Edit: Ry
Tôi bảo Nhạn Vãn Thu cùng tôi nói chuyện mèo con với Nhạn Không Sơn, cô bé không chút do dự đã đồng ý. Lúc đến hỏi ý kiến Nhạn Không Sơn, bé con làm tiên phong, tôi làm hậu vệ, cả hai chuẩn bị đầy đủ, sẵn sàng cho một trận chiến lớn.
Kết quả là Nhạn Không Sơn lại dễ tính lạ thường.
“Được.” Anh nói: “Trong tiệm cũng hơi nhiều chuột, nuôi hai con mèo cũng tốt.”
Tôi còn chưa kịp phản ứng, Nhạn Vãn Thu đã bắt đầu khoa tay múa chân reo hò. Đầu ra của hai con mèo cứ thế được quyết định, đợi bọn chúng lớn thêm một chút, dứt sữa rồi sẽ đưa đến tiệm để đảm nhiệm cương vị.
Cải tạo mạch điện cũng hoàn thành đúng hạn, bác Trịnh dẫn tôi đi một vòng kiểm tra, chứng minh việc sửa chữa rất thành công, không cần sợ sau này dùng đồ điện công suất lớn nữa, tầng trên tầng dưới bật ba cái điều hòa cùng lúc cũng không thành vấn đề.
Vừa nói bác vừa lấy điều khiển từ xa ra, “tích” một tiến, điều hòa không khí trong phòng khách lập tức được bật lên.
Gió mát quét qua hai gò má, tôi ngẩn người, hỏi bác: “Điều hòa này là ai mua thế ạ?”
“Giám đốc Dư mua.”
Tôi gật đầu, không nói gì nữa, trong đầu nghĩ lần này ba tôi làm rất tốt.
Sau khi kiểm tra, tôi kí lên tờ đơn xong là bác Trịnh cũng dẫn theo mấy người thợ rời đi. Đúng ra là đêm đó tôi đã có thể về nhà ngủ ngon rồi, thậm chí còn có thể nằm phè sung sướng trong phòng hưởng điều hòa mát lạnh. Nhưng vì đủ loại ham muốn cá nhân không thể nói, cuối cùng tôi vẫn ngủ lại nhà Nhạn Không Sơn, buổi tối lại dây dưa một trận trong phòng tắm, sau đó cả hai cùng lên giường ôm nhau ngủ.
Hôm sau tôi xin nghỉ, không đến tiệm, ở nhà chờ ông nội về. Tầm trưa là máy bay của ông nội hạ cánh, vẫn là con trai chú Trương đến sân bay đón người, lúc mọi người về đến đảo Thanh Mai thì cũng đã là ba giờ chiều.
Ở trước cửa chào tạm biệt người nhà chú Trương xong, ông nội kéo vali đi vào, đứng lại trong sân một lát, ngửa đầu xem xét ông bạn già lâu ngày mới gặp lại, trong chốc lát chỉ số tâm trạng lập tức tụt xuống, ông nhận xét.
“Sao trông vẫn rách nát như trước vậy.”
Là vì nhà chúng ta chỉ cải tạo lại mạch điện chứ không phải là sơn sửa tường ngoài?
“Ông thấy cũ quá thì để con bảo ba gọi người đến sơn lại cả tường luôn.” Tôi định nhấc vali lên, xách vào nhà, ai dè không nhấc lên được.
Tôi: “...”
Lần thứ hai đã chuẩn bị tâm lý, tôi hít một hơi thật sâu, kéo căng cơ tay, nhấc vali lên khỏi mặt đất rồi nhanh chóng mang vào trong nhà.
Không phải là ảo giác của tôi, cái vali này thật sự rất là nặng, lại còn không phải nặng bình thường đâu.
“Ông nội, ông mua gì à, sao vali lại nặng thế này?”
Ông nội ngó chỗ này một chút, nhìn chỗ kia một tẹo, thấy điều hòa không khí thì hai mắt sáng lên, thỏa mãn gật đầu: “Cuối cùng vẫn còn chút lương tâm.” Nghe thấy tôi hỏi thì ông chạy tới trước mặt tôi mở khóa hành lý: “À, ông mua mấy thứ làm kỉ niệm ấy mà, thực dụng lắm, con mau nhìn xem này Miên Miên.”
Sau đó tôi thấy ông lấy từ trong vali ra một con búp bê bằng gỗ, một hộp tăm có hình quả trứng làm bằng kim loại, một hộp tăm nữa và một hộp giấy ăn, còn có một cái mũ Lôi Phong* xù lông...
*Mũ Lôi Phong
Mấy cái kia thì thôi bỏ qua, nhưng quả mũ Lôi Phong này thì hơi quá. Với cái khí hậu ở đảo Thanh Mai thì đội kiểu gì? Chắc nóng chết luôn mất.
“Cái này là mũ làm bằng da hươu, ông vừa thấy đã ưng, con trông có đẹp không?” Ông nội đội cái mũ lên, đầu ông trông bỗng nhỏ đi hẳn.
Thấy dáng vẻ yêu thích không nỡ buông tay của ông, tôi nuốt lại những lời chất vấn đã tới bên miệng.
Được rồi, mua thì cứ mua đi. Cuộc sống sao cứ phải cứng nhắc như vậy làm gì, mình thấy vui là được rồi.
Ông nội ngồi máy bay nên có chút mệt mỏi, sắp xếp đồ đạc xong, ăn tạm cái gì đó rồi nói là muốn về phòng ngủ một chút. Tôi chỉ ông cách bật điều hòa, sau đó nhìn đồng hồ thấy đã hơn năm giờ, Nhạn Không Sơn chắc cũng sắp về rồi, bèn chạy ra bên ngoài nhìn sang sân nhà bên, đúng là họ về rồi.
Hai cậu cháu cũng vừa mới về, Nhạn Không Sơn đang bế Nhạn Vãn Thu xuống xe, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy tôi, khóe môi khẽ nhếch, hỏi tôi ông nội đã về đến chưa.
“Về rồi ạ, nhưng ngồi máy bay hơi mệt nên ông đi ngủ rồi ạ.”
“Ông trứng luộc nước trà về rồi ạ?” Đã lâu Nhạn Vãn Thu không được gặp ông nội, cũng rất là nhớ: “Đợi ông ngủ dậy rồi em muốn sang chơi với ông. Em muốn ăn trứng luộc nước trà ông làm.”
Tôi xoa đầu bé con: “Được, khi nào ông dậy anh sẽ gọi em.”
Cùng bọn họ vào trong nhà, Nhạn Không Sơn hỏi tôi có ăn cơm không, tôi vừa mới ăn hai bát xong, nhưng không sao, nếu anh muốn tôi ở lại ăn cơm thì nhiều nữa tôi cũng ăn được, dù sao thì tôi vẫn đang tuổi lớn mà.
“Chưa ạ, anh nấu thêm cơm nha.”
Nhạn Không Sơn gật đầu, đi vào trong phòng bếp.
Có lẽ là do hôm nay dự tính chỉ có hai người ăn nên đồ ăn đã trở lại như lúc trước, ba món một canh, so với lúc tôi ngủ lại thì thiếu một món mặn.
Cũng là đến lúc này, Nhạn Vãn Thu mới đột nhiên nhận ra, tôi phải về nhà mình rồi, sau này không thể cùng ăn cơm cùng đi ngủ với bọn họ nữa.
“Hôm nay là anh phải chuyển về rồi...” Bé con gục mặt, chỉ số trên đỉnh đầu đã biến thành màu lam, thật lòng không muốn.
“Anh ở ngay bên cạnh mà, em gọi một tiếng là anh sang liền.” Tôi gắp cho em một đũa rau xanh.
Cô bé vẫn giữ dáng vẻ buồn buồn, nhưng rất hiểu chuyện không cố tình gây sự, sụt sịt một tí rồi xúc cơm ăn sạch rau xanh.
Tôi thấy cảm xúc của Nhạn Vãn Thu vẫn không cao, nên để dỗ em vui vẻ, cô bé nói gì tôi cũng nghe theo. Mang bé con sang nhà chú Trương thăm Đại Bạch Nhị Bạch rồi về làm bài tập thủ công, chơi game, trước khi ngủ còn đọc cho em nghe một chương truyện “Cửa hàng văn phòng phẩm Tsubaki” của Ogawa Ito --- bởi vì bé con nói không thích truyện cổ tích, truyện cổ tích đều là lừa gạt mấy bé gái.
Nhân vật chính trong truyện kinh doanh một cửa tiệm văn phòng phẩm đã qua mấy thế hệ, đồng thời cũng làm dịch vụ người viết thư thay, từ thư chia tay cho đến thư phúng viếng, thư tình... Mỗi một lá thư, từ nét chữ cho đến giấy rồi mực, ngay cả con tem đều được tỉ mỉ lựa chọn, cố gắng để nó được hoàn mỹ nhất.
Câu chuyện có tiết tấu thư giãn, còn mang lại cho tâm hồn một cảm giác rất đỗi ấm áp, tôi thấy nó rất phù hợp với trẻ con nên mới chọn cuốn này cho Nhạn Vãn Thu, bé con vẫn rất thích.
“Miên Miên, có phải anh sắp đi học rồi không?” Đang chăm chú nghe, cô bé đột nhiên hỏi: “Anh đi học rồi, em viết thư cho anh được không? Em sẽ nhờ A Sơn viết hộ.”
Tôi muốn nói sao không gọi điện cho tôi, hoặc là nhắn tin cũng được, dễ dàng biết bao, nhưng sắp mở miệng lại cảm thấy mình làm trai thẳng quá, không hề có tí lãng mạn nào.
Hồi học tiểu học, thầy cô dạy cách viết thư, lớp tôi còn thịnh hành cái trò gửi thư cho nhau. Dù đều là bạn bè ngày nào cũng ngồi chung một lớp, nhưng mỗi ngày lấy từ trong hòm thư ra bức thư đối phương gửi cho mình, sẽ luôn cảm thấy cực kì mong ngóng.
Một lá thư nằm trong bao, dán tem lên, bỏ vào trong thùng thư, có lẽ không mau lẹ như khi nhắn tin, nhưng sự trịnh trọng mà người viết truyền đạt hay niềm vui sướng khi người nhận cầm thư, đều là những thứ mà tin nhắn điện tử bình thường không thể thay thế được.
“Được, sau này em có nhớ anh thì cứ bảo A Sơn viết thư cho anh.”
Cảm thấy đó là một ý tưởng không hề tệ.
Không biết có phải là do đã quen ngủ cùng Nhạn Không Sơn rồi không, mà nằm một mình tôi lại bị mất ngủ, lăn qua lăn lại cứ thấy khó chịu, như thể bỗng trở thành nàng công chúa ngủ trên chiếc đệm mà ở dưới có một hạt đậu*.
*Truyện cổ tích công chúa và hạt đậu
Đêm dài đằng đẵng, thao thức không yên.
Lấy điện thoại ra xem giờ, tôi đã lăn qua lăn lại hết hai tiếng, hơn mười hai giờ rồi.
Không hi vọng sẽ có người trả lời, tôi nhắn tin cho Nhạn Không Sơn.
[Anh đã ngủ chưa?]
Cho rằng chắc anh sẽ không trả lời đâu, muộn vậy rồi, tôi đang định mở app lên tìm bộ phim nào đó xem cho buồn ngủ, di động bỗng hiện lên một tin nhắn mới.
[Qua đây.]
Tôi lặng lẽ tròn mắt, ngồi dậy, thoáng chốc tỉnh táo hẳn.
Lặng yên không một tiếng động đi xuống dưới nhà, mở cửa, đóng cửa, cứ thế liền mạch, xong chạy sang nhà bên thì thấy Nhạn Không Sơn đã đứng chờ ở cửa từ lâu.
Nhạn Không Sơn đỡ cửa, trên mặt không hề có vẻ buồn ngủ, anh cũng chưa ngủ.
“Có phải anh cũng không ngủ được không?” Tôi nhào vào trong ngực anh, ôm lấy eo anh.
Anh trầm thấp ừ một tiếng, cúi đầu muốn hôn tôi, lại bị tôi nghiêng mặt né tránh. Anh lộ vẻ không hiểu, hơi nhíu mày, đứng thẳng lại.
Tôi ngượng ngùng nói: “Hôn anh rồi sẽ càng không ngủ được nữa.”
Nhưng đây thật ra chỉ là viện cớ, tôi đang tính là cố nhịn 24 giờ để xem chỉ số tâm trạng của anh với tôi có màu gì.
Nhạn Không Sơn im lặng trong chốc lát, có vẻ như hiểu được.
Sau đó anh đè lại gáy tôi, một lần nữa hôn xuống.
Tôi: “...”
Được thôi, mất công nhịn cả ngày.
Nếu như đã hôn rồi thì tôi cũng không kiêng nể nữa, dứt khoát hôn cho thỏa thuê, cùng Nhạn Không Sơn răng môi dây dưa nơi hiên nhà.
Qua một lúc lâu, nụ hôn kết thúc, tôi tựa vào ngực anh ổn định lại hơi thở, cứ cảm thấy cái hôn ngày hôm nay hình như có vẻ thô bạo hơn bình thường, còn mang theo chút hờn dỗi.
“Sao thế? Em lại mất điểm chỗ nào à?” Tôi giương mắt hỏi anh.
Nhạn Không Sơn ôm tôi, hôn lên trán tôi, dường như vẫn chưa thỏa mãn.
“Hôm nay em không hề an ủi tôi.”
Tôi lập tức ngơ ngác, không hiểu tại sao lại phải an ủi anh.
“Cả tối em đều an ủi Thu Thu, bởi vì em chuyển về nhà nên con bé rất buồn, nhưng tôi cũng buồn, sao em không an ủi tôi?”
Trăm triệu lần không ngờ được lại là nguyên nhân này.
Cho nên, bây giờ anh đang lên án tôi lạnh nhạt anh à?
“Thu Thu còn nhỏ mà...”
Đây cũng là lần đầu tiên tôi làm bạn trai người ta, không quá thông thạo cách ứng phó với tình huống như thế này, khiến cho lời nói tràn đầy sơ hở, để Nhạn Không Sơn tiến thêm bước nữa tóm lấy cái chuôi.
Anh chậm rãi nói: “Tức là em đang chê tôi già chứ gì?”
Tôi: “...”
Không phải mà, ý của tôi đâu phải như thế?
Tôi luống cuống nhìn anh, trong thoáng chốc lại có ảo giác bị Đậu Nga nhập hồn*, từ lúc chào đời đến giờ lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác khổ sở khi có miệng mà không thể giải thích được.
*Đậu Nga là một sự tích ở bên Trung nói về cô gái bị xử án oan, mình không tra được nhiều thông tin lắm nên chỉ biết vậy. Đại loại cũng như oan Thị Kính của Việt Nam mình ấy.
Cái này chẳng lẽ chính là “đề bài toi mạng” trong truyền thuyết sao?
“Không phải.” Tôi ôm chặt lấy anh, thiếu điều muốn chỉ tay lên trời mà thề: “Em không có ý đó. Em tưởng là anh không quá để ý chuyện em chuyển về nhà.”
Đôi mắt anh chăm chú nhìn tôi, trên mặt không một chút cảm xúc, khiến tôi lo sợ. Sau một lúc lâu, khi tôi không nhịn được muốn tiếp tục cầu xin tha thứ thì anh đột nhiên hôn mạnh lên khóe môi tôi.
“Đùa em thôi.” Anh nhếch môi: “Sao tôi có thể nhỏ nhen như vậy được.”
Cõi lòng tôi được thả lỏng, đồng thời cũng không nhịn được mà khẽ mắng: Vâng, anh không nhỏ nhen, anh là cái đồ hư hỏng. Lúc nào cũng lấy việc trêu tôi làm thú vui, rất là hư luôn.
Anh cọ lên gò má tôi, dùng giọng nói cực kì mê hoặc lòng người: “Sáng rồi hẵng về.” Nói xong còn hơi kéo tôi vào trong nhà.
Tôi vẫn còn sót lại một tia lý trí, nắm lấy khung cửa ổn định lại cơ thể: “Không được, ông em dậy sớm lắm, em không về kịp được.”
Không đợi anh nói gì thêm, tôi đã cứng rắn đẩy ra cánh tay trên lưng, thoát khỏi lồng ngực của anh.
“Em về đây, anh cũng ngủ sớm đi.” Tôi sợ anh lại tiếp tục dây dưa, đến lúc đó thì sẽ thật sự trở thành đi không nổi, nên lời còn chưa nói hết đã chạy mất không hề ngoái lại.
Đến cửa sân, cảm giác Nhạn Không Sơn sẽ không đuổi theo, tôi mới quay đầu nhìn anh, thấy vai anh tựa lên khung cửa, đang nhìn tôi từ xa, ánh mắt lộ ra một phần ai oán, hai phần thất vọng.
Tôi có hơi mềm lòng, nhưng vẫn giơ tay chào anh, kiên định trở về nhà.