Đạo Tâm Chủng Ma

Chương 1191: Chương 1191: Uất nghẹn




Tần Thiếu Phong mắng loạn Hoàng Thái Cực, trực tiếp mắng cho Hoàng Thái Cực bạo nộ rồi, toàn bộ đạo lực trong cơ thể đều thi triển ra, một chưởng vỗ xuống Tần Thiếu Phong, đây chính là một kích toàn lực của cường giả cảnh giới Cổ Thánh bát trọng thiên đỉnh phong, uy lực tất nhiên là kinh thiên động địa.

Chỉ thấy chưởng ấn cực lớn giống như bàn tay thực sự , cực kỳ ngưng tụ, nở rộ kim quang, đi qua đâu là không gian không ngờ là có dấu hiệu thoát phá tới đó, đây chính là thực lực của cường giả Cổ Thánh bát trọng thiên đỉnh phong, cho dù là pháp tắc của đệ tam trọng thiên địa cực kỳ chắc chắn nhưng dưới một kích này cũng có thể lay động.

Đối mặt với một kích như vậy, Tần Thiếu Phong tất nhiên không chút chậm trễ, trong cơ thể nổ ầm ầm, đạo lực mênh mông mãnh liệt bừng lên, lập tức hội tụ trên song chưởng của Tần Thiếu Phong, sau đó Tần Thiếu Phong cả người phóng tới phía trước, song quyền nắm chặt, giống như hóa thành một cây trường thương.

Một kích này của Tần Thiếu Phong cũng dùng hết toàn bộ đạo lực, mà một kích toàn lực này cũng không yếu hơn Hoàng Thái Cực Cổ Thánh bát trọng thiên đỉnh phong, cho nên khi nhìn thấy Tần Thiếu Phong thi triển ra một kích như vậy, bất kể Hoàng Thái Cực chính diện đối mặt với Tần Thiếu Phong hay là Lưu Hán, Lý Nguyên đứng xa quan chiến cũng đều mở to hai mắt, không thể tin được vào một màn này.

Phải biết rằng Tần Thiếu Phong chỉ là tiểu nhân vật Cổ Thánh nhị trọng thiên, lực lượng làm sao có thể so sánh với bọn họ? Nhưng mà một kích Tần Thiếu Phong thi triển ra lại kinh thiên động địa như vậy, làm rúng động tâm thần của ba người, mà lúc này, Tần Thiếu Phong cả người đã đâm vào trong bàn tay cực lớn đó.

Ầm ầm, chỉ thấy một chưởng Hoàng Thái Cực đánh ra trực tiếp nổ tung, năng lượng vô cùng vô tận phóng thích ra, thổi quét ra chung quanh, hình thành từng đợt không gian gió lốc, đây là uy thế mà một kích của cường giả cảnh giới Cổ Thánh bát trọng thiên đỉnh phong có khả năng bộc phát ra, không gian gió lốc làm chấn động hư không, khiến cho một mảng không gian này xuất hiện vết nứt.

Có điều ánh mắt của mọi người lại là để trong việc này, mà nhìn thân ảnh ở trung tâm gió lốc, mà lúc này, đạo thân ảnh đó không ngờ là từ trong không gian gió lốc vọt ra, sau đó trực tiếp lao tới Hoàng Thái Cực, tất cả mọi người thấy một màn này lại mở to hai mắt.

Phải biết rằng một kích trước đó của Tần Thiếu Phong và Hoàng Thái Cực đều dùng hết toàn lực, đạo lực trong cơ thể dưới một kích này tuyệt đối là bị rút cạn, muốn xuất thủ tiếp thì cho dù là Hoàng Thái Cực Cổ Thánh bát trọng thiên cũng cần hô hấp mười lần mới có thể làm được, nhưng Tần Thiếu Phong không ngờ chỉ dừng lại trong một hô hấp là lại xuất thủvề phía Hoàng Thái Cực.

Hơn nữa xem ra đạo lực trong cơ thể Tần Thiếu Phong không ngờ đã khôi phục, bởi vì năng lượng trên song quyền Tần Thiếu Phong phóng xuất ra không ngờ như một kích trước đó, ẩn chứa uy lực cường đại làm cho người ta sợ hãi, nhất là Hoàng Thái Cực, một kích trước đã khiến đạo lực của hắn cạn kiệt, muốn khôi phục trình độ đỉnh phong thì cho dù là toàn lực vận chuyển huyền công, cũng cần thời gian mười hô hấp, nhưng Tần Thiếu Phong không ngờ một hô hấp đã lại có lực lượng cường hãn như vậy, điều này cũng quá bất khả tư nghị rồi.

Hoàng Thái Cực tuy rằng không muốn tin một màn này, nhưng biết lúc này nếu không làm cái gì đó thì sẽ rất mất mặt, hắn là cường giả xa gần trong đệ tam trọng thiên địa, hiện giờ nếu mất mặt trên tay một tên tiểu tử vô danh, vậy hắn không cần lăn lộn trong đệ tam trọng thiên địa này nữa.

Hai lần xuất thủ này của Tần Thiếu Phong đều không sử dụng bất kỳ chiêu thức và thần thông gì, chỉ quán chú toàn bộ đạo lực vào song quyền rồi trực tiếp đánh tới Hoàng Thái Cực. Lần này ngang nhiên xuất thủ, trừ Hoàng Thái Cực làm Tần Thiếu Phong tức giận ra, còn là vì Tần Thiếu Phong muốn nhìn xem thực lực của mình có chênh lệch thế nào với Cổ Thánh bát trọng thiên.

Hiện giờ Tần Thiếu Phong là Cổ Thánh nhị trọng thiên, nhưng đạo lực hắn có lại tương xứng với bọn Cổ Thánh bát trọng thiên đỉnh phong như Hoàng Thái Cực, Lý Nguyên và Lưu Hán, mà quan trọng nhất chính là sức khôi phục của Tần Thiếu Phong, có tốc độ tu luyện bốn mươi hai lần, hơn nữa tùy thời đều hút được ba thành thiên địa chi lực, Tần Thiếu Phong trong một cái hô hấp đã có thể khôi phục lại toàn bộ đạo lực đã tiêu hao, điều này khiến Tần Thiếu Phong trong đại chiến chiếm ưu thế tuyệt đối.

Lúc này trong lòng Hoàng Thái Cực có chút hối hận, tiểu tử hắn vốn nghĩ có thể tùy ý nhào nặn không ngờ lại cường hãn như vậy, hơn nữa khôi phục đạo lực nhanh như vậy, nếu mình không thể ứng phó, thật đúng là mất mặt, vì thế nhìn Tần Thiếu Phong đang công kíchtới, Hoàng Thái Cực hét lớn một tiếng: “Hoàng cực thiên công, điên đảo kiền khôn, thiên thượng địa hạ, duy ngã thái cực!”

Đây là chiêu số trong Hoàng cực thiên công mà Hoàng Thái Cực tu luyện, chỉ thấy theo một tiếng hét lớn này của Hoàng Thái Cực, trên người hắn bỗng nhiên nở rộ từng đạo kim quang, mà hai tay Hoàng Thái Cực không ngừng kết ấn, theo từng đạo thủ ấn phóng xuất ra, phía trước hắn trực tiếp ngưng tụ ra một thanh đại đao màu vàng kim, trực tiếp bổ tới Tần Thiếu Phong.

Tuy rằng Hoàng Thái Cực cũng có thể thi triển ra chiêu số phòng thủ, có điều cho dù chết hắn cũng sẽ không làm như vậy, dù sao một khi thi triển chiêu số phòng thủ, như vậy thanh danh của Hoàng Thái Cực nhiều năm gây dựng trong đệ tam trọng thiên địa sẽ bị phá hủy, cho nên dưới tình huống như vậy, Hoàng Thái Cực chỉ có không ngừng tấn công và tấn công.

Một kích trước đã tiêu hao hết đạo lực trong cơ thể Hoàng Thái Cực, nhưng Hoàng cực thiên công này lại có thể trực tiếp hút thiên địa chi lực để thi triển, cũng không cần chuyển hóa thiên địa chi lực thành đạo lực, cho nên tất nhiên là tùy thời có thể thi triển ra, mà chỉ cần một kích này có thể chống cự được Tần Thiếu Phong một lát, như vậy Hoàng Thái Cực có thể khôi phục đạo lực trong cơ thể tới đỉnh phong.

Chỉ thấy Tần Thiếu Phong không tránh né , kim đao từ thiên địa chi lực ngưng tụ ra trực tiếp bổ tới Tần Thiếu Phong, mà khí tức trên đao này không ngờ là không hề yếu hơn một kích Hoàng Thái Cực thi triển ra lúc trước, đồng dạng cũng tương đương với với một kích toàn lực của cường giả Cổ Thánh bát trọng thiên đỉnh phong, điều này khiến cho mọi người đang quan chiến đều rất kinh ngạc.

Đối mặt với kim đao bổ về phía mình, Tần Thiếu Phong không tránh né, song quyền đột nhiên phát lực, trực tiếp đập vào kim đao, lập tức thấy Tần Thiếu Phong cả người đánh vào trên kim đao, rồi sau đó kim đao vỡ vụn, lại bộc phát ra năng lượng vô cùng vô tận, khuếch tán ra chung quanh.

Mà thân ảnh của Tần Thiếu Phong lại phóng tới Hoàng Thái Cực, hiển nhiên không bởi vì ngăn cản kim đao này mà đình trệ, Hoàng Thái Cực thấy một màn này đồng tử co rút lại, Lý Nguyên và Lưu Hán sắc mặt cũng đại biến, bọn họ đều không ngờ Tần Thiếu Phong cường hãn như vậy, đạo lực trong cơ thể không ngờ là cuồn cuộn không dứt, luôn ở trạng thái đỉnh phong, đây tuyệt đối là yêu nghiệt.

Tần Thiếu Phong sau khi thoát phá công kích của Hoàng Thái Cực thì , phóng tới Hoàng Thái Cực, lần này cuối cùng khi đến trước người Hoàng Thái Cực, song quyền lập tức oanh tới ngực Hoàng Thái Cực, Đây chính là mục đích của Tần Thiếu Phong, hắn muốn đại chiến cận thân với Hoàng Thái Cực, bằng vào nhục thân cường hãn của hắn cộng với đạo lực cuồn cuộn không dứt, lựa chọn chiến đấu như vậy tuyệt đối là chính xác nhất.

Hoàng Thái Cực nhìn thấy song quyền đánh tới thì cũng hơi hốt hoảng, tuy rằng hắn là cường giả Cổ Thánh bát trọng thiên đỉnh phong, nhưng trước kia chiến đấu đều thông qua các loại thần thông để giải quyết, đại chiến cận thân hắn không am hiểu lắm, cho nên khi Tần Thiếu Phong tới gần, lại khiến Hoàng Thái Cực có chút không biết làm sao bây giờ.

Đương nhiên, Hoàng Thái Cực cũng là cường giả thân kinh bách chiến thân kinh bách chiến, vào thời điểm mấu chốt này , xuất phát từ bản năng, Hoàng Thái Cực cũng giơ song quyền đánh tới song quyền của Tần Thiếu Phong. Một tiếng nổ vang lên, dưới sự va chạm lần này, thân hình của Tần Thiếu Phong vẫn sừng sững như núi, mà Hoàng Thái Cực thì thối lui về phía sau, lui mười bước mới ngừng lại được, sắc mặt ửng hồng.

Cho dù chỉ lui về phía sau mười bước, nhưng điều này đối với Hoàng Thái Cực mà nói thì là sỉ nhục, phải biết rằng hắn là đại đế của Đại Thanh Thiên triều, cường giả Cổ Thánh bát trọng thiên đỉnh phong, không ngờ bị một Cổ Thánh nhị trọng thiên như Tần Thiếu Phong đánh lùi, Hoàng Thái Cực tin sau khi trải qua trận chiến này, thanh danh của hắn nhất định sẽ giảm mạnh.

Thân là cường giả kiêu ngạo, Hoàng Thái Cực tuyệt đối không thể chịu được chuyện như vậy, trong lòng tất nhiên là lửa giận ngút trời, nhưng mà không đợi Hoàng Thái Cực nổi giận đã thấy Tần Thiếu Phong lại phi tới, điều này khiến cho Hoàng Thái Cực trong lòng uất nghẹn, hắn làm sao mà ngờ được Tần Thiếu Phong hèn hạ là như vậy, dùng phương thức chiến đấu này để đối phó mình, hắn không biết xấu hổ à?

Chỉ có điều trong lòng tuy rằng vô cùng uất nghẹn, nhưng Hoàng Thái Cực không thể nói gì, dù sao mỗi người cũng có phương thức chiến đấu riêng, Tần Thiếu Phong người ta chính là am hiểu đại chiến cận thân, ngươi không thể yêu cầu người ta dùng phương thức chiến đấu mà người ta không am hiểu, chuyện như vậy chỉ có kẻ ngốc mới làm.

Nhìn Tần Thiếu Phong lại tới gần, Hoàng Thái Cực áp chế nỗi uất nghẹn, đạo lực đã khôi phục tuôn ra toàn bộ, tiếp theo cũng dùng song chưởng đánh về phía Tần Thiếu Phong, có điều lần này Hoàng Thái Cực không sử ra toàn lực, tốc độ khôi phục đạo lực của hắn không yêu nghiệt như Tần Thiếu Phong, vẫn cần thêm chút nữa mới được.

Mà đây cũng là chỗ khiến Hoàng Thái Cực cảm thấy uất nghẹn, phải biết rằng hắn trước đây đã bao giờ không phải chuyện thế này đâu, trước kia mỗi lần đối mặt với đối thủ đều là bằng vào ưu thế đạo lực của bản thân đẻ đả bại đối thủ, kết quả hiện tại Tần Thiếu Phong trên đạo lực có ưu thế hơn hắn, Hoàng Thái Cực liền gặp bi kịch, điều này khiến cho Hoàng Thái Cực khóc không ra nước mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.