Đạo Thị Vô Tình Khước Hữu Tình (Phiền Lạc)

Chương 14: Chương 14




CHƯƠNG 14.

Nếu đã đến đây hiển nhiên phải tận tình hưởng thụ mới đúng, Vũ Văn Tuấn cũng học đòi theo TV, bao hết một phòng riêng, Thường Tiếu vì tiền mà đứt từng khúc ruột, nhưng ai bảo vừa rồi nói cho mạnh miệng lên, giờ chỉ có thể nhịn đau đồng ý.

Nhân viên bồi rượu là hai cô gái nùng trang diễm mạt, luận tư sắc thì ngay cả xách giày cho thị thiếp Vũ Văn Tuấn cũng chưa đủ tiêu chuẩn, bất quá nam nhân trong tình huống này sẽ không so đo nhiều quá, hắn cùng các cô gái đó hoa quyền bính tửu, còn lúc có lúc không ăn đậu hủ người ta, chơi đùa vui vẻ đến bất diệc nhạc hồ.

Thường Tiếu nhìn đến bộ dáng phóng túng của hắn, trong lòng rất không vui.

Người này vì tìm lại người yêu mà vượt qua ngàn năm cách trở để đến đây, một người si tình như vậy sao có thể vô tâm tùy ý cùng người phụ nữ khác khanh khanh ta ta?

Cậu tiến đến bên cạnh Vũ Văn Tuấn, nói: “Vũ Văn Tuấn, chúng ta đến là để uống rượu, không phải đến để cùng phụ nữ … như vậy … ngô ….”

Chưa nói dứt lời đã bị Vũ Văn Tuấn đem một li rượu rót vào trong miệng.

“Dài dòng quá, nam nhân đi phong lưu một chút mà câu nệ cái gì.”

Thường Tiếu bị rượu mạnh làm sặc ho khan một trận, khuôn mặt nhất thời đỏ bừng một mảng, nữ nhân viên bồi rượu thấy cậu là trai tân, lại mi thanh mục tú khiến người yêu thích liền nổi tâm trêu chọc cậu, trái một li phải một li đem rượu rót hết, không bao lâu Thường Tiếu liền ngà ngà say, cậu giương mắt liền thấy Vũ Văn Tuấn đã cùng một cô gái nằm lên sopha bắt đầu sỗ sàng động tay động chân, không khỏi mặt mũi đỏ bừng xấu hổ, đẩy ra cô gái đang bám dính lấy mình, đạp cửa chạy thoát thân.

Không nghĩ đến Thường Tiếu lại lâm trận bỏ trốn, Vũ Văn Tuấn sửng sốt, bất chấp bản thân đang dây dưa cùng người dưới thân, vội vàng mặc lại áo, đuổi theo.

Thường Tiếu chạy ra quán bar chưa được bao xa đã bị Vũ Văn Tuấn nắm lại, giống như bắt gà mà nhấc cậu lôi đến trước mặt, tức giận nói: “Làm sao vậy hả?”

Bị chuốc không ít rượu, Thường Tiếu có chút say, cậu lắc lắc đầu: “Tôi phải đi về, những nơi như thế này tôi căn bản không nên đến …”

“Hừ, ngay từ đầu là ai đòi tới đây? Nam nhân đi đến những nơi này chỉ biết nhạc bất tư thục, ngươi thì ngược lại, chạy trốn so với thỏ còn nhanh hơn.”

nhạc bất tư thục: vui quên cả trời đất

Thường Tiếu vùng ra khỏi sự kềm chế của Vũ Văn Tuấn, quát to một tiếng.

“Tôi hiện tại hối hận đó, được không? Tôi không phải anh, chỉ cần là con gái thì liền ôm ấp!”

Ngay từ đầu cậu quả thật muốn đi phóng túng một phen, bất quá rất nhanh liền phát hiện bản thân căn bản không thích loại cảm giác ấy, cùng với người mình không thích thân thiết đụng chạm chỉ làm cậu cảm thấy ghê tởm.

Nghe xong mấy câu hờn giận rời rạc lung tung của cậu, Vũ Văn Tuần tức đến cười khẩy.

“Ngu ngốc!”

Thấy Thường Tiếu lảo đảo đi về phía trước, Vũ Văn Tuấn nghĩ nghĩ có nên cùng cậu trở về hay không, vừa lúc đó vài tên nam nhân thân hình cao lớn vội vã đi đến từ hướng đối diện, trong đó có một người là tên nam nhân lực lưỡng xăm mình lần trước Vũ Văn Tuấn từng gặp ở trước quán cà phê, hắn trong tâm vừa động, thấy Thường Tiếu lắc la lắc lư đi được một đoạn liền mặc kệ không có đuổi theo, dù sao không có hắn đi chung thì cậu một mình cũng có thể tự về nhà, nếu lại bị người ta chặn cướp, vậy chỉ có thể trách cậu vận số xui xẻo.

Mấy nam nhân kia vội vàng đi vào quán bar, xuyên qua hành lang đi về phía sau, Vũ Văn Tuấn đi theo từ xa, trong quán tất cả mọi người đều là đến uống rượu tìm vui, không ai chú ý đến việc hắn đang theo dõi.

Cửa sau của quán bar thông với một đình viện rộng lớn, thấy cửa có người gác, Vũ Văn Tuấn liền đề khí nhảy vào bên trong đình viện, nội lực của hắn đã khôi phục một hai phần, trò khinh công đơn giản này vốn không làm khó được hắn.

Mấy người nọ vào phòng, Vũ Văn Tuần chạy đến sau một cành cây ẩn thân, chỉ nghe có người hỏi: “Còn chưa có kết quả sao?”

“Bang Ngọa Long mạnh miệng nói chúng ta bí mật chiếm địa bàn, muốn ép lão Đại giao ra địa bàn ở ngoại thành.”

“Hừ, ta xem bọn nó đúng là chán sống rồi.”

Nguyên lai là bọn tôm tép tranh giành địa bàn, Vũ Văn Tuấn có chút chán nản, đang định rời đi, chợt nghe bên trong một trận âm thanh ồn ào xen lẫn tiếng chửi bậy, sau đó nháy mắt lại âm trầm yên tĩnh lại, trong đêm tối mơ hồ truyền đến sát khí, quả nhiên sau đó nghe được tiếng vang nhỏ quen thuộc, Vũ Văn Tuấn từng nếm qua sự lợi hại của nó, nhất thời nhiệt huyết sôi trào, lách mình chạy vào.

Những người ở trong phòng hiện giờ đều đang nằm trên mặt đất, một người đem họng súng ngắm ngay đỉnh đầu của một gã đàn ông mập mạp ngồi trước bàn, thấy Vũ Văn Tuấn tiến vào liền trầm thanh nói: “Đứng yên!”

Vũ Văn Tuấn đáp lại: “Đưa khẩu súng cho ta, ta tha ngươi một mạng!”

Người nọ là sát thủ của bên kia thuê đến giết tên Lão Đại hôm nay đi đàm phán, hắn thấy Vũ Văn Tuấn phản kháng, lập tức ánh mắt chợt lạnh, đem họng súng ngắm vào Vũ Văn Tuấn, ai ngờ chỉ chớp mắt một cái, đau đớn theo cơn gió lướt qua sau lưng đánh úp tới.

Vũ Văn Tuấn lách mình lướt đến bên cạnh hắn, vung tay đánh nát cổ họng đối phương, cánh tay hạ xuống, thuận tiện đoạt lấy khẩu súng từ tay đối phương.

Ngoại trừ tiểu sủng vật kia, hắn đối với những kẻ bình thường khác chưa bao giờ có dư nhẫn nại.

Động tác kia nhanh như tước khởi cốt lạc, mọi người chỉ thấy hoa mắt một cái, nguyên bản kẻ đang giữ súng đã ngã sóng soài trên mặt đất.

Tên sát thủ này trong giới cũng xem như có chút danh tiếng, cư nhiên không kịp phản kháng liền mất mạng, bọn họ thậm chí còn không thấy được Vũ Văn Tuấn ra chiêu như thế nào, người này cơ thể nhanh nhẹn như u linh, giết người xong khuôn mặt vẫn không chút thay đổi, quanh thân tản ra khí chất ngạo nghễ cùng hơi thở của tử thần.

Một tên lão đại của bên đàm phán kia đã chết, còn một tên vừa rồi mới bị người khác dùng súng chỉ vào đầu, nếu không phải do sự xuất hiện đột ngột của Vũ Văn Tuấn thì chỉ sợ lão ta hiện đã làm bạn đường với tên đối tác bên kia, hắn thấy Vũ Văn Tuấn diện mạo bình thường nhưng thân thủ quỉ mị, bị ưng mâu sắc bén của hắn nhìn trừng trừng, lão ta chỉ cảm thấy toàn thân như bị một cỗ sát khí âm lãnh áp bức đè nén, trong lòng lo sợ bất an, không biết đối phương tại sao lại đến đây.

Vũ Văn Tuấn nhìn lướt qua căn phòng, thấy phía trước là cửa chính, tên sát thủ kia là theo cửa chính mà vào, vung tay liền giết chết năm người, lão đại bên kia đã chết, bọn thủ hạ hiện như rắn mất đầu lại thấy thân thủ quỉ mị của hắn, nhất thời không ai dám động đậy.

Hắn đi đến bên cạnh tên lão đại vẫn đang kinh hồn bạt vía, nói: “Đạn.”

Khiếp sợ sự uy nghiêm của Vũ Văn Tuấn, lão ta lập tức trả lời: “Loại đạn đặc thù của tên sát thủ này chúng tôi không có, bất quá nếu là loại đạn của súng ống bình thường thì chúng tôi xin đưa.”

Lão đoán không ra suy nghĩ của Vũ Văn Tuấn, chỉ sợ sát khí của hắn lại ập xuống đầu mình nên liền vội vàng vung tay kêu bọn thủ hạ đem súng đạn trên người toàn bộ dâng lên, Vũ Văn Tuấn đưa tay ra lấy, đem hai khẩu súng lục bỏ vào túi trước, xoay người liền đi, đến khi ra cửa thì đột nhiên quay đầu lại hỏi: “Tên của sát thủ nổi tiếng nhất ở đây!”

“Tử Thần. Trong giới sát thủ, tiền thù lao của hắn là cao nhất, nếu ngài muốn tìm hắn thì quán bar Dream là nơi hắn thường xuyên lui tới, ông chủ Khuê ở đó là người phụ trách nhận mối đưa tiền.”

Tên lão đại này đã lăn lộn nhiều năm, trường hợp sinh tử hiểm nguy đã trải qua không ít, thế nhưng đến khi đứng trước Vũ Văn Tuấn thì bản thân chỉ tựa như đứa bé ba tuổi, bị hỏi liền không tự chủ khai ra tuồn tuột, cuối cùng còn rất tỉ mỉ mà mô tả lại đường đi đến quán bar Dream.

Đối với biểu hiện của lão đại này Vũ Văn Tuấn rất vừa lòng, khóe miệng gợi lên một tia mỉm cười.

“Ta gọi là Vô Thường, cũng làm loại công việc này, về sau nếu có việc gọi đến ta, ta sẽ giảm cho ngươi còn bảy mươi phần trăm.”

Nói xong hắn liền lướt mình đi ra, thúc lai thúc khứ, không thấy bóng dáng, loại cảm giác áp bách khó thở kia cũng không còn quanh quẩn trong không khí, tất cả mọi người ở đây đều hai mắt nhìn nhau, đoán không ra kẻ kêu Vô Thường kia rốt cuộc là thần thánh phương nào.

thúc lai thúc khứ: đến nhanh đi nhanh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.