Team: Vạn Yên Chi Sào.
Tiểu quái vật kia bước từng bước một tới, Bạch Vũ cũng dùng toàn bộ tinh thần đề phòng. Nói cho cùng nếu không hiểu rõ kẻ địch đều là nguy hiểm, mà loại thi này chi tiết không rõ ràng, đối với Bạch Vũ mà nói cũng tồn tại không ít nguy hiểm.
Lúc này chỉ thấy tiểu quái vật kia đột nhiên bước chân khựng lại, hai chân hơi cong, chấn động “chạm” một tiếng vang trầm thấp, mặt đất rạn nứt mà cả người hắn phảng phất giống như đạn pháo vậy, hướng về Bạch Vũ bay vụt đến. Bạch Vũ tâm trạng cả kinh, lực đạo thật mạnh mẽ. Nhưng hắn phản ứng ngay lập tức, chỉ thấy được pháp lực hắn dung động, kiếm gỗ đào trong tay hào quang chói lọi, “xoạt”, kiếm gỗ mang theo một đạo dải lụa màu vàng sáng chói hướng về tiểu quái vật mà chém tới.
Trên mặt tiểu quái vật vẫn biểu hiện như trước, không có chút tình cảm nào, “đùng”, kiếm gỗ đào đánh vào trên người hắn, lập tức nổ lên một đám hoa lửa, chịu đòn đánh này, trên mặt tiểu quái vật rốt cục co rụt lại một hồi, cảm nhận được thống khổ.
“Chạm.”
Thân thể của hắn cũng theo xung lực bay ra ngoài.
Bạch Vũ khẽ thở ra một hơi, khinh thường nói:
“Hóa ra là trò mèo, hại ta bạch căng thẳng nửa ngày.”
Ánh mắt hàng đầu sư không khỏi trừng lớn, đó là... Hắn cảm nhận được ở trên cái kiếm gỗ đào kia có pháp lực tinh khiết cùng lực lượng thiên lôi chấn động, không khỏi khó có thể tin, ở thời đại mạt pháp này cũng có loại thiên tài như thế này sao? Xem tuổi tác cũng chỉ khoảng chừng hai mươi mấy tuổi, thế nhưng pháp lực trên người có không ít, phải biết có người tu luyện cả đời khả năng cũng sẽ không có thành tựu này. Hơn nữa nhìn kiếm kia mang vào thiên lôi lực lượng, cái kiếm gỗ đào này tuyệt đối là một bảo vật hiếm có.
Lúc này tiểu quái vật gian nan đứng lên, thế nhưng gương mặt vẫn trước sau như một, khiến cho người ta cảm thấy quái dị vô cùng. Hắn lập tức đứng lên, việc nghĩa chẳng từ nan lần thứ hai đánh về phía Bạch Vũ, Bạch Vũ nhìn trên người hắn cháy đen một khối, không khỏi nghi hoặc, hắn thật sự không đau một chút nào sao?
Nhưng Bạch Vũ đã biết nội tình vật này tất nhiên cũng không thể dọa được hắn, chỉ thấy kiếm gỗ đào trong tay hắn hướng về trên trời chỉ tay, tay trái ngưng tụ thành kiếm chỉ, trong miệng khinh niệm pháp quyết, chờ hắn đi tới trước người Bạch Vũ, Bạch Vũ môi nhẹ nhàng phun ra một chữ “chém”, chỉ thấy ánh sáng trên kiếm lưu chuyển, mang theo một dải lụa dài hướng về tiểu quái vật chém tới.
“Phốc.”
Chuôi kiếm gỗ này ở trong tay Bạch Vũ phảng phất hóa thành thần binh lợi khí, trực tiếp lún sâu vào trong cơ thể tiểu quái vật. “Tư tư”, kiếm gỗ đào nhập thể phảng phất hóa thành một cái bàn ủi, ở trong cơ thể tiểu quái vật bốc ra từng sợi khói xanh, chỉ thấy tiểu quái vật kia vốn là mặt đơ mặt bỗng nhiên co giật kịch liệt.
Hàng đầu sư thấy thế trên mặt không khỏi đại biến, hắn đột nhiên hướng về chiến trường hai người nhào tới, “chạm” một tiếng, tách hai người ra.
Bạch Vũ mau chóng lui lại mấy bước ổn định thân hình, nhìn trên mặt cái tên hàng đầu sư kia không khỏi lóe qua một tia kinh ngạc, hắn không nghĩ tới hàng đầu sư luôn nhỏ yếu lại có thể phát huy ra sức mạnh lớn như vậy. Hắn có thể mạnh mẽ như vậy xông ra, cùng tiểu quái vật kia có thể coi là máy ép thịt hình người.
Hàng đầu sư lại xông ra bỏ lại thế trận của hai người, ôm lấy tiểu quái vật kia chạy ra ngoài biệt thự, không một chút nào quan tâm chuyện khác, hồn phách kia của Lưu Oánh cũng không quản nữa.
Bạch Vũ không khỏi sững sờ, như thế là đi rồi à? Đây là tình huống gì vậy, thấy không thể làm liền chạy trốn à? Bỏ lại ta như vậy à? Vô liêm sỉ đến cực điểm mà!
Nhưng bản lĩnh này cũng thật đáng kinh ngạc, Bạch Vũ đi ra ngoài không ngờ phát hiện không còn bóng dáng của bọn họ nữa. Nhưng ánh mắt của hắn đảo hết xung quanh, lại phát hiện ở một chỗ trống trải trên đất xuất hiện một chỗ động, khiến cho hắn không khỏi nhớ tới tình hình ra trận của tiểu quái vật kia.
“Hoá ra là đi, bò dưới lòng đất à!”
Bạch Vũ không khỏi một trận vô lực, công phu chạy trốn này đúng là nhất lưu.
Bạch Vũ lắc lắc đầu trở vào trong phòng, cảm thấy làm chính sự trước tiên vẫn là quan trọng hơn, hắn liền đi tới trước đài, tìm tới thảo nhân kia. Nhìn trên mặt thảo nhân đầy máu tươi, trong lòng một trận cười gằn:
“Còn tưởng rằng dùng bí thuật gì ghê gớm, không nghĩ tới là huyết tế lộ loại bài cũ này. Dựa theo lượng máu này xem ra muốn khôi phục chỉ sợ phải rất lâu mới hồi lại đó chứ?”
Máu tươi của hàng đầu sư dù sao cũng rất quý giá, chỉ vì bọn họ tu luyện hàng đầu thì sẽ trải qua một quá trình tất kinh.
Vậy thì là tu luyện bách độc bất xâm thân thể. Có chút hàng đầu cần giao thiệp cùng với độc vật, vì lẽ đó không khỏi sẽ bị thương, nếu như không có một thể chất đặc biệt nhất định sẽ trúng độc mà bỏ mạng, bởi vậy vì tu hành bách độc bất xâm thân thể, bọn họ chọn dùng một phương pháp vô cùng ngu dốt, thân thí bách độc. Bọn họ sẽ dọn ra một cái phòng trống, bên trong chứa đầy độc vật rồi sau đó cho người đi vào, bị hơn trăm loại độc vật cắn xé trong bảy bảy bốn mươi chín ngày, cuối cùng bách độc chống lại lẫn nhau, sẽ ở bên trong thân thể sản sinh một loại độc tố mới, loại độc tố này có thể khắc chế bất kỳ loại độc nào, thì hàng đầu sư sẽ có bách độc bất xâm thân thể.
Đương nhiên loại luyện pháp này cũng không có ít người vì muốn đạt đến mục tiêu mà chết. Nhưng loại bách độc bất xâm thân thể này có tai hại không nhỏ, đó là sẽ vĩnh viễn mất đi công năng tạo máu, cho nên đối với hàng đầu sư này mà nói ý nghĩa của máu tươi chính là tuổi thọ của bọn họ, ít hơn một giọt chính là một giọt, máu tươi này đối với hàng đầu sư quý giá như nào có thể tưởng tượng.
Đương nhiên kỳ thực đây chỉ là một chủng loại phương pháp tu hành khác của hắc hàng đầu sư, có một loại bạch hàng đầu mà hắn không cần trả giá bằng công năng tạo huyết, nhưng lực công kích của bọn họ quá mức thấp, vì lẽ đó độ phổ biến cũng tương đối ít.
Lúc này Bạch Vũ nhìn thảo nhân trước mắt dính đầy máu tươi, khà khà nở nụ cười, từ từ trong không gian hệ thống lấy ra một bình nước suối, mở nắp bình ra, lại lấy ra một cái bát, dùng một khối bố bao bọc thảo nhân, đặt hắn ở trên miệng bát, dùng nước suối ở phía trên dội xuống. Chỉ chốc lát sau dòng máu trên mặt đều được cọ rửa sạch sẽ.
Sau đó Bạch Vũ nhón lấy pháp quyết, cuối cùng nói lẩm bẩm một chốc lát, chỉ thấy đầu ngón tay của hắn dần dần ngưng tụ một điểm ánh sáng. Vung tay lên chỉ tay về hướng thảo nhân, chỉ thấy điểm ánh sáng này trong nháy mắt kéo dài ra bắn thẳng đến đến bên trên thảo nhân.
Ánh sáng chảy khắp toàn thân thảo nhân, “leng keng”, chín viên đủ mọi màu sắc điểm sáng bay ra tán loạn. Nhưng ở những điểm sáng này nguyên bản về màu sắc càng là nhiễm điểm ánh sáng đỏ ngòm.
Bạch Vũ tâm trạng cả kinh, đây là cái độc huyết độc nào, hắn không nghĩ tới độc huyết này còn có thể cảm hoá hồn phách, hàng đầu sư kia tại sao phải làm như vậy? Lẽ nào là... chế tác độc quỷ. Bạch Vũ đến mức này tâm trạng không khỏi phẫn nộ dị thường, trên người độc quỷ mang theo loại độc tố này, theo Bạch Vũ đây không phải tăng cao hoàn toàn thực lực của tự thân, hắn là có độ công kích, bởi vì loại độc chất này đối với hàng đầu sư vô hiệu. Nhưng đối với người khác nói thí dụ như: Nước ta truyền thống người tu hành. Tuyệt đối là trí mạng.
Hiện tại những hồn phách này vẫn chưa thể nhập thể, Bạch Vũ chỉ có thể dùng phương pháp hóa giải độc tố mới có thể làm cho hồn phách Lưu Oánh trở lại. Nhưng nếu như trước mười hai giờ khuya hôm nay không cho Lưu Oánh hồn phách nhập thể, thì sẽ biến Lưu Oánh thành một người chết thật sự.
Nhìn hồn phách trên không trung bay qua lượn lại, hoang mang lo sợ, Bạch Vũ có chút sứt đầu mẻ trán, đúng vào lúc này ánh mắt hắn vô ý liếc về kiếm gỗ đào thì bỗng nhiên sáng mắt lên, không phải nói thiên hạ tà độc đều sợ thiên uy sao? Không bằng hay dùng kiếm gỗ đào gọi lực lượng thiên lôi đến thử xem?
Nghĩ tới đây Bạch Vũ không do dự nữa, nâng kiếm gỗ đào trên hai tay, thúc một chút pháp lực chỉ lên phía trên điện quang từ từ lấp loé không yên, sau đó lại đưa một tay ra, nắm thành kiếm hướng về không trung hồn phách tản mạn, chỉ thấy những hồn phách kia như giống như là tìm được tổ chức vậy, dựa theo trình tự xếp thành một hàng.
Bạch Vũ hết sức chăm chú, tập trung tinh thần, hơi chuyển động ý nghĩ một chút một đạo sấm sét nhỏ, cái tia sấm sét nhỏ kia nhất thời chệch ra ngoài, bay vụt đến trước một điểm sáng, nhẹ nhàng quét qua. “Tư” một tiếng, không làm bị thương bất cứ hồn phách nào, đem huyết độc mặt trên quét tán đều ra. Sau đó Bạch Vũ lại dùng biện pháp giống như trước thanh lý số hồn phách còn lại. Sau đó thở phào nhẹ nhõm, khẽ thở dài:
“Đúng là mệt mỏi mà.”
Sau đó lại cầm lấy bình nước khoáng trống trơn kia, miệng quay về hồn phách trên không trung, một tay nâng đáy bình, khinh niệm một tiếng:
“Thu.”
Chỉ thấy như là bình tự nổi lên cơn gió nhẹ, hồn phách đều bị thu vào bên trong bình nước khoáng rỗng.
Đóng nắp bình lại, Bạch Vũ quệt mồ hôi nhễ nhại, chậm rãi xoay người đi về chỗ Bàng Bình đang chờ.
Lúc này Bàng Bình ở trong xe đang rất nôn nóng, vò đầu bứt tai, trước tiên qua xem một chút nhưng lại không dám đi vào, nhưng hắn biết là cái tên hàng đầu sư kia trụ ở bên trong, nếu là mình không cẩn thận bị rơi vào tay hàng đầu thì phải làm sao bây giờ? Vì lẽ đó hắn chỉ có thể chờ đợi.
Đúng vào lúc này, bỗng nhiên hắn nhìn thấy một vệt bóng đen đi về hướng hắn, trong lòng không khỏi sợ hãi một trận, nhìn bóng đen càng ngày càng gần, tâm trạng càng là hoang mang, hắn run giọng hướng về bóng đen hô:
“Ngươi là ai?”
Lúc này giọng Bạch Vũ truyền tới:
“Bàng hiệu trưởng, sao ngay cả ta cũng không nhận ra.”
Bàng Bình thở gấp một hơi, vui mừng cười nói:
“Bạch đạo trưởng, ngươi hù chết ta rồi, ta còn tưởng rằng là cái tên hàng đầu sư kia đến rồi đấy.”
Bạch Vũ cười lắc lắc đầu, nói:
“Đi thôi chúng ta mau trở về đi, cái tên hàng đầu sư kia chạy rồi, trong thời gian ngắn có thể sẽ không xuất hiện lại nữa đâu.”
“Cái tên hàng đầu sư kia chạy rồi à?” - Bàng Bình không khỏi có chút sốt sắng, vừa khởi động xe vừa nói: “Bạch đạo trưởng, ngươi không giết hắn hoặc là phế bỏ tu vi của hắn sao?”
Bạch Vũ vừa nghe không khỏi buồn cười một trận, hắn nhìn Bàng Bình ha ha cười nói:
“Ngươi đúng là tàn nhẫn, không giết thì muốn phế tu vi.”
Bàng Bình ngượng ngùng cười một tiếng nói:
“Xem TV hơi nhiều. Nhưng hắn có tu vi vạn nhất hại người nữa thì làm sao bây giờ.”
Bạch Vũ liếc mắt nhìn hắn, một mặt không đáng kể nói:
“Còn có thể làm sao, trong vòng hai chiêu thôi hắn cũng không phải là đối thủ của ta đâu.”
Bàng Bình vừa nghe không khỏi lộ ra nụ cười, so với khóc còn khó coi hơn, thầm nghĩ: Ngươi bản lĩnh cao ngươi không sợ, nhưng chúng ta là những thăng đấu tiểu dân nếu là sơ ý một chút trúng chiêu không chết cũng mất nửa cái mạng đó.
Bạch Vũ ngồi chỗ cạnh tài xế, nghĩ đến xã hội đen sáng hôm nay. Trong lòng không khỏi có chút ưu sầu, còn có một chuyện phiền toái đang đợi hắn, này không chỉ phải cứu Lý Hiểu Phong ra, còn phải có sách lược vẹn toàn đến trừng phạt những tên xã hội đen này một thoáng.