Đạo Quân

Chương 1: Chương 1: Không Uổng Công (1)




Ánh đèn pin lướt qua thông đạo của huyệt mộ, một người đàn ông cầm chiếc đèn pin trong tay chiếu khắp bốn phía tìm kiếm trong mái vòm và vách đá của thông đạo, cùng với cả khoảng không gian tối đen ở phía trước nữa.

Lúc ánh đèn pin soi vào vách đá ở khoảng cách gần, nó giúp người ta thấy rõ bộ dạng của người đàn ông trong bóng tối. Đây là một người trung niên gầy gò, mái tóc sau lưng vẫn thẳng thớm, khuôn mặt trắng tinh, thần thái sáng láng, hai mắt rất có thần, đầy vẻ bình tĩnh thong dong. Cả người hắn rất sạch sẽ, đường trang màu đen trên người vẫn chỉnh tề, trong tay đang cầm một cây trượng.

Một người có trang dung sạch sẽ như vậy xuất hiện nơi huyệt mộ thế này, ai không quen thì cảm thấy hiếm có nhưng kẻ đã biết rõ thì sẽ cảm thấy rất bình thường. Đây là một người làm công việc khảo cổ dưới lòng đất, lúc đầu giang hồ hay gọi là trộm mộ nhưng sau này cùng với sự tăng trưởng địa vị và trải nghiệm giang hồ, được người đời tôn xưng là Đạo gia.

Hiện giờ, đa số các Đạo gia đều bế quan thanh tu giống như đạo sĩ vậy, rất ít khi đích thân xuất mã, chỉ khi gặp được vài nơi tương đối thú vị mới đích thân đi một chuyến, chẳng hạn như ngôi mộ có hình dạng cực kỳ hiếm thấy trước mặt này.

Cây trượng cùng với bước chân gõ cộc cộc trên mặt đất, đợi đến khi mặt đất phát ra tiếng kim loại va chạm “keng” một cái, Đạo gia liền dừng bước. Hắn cũng không vội vã nhìn xuống đất mà ánh mắt thuận theo chiếc đèn pin trong tay liếc nhìn bốn phía. Trước mắt hắn, một không gian dưới lòng đất tối om cực lớn hiện ra, dưới ánh sáng của đèn pin, đại khái vẫn có thể phân biệt được địa cung của huyệt mộ. Địa cung rộng lớn thế này cũng cực kỳ hiếm thấy.

Sau khi quan sát sơ xung quanh, Đạo gia chiếu đèn pin xuống dưới chân, cây trượng lại gõ vài tiếng “keng keng” trên mặt đất. Hắn dùng mũi chân cọ cọ dưới mặt đất hai lần để quét bỏ lớp bụi đi. Ở bên dưới, mặt đất bằng kim loại mang theo tia sáng màu đồng lộ ra.

Cây trượng được nhấc lên, Đạo gia kẹp chiếc đèn pin dưới nách, cánh tay rảnh còn lại hơi rũ xuống sau đó từ từ nâng lên. Bỗng nhiên, lớp bụi dưới mặt đất hơi xuất hiện một luồng khí xoáy. Đạo gia bất chợt đẩy tay về phía trước một cái, nội lực dâng lên, chưởng phong thổi bật ra kèm theo tiếng “ào ào” của gió lốc, đẩy sạch lớp bụi tích trên mặt đất. Sau vài chưởng liên tục, toàn bộ bụi đất đều tung bay.

Bàn tay cầm trượng lại hạ xuống ở bên cạnh người, khiến lớp bụi cuồn cuộn không thể chạm đến cơ thể. Ánh đèn pin chói lóa soi về phía mặt đất đã được phủi bụi, có thể phán đoán ra trong bán kính mười mấy thước phía trước, mặt đất đều được lát kim loại, chứ không phải chỉ là một vùng nhỏ dưới chân. Trên lớp kim loại này hình như có khắc hoa văn, không phủi sạch lớp bụi đi thì khó mà nhìn thấy được chân dung hoàn chỉnh.

Đợi khi tất cả đều kết thúc, Đạo gia tiếp tục chống gậy đi về phía trước, đèn pin thỉnh thoảng soi lên mái vòm bên trên. Xung quanh địa cung này còn có vài cửa hang tối đen giống như thông đạo hắn bước vào, có điều không biết thông đi đâu, và cuối cùng có ẩn chứa bí mật gì.

- Hình dáng cấu tạo thế này thật sự là chưa từng thấy, thật thú vị...

Đạo gia mỉm cười nói thầm, dưới chân bỗng phát ra một tiếng “rắc” giống như đã giẫm lún một khối đất. Ngay sau đó, dưới mặt đất dường như truyền đến tiếng lách cách, tựa như tiếng lò xo cơ quan nào đó đang vận hành.

Ầm! Trên thông đạo phía trước truyền đến âm thanh rung động của vật nặng rơi xuống.

Sắc mặt Đạo gia thay đổi, với kinh nghiệm của hắn, vừa nghe đã biết thông đạo tiến vào đã bị thứ gì rơi xuống chặn lại rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.