Sau khi thỏa thuận xong xuôi thì ông bác Dương mới vào trong lấy ra chiếc hộp gỗ mà hôm qua em và ổng lụm được bên dưới con lộ. Ổng đưa qua cho bà cô kia với vẻ mặt âm mưu của ổng, em nhìn là biết ngay ông này đang có ý đồ gì mờ ám rồi, chiếc hộp vừa đưa sang tay bà ta thì bà ta vội ném nó xuống đất.
- Này! Cậu đùa với ta à, đây đâu phải bảo bối của ta.
- Hề hề tui là người của gia tộc họ Phạm, chuyên lấy việc giúp người lên làm đầu, chả lẽ bà nghĩ là tui lại đưa lại chiếc hộp để bà làm hại cái vong vô tội đó à!
-hừ! Thằng nhãi, ngươi dám gạt ta...
-Ậy! Tui chỉ thua bà có 4,5 tuổi là cùng thôi, đừng gọi tui là thằng nhãi như vậy chứ ~_
~Cùng lúc em kéo ông bác Dương lại nói nhỏ.
- Suỵt! Làm vậy có ổn không bác, chứ con thấy bà cô này sẽ điên lên mất +.+
- hầy...! Chú mày đừng lo, vốn dĩ team mình đã có hiềm khích với phái của bã từ trước rồi, chú mày cứ đứng sau lưng tao là được, còn lại... thế giới cứ để bác mày lo, ok!
Quát đờ heo! Bình thường hay cùng với chú Lâm ăn hiếp em mà giờ thấy chuẩn chó sói ca gớm
Lúc này bà cô rất tức giận, bà ta thụt lùi lại phía sau, móc trong túi ra một lá bùa, rồi niệm bla bla gì đó,... cũng trong khoảng thời gian đó
Bác Dương cũng vào trong nhà lấy ra cây “Thượng Phương Bảo Dép” đánh từ trên đầu bà ta đánh xuống, vã tứ bề luôn, làm cho bà ta không kịp xoay xở, riêng em thì đứng trân người ra luôn, mấy bác mà có ở đó xem thì em tin chắc là mấy bác cũng như em thôi.
- Tổ cha bà nhá! Nãy giờ là nhịn bà thôi, đánh với người thì không ai ngu cho bà đứng búp chiêu như vậy đâu ~_~
Nói rồi em và bác Dương trói bà cô đó lại và dẫn lên đồn công an, khai báo là cái bà này vô nhà giả thần giả quỷ, mê tính dị đoan... vậy là bà cô tội nghiệp bị giam luôn trong nhà giam tận 2 tháng.
Cho đến khi em và bác Dương ra về, trên đường đi về nhà em có hỏi bác.
- Bác tính làm sao với hai cái vong nhỏ đó đây bác?
- À ờ thì... trước tiên là alo thằng Lâm qua phụ mở phong ấn cái hộp nhốt vong ở nhà trước đã, còn vong thằng bé kia chắc là không sao đâu vì nó hết bị sai khiến nữa rồi, mốt tao ra cầu siêu cho em nó thăng là xong. Cứ thế mà hai người vừa đi vừa bàn chuyện về tới nhà luôn, đến khi mở cửa vào trong thì đã thấy chú Lâm ngồi lù lù một đống trên ghế ở phòng khách.
Chú Lâm cất giọng:
- Ơn giời hai đứa về rồi!...
- Có chuyện gì mà mày qua đây vậy Lâm?
- Tao biết mày có lụm được hộp báo vật của Thiên Nhân sư phái gì gì đó, nên tao chạy qua coi thử.
- Sao mày biết!
Lúc này em mới rụt rè lên tiếng, vì em là đứa bắn lu tút qua cho chú Lâm nhà em biết:3
- a hề hề, dạ... dạ con có lỡ vô tình cố ý nói ra một ít cho chú Lâm nghe ạ!
Ông bác khuôn mặt không cảm xúc, rồi từ trên cao giơ tay cho em một cái cóc muốn thấu xương.
- Thằng trời đánh, cái quái gì cho chú mày biết là ngày hôm sau cả xóm đều biết. ~_~ đi vô làm bản kiểm điểm liền ngay và lập tức!
Em cuối gầm mặt xuống, đi từ từ vào trong.
Chú Lâm kéo tay bác Dương nói tiếp
- Ê, trong hộp đó mày tính được nhiêu xị
- ~_~ xị gì nỗi mà xị, trong đó có cái vong bị yếm thôi chớ có cái nồi gì đâu, tao còn dự tính sáng mai qua tìm mày để cùng nhau hợp sức mà mở phong ấn cho con bé trong cái hộp đó nữa đây này.
- Ồ... vậy tao qua rồi sẵn lấy ra đây tao coi luôn đi.
- Ờ, rồi vậy đợi tí.
Vừa nói ông bác Dương vô trong lấy ra chiếc hộp gỗ cũ kĩ, tuy không khóa nhưng không thể mở được hộp. Trên hộp có vài kí hiệu lạ, chú Lâm tỉ mỉ lật chiếc hộp lại thì đúng như dự đoán là có một lá bùa bên dưới, ông bác vừa chuẩn bị tháo ra thì chú Lâm vội cản lại
- Ậy, bậy rồi đệ à, nếu dễ tháo vậy thì tao tháo lâu rồi, bây giờ mà tháo ra chắc ăn là cái vong trong hộp không chừng sẽ hồn tiêu phách tán mất...
Nghe đến đây, ông bác Dương thụt tay lại và rùng mình vì không ngờ đạo sĩ của Thiên Nhân sư lại tàn nhẫn đến như vậy.