Đạo Quân

Chương 72: Chương 72: Ân Đoạn Nghĩa Tuyệt (2)




- Môn quy của Thượng Thanh tông ta đại khái cũng có biết, có quy định như vậy là đề phòng tranh đoạt nội loạn quá mức. Trong lịch sử, chưởng môn đều do chưởng môn tiền nhiệm chỉ định để phòng ngừa những người có tư cách khác đoạt quyền, chẳng hạn như các trưởng lão cũng có môn quy ngăn cản, một khi tấn thăng làm trưởng lão sẽ mất đi cơ hội giành quyền vị chưởng môn, nhưng thế gian nào có cái gì là biện áp an toàn tuyệt đối, chung quy vẫn có lỗ hổng, bị người ta lợi dụng!

Tóm lại bất kể nói thế nào, ba người coi như đã xác nhận, Ngưu Hữu Đạo này thật sự là đệ tử Đông Quách tiên sinh đích thân nhận hàng thật giá thật.

- Sư đệ, chuyện này không liên quan đến ta, thật sự không liên quan đến ta, ta cũng là phụng mệnh làm việc, sư đệ cứu ta...

Tống Diễn Thanh nằm trên mặt đất kéo dài hơi tàn ra sức đùn đẩy trách nhiệm. Chẳng những ngoại thương mà nội thương cũng nghiêm trọng, mất máu quá nhiều, sắc mặt tái nhợt không có huyết sắc, gào thét cầu cứu.

Mấy người nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo, xem hắn xử lý như thế nào, tóm lại hôm nay thù này xem như đã kết với Tống gia, hai đùi, một tay của Tống Diễn Thanh. Tống gia há có thể từ bỏ ý đồ? Chắc hẳn Ngưu Hữu Đạo cũng không có điều kiện lấy ra lý do gì để Tống gia dừng tay.

Ngưu Hữu Đạo không để ý đến lời cầu khẩn của Tống Diễn Thanh, hắn chống kiếm chậm rãi xoay người đi, đưa lưng về phía sau.

Viên Cương chậm rãi tiến lên, ngồi xổm xuống đỡ Tống Diễn Thanh. Tống Diễn Thanh như được đại xá, tưởng rằng muốn cứu mình, tiếc là lời cảm kích còn chưa nói ra khỏi miệng, Viên Cương đột nhiên rút ra một chủy thủ ở đùi, một đạo hàn quang xẹt qua cổ Tống Diễn Thanh, bắn ra một đạo huyết hoa, sau đó lại thuận thế hai tay dùng sức “rắc” một tiếng trực tiếp bẻ gãy cổ Tống Diễn Thanh. Đầu xoay một vòng, mặt quay ra sau, mắt trợn tròn, chết không nhắm mắt.

Bọn người Thương Triều Tông im lặng, đúng là dám trực tiếp làm thịt con cháu Tống gia, lẽ nào thật sự không biết hậu quả nghiêm trọng đến mức nào sao? Dù sao nắm con tin trong tay cũng tốt mà! Mấy người này coi như đã nhìn ra, Ngưu Hữu Đạo và Viên Cương hẳn không phải lần đầu làm loại chuyện thế này, phối hợp quá ăn ý, Ngưu Hữu Đạo thậm chí không cần lên tiếng hoặc ra hiệu gì Viên Cương đã biết biết nên làm như thế nào.

Viên Cương thủ pháp gọn gàng lau sạch vết máu của Tống Diễn Thanh trên chủy thủ, thu hồi chủy thủ vào trong vỏ dao trên đùi.

Ngưu Hữu Đạo đưa lưng về phía hắn ta nhẹ nhàng dặn dò một tiếng:

- Thẩm vấn thử hai tên khác đi.

Viên Cương yên lặng gật đầu một chút, quay người nhanh chân tiến vào trong chùa, thẩm vấn Hứa Dĩ Thiên và Trần Quy Thạc.

- Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng!

Ngưu Hữu Đạo hơi có vẻ phiền muộn than, hắn chống kiếm đi đến bên mép núi, nhìn dãy núi chập trùng phía xa, ánh mắt ngưng trọng.

Ba người đằng sau nhìn nhau, không biết có phải ảo giác hay không nhưng họ luôn cảm thấy trên người Ngưu Hữu Đạo có một mặt trưởng thành không phù hợp với tuổi tác. Dưới sự thoải mái là một sự âm tàn, chuyện lợi dụng thân vệ không cần phải nói rồi. Ba người đều không phải là người ngu xuẩn, chuyện xảy ra vừa rồi rất rõ ràng, e là Thượng Thanh tông cũng không biết thực lực thực sự của vị này, nếu không sẽ không phái mấy tên Tống Diễn Thanh đến tìm chết. Vị này cũng không biết nguyên nhân mình bị Thượng Thanh tông giam lỏng mấy năm trời, điều này không cần nghĩ cũng thấy rõ.

Thương Triều Tông và Lam Như Đình cũng đi theo vào trong chùa. Chết mất mấy chục huynh đệ, có một số việc phải xử lý, không thể bỏ mặc không quản được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.