Đạo Thống Truyền Thừa Hệ Thống

Chương 7: Chương 7: Cương Thi




Team: Vạn Yên Chi Sào.

Cửu Thúc nhìn một màn này cũng là có chút trừng mắt há miệng, trong lòng có chút không xoay chuyển được, trong miệng tự mình lẩm bẩm:

“Tiểu tử này phản ứng khá nhanh.”

Văn Tài ở bên cạnh hỏi:

“Sư phụ, sư huynh có phải là uống lộn thuốc rồi hay không? Hành động thế nào lại kỳ quái như thế? Bình thường đối sư phụ cũng không cung kính như vậy mà?”

Cửu Thúc trừng mắt nói:

“Đừng nói nhảm nữa, tránh qua một bên đi.”

Bạch Vũ vừa đem nhưng mà thế này nhưng mà thế kia của hai người nói chuyện cẩn thận nghe được không ít, trong lòng cười thầm không ngừng, tương lai trở thành tông sư? Không, cái lý tưởng này quá nhỏ, mục tiêu của ta là thành tiên! Hơn nữa nếu có thể nói thì còn muốn làm Tôn Hầu Tử nghiện đại náo Thiên cung.

Hắn lúc này phi thường tự tin, hắn tin tưởng dựa vào Đạo Thống Truyền Thừa Hệ Thống tất cả mộng tưởng đều có hy vọng thực hiện. Một thân đạo thuật này có một nửa là công lao của hệ thống. Phải biết rằng Mao Sơn pháp thuật thâm thúy phong phú, coi như là pháp thuật căn bản một người ít nhất cũng phải có mười năm khổ công mới có thể thông suốt. Bạch Vũ trong thời gian có mấy ngày liền có thành tựu như bây giờ, điều này đương nhiên là công lao của hệ thống, hệ thống trực tiếp đem pháp thuật Bạch Vũ học tập khắc vào trong đầu Bạch Vũ, như thế phòng ngừa sự phiền phức của ký ức. Ngoài ra, sau khi hệ thống được hoán đổi, hệ thống sẽ cải thiện các kỹ năng học tập đơn giản đến mức cơ bản, điều này cũng làm cho hắn tiết kiệm không ít thời gian học kiến thức cơ bản, vì vậy Bạch Vũ phải làm chỉ là hiểu sâu hơn về việc nâng cao pháp lực của bản thân mà thôi.

Hệ thống còn cải tạo thể chất của hắn, với thân thể của hắn hiện tại hoàn toàn có thể ở cổ đại xưng danh thiên tài, huống hồ công pháp còn mỗi giờ mỗi khắc tự mình chuyển động, hắn tu hành một ngày gần như gấp người khác mấy lần, do đó để trong lúc hắn tu hành thiếu rất nhiều trở ngại, tiến cảnh vượt bậc. Nói đến thể chất, người thời cận đại cùng với cổ đại quả thật có chút khác biệt.

Cổ đại là một người có tư chất tu hành, nhưng bây giờ tuy nói vậy cũng không thiếu nhưng đa số thuộc về trung hạ đẳng của hạ đẳng, một kẻ tư chất trung đẳng của hiện tại càng là thiên tài. Người cổ đại đem đẳng cấp tư chất phân rất rõ ràng, lúc thu đệ tử thì thường xem thể chất trước, vì để cho chính mình được phân chia tốt liền có phân chia đẳng cấp, đại khái có: hạ thừa, trung thừa, thượng thừa, Tiên Thiên đạo thể bốn đẳng cấp này, Bạch Vũ là thuộc về thượng thừa.

Văn Tài lúc này lại nhịn không được ở bên hỏi:

“Sư phụ, câu nói kia vừa nãy không phải là nói Nhâm lão gia sao.”

Xem ra tiểu tử Văn Tài này là kẻ lắm miệng, động một chút là thích nói về mấy chuyện linh tinh. Nhưng lại luôn luôn như vậy không điều chỉnh, luôn luôn thích nói nhảm như vậy.

Cửu Thúc trừng hắn một cái nói:

“Lẽ nào là ta.”

Văn Tài giống như thở phào nhẹ nhõm gật đầu, nói:

“Là không quan tâm mình mình không quan tâm, việc không liên quan mình mình không quan tâm.”

Hoàn toàn là dạng không có tim không có phổi. Cửu Thúc không để ý tới hắn quay sang Bạch Vũ nói:

“Sư đệ, ngươi có thượng sách ứng đối nào không?”

Bạch Vũ trầm tư một chút, nói:

“Thượng sách thật ra không có, chỉ có thể trước khi tìm được mộ mới tận lực hạn chế nó rồi nghĩ biện pháp.”

“Ừ, hừm.”

Nét mặt Cửu Thúc không khỏi lộ ra khuôn mặt u sầu.

Lúc này Thu Sinh đã trở về, trên tay đang cầm một ly trà, trên mặt cười, rất cung kính đem nước trà cầm trong tay đưa tới trước mặt Bạch Vũ, nói:

“Sư thúc, mời uống trà.”

Bạch Vũ nhìn thẳng ánh mắt của Thu Sinh, không thể làm gì khác hơn, đành mỉm cười nhẹ nhàng tiếp nhận nước trà, trong miệng nói:

“Đợi lát ta sẽ uống.”

Sau đó đem trà trong tay đặt xuống nơi nào đó, nhưng không có uống, hắn mới uống qua trà thực sự là không cảm thấy khát.

Thu Sinh cúi đầu khom lưng đi qua một bên, trong miệng còn không ngừng khuyên:

“Nhất định phải uống, nhất định phải uống.”

Biểu tình động tác cũng thập phần khoa trương, nhìn thế nào cũng thấy biểu tình quá mức giả tạo. Các nhân vật trong thế giới phim Hồng Kồng rất ngây thơ, ngay cả khi họ là người thật. Bạch Vũ không nhịn được nghĩ bật cười, nhưng dư quang trong ánh mắt cũng quét đến thấy sắc mặt Cửu Thúc đã đen lại mới miễn cưỡng nhịn xuống.

Lúc này Cửu Thúc đã nhìn không nổi nữa, hai người đồ đệ này thế nào luôn như vậy làm ta thật mất mặt rồi? Bưng nước trà thì ngươi bưng đi, nhưng là của ta đâu? Hắn bắt đầu có chút hối hận khi nói với Thu Sinh nhiều như vậy. Mắt mang sát khí quét mắt nhìn hai người, hai người họ chỉ cảm thấy phảng phất khí trời đột nhiên chuyển lạnh, có một lãnh khí chạy ở trên người. Khẩu khí Cửu Thúc nén giận nói:

“Được rồi, hiện tại thật là còn có một việc đang chờ chúng ta xử lý.”

Trong lòng hai người cả kinh, bật người đứng thẳng tắp, không dám có chút mờ ám. Sau đó Văn Tài mới hỏi:

“Chúng ta không cần thiết phải mạo hiểm, việc không liên quan mình mình không quan tâm, mỗi người tự có mệnh riêng không phải sao.”

Thu Sinh có chút nghi hoặc, nói:

“Chuyện gì thế?”

Văn Tài thuận miệng đáp:

“Sư phụ mới vừa nói họ Nhâm gặp phải nạn rồi… A, Doanh Doanh!”

Cái tên đại thần kinh Văn Tài này đã đạt đến một loại cảnh giới, việc đã trải qua thời gian dài bao lâu mới nhớ tới việc này.

Thu Sinh ở bên cạnh lại châm chọc khiêu khích nói:

“Không phải nói việc không liên quan mình mình không quan tâm, mỗi người tự có mệnh riêng sao?”

Văn Tài ở bên cũng không thèm để ý, quay Thu Sinh nói:

“Ôi chao, lời này không thể nói như vậy, có thể cứu người trong lòng một mạng, kết hôn không thành vấn đề.”

Nói xong cũng muốn đi ra phía trước đi về phía Cửu Thúc và Bạch Vũ hai người cầu tình nghĩ biện pháp.

Thu Sinh lại kéo hắn lại:

“Này.”

Văn Tài cũng tức giận nói:

“Này.”

“Cạnh tranh công bằng.”

Nói rồi hai người nhìn về phía Cửu Thúc và Bạch Vũ, Thu Sinh nói:

“Sư phụ, sư thúc các người mau nghĩ biện pháp.”

Bạch Vũ cười cười nói:

“Chúng ta đã sớm nghĩ xong, không thì đem quan tài trở về làm gì.”

Văn Tài Thu Sinh ồ một tiếng, hỏi:

“Cái quan tài này có vấn đề gì sao?”

Bạch Vũ nói:

“Quan tài ngược không thành vấn đề, thế nhưng người chết này vấn đề cũng lớn.”

Hai người giải thích nghi hoặc không rõ, nói:

“Đúng vậy, hai mươi năm còn không có thối rữa.”

Nói rồi hai người tới cạnh quan tài, hiệp lực mở nắp ra, ngay sau đó đều là kinh hô một tiếng:

“Chà, mập ra rồi.”

Cửu Thúc thấy đặc trưng của thi thể thì thần sắc căng thẳng, nói:

“Nhanh lên một chút đem nắp che lên.” - Sau đó trầm ngâm một chút nói: “Nhanh chuẩn bị chỉ, bút, mực, đao, kiếm.”

Hai người vậy mà nghe không hiểu có chút nghĩ không ra, hỏi:

“Cái gì?”

Cửu Thúc tức giận nhìn hai người liếc mắt, nói:

“Giấy vàng, hồng bút, mực tàu, dao phay, mộc kiếm.”

Nhìn hai người đi chuẩn bị, Cửu Thúc có chút bất đắc dĩ nói:

“Hai tên tiểu tử thối này, tư chất không tốt còn không không chịu thua kém, khả năng cả đời này cũng sẽ không có thành tựu lớn.”

Chỉ chốc lát chuẩn bị xong đồ vật, Cửu Thúc bắt đến một con gà, muốn lấy chút máu gà.

Văn Tài từ trước đến nay đều là kiêm chức bà chủ gia đình không khỏi có chút đau lòng nói:

“Sư phụ lại dùng gà à?”

Nhưng sau đó nhận được một ánh mắt của Cửu Thúc hắn liền ngoan ngoãn câm miệng. Cười theo ngượng ngùng nói:

“Gà…”

Lại không biết trong bụng đang suy nghĩ cái gì.

Đầu tiên là lấy ra ống máu gà, để hai người vảy ở trên quan tài, rồi sau đó đi lại bước chân vượt qua khoe khoang học vấn nói:

“Người phân biệt tốt xấu, thi phân cương thi tử thi.”

Miệng của Văn Tài luôn không chịu yên, Cửu Thúc vừa dứt lời liền chen miệng nói:

“Sư phụ, người không chỉ phân tốt xấu, còn phân nam nhân nữ nhân, có đúng hay không sư thúc?”

Nhưng đáp lại hắn lại là ánh mắt đầy sát khí của Cửu Thúc.

Chỉ nghe Cửu Thúc mắng:

“Sư phụ nói chuyện ngươi chen miệng vào làm gì hả?”

Bạch Vũ cũng có chút buồn bực, đây là đang gây xích mích ly gián sao? Cửu Thúc nói tiếp:

“Thi thể Nhâm lão thái gia hay sắp biến thành cương thi.”

Bị Văn Tài quấy rầy hăng hái diễn thuyết, Cửu Thúc cũng không quá mức lưu ý, coi như là thói quen.

Thu Sinh lúc này hỏi:

“Như thế nào lại có khả năng biến thành cương thi được?”

Văn Tài nói tiếp:

“Đúng đấy, người làm sao sẽ biến thành người xấu được?”

Cửu Thúc nói:

“Người sở dĩ biến thành người xấu là bởi vì hắn không không chịu thua kém, thi sở dĩ biến thành cương thi là bởi vì nó nhiều hơn một hơi thở.”

Thu Sinh vừa vẩy ống mực, vừa hỏi:

“Nhiều hơn một hơi thở? Có nghĩa là gì?”

“Một người trước khi chết tức giận, uất ức, buồn phiền, sau khi chết liền có một hơi thở tụ ở cổ họng.”

Kỳ thực Cửu Thúc lúc trước dường như chưa từng thấy qua cương thi chân chính, hắn chỉ nhìn ra từ trong quyển Mao Sơn bí thuật kia xem được tri thức lý luận, nếu không vốn là sau khi cương thi xuất hiện cũng sẽ không phải tra cứu Mao Sơn bí thuật.

Lúc nàyBạch Vũ nói:

“Các ngươi nên nhanh chóng vảy đi, phải biết rằng nếu như cương thi xuất hiện người đầu tiên muốn cắn chính là người thân của mình, các ngươi không muốn Nhậm Doanh Doanh biến thành cương thi cũng không cần miệng đầy oán khí nhiều lời như vậy.”

Hai người đều là cả kinh, vội vàng miệt mài gian khổ. Thu Sinh lúc này còn chưa bị quỷ mê hoặc, vấn còn nghĩ theo đuổi Nhâm Doanh Doanh thế nào.

Lúc này Cửu Thúc nói:

“Sư đệ, chúng ta đi trước thôi, đừng quan tâm hai tên tiểu tử thối này.”

Đợi sau khi hai người đi, Văn Tài nhỏ giọng hỏi Thu Sinh nói:

“Ôi chao, ngươi tại sao gọi Bạch đạo trưởng là sư thúc?”

Thu Sinh cười thần bí nói:

“Ta đã nói với ngươi…”

Đêm khuya, Bạch Vũ đang ngủ say, nhưng lại có chút âm thanh truyền đến, hắn mở mắt nhưng không có bất kỳ động tác gì. Trong lòng biết Cửu Thúc nhất định là đi kiểm tra, cũng khẳng định không nhìn ra khác thường, tuy nói rằng trên quan tài vảy đầy mực, nhưng quan tài dưới đất bị sâu bọ cắn hai mươi năm đã không có bền chắc như vậy, cuối cùng bị cương thi giật tung. Nhưng lúc này âm thanh hệ thống lại vang lên:

“Nhiệm vụ tuyên bố, khiến quỷ biết khó mà lui, thưởng cho ba trăm đổi hoái điểm.”

Bạch Vũ ở trong bóng tối cười hắc hắc, tự lẩm bẩm:

“Cái này đều đến đông đủ, có thể phóng tay hành động.”

Hắn dần dần chìm vào suy nghĩ, nếu cương thi xuất hiện, chỉ cần khi hắn tập kích Nhâm lão gia sau khi thực sự biến thành cương thi không nhân tính đưa hắn giải quyết là được rồi, hắn quay về đào mục kiếm có mười phần lòng tin. Mà quỷ kia lại là có chút khó đối phó, mấu chốt là nàng sẽ ẩn thân, ẩn thân chỉ có la bàn có thể tìm ra phương hướng, hiện tại trên tay Bạch Vũ thiếu nhất chính là pháp khí. Vấn đề này cũng là để cho hắn sứt đầu mẻ trán, ở tình tiết này trên thế giới không có thời gian bao lâu, khiến hắn không có thời gian dư thừa đi tìm tài liệu, là dựa vào phương pháp công kích hiện tại của hắn chỉ có một khả năng.

Ánh mắt hắn đột nhiên sáng ngời, ở bên người của hắn không phải có sẵn tài nguyên sao? Cửu Thúc vị Mao Sơn đạo sĩ là người có uy tín nhiều năm, tin tưởng nhất định có không ít thứ tốt chính mình muốn một hai thứ, có lẽ là sẽ cho.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.