.
Đây không phải là giới hạn thời gian dùng tốc độ ung dung là có thể đạt được, nhưng cũng không tính là quá khó. Từ cổ chân tôi trở xuống đã hơi tê tê, đến nỗi bước đi lại có vẻ nhẹ bẫng, cứ thế sự khó khăn trong quá trình này lại giảm đi một chút.
Tôi có thể thấy bóng dáng Carayon. Hắn dường như vẫn dựa ở cái cây kia suốt, híp mắt, từ đầu tới cuối đều chưa từng thay đổi vị trí.
“Cho thầy” Tôi cố hết sức ổn định hô hấp nói ra hai chữ này, một tay đưa hoa Clematis cho hắn.
“Còn cầm cả đóa hoa nữa…” Hắn ngắm nhìn thứ trong tay, dường như cảm thấy rất buồn cười, chuyển ánh mắt sang tôi nói: “Trông em không mệt lắm thì phải?”
“Không, thật ra em mệt cực kỳ” Tôi nghiêm túc đáp lại, “Thế nhưng nhờ tự chủ mà em vẫn lấy làm kiêu ngạo nên không lộ ra đó thôi”
“Tốt lắm, xem ra buổi huấn luyện này sẽ trở thành khảo nghiệm trên cả hai phương diện tự chủ và cơ thể của em——em cũng đoán được nhỉ? Giới hạn thời gian sẽ từ từ giảm dần khi em quen với nó”
Tôi còn đang bóp chân, nhất thời kêu thảm một tiếng.
“Nhìn tôi trước đã”
Hắn để tôi nghỉ ngơi tại chỗ, sau đó mở lòng bàn tay ra. Thanh đao màu vàng nhạt xuất hiện trong tay hắn.
“Nó tên là gì vậy ạ?” Tầm mắt tôi bị đao của hắn hút lấy.
“‘Molten’” Hắn nói khẽ, trong giọng nói có một sự sung sướng trầm thấp không giống bình thường, “Ngày nó xuất hiện trên tay tôi, thật ra có một cái tên rất dài, đại ý là ‘Hoa hồng tan chảy trong lửa’, cuối cùng tôi dứt khoát đổi thành tên gọi tắt”
“Hoa hồng? ——tiếc là giờ không thường thấy nữa”
“Em có chú ý tới chuôi đao của nó không?”
“Bên trên hình như có khắc hình hoa. Đó là hoa hồng ạ?”
“Tôi cho là vậy” Hắn nói, nghiêng người “Chém là kỹ năng căn bản mà mỗi đao giả nhất định phải học được. Trong mỗi một nhát chém, họ phải sử dụng sức mạnh sao cho tốt nhất đồng thời cũng phải cố gắng làm giảm hiệu quả đàn hồi của nhát chém, để đòn tiếp theo có thể liên tục mà không bị trở ngại. Điều này có liên quan đến tư thế, khống chế và góc độ chém. Nhìn kỹ động tác của tôi, tôi sẽ biểu diễn cho em xem một lần”
Tôi đứng cách xa hắn một chút nhìn chăm chú. Cái tay trước đó vẫn đang nghịch đóa Clematis kia, lúc này một tay khác nhấc đao lên hơi cao, đường nét cơ thể lưu loát kéo căng trong nháy mắt, như một dây cung chứa đầy lực. Tôi nhất thời hiểu được “cảm giác ngột ngạt” cùng “khó gần” mà Turandot và những người khác hình dung về hắn. Nhưng tôi lúc này không cảm giác được sự sợ hãi và khoảng cách, có chăng chỉ là khát vọng hồi hộp khẽ run rẩy, nó đang kêu gọi tôi trở thành người như vậy——một người như Carayon.
Tôi biết hắn đã hãm tốc độ lại kha khá, nhưng giơ tay chém xuống kỳ thật cũng chỉ xảy ra trong nháy mắt. Vụ bách không hổ danh cứng rắn, dưới sức mạnh như thế cũng chỉ để lại một vết nông không thể nông hơn.
“Mắt theo kịp không?”
Tôi gật đầu. Hắn đặt thanh đao vào tay tôi, “Em thử đi”
Tôi cẩn thận hồi tưởng lại chi tiết hắn vung đao ban nãy, vẽ ra trong đầu trọng điểm, chém xuống một nhát. Hắn ở phía xa chỉ bảo cho tôi mấy lần, khẽ cau mày, dường như đang suy nghĩ tôi còn thiếu sót chỗ nào.
“Lực được rồi. Giờ tay em có cảm giác gì?”
“Cổ tay hơi tê” Tôi thừa nhận.
“Hướng đi lực của em ở cuối xảy ra chút vấn đề” Hắn đi tới, đứng bên cạnh tôi, tay phải chụp lên mu bàn tay cầm đao của tôi “Giờ cảm nhận lại xem”
Sau khi hắn dẫn dắt tôi làm mẫu như vậy một lần, tôi láng máng có thể cảm nhận được hướng dùng lực, lúc một mình vung đao lại quả nhiên dùng ít sức hơn.
“Tốc độ lựa kỹ xảo của em không tệ” Hắn mở miệng nói phía sau tôi, “Nhưng quãng thời gian em bỏ phí khiến cơ thể em không theo kịp những kỹ xảo này. Chờ đến khi thể lực của em đạt tiêu chuẩn, tôi mới dạy em đao pháp quy phạm chính xác”
“Em sẽ không để thầy chờ quá lâu đâu” Tôi tranh thủ trả lời hắn trong lúc vung đao.
“Tôi biết” Tay hắn đặt trên vai tôi ghì xuống một chút “Song liên quan đến chuyện tôi dạy em, vì để tránh phiền phức không đáng có, tôi hy vọng em tạm thời có thể giữ bí mật”
Ngoại trừ mỗi ngày rèn luyện trụ cột sức mạnh ở ngoài, Carayon còn ném cho tôi mấy quyển ma pháp cơ sở, dặn tôi học thuộc lòng.
“Kỳ thực đao và ma pháp hoàn toàn không cần phải phân chia triệt để thành hai lĩnh vực” Hắn nói. “Bất kể là đao giả hay ma pháp sĩ, quỹ tích của ma lực vận chuyển trong cơ thể họ đều độc nhất vô nhị, nhưng hai bên lại mơ hồ có liên quan khắp nơi. Củng cố ma pháp cơ sở cũng sẽ giúp ích cho việc học đao của em”
Thế là thầy Ryan vui mừng phát hiện, tôi bắt đầu ngoan ngoãn đọc sách giáo khoa ma pháp trên lớp.
Tháng ngày yên ả bất ngờ tiến nhanh về phía trước, trong đó chỉ có một đoạn nhạc dạo ngắn đáng nhắc tới.
Lúc đó tôi và Ode đang tiếp tục thảo luận thiết kế pháp trận phòng ngự trên hành lang, chúng tôi đang thử nghĩ một khả năng khác——kết hợp ý kiến cá nhân của cả hai, dung hợp đồ án lại, sử dụng một loại hoa văn nền tảng hoàn toàn mới có thể chống đỡ trận pháp vận hành. Có một gương mặt quen thuộc đi tới chỗ chúng tôi.
“Vicente viện Tây” Cái người tóc đen kia gọi tôi lại, một thanh trường đao ở sau lưng.
“Chào Coleman” Tôi bắt chuyện “Tới tìm Turandot hả? Đúng rồi, cậu không tới gặp tôi cũng sắp quên mất chúng ta còn có vụ cá cược——mặc dù nhìn trông cũng chẳng cược gì. Tuy rằng tôi rất muốn nói là cược danh dự…”
Cậu ta ngắt lời tôi “Dựa vào kết quả thì cậu thắng”
Tôi chờ câu kế tiếp của cậu ta.
Cơ mặt Coleman như muốn xoắn lại.
“Nhưng tôi không hiểu” Cậu ta nói “Vậy nên tôi muốn xem lý giải của cậu về đao”
“Có thể so ai viết nhiều chữ hơn không?” Tôi thoáng nhìn vẻ mặt cậu ta, “——chỉ đùa thôi mà”
“Nghiêm túc chút đi” Odessa nói khẽ, dùng khuỷu tay đụng sau lưng tôi.
Coleman cau mày: “Tôi muốn cá một trận khác với cậu. Tôi hi vọng đó là một trận quyết đấu chính thức”
“Hiện tại tôi cũng không có đao của mình. Là một tên ma pháp sĩ gà mờ, tôi chỉ có thể dùng trận pháp chú văn đánh với cậu thôi” Tôi đáp.
Đến lúc này Odessa mới tham gia vào cuộc trò chuyện của chúng tôi, mà dường như còn là một chuyện cười nhạt nhẽo: “Nếu cậu muốn đánh với ma pháp sĩ gà mờ như cậu ta thì không bằng đánh một trận với tôi, như vậy tình cảnh sẽ dễ nhìn hơn”
Coleman lơ đẹp Ode.
“Vicente Shaw, cậu biết cho dù là người bình thường cũng có cách tập đao, mặc dù bọn họ không thể nào đạt đến trình độ của đao giả chân chính. Cậu có thể được cố vấn viện Đông tán thành, tôi liền giả thiết cậu có một sự chấp nhất nào đó với đao pháp”
“Đúng, tôi có”
“Tôi chờ đến ngày cậu có được thanh đao của mình”
“Tôi sẽ đi đoạt một cái. Trước mắt tôi vẫn chỉ là một kẻ nhập môn. Xin chờ tôi trong vòng một năm, tôi sẽ viết thư thông báo thời gian quyết đấu cụ thể cho cậu”
Cậu ta không bày ra vẻ khinh bỉ đối với sự trì hoãn này.
“Tôi chờ”
Coleman đưa tay ra, kiên định bắt tay với tôi.
Sau khi cậu ta đi xa, Odessa nhìn tôi: “Thời gian sinh hoạt câu lạc bộ mỗi đêm đều không thấy tăm hơi cậu đâu thật ra là đang học đao hả?”
“Sở thích nghiệp dư ấy mà” Tôi thừa nhận “Có người vẫn dạy tớ suốt”
Odessa không hỏi tiểu tiết còn lại.
“Ngày trước có rất ít ma pháp sĩ lựa chọn con đường như vậy đúng không?”
“Thường thì ma pháp sĩ hiếm khi có hứng thú với đao, huống hồ cũng chẳng dễ học. Ngẫm lại những người bình thường học thành trong cơ thể không có ma lực, những gì họ từng trải chắc còn khó khăn hơn nhiều”
“Nói thế, tớ cũng kỳ vọng ở cậu” Odessa nói “Cố lên, chờ đến ngày cậu học thành tớ cũng muốn đánh một trận với cậu”
“Một lời đã định” Tôi đập tay với cậu ấy.
Chú thích:
(1) Hoa Clematis: