Đạo Tâm Chủng Ma

Chương 929: Chương 929: Giờ này mới tới




Lãnh thổ Hải Nguyên Vương Triều bao la bát ngát, diện tích cực kỳ khổng lồ, mà thế giới dưới đáy biển và lục địa thật ra rất giống nhau, ngọn núi, đồi núi, bình nguyên đều có cả, ngoại trừ thực vật, sinh vật và môi trường, những thứ khác cũng không có gì khác nhau. Hoàng cung Hải Nguyên được xây dựng trên một bình nguyên khổng lồ, quy mô của hoàng cung tương đối to lớn.

Mấy trăm cái thủ lĩnh hải tặc dưới sự thống trị của Hải Nguyên vương tử, chỉ có đến thời điểm tiến cống hàng năm mới có thể đến vương triều. Bình thường nếu không có chuyện gì đặc biệt trọng đại sẽ không tới nơi được mệnh danh là Hải Nguyên Vương Thành này. Mà lúc này ở trong đại điện hậu cung vương thành, Hải Nguyên đang tại thưởng thức ca múa, một bộ dạng rất nhàn nhã.

Hải Nguyên ngồi ở phía trên ngai vàng, tay trái ôm lấy một nữ tử tướng mạo coi như là xinh đẹp, chỉ có điều tóc nữ tử này lại như giống hệt như rong biển, cũng không biết là chủng tộc gì trong hải tộc. Mà Hải Nguyên lớn lên giống người bình thường như đúc, chỉ có điều tóc là màu xanh da trời, hắn cũng rất là anh tuấn, hơn nữa thực lực không tệ, đã có cảnh giới Thánh Vương ngũ giai.

Thánh Vương ngũ giai, Hải Nguyên này mới vừa vặn ba mươi tuổi, đã xem như tương đối khó có, dù cho không thể xem như tuyệt thế thiên tài, thì cũng là một thiên tài hiếm thấy. Nhưng mà tu vi Hải Nguyên có thể tăng lên nhanh như vậy nguyên nhân là do hắn có tài nguyên tu luyện phong phú, việc tu luyện tự nhiên nhanh hơn các vương tử khác không ít.

Ở hải tộc trong Lạc Nhật Hải, ngoại trừ cấp thấp hải tộc ra, trên cơ bản trung đẳng hải tộc cùng nhân tộc không có gì khác nhau, mà cao đẳng hải tộc lại cùng nhân tộc giống như đúc, chỉ có điều hải tộc thích sinh hoạt trong hải dương, lên trên đất bằng sẽ không quen, nhưng mà không phải là không có biện pháp sinh tồn.

Hải Nguyên thích ý ôm lấy thiếu nữ tóc màu rong biển xanh biếc bên cạnh, một bên uống rượu ngon một bên thưởng thức ca múa, mà ngay lúc này, một tiếng bẩm báo hướng về trong đại điện truyền đến, điều này làm cho Hải Nguyên cau mày, bất quá vẫn vung tay lên, để cho đội ca múa đi xuống. Nữ tử hắn đang ôm lấy cũng đứng dậy ly khai, sau đó mới nhìn hướng về phía thị vệ.

Khởi bẩm Thập Tam Vương Tử, Vu Sát đến đây bái kiến. Thị vệ hướng về Hải Nguyên nói ra, mà Hải Nguyên nghe xong lời của thị vệ, một bên ngón tay gõ cái bàn, một bên cau mày tự hỏi, tựa như là đang cố gắng nhớ lại Vu Sát này là ai, qua không biết bao nhiêu thời gian, rốt cục Hải Nguyên đã nhớ ra.

Hải Nguyên một bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ, lập tức hỏi thị vệ: Thì ra là cái Vu Sát kia, bây giờ vẫn chưa tới lúc tiến cống, hắn tới đây làm cái gì? Chẳng lẽ là có thứ tốt đến tiến cống ư? Hải Nguyên nói đến đây hơi có chút hưng phấn, nuôi dưỡng nhiều hải tặc như vậy thật đúng là chiếm được không ít chỗ tốt, cái này khá hơn những lãnh thổ quốc gia khác nhiều lắm.

Nhưng mà thị vệ kia nghe xong lời của Hải Nguyên lại hướng về bẩm báo Hải Nguyên: Bẩm Thập Tam Vương Tử, Vu Sát này dường như bị ngươi ta chặt mất cánh tay trái. Nghe xong lời của thị vệ, Hải Nguyên nhíu mày lần nữa, lập tức ra lệnh cho thị vệ: Cho hắn vào, ta thật muốn nhìn xem là ai dám đả thương người của ta.

Sau khi thị vệ nghe lời của Hải Nguyên xong vội vàng lui ra, chỉ chốc lát sau Vu Sát đã bụm lấy cánh tay trái của mình đi đến, sau khi đi vào liền quỳ trên mặt đất, cái đầu cá mập cực lớn đung đưa nói với Hải Nguyên: Thập Tam Vương Tử điện hạ, xin ngài báo thù cho thuộc hạ, thuộc hạ cũng vì Long Huyết Thảo dâng cho ngài mới biến thành cái dạng này.”

Ừm? Long Huyết Thảo? Ngươi đừng có gấp, từ từ nói. Hải Nguyên nghe lời của Vu Sát xong liền vội vàng hỏi, Long Huyết Thảo này đối với Hải Nguyên cũng là thứ tốt, sau khi dùng có trợ giúp rất lớn cho hắn Hải Nguyên cũng chỉ mới nghe nói qua chứ chưa từng được nhìn thấy, không nghĩ tới cái Vu Sát này lại gặp được.

Vu Sát nghe xong lời của Hải Nguyên liền tranh thủ đem chuyện gặp được Tần Thiếu Phong nói ra, sau khi nói xong liền đợi Hải Nguyên trả lời, mà Hải Nguyên nghe xong lời của Vu Sát, lập tức đứng lên, nói với Vu Sát: Lớn mật, cũng dám trọng thương ái khanh của bổn vương như thế, bổn vương sẽ đích thân ra tay trị tội tiểu tử này.

Nghe xong lời của Hải Nguyên, sự tức giận trong lòng Vu Sát lúc này mới dịu xuống một ít, nhưng mà nghĩ đến thù chém cụt tay, Vu Sát vẫn hận Tần Thiếu Phong đến nghiến răng nghiến lợi, mà lúc này đây Hải Nguyên đã triệu đến mười thủ hạ cảnh giới Thánh Tôn, nói với Vu Sát: Vu Sát, ngươi dẫn đường, bổn vương nhất định báo thù cho ngươi.

Vu Sát nghe xong lời của Hải Nguyên vội vàng hướng về phía trước chạy đi, mà Hải Nguyên mang theo mười tên thủ hạ đi theo ở phía sau, khóe miệng dần dần lộ ra mỉm cười, hắn tự nhiên là sẽ không ra tay vì Vu Sát, thủ hạ như Vu Sát như hắn có đến mấy trăm cái, sở dĩ tự mình ra tay, là vì nghe Vu Sát nói Long Huyết Thảo nọ là do Tần Thiếu Phong đưa cho người khác.

Một đứa bé, có thể mang Long Huyết Thảo đưa cho người khác, cái này đã nói lên trên người tiểu hài tử này khẳng định còn có thứ tốt khác, cái này làm cho Hải Nguyên không thể chờ đợi được lập tức tìm Tần Thiếu Phong. Mà lúc này Tần Thiếu Phong đang xếp bằng ở trên lưng một con rùa đen khổng lồ lớn chừng ba trượng, để cho con rùa đen bơi về phía trước, con hắn ngắm nhìn cảnh sắc chung quanh.

Tần Thiên Quyến tựa như là rất thích cổ Tần Thiếu Phong, hiện tại vô cùng thích cưỡi trên cổ Tần Thiếu Phong, điều này làm cho Tần Thiếu Phong rất là bất đắc dĩ, nhưng mà Tần Thiếu Phong cũng không có cự tuyệt yêu cầu của Tần Thiên Quyến, tùy ý để nàng cưỡi ở trên cổ của mình, dù sao một nữ nhi như vậy, không sủng nàng thì còn thể sủng ái ai nữa?

Rùa biển cực lớn bên dưới là Tần Thiếu Phong dùng Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp khống chế, mặc dù tốc độ di chuyển không phải rất nhanh, nhưng mà thắng ở ổn định, để cho Tần Thiếu Phong rất hài lòng. Cứ bồng bềnh đung đưa hướng về phía trước như vậy, Tần Thiếu Phong dọc theo con đường này đã đuổi hải tặc trọn vẹn năm lần, cái khu vực này hải tặc thật đúng là không ít.

Tần Thiếu Phong cũng không có ra tay nặng, chỉ là hơi chút giáo huấn một chút, dù sao nơi này là địa bàn của hải tộc, hơn nữa Tần Thiếu Phong còn muốn truyền bá Ma chủng, tự nhiên là không thể mang toàn bộ hải tặc đều chém giết. Cứ như vậy, Tần Thiếu Phong đã tiến ra ngoại hải, sau khi ra ngoại hải số lượng hải tặc lại ít đi rất nhiều, Tần Thiếu Phong đi một quãng thời gian dài cũng không có gặp nữa.

Hôm nay khí trời thật đúng là không tệ, Tần Thiếu Phong một bên phơi nắng, một bên thưởng thức phong cảnh chung quanh, nhưng mà vừa lúc này, chung quanh Tần Thiếu Phong đột nhiên bay lên từng đạo cột nước, chứng kiến những cột nước này, hai con ngươi Tần Thiếu Phong sáng ngời, một thời gian ngắn không gặp được hải tặc, cũng làm cho Tần Thiếu Phong có chút ít ngứa tay.

Tần Thiếu Phong chiếm được thần điện Chiến Thần Cung truyền thừa, võ đạo lột xác, cho nên đoạn đường vừa rồi Tần Thiếu Phong căn bản là rất ít thi triển áo nghĩa, trên cơ bản đều dùng các loại võ học, coi như là một loại tôi luyện. Thấy lại xuất hiện hải tặc, Tần Thiếu Phong trong lòng rất là cao hứng, lúc này lại có thể ra tay.

Mà lúc này, trên những cột nước kia xuất hiện nguyên một đám hải tặc, thời điểm thấy người tới, Tần Thiếu Phong tự nhiên lập tức nhận ra được Vu Sát, nhưng mà Vu Sát đang đứng ở sau lưng một nam tử mặc hoa phục màu xanh đạm. Hơn nữa nam tử này có một mái tóc màu xanh, thoạt nhìn rất là yêu dị. Người này dĩ nhiên là Hải Nguyên đang đi tìm Tần Thiếu Phong.

Bởi vì tốc độ của Tần Thiếu Phong đi tới không chậm, cho nên duới tình huống như thế, Hải Nguyên muốn tìm Tần Thiếu Phong vẫn có chút khó khăn, nhưng mà cũng may trong hải dương có không ít hải tộc. Mệnh lệnh Hải Nguyên phát xuống dưới, không có bao lâu thì truyền đến tin tức, vì vậy nhanh chóng đuổi tới.

Ha ha, tiểu hài nhi, bổn vương rốt cục tìm được ngươi. Không cần phải nhiều lời, mang thứ tốt trên người của ngươi đều lưu lại, bổn vương có thể tha cho ngươi khỏi chết, nếu hồ đồ ngu xuẩn thì cũng đừng trách bổn vương không khách khí. Hải Nguyên nhìn Tần Thiếu Phong nói ra, nói xong khí thế toàn thân đột nhiên bạo phát.

Hải Nguyên cũng không phải là người lỗ mãng, bằng không cũng sẽ không được Thánh Thượng Lạc Nhật Hoàng Triều sủng ái, khi hắn dò xét Tần Thiếu Phong, cũng đã chứng kiến toàn thân Tần Thiếu Phong không có một chút thánh lực, giống y như nhân loại bình thường vậy. Nhưng mà Hải Nguyên cũng sẽ không cho rằng như vậy, bởi vì cánh tay của Vu Sát chính là do Tần Thiếu Phong dùng một đạo kiếm khí cắt xuống.

Cho nên Hải Nguyên xác định hoặc là Tần Thiếu Phong thực lực siêu việt hắn, hoặc là Tần Thiếu Phong có công pháp che dấu thánh lực chấn động trên người, vì vậy mới thả ra uy thế của mình tới dọa Tần Thiếu Phong, muốn thử thực lực Tần Thiếu Phong, đồng thời hướng Tần Thiếu Phong phô bày thực lực của mình, như vậy nếu Tần Thiếu Phong cảm thấy không địch lại, thì chỉ có thể lựa chọn đầu hàng.

Tần Thiếu Phong nhìn Hải Nguyên tự xưng Bổn vương, tự nhiên đoán được đây là một tên có vị trí tương đối cao trong hải tộc, mà Vu Sát lại mang nhân vật như vậy mời tới, điều này làm cho Tần Thiếu Phong rất là cảm tạ Vu Sát, bởi vì nếu không Vu Sát, Tần Thiếu Phong muốn tìm một cái đối thủ tốt như vậy, thật đúng là rất khó.

Bởi vì Giới Tinh trong thể nội lột xác, hiện tại Tần Thiếu Phong lúc nào cũng có lực lượng từ Giới Tinh trong cơ thể, luyện hóa thành thánh lực quán chú vào các huyệt khiếu, không ngừng cô động thánh binh, mặc dù hiện tại phẩm cấp thánh lực của Tần Thiếu Phong chỉ là Thánh Sư tam giai, nhưng mà trình độ hùng hậu của thánh cũng không thấp hơn Thánh Vương một chút nào.

Đây chính là vượt qua hai cái đại cảnh giới, cũng chỉ có Tần Thiếu Phong có Giới Tinh nhiều như sông Hằng mới có thể làm được, mà thực lực Tần Thiếu Phong tăng mạnh như thế, hắn chỉ hận không tìm được đối thủ đến đấu một hồi, hiện tại rốt cục đã có một tên.

Cảm thụ được thánh lực chấn động bành trướng trên người Hải Nguyên, khiến cho Tần Thiếu Phong biết Hải Nguyên này đã đạt đến cảnh giới Thánh Vương, điều này làm cho trong lòng Tần Thiếu Phong rất là kích động, nhìn Hải Nguyên đối diện, nhưng vẻ mặt lại đột nhiên phẫn nộ mắng Hải Nguyên: Con mẹ nó, ngươi bây giờ mới đến, lão tử đã chờ ngươi rất lâu rồi!

Tần Thiếu Phong chửi ầm lên lập tức làm cho Hải Nguyên trợn tròn mắt, lời này từ đâu nói lên, hắn cũng không biết Tần Thiếu Phong, saoTần Thiếu Phong lại nói chờ hắn đã lâu rồi? Đây không phải mấu chốt, mấu chốt là vừa rồi Tần Thiếu Phong chính là mắng hắn, đây tuyệt đối không thể tha thứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.