Đao Phong Dữ Thi Hành

Chương 52: Chương 52: Chương 51




Tôi được xe mộc chở tới cửa nhà Jian. Sau khi chờ xe mộc biến mất trong tầm mắt, tôi liền vòng thật nhanh qua số 2 đường 55. Chỗ đó cách vị trí của tôi một đoạn, nhưng không xa bằng Nhà Tù Ngủ Yên. Phần lớn ma lực của tôi đã bị niêm phong, may mà vẫn còn bản lĩnh; nó giúp tôi bay qua tường vây của vườn nhỏ dễ như ăn cháo, tránh thoát thủ vệ tuần tra, lẻn vào trong nhà.

Tôi nhớ lại thông tin Jian mua được: phòng của Mia Chamara nằm ở tầng ba thứ hai từ trái sang, nếu lúc này cô không ở phòng ngủ của mình thì phân nửa là ở trong phòng của Van Kauf Maugham——cũng chính là phòng thứ năm từ trái qua ở tầng hai.

Áo khoác đồng phục đã sớm bị tôi ném ở trên đường. Trong quá trình xông lên tầng tôi suýt thì va phải một đội hầu gái, nhưng tôi đúng lúc trốn ra sau chân tường, nghe các cô cười cười nói nói đi qua. Hành lang tầng ba lúc này đã vắng tanh. Tôi chạy tới trước cánh cửa thứ hai khép hờ, vừa mới định gõ cửa, bỗng phát hiện chuyện này thực sự càng ngày càng rắc rối, bèn vặn luôn tay nắm lách mình vào.

Trong căn phòng tinh xảo sáng đèn này, chung quanh ngập mùi phấn son rất nồng, khiến tôi cay mũi. Tôi đóng cửa lại, nhẹ nhàng đi vào, ánh mắt đảo qua giường lớn mềm mại, ghế vuông trước bàn trang điểm, thảm lông dày trên sàn, cuối cùng rơi trên bóng lưng ở ban công. Cửa sổ sát đất chỗ ấy mở một nửa, một người con gái duyên dáng mặc trang phục lộng lẫy đứng ở ngoài, tóc vàng được chải thành búi nhỏ khéo léo vắt sau lưng.

Tay tôi gõ lên cửa kính. Người con gái đó xoay người lại thật nhanh, dùng một giọng nói vô cùng mềm mại nói: “Ngài Van Kauf, cuối cùng ngài cũng chịu tới nhìn em rồi”

Ngũ quan của cô xinh xắn, lớn lên rất đẹp, chỉ là hai mắt lúc thấy tôi thì hiện rõ sự ngạc nhiên. Tôi để ý cô cũng có một đôi mắt màu hoa violet.

“Xin lỗi,” tôi nghiêng đầu sang một bên “Xin hỏi cô có phải tiểu thư Mia Chamara không?”

Bên má cô xuất hiện một vệt đỏ hây, ngẩng cằm lên quở trách: “Là ta, có điều xưng hô thế này là sao? ——Nếu ngươi có chút lễ tiết cơ bản thì phải gõ cửa trước khi vào. Giờ người hầu rõ là không có phép tắc”

Nhưng mà trong cặp mắt trợn to kia của cô dường như lóe lên suy nghĩ nào đó, giống như cái suy nghĩ ấy đã thay đổi cô từ đầu tới chân, khiến cô trở nên quyến rũ động lòng người như lúc đầu tôi nhìn thoáng qua.

“Ngươi là người hầu mới do ngài ấy phái tới à?” Cô chậm giọng lại.

Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác cổ quái, nhưng tôi vẫn làm theo kế hoạch của Jian.

“Tôi không thuộc chỗ này” Tôi nói với cô, “Tôi là người em trai cô cử tới để cứu cô, cậu ta nhờ tôi giúp. Cô không cần phải sợ, đêm nay tôi có thể mang cô rời đi”

“Em trai của ta?” Cô không tỏ rõ ý kiến nói.

Tôi tưởng cô không chịu tin mình, nói tiếp: “Em cô nói với tôi, lúc sáu tuổi cậu ta bị ngã cây hạt dẻ, rụng mất một chiếc răng, là cô tìm trong bụi cỏ nửa ngày, nhặt lại cho cậu ta. Cuối cùng hai người chôn chiếc răng đó dưới gốc cây”

Phản ứng của cô ta không thiết tha như tôi tưởng. Cô ta ôm cánh tay, bĩu cái miệng nhỏ, cảnh giác rồi khinh thường phun ra một câu: “——Cứu ta!”

“Cứu cô,” tôi nói, “Cậu ta biết cô sống không được tốt”

“Được thôi. Ta hiểu thằng em của mình nhất, nó lúc nào mà chả thế, cứ thích nằm mơ chẳng làm được cái tích sự gì” Cô ta bĩu môi, “Nè, xin hãy chuyển lời lại cho Jian giúp ta: ta không so đo trước đây xảy ra chuyện gì, cuộc sống của ta giờ khác lắm rồi. Nó không cần phải quấy rầy cuộc sống của ta, cũng đừng tới cửa tìm nữa. Người chị này của nó chỉ có mỗi thỉnh cầu này thôi, nó từ chối nữa là nó đuối lý——cha mẹ ta và nó chắc kiếm chác được không ít từ nơi này nhỉ?”

Cô ta gật đầu với tôi, giải thích thêm: “Hết cách rồi, ta không nghe ngóng được chuyện bên ngoài”

Lời này có thể nói là tàn nhẫn. Trong một chốc tôi không thể nào hiểu được câu trả lời của cô ta, chỉ có thể nói tiếp: “Kiếm chác không ít?”

“Ta bảo Van Kauf thu xếp cho nó một công việc béo bở. Dù sao Jian chính là cái bộ dạng đó, chả làm được gì, làm cũng chẳng xong, sau khi tốt nghiệp vẫn phải mượn ta lo lắng thay nó” Người phụ nữ mỉm cười, biểu lộ một loại thần sắc ngây thơ, “Bất kể nói thế nào, những gì ta làm cũng đủ để nó thỏa mãn rồi”

“Em cô,” tôi cảm thấy mình đang phản bác lại gì đó, nhưng tôi không nắm bắt được, “Cậu ta không coi trọng những lợi ích đó——giờ cậu ta sống như một hồn ma, chỉ muốn làm sao cứu cô ra khỏi địa ngục. Sự bất hạnh của cô đã rút hết niềm hạnh phúc của cậu ta rồi”

“Thật sao?” Cô ta trông có vẻ ngạc nhiên.

“Thật ra cậu ta không vô năng như lời cô nói đâu,” tôi bảo, “Cậu ta vì vậy đã gặp rất nhiều rủi ro, thậm chí cầu xin tôi——”

“Há,” cô ta cười khanh khách, vỗ tay nói rằng, “Nó nhờ vả người khác thật luôn!”

“Với cả cha mẹ cô đã qua đời rồi” Tôi nhìn dáng vẻ tùy tiện của cô ta, gằn từng chữ, “Hai ngày sau khi cô bị bắt đi, từng người một lần lượt qua đời”

Cô ta cuối cùng cũng thu lại nụ cười, cơ thể loạng choạng dựa vào tường, hai giọt nước mắt lớn lăn xuống dưới hốc mắt. Lớp phấn trang điểm được cô ta tỉ mẩn bôi lên nhòe đi, bị cô ta lấy khăn lau lung tung.

Tôi yên lặng chờ đợi cô ta dịu dần nỗi đau khổ, cũng đồng thời mong ngóng một trái tim còn tình người có thể thức tỉnh.

“A,” rốt cuộc cô ta cũng ngừng nghẹn ngào, ngơ ngác nói, “——vậy nên ta chỉ còn lại Van Kauf thôi”

Tôi còn muốn nhắc cô ta vẫn còn người em trai trung thực của mình, nhưng tôi đột nhiên cảm giác điều đó đã chẳng còn ý nghĩa nữa.

“Là bởi cô yêu gã sao?” Tôi hỏi cô ta, “Sau này cô đã đem lòng yêu Van Kauf à?”

Cô ta cười nhạo một tiếng, thế là trái tim tôi triệt để rơi vào đáy vực trong tiếng cười đó.

“Yêu!” Cô ta nói, “Buồn cười biết bao”

“Vậy chắc gã rất yêu cô” Tôi nói.

“Thế phải xem các người kết luận như thế nào” Hốc mắt cô ta vẫn đỏ chót, nhưng giống như đã hơi thoát khỏi bi thương, nhoẻn một nụ cười khá là tự kiêu, “Ta biết gã thích ta trẻ đẹp. Lúc ta mới tới tuy rằng khóc sướt mướt cả ngày nhưng gã quả thật nâng ta trong lòng bàn tay, suốt ngày đặt làm quần áo cho ta, sửa lại phòng ngủ theo ý ta, lắp vải mành tơ lụa và màn màu tím nhạt. Trước đây ta sống sợ sệt, chỉ ở trong cái nhà bé tí nghĩ đến cuộc sống không thể có, nghĩ đến tình yêu hoàn mĩ——mà tất cả những thứ ta không dám ao ước đó, đều đồng loạt hiện ra trước mắt ta vào khoảnh khắc gã xuất hiện. Đó chẳng lẽ không phải là yêu à? Ta đã chiếm được thứ mà rất nhiều người cả đời chẳng thể có được. Quản gã là cái gì, là Van Kauf hay là Van Hoff!”

Cô ta vẫn đắm chìm trong sự điên cuồng, giống như bị một hồi đại hỉ đại bi chuốc say. Nhưng so với cái em trai cô ta nắm giữ kia, sự điên cuồng của cô ta chỉ thuần túy gây chán ghét và thương hại rất nhiều.

“Về sau thi thoảng ta sẽ không nghe theo chọc giận gã, gã giơ tay đánh ta, đánh tàn nhẫn. Có lúc ta không chọc gã giận, gã cũng thích luyện tay nghề trên người ta” Cô ta nói, “Có điều chờ tới lúc tâm trạng gã xuôi rồi, gã lại gọi ta ra chung chạ. Gã cười ha ha với ta, thưởng ta nhấm nháp rượu khó ngửi trong miệng gã, ta sẽ có thể chia sẻ gã với những người phụ nữ khác”

Ban đầu tôi không chịu nhìn kỹ cô ta, nhưng lúc này tôi để ý những vết cào và bầm tím trên cánh tay nhỏ bé của cô ta, những vết đó phấn trang điểm dày cũng không che được.

“Nhưng gã yêu ta! Có lẽ đi,” cô ta si ngốc nói, “Không còn gã, ta sẽ thành ai? Ngươi xem bộ váy này đi——đây là chất vải ở đại lục phía Đông, chỉ vương hậu mới có thể mặc. Ngươi nhìn đôi giày này xem ——dùng sừng của thú Trục Nguyệt làm gót, bao bên ngoài là hoẵng rừng. Ngươi coi sợi dây chuyền trước ngực ta——bàn tay khéo léo thế nào mới có thể đánh bóng dây xích thành hình dáng như vậy, thủy tinh chạm rỗng lơ lửng bên dưới, những mảnh hoa vàng bị khóa bên trong, ta chỉ hơi lắc một cái, chúng sẽ kêu keng keng keng. Đáng yêu biết bao”

Tôi không nói ra được lời khuyên bảo nào khác.

“Em trai cô nói, cậu ta muốn dẫn cô trốn tới Thành thứ bảy,” tôi chỉ có thể khô cằn cắt ngang lời tự bạch như mê như say của cô ta, không có sức thuật lại, “Cậu ta bảo Thành thứ bảy có rất nhiều hoa tú cầu màu trắng, về sau hai người cũng có thể mua một căn nhà tầng ở đó, cô có thể ngắm mỗi ngày…Cậu ta đã hy sinh rất nhiều vì kế hoạch này. Cậu ta chuẩn bị rất chu toàn”

“Nhưng ta đã có ban công rồi…” Cô ta cười nói, “Dưới tầng này cũng có rất nhiều hoa…”

Tất cả trước mắt tôi chỉ toàn là gương mặt của cậu thủ vệ trẻ tuổi quỳ trên đất. Tôi thực sự chịu trói không làm gì được, chỉ có thể cúi đầu, cầu xin cô ta dùm người kia:

“Xin cô hãy đi theo tôi”

“Không thể” Cô ta nói.

“Xin cô đấy——” tôi đưa tay ra với cô ta.

Cô ta lùi về sau một bước, cơ thể kéo căng thành một tư thế phòng vệ.

“Ngươi mau rời đi đi” Cô ta nói thật nhanh, “Nếu như bây giờ ngươi không đi, ta sẽ hét lên đấy”

Cô ta thấy tôi vẫn đờ ra tại chỗ, không có ý định nhúc nhích bèn vồ tới kéo cái chuông bên tường, kêu thé lên:

“Cứu với! Có trộm xông vào——cứu ta với!”

Cô ta còn muốn lao về phía cửa, tôi một chưởng gõ cô ta hôn mê. Lòng tôi phức tạp nhìn cô ta ngã trên đất, chiếc váy hoa lệ trải phẳng và rộng, phía dưới lộ ra bàn chân nhỏ mang đôi giày khéo léo, toàn thân thoạt trông như một tác phẩm nghệ thuật đẹp đẽ chờ giá cao.

Tôi thấy dựa vào tình trạng cơ thể mình lúc này, tuyệt đối không thể cõng cô ta chạy cả một đoạn đường. Tôi nghe tiếng người tới ồn ào ngoài phòng ngủ, quyết tâm, để Mia Chamara——hoặc là nói, Mia Maugham như cô ta nhận định, lại tại chỗ, một thân một mình nhảy xuống ban công.

Đáng nhẽ tôi nên rời đi ngay, có thể trong lồng ngực bị đè nén làm tôi qua lại không mục đích giữa ban công. Bọn chúng vẫn chưa bắt đầu lục soát ở ngoài, bên ngoài vẫn là một màu đen kịt.

Tôi biết bất kể thế nào tôi cũng không thể hoàn thành được lời hứa của mình với quản ngục trẻ kia, sức lực toàn thân như bị rút ra, hận không thể ra ánh sáng, tới phiên tòa xét xử, mặc chúng xử mình như thế nào, sau đó tôi có thể ném hết buồn khổ và ưu sầu ra sau gáy. Nhưng tôi vẫn di chuyển, trốn tránh, trong lòng suy nghĩ chuyện của thủ vệ kia: cậu ta đã thoát khỏi tình cảnh khó khăn, vội vã chạy tới nhà trọ chúng tôi giao hẹn chưa? Cậu ta sẽ thất vọng vì không có cách nào dẫn chị mình đi, hay sẽ cảm thấy đau lòng vì không bao giờ có thể gặp lại chị nữa?

Tôi chợt nhớ ra một chuyện có lẽ tôi có thể làm được——hứa hẹn đó không có cách nào hoàn thành nữa rồi, nhưng vẫn còn cái khác, không thể nói ra. Một lần nữa tôi xác nhận thứ tự ban công, sau đó nhảy vào mép ngoài ban công thứ năm từ bên phải.

Ánh đèn trong căn phòng kia mờ ám, cửa kính khóa, tôi dùng nắm đấm đập mạnh ở trên mấy lần, lòng bàn chân nghiền đống thủy tinh vỡ bước vào phòng ngủ của Van Kauf Maugham.

Trong phòng ngủ của gã có người. Bên trên chiếc giường lớn của căn phòng, có hai người đè lên nhau; một cô bé chống trên người gã, nhìn dáng dấp chỉ chừng mười ba mười bốn tuổi, vô cùng nhỏ gầy, nghe tiếng thủy tinh vỡ tôi đập, em hoảng sợ lăn qua một bên. Gã đàn ông người ngợm dữ tợn đang túm chăn, cố gắng kéo lên người. Cả hai người đều trần truồng, mặt mày hoảng sợ nhìn tôi.

Tôi cầm đao đi tới bên cạnh chiếc giường lớn đó, đầu tiên chỉ vào cô bé kia nói rằng: “Em xuống giường, ra sàn nhà phía bên kia ngồi xuống ôm đầu, cách xa chút. Anh không giết em đâu”

Cô bé kia ngoan ngoãn làm theo. Gã đàn ông trên giường run lập cập, nói với tôi:

“Mày muốn——”

Hàn quang trên lưỡi đao ép nửa câu nói còn lại của gã đàn ông về.

“Chờ bao giờ tao muốn mày nói, mày mới được mở mồm,” tôi bảo, “Hơn nữa còn phải nói thật”

Tôi cắt một mảnh vải trên giường, trói chặt hai tay gã ra sau lưng. Cả người gã bị tôi thả ngã trên giường, bắp thịt vì hưởng lạc quá độ lúc này đều dão ra không còn hình dạng. Tôi cưỡi lên ngực gã, đao nằm ngang ở yết hầu, lưỡi đao hướng xuống dưới. Gã càng run rẩy kinh hơn.

“Câu hỏi thứ nhất,” tôi nói, “Mày có phải Van Kauf Maugham không?”

“Là tôi” Tròng mắt gã run run “Là tôi”

“Câu hỏi thứ hai,” tôi nói, “Có phải mày từng kiếm lợi từ nhà Chamara nhưng vẫn cưỡng ép bắt Mia Chamara đi không?”

Van Kauf Maugham dưới thân tôi vẫn đang run rẩy, nhưng đồng thời nở nụ cười lấy lòng, trên mặt dồn thành hai nếp nhăn thể hiện sự láu cá theo thói quen.

“A, cậu tới vì con đàn bà kia à,” gã nói, “Đúng là nó ở chỗ tôi——lúc nào nó cũng nói người theo đuổi nó rất nhiều. Nếu cậu muốn tôi thích nó, tôi cũng sẽ rất tình nguyện từ bỏ những thứ yêu thích…”

“Trả lời có hay không” Tôi nói.

“Có” Gã nhanh chóng đáp.

E là gã còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra——một tay tôi cầm chuôi đao, một tay đè đầu khác của sống đao xuống. Nửa cái cổ của gã đều bị tôi cắt ra, dòng máu màu đỏ bắn tung tóe lên hẳn trần nhà trang trí tinh mỹ. Ngực tôi cũng bị bắn lên một chút, hai tay và đao của tôi đều đang nhỏ máu.

Tôi đứng dậy khỏi thi thể Van Kauf Maugham, mới nhớ ra bé gái ngồi xổm bên giường.

Toàn thân em vẫn trần truồng, thậm chí không dám giơ tay lấy đồ che đi, chỉ dùng cánh tay nhỏ gầy che phần ngực lại. Đôi mắt trắng đen rõ ràng của em mở rất to, nhìn thi thể Van Kauf Maugham không chớp mắt, bên trong không có tí nước mắt nào. Tôi chỉ lo em sợ đến phát điên, đang muốn trước khi đi đe dọa em mấy câu, cảnh cáo em đừng lên tiếng kêu cứu ngay, em lại tự ý nhào đến trước mặt tôi trước, quỳ trên đất.

“Thưa ngài,” em dè dặt nói, ngẩng đầu lên nhìn tôi, “Con có thể hôn chuôi đao trong tay ngài được không?”

Tôi nhẹ nhàng duỗi đao ra cho em. Em nhắm mắt lại, đôi môi thành kính dán lên sống đao dính đầy máu.

“Chúa ơi,” em chắp hai tay trước ngực, khẽ khàng lại cảm động rằng, “Phán xét nên tới vẫn sẽ tới!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.