Đạo Sĩ Đạo Gia Du Ký

Chương 40: Chương 40: Chuyện Về Đứa Cháu Gái




Chúng tôi ở khách sạn được vài ngày để nghĩ xả hơi thì cũng bắt đầu công việc chính. Tôi còn nhớ hôm đó là sáng mồng 2 đầu tháng, chú Lâm dẫn tôi đi đến một con hẻm để gặp một người có liên quan đến chuyện mà chú đang xử lý.

Khi đến nơi tôi mới bỡ ngỡ vì khung cảnh trước mắt tôi chẳng khác gì một khu ổ chuột cả, nó hoang tàn xơ xát và cực kì hôi thối. Đứng trước một cái phòng trọ cũ kĩ và tệ hại, tôi không nghĩ rằng một con người lại có thể ở trong một nơi tối tâm lạnh lẻo như vầy được.

Khi vẫn đang bơi trong dòng suy nghĩ ấy thì từ ngoài hẻm đi vô, một bà thím chạc 70 tuổi từ tốn bước vào và cất giọng già nua hỏi:

-Hai cậu là ai? Đến đây có việc gì…?

Chú Lâm kính cẩn thưa:

-Dạ thưa cụ! Vài tháng trước cháu có nhận được một thư cầu cứu từ đứa con trai của cụ về việc đi tìm đứa cháu đã mất tích từ lâu của bà, cho nên hôm nay cháu đến đây để xem xét tình hình ạ.

Nói đến đây nước mắt của bà lão lại rơi lả tả rồi nhẹ nhàng kể lại mọi chuyện cho chúng tôi nghe.

-haizz… con bé Nương nó mồ coi mẹ từ rất sớm, ba thì đi làm trên sì phố suốt không có về quê nên con bé nó ở với tôi. Nhưng có lần nó xin tôi qua bên Vĩnh Long chơi nhưng kể từ hôm đó nó không về nữa, tôi còn tưởng nó nhớ ba nên đã tìm cách lên sì phố nhưng ba nó cũng không biết chuyện này. Cũng đã hai năm rồi kể từ khi nó mất tích, đêm đêm tui vẫn cứ hay thấy con bé về báo mộng cho tui nhưng sức già yếu làm sao mà biết đường tìm nó về…

Nói rồi bà lão lại giọt ngắn giọt dài, chú Lâm và tôi mới vội đến bên cạnh và an ủi bà lão, nói đoạn chú Lâm tiếp tục hỏi:

-Bà còn tấm hình nào của con bé ấy không?

Bà lão suy nghĩ một hồi lâu rồi quẹt tay ngăn nước mắt, bà lấy từ trong túi áo ra một tấm hình cũ mèm vì nước mưa đã thấm nên có một vài chỗ bị hoen ố. Cũng còn may mắn là vẫn nhìn được rõ khuôn mặt cô gái trong hình, tôi và cả chú Lâm lúc này khi xem xong hình thì mới không còn nghi ngờ gì nữa.

Âm hồn trên cầu oan khóc mà chúng tôi gặp hôm nọ không ai khác chính là cô ta, nhưng tại sao cô ta lại thành oan hồn trên cây cầu đó thì lại là một chuyện bí ẩn khác. Như biết trước được mọi chuyện, chú Lâm mới mạnh dạng nói ra sự thật cho bà lão nghe.-thưa cụ!!! Nếu cháu nói bây giờ đứa cháu của cụ đã thành ma thì cụ cũng đừng buồn nhe cụ, tụi con sẽ cố gắng giải thoát cho đứa cháu tội nghiệp của cụ một cách nhanh chóng nhất.

Ánh mắt bà lão buồn hiu nhìn về hướng cây cầu oan khóc mà khiến cho tôi không khỏi xúc động, tôi hỏi chú Lâm:

-Vậy giờ mình làm gì tiếp theo đây chú?

Ổng cóc cho tôi một phát rồi quát:

-Thằng ngu! Tất nhiên là trở lên cây cầu đó một lần nữa để siêu độ cho cô ta rồi chứ làm gì nữa, có thế cũng hỏi ~_

~-Cái gì!!! Lại lên đó nữa sao chú, con nhỏ đó bị mất đầu rồi nhìn ghê vê lò luôn ý.

-không nói nhiều!!! Chú mày dám đi theo chú thì cũng nên tập cái thói quen giả vờ soái ca với mấy thứ kinh dị ấy đi…

Sau cuộc gặp gỡ đó! Chúng tôi quyết định đi nhanh đến dưới chân cầu Cần Thơ để lập đàn siêu độ trước, cứ nghĩ rằng vong linh ở đây ít lắm nhưng khi đến nơi thì mới lạnh sống lưng khi quanh chân cầu toàn là vong hồn những người công nhân đi qua đi lại như cái chợ. Khoảng thời gian ở đó tôi buộc phải che mắt trái của mình lại vì năng lực khiếm khuyết đó của tôi không cho phép tôi nhìn ma quỷ quá lâu.

Khi đã đến giờ, như mọi khi chú Lâm rãi giấy tiền vàng bạc quanh bàn cúng, miệng lẩm bẩm còn tay thì luôn rãi gạo muối xuống đất. Đúng một canh giờ sao chú lật kinh ra đọc một hơi dài, vừa đọc vừa lắc chuông y như mấy ông thầy trong đám ma vậy, chỉ có khác ở chỗ là chú không đọc kinh giống như họ.

Êm xuôi mọi chuyện chú Lâm đưa cho tôi một bó nhang rồi kêu tôi tháo băng che mắt ra mà tìm vong rồi thắp cho họ mỗi người một nén nhang bên cạnh rồi thành tâm niệm chú A da đà cho họ được thanh thản mà sớm đi đầu thai.

Tôi có thắc mắc là tại sao đến nơi nhưng vẫn không thấy cô gái kia thì chú Lâm bảo là do cô ấy chết một cách quá dã man nên linh hồn không được siêu thoát mà ở lại làm oan hồn, việc cầu siêu chỉ giúp cho đại đa số những vong hồn quanh đây được nguôi ngoai phần nào mà thôi, riêng những vong linh chết oan uổn như cô bé Nương ấy thì oán khí rất nặng, mà một khi đã trở thành oán linh rồi thì khó quay đầu lại được lắm. Chú Lâm còn có ý định là thu phục cô ta nữa nhưng hiện tại thì vẫn chưa tìm ra cách nào vẹn toàn hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.