Đạo Quân

Chương 199: Chương 199: Âm Dương Khác Đường (1)




Mông Sơn Minh lắng nghe xong, thần sắc lộ vẻ đăm chiêu, nói:

- Đúng là một người có năng lực, có điều thủ đoạn không quang minh lắm, người này đứng giữa chính và tà! Có điều trong thời loạn thế này, quá mức quang minh chưa hẳn có thể giúp đỡ chính nghĩa, Thượng Thanh tông bỏ qua một nhân tài thế này ngược lại đã giúp vương gia một đại ân. Haizz, đáng tiếc cho nỗi khổ tâm của Đông Quách tiên sinh, Thượng Thanh tông đã hoàn toàn xuống dốc rồi... Vương gia chịu ủy khuất rồi!

Quay đầu nhìn về phía bài vị của Ninh vương trên chính vị của nội đường, ông thở dài một tiếng. Đường đường thế tử của Ninh vương mà rơi vào tình trạng phải phụ thuộc Phượng Lăng Ba, chắc hẳn dù Thương Triều Tông đã hạ mình lấy nữ nhi của Phượng Lăng Ba mà vẫn bị người ta xem thưởng, cảm thấy tiện nghi cho y.

Sau đó, Thương Thục Thanh lại nói với ông về kế hoạch định chiếm cứ quận Thanh Sơn của Thương Triều Tông và Lam Như Đình. Đây không phải chủ ý của nàng mà là trước khi đến Thương Triều Tông và Lam Như Đình đã thông báo với nàng, muốn nghe thử ý kiến của Mông Sơn Minh. Vẫn câu nói đó, kim sí đưa tin chưa hẳn ổn thỏa, can hệ trọng đại, có một số việc không tiện nói trong thư tín.

Mông Sơn Minh từng là đại tướng số một dưới trướng Ninh vương, phương diện chiến lược chắc chắn xuất sắc, bên kia muốn trưng cầu chút ý kiến của ông.

Mông Sơn Minh hơi suy tư, chậm rãi nói:

- Ta đã rời đi quá lâu, trong lúc nhất thời ta cũng không thể nói gì về thế cục bên ngoài được. Quận chúa hãy cho ta suy nghĩ thật kỹ rồi sẽ đưa câu trả lời.

Sau đó ông lại hỏi thêm chút chuyện khác rồi cho người đưa Thương Thục Thanh đi rửa mặt nghỉ ngơi.

Sau khi xe lăn được đẩy đến thư phòng, Mông Sơn Minh đích thân viết mật tín, bảo người cho kim sí truyền tin cho bên Thương Triều Tông nói Thương Thục Thanh đã đến nơi an toàn, mong Thương Triều Tông an tâm...

Lúc chạng vạng tối, Ngưu Hữu Đạo đứng chống kiếm trên núi nhìn mặt trời lặn, thần sắc bình tĩnh, không ai biết trong lòng của hắn đang suy nghĩ cái gì.

Sơn Hổ cùng một người trẻ tuổi khác tên Lục Đại Thắng lên núi, cùng đi đến trước mặt Ngưu Hữu Đạo chào:

- Pháp sư!

Ngưu Hữu Đạo quay người, cười hỏi:

- Tối nay các ngươi trực sao?

Sơn Hổ nói:

- Tối nay chúng ta canh gác ca đầu.

Ngưu Hữu Đạo căn dặn:

- Các ngươi canh gác của các ngươi đi, có điều nhớ kỹ, không có sự cho phép của ta, mặc kệ nhìn thấy hoặc nghe được cái gì, không cho phép gõ chuông báo cảnh.

Hai người khẽ gật đầu, trước khi lên núi cũng đã được nghe căn dặn, bảo hai người phải làm theo lời Ngưu Hữu Đạo.

Ngưu Hữu Đạo đưa mắt nhìn mặt trời đỏ rực biến mất sau ngọn núi, bầu trời dần dần chuyển sang màu đen.

Trăng sáng treo trên cao, Ngưu Hữu Đạo ngồi trên một tảng đá bên ngoài đình, một tay đặt trên kiếm, lặng im nhắm mắt, giống như ngủ thiếp đi.

Gió nhẹ, trăng sáng, tiếng côn trùng kêu, thỉnh thoảng còn có một hai tiếng cú vọ kêu to, tiếng thác nước chảy ào ào từ xa thi thoảng truyền đến.

Bóng đêm tối tăm, những ngọn đèn li ti của thôn trang dưới núi đối ứng với bầu trời đêm đầy sao.

Nếu là bình thường, hai người trực đêm ở đây sẽ tán gẫu giết thời gian. Hôm nay có Ngưu Hữu Đạo ở đây, hai người không khỏi cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm, không dám cử động lung tung cũng không dám nói lung tung, sợ quấy rầy hắn.

Hai người cũng không hiểu Ngưu Hữu Đạo tĩnh tọa ở đây làm gì.

Sau hai canh giờ, đêm đã khuya, lại có hai người tới thay ca. Lúc hai người Sơn Hổ rời đi lại nhẹ nhàng dặn dò lại lời của Ngưu Hữu Đạo với hai người thay ca.

Hai người thay ca cũng không hiểu Ngưu Hữu Đạo ngồi đây làm gì.

Mãi cho đến nửa đêm về sáng, trong sơn động cách đó không xa truyền đến tiếng động dị thường “ầm” một cái.

Động tĩnh liên tiếp vang lên, dường như ở rất sâu trong hang động. Động tĩnh truyền ra ngoài không lớn, nhưng trời tối người yên, ở bên ngoài lại nghe rất rõ ràng.

Ngưu Hữu Đạo đang tĩnh tọa bỗng nhiên mở mắt, rút kiếm đứng dậy, phiêu nhiên bay lên.

Hắn lách mình đáp đến cửa hang, đang định xâm nhập thì phát hiện động tĩnh bên trong dừng lại, lúc này hắn lập tức hét vào trong hang:

- Lão Hùng!

Bên trong rất nhanh truyền đến đến tiếng đáp của Viên Phương:

- Đạo gia, bắt được rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.