CHƯƠNG 30.
Tiểu sủng vật quả nhiên rất ngu ngốc!
Câu trả lời của Thường Tiếu khiến Vũ Văn Tuấn tức đến chau mày, đang muốn nộ phát, bỗng nhiên giữa đêm tối yên tĩnh truyền đến một tiếng vang kì quái, thần sắc hắn biến đổi, nhanh chóng kéo Thường Tiếu ôm vào ngực ngồi xổm xuống, cùng lúc đó, vài thanh âm trầm thấp vang lên trong phòng, ly rượu cùng chén bát trên bàn bị đánh vỡ nát văng tung tóe khắp nơi, đèn cũng bị phá hủy, phát súng kia chính là do Vũ Văn Tuấn bắn ra.
Dựa theo tiếng hô hấp ngoài phòng thì đến đây có khoảng bảy, tám người, mỗi người động tác đều linh mẫn, là cao thủ đã qua huấn luyện, Vũ Văn Tuấn phá đi ngọn đèn, trong tình huống tối đen một mảnh, thị lực của hắn chiếm lợi thế nhiều hơn.
Vũ Văn Tuấn đem Thường Tiếu kéo xuống dưới bàn, thấp giọng nói, “Ngoan ngoãn ở đây, đừng nhúc nhích.”
Thấy vài đạo bóng đen đang phi thân tiến vào, Vũ Văn Tuấn ngay lập tức nâng tay bắn ra một loạt đạn, đồng thời tay trái cũng đem ám châm phóng đi, kim châm so với đạn càng khó tránh hơn, người đánh lén trong nháy mắt liền bị đánh ngã.
Vũ Văn Tuấn tóm lấy thi thể một người trong số đó ném ra ngoài, sau đó kéo theo Thường Tiếu nhảy ra khỏi phòng, bảo cậu núp ở một góc tường.
Một tràng súng liên thanh bắn về phía cỗ thi thể, Vũ Văn Tuấn ẩn thân chỗ tối bắn ra một loạt đạn, đối phương ứng thanh ngã xuống, hai người còn lại thấy tình thế không ổn liền muốn tìm cách bỏ trốn, Vũ Văn Tuấn làm sao chịu thả người, hắn phi thân đến chặn đường đi của họ, giơ tay chém vào cổ của một tên, cắt nát yết hầu của gã.
Tên còn lại nhân cơ hội liền giơ súng, nhưng hòng súng lại bị Vũ Văn Tuấn nhanh nhẹn chế trụ, tên sát thủ hoảng sợ nhìn hòng súng bằng thép cứ như vậy trở nên biến dạng trong tay đối phương.
Vũ Văn Tuấn lạnh lùng hỏi, “Là ai phái các ngươi tới?”
Những người này chắc chắn là đến ám sát hắn, nếu muốn đối phó Thường Tiếu, không cần phải mời nhiều sát thủ như thế. Tên sát thủ không trả lời, bàn tay kia liền như kìm sắt bóp lấy yết hầu gã, cảm giác được cái chết đang ngày càng đến gần, tên sát thủ đột nhiên trở nên sợ hãi, gã muốn mở miệng, thế nhưng lời muốn nói ra lại bị bàn tay lạnh lẽo kia chặn ở yết hầu.
“Ta không còn muốn biết nữa!”
Từ trước đến nay hắn chỉ hỏi một lần, nếu đối phương lựa chọn cự tuyệt trả lời, hắn cũng không kiên nhẫn hỏi đi hỏi lại. Vũ Văn Tuấn đem xác chết đá sang một bên, bước nhanh đến bên Thường Tiếu, đứa nhỏ đang tựa vào một góc tối gập người run rẩy, lường trước cậu sẽ bị loại tình huống nhuốm máu này dọa sợ, Vũ Văn Tuấn vội vàng kéo tay cậu, an ủi nói, “Không sao rồi.”
“Uhm….”
Lời đáp lại khác thường khiến cho Vũ Văn Tuấn nổi lên cảnh giác, hắn ngửi thấy cỗ huyết tinh nồng đậm tỏa ra trong không khí, lúc này mới phát hiện một bàn tay của Thường Tiếu đang ém chặt phần bụng.
“Ngươi bị thương?”
Không hề có tiếng trả lời, thân hình gầy yếu của Thường Tiếu mềm oặt tựa vào vai hắn, Vũ Văn Tuấn vội giữ lấy thân thể đang dần rũ xuống của cậu, đem cậu ôm vào ***g ngực. Chất lỏng ấm nóng dinh dính thuận theo miệng vết thương của Thường Tiếu lẳng lặng dũng mảnh chảy ra, Vũ Văn Tuấn thấy được rõ ràng không khỏi kinh sợ nói, “Bị thương tại sao lại không nói cho ta biết?”
“Tôi sợ…. anh phân tâm….”
Thanh âm trong trẻo của Thường Tiếu giờ đây trở nên thực suy yếu, cậu tựa vào ngực Vũ Văn Tuấn, ngửa đầu miễn cưỡng cười cười với hắn.
“Tôi nghĩ bản thân đã đổi vận, nguyên lại vẫn đen đủi như vậy….”
“A Tiếu….”
Đứa nhỏ run lẩy bẩy, điều này khiến cho Vũ Văn Tuấn vừa đau lòng vừa hoảng sợ, hắn vừa rồi thật sự quá sơ suất, lại không để ý làm A Tiếu bị thương!
“Đau không?”
Vũ Văn Tuấn kéo bàn tay ra khỏi bụng của Thường Tiếu, nhanh chóng điểm mấy đại huyệt xung quanh chỗ vết thương do súng bắn, nhưng tựa hồ không có tác dụng, máu tươi vẫn không ngừng tuôn ra, Vũ Văn Tuấn kinh hoảng không hiểu, thân thể đứa nhỏ này căn bản không thể chịu nổi việc mất nhiều máu như thế. Hắn đem lòng bàn tay đặt lên lưng Thường Tiếu, đem chân khí chậm rãi rót vào cơ thể cậu, không ngừng an ủi nói, “Đừng sợ, chịu đau một chút, rất nhanh sẽ vô sự.”
Thường Tiếu nhích người lại gần Vũ Văn Tuấn, trên gương mặt tái nhợt hiện ra một tia cười thản nhiên.
“Không đau….. rất nhanh sẽ không đau….”
Sự đau đớn như thiêu như đốt bắt đầu đình chỉ, thay vào đó là một trận tê dại băng lãnh, Thường Tiếu nhìn Vũ Văn Tuấn, thở dốc nói, “Lạnh quá… Vũ Văn Tuấn, tôi muốn chết….”
“Câm miệng! Không cho phép ngươi nói từ ‘chết’!”
Thanh âm suy yếu mang theo từng từ từng chữ khấy động tâm tình của Vũ Văn Tuấn, hắn đem Thường Tiếu ôm ngang, giữ chặt trong ***g ngực.
“Chúng ta lập tức đến bệnh viện, ngươi sẽ không có việc gì!”
“Vũ Văn Tuấn!”
Cánh tay vô lực giữ lấy ống tay áo Vũ Văn Tuấn, hắn cúi đầu, bắt gặp đứa nhỏ đang nhìn hắn không dời mắt.
“Đừng đến bệnh viện, anh nhất định sẽ gặp phiền phức…. Tôi chết, anh có thể báo cáo kết quả, không phải sao?”
“Không phải, không phải, vừa rồi ta chỉ nói giỡn thôi, đừng giận ta, A Tiếu, đừng giận ta!”
Thường Tiếu bật cười, cậu chưa bao giờ thấy qua bộ dáng không biết phải làm sao của Vũ Văn Tuấn, thật tốt, Vũ Văn Tuấn đã trở lại như xưa lo lắng cho cậu, chiếu cố cậu, cưng chiều cậu.
“Vũ Văn Tuấn, tôi chết, anh có đau khổ không?”
“Có, cho nên không được chết, ngươi phải sống thật tốt cho ta!”
Nhìn thấy máu tươi đỏ sẫm không ngừng lan sang người mình, Vũ Văn Tuấn đầu óc trống rỗng, hắn không biết cứu Thường Tiếu thế nào, hắn đời này chỉ giết người, cho tới bây giờ cũng chưa từng cứu người.
Ai có thể cứu cậu? Chỉ cần có thể cứu đứa nhỏ này, hắn nguyện trả bất cứ giá nào! Là ai? Ai?
Vũ Văn Tuấn ôm lấy Thường Tiếu điên cuồng chạy trên đường, bỗng nhiên gương mặt giống hắn như đúc hiện ra trong đầu, không sai, lúc này, có lẽ chỉ có người kia mới có thể cứu A Tiếu.
Vũ Văn Tuần! Trước kia vì diệt trừ tình địch, Vũ Văn Tuấn đối với tất cả chuyện của Vũ Văn Tuần đều có điều tra qua, hắn biết gia tộc Vũ Văn cùng hắc đạo có quan hệ mật thiết, cho nên đối với người bị thương do súng đạn, tên đó nhất định có biện pháp cứu giúp.
Nghĩ đến đây, Vũ Văn Tuấn định lại tinh thần, đề khí chạy về phía nơi ở của Vũ Văn Tuần.
“Vũ Văn Tuấn, sau này đừng làm sát thủ nữa được không?”
Trước ngực truyền đến thanh âm yếu nhược, Vũ Văn Tuấn khẩn trương nắm lấy cánh tay của Thường Tiếu, dùng một ngữ khí ôn nhu chưa từng có nói, “Ngoan, đừng nói nữa, nhắm mắt lại, chờ đến khi ngươi tỉnh, mọi việc sẽ chấm dứt.”
Nhắm hai mắt lại, có thể vĩnh viễn cũng không tỉnh lại được nữa. Thường Tiếu ngữ khí hổn hển, lắc lắc đầu.
“Anh đáp ứng tôi đã, đừng giết người nữa, tôi không muốn sau này anh không được lên thiên đường….”
Tại sao tiểu sủng vật cả người trọng thương như thế cũng không bỏ được tật xấu nói dông nói dài của mình? Vũ Văn Tuấn không muốn phát hỏa, nên liền ngậm chặt miệng. Ai ngờ lời tiếp theo của Thường Tiếu lại khiến cho tâm tình hắn nặng trĩu.
“Ôm tôi chặt một chút được không? Tôi lạnh quá…..”
“Đừng sợ, kiên trì thêm chút nữa, được không?”
Không có tiếng trả lời, mái tóc mượt mà của Thường Tiếu dính bệt vào ngực Vũ Văn Tuấn, cảm giác đầu cậu ngày ngày càng rũ xuống, Vũ Văn Tuấn không ngăn được cơn hoảng loạn dâng trào trong lòng kêu to, “A Tiếu, A Tiếu!”
Vẫn không có thanh âm đáp lại, thân thể đang tựa vào lòng hắn ngày càng lạnh lẽo, thậm chí ngay cả máu đang chảy trên người hắn cũng ngấm đầy khí lạnh. A Tiếu, ta nghe lời ngươi, không làm sát thủ được không, trả lời ta một tiếng, nói cho ta biết ngươi không sao cả, ngươi chỉ là đang ngủ thôi, A Tiếu…..