Thiên hạ thái bình, bách tính an khang, ở cái thời bình an thịnh thế này, trăm họ hoàn toàn thư thái, Ly Tâm cũng sống cuộc sống yên ổn bình lặng. Không hiểu tại sao kể từ lúc Ly Tâm kết hôn với Tề Mặc, ngày tháng trôi qua đều đều, gió yên biển lặng, không hề có một chút kích thích nào, khác hoàn toàn thời kỳ cô mới đi theo Tề Mặc, suốt ngày phải lên núi dao xuống biển lửa, tuy thương tích đầy mình nhưng cuộc sống vô cùng ngoạn mục. Còn từ ngày cô làm nữ chủ nhân của Tề Gia, cuộc sống khá vô vị và tẻ nhạt.
Tề Gia trước có Tứ Ưng gồm Hồng Ưng, Bạch Ưng, Hắc Ưng, Hoàng Ưng, hiện tại có thêm Phong Vân William, cứ gọi là nhân tài nhiều không kể xiết. Lam Tư gần đây không biết dứt sợi dây thần kinh nào, tự nhiên giành mọi sự chú ý cho một cô gái, không còn tâm trí đấu với Tề Gia, khiến Ly Tâm càng giống cục sắt bị gỉ.
“Chị có thôi đi không?” Phong Vân William không chịu nổi khi thấy Ly Tâm suốt ngày lượn lờ than vãn trước mặt cậu ta.
“Chị chán quá, chán quá”. Ở bên ngoài, Ly Tâm luôn giữ tư thế uy nghiêm của nữ chủ nhân Tề Gia, trước mặt Phong Vân William cô mới dám bộc lộ bản thân.
“Đi chỗ khác chơi, em bận nhiều việc lắm. Chị cảm thấy vô vị thì hãy đi tìm Tề Mặc, lên giường với anh ta, em đảm bảo chị sẽ chẳng còn thời gian đến chỗ em tán gẫu”. Phong Vân William thấy không đuổi được Ly Tâm liền tự bỏ đi mất.
“Thằng chết dẫm này”. Ly Tâm bực tức khi Phong Vân William cũng chẳng thèm để ý đến cô. Đám Hoàng Ưng và Lập Hộ cứ thấy bóng dáng cô từ xa là lủi mất, con trai cô hết bám lấy Lam Tư lại đến chỗ Jiaowen, cô thật sự cảm thấy cuộc sống vô cùng tẻ nhạt.
“Chủ mẫu, điện thoại của thiếu gia”. Cuối cùng cũng có chuyện để làm, Ly Tâm than thầm trong lòng, vẫn là con trai cô tốt nhất, biết mẹ đang buồn chán.
Trên màn hình liên lạc, Tề Thiên Vũ một tay cầm quả cà chua, một tay cầm quả dưa chuột, cậu bé nhìn mẹ bằng ánh mắt đắc ý.
“Jiaowen sao đối xử tệ với con trai của tôi thế, anh ta chỉ cho con ăn những thứ này thôi à?”
Tề Thiên Vũ lắc đầu cười toét miệng: “Tiểu Vũ đang học nấu ăn, chú Jiaowen nói, muốn trở thành sát thủ của các thiếu nữ, nhất định phải tinh thông mười tám môn võ nghệ. Đẹp trai không phải là yếu tố tiên quyết mà phải có nội hàm”.
Ly Tâm cau mày hỏi: “Nội hàm của con là nấu ăn?”
Tề Thiên Vũ gật đầu: “Đúng vậy, Tiểu Vũ biết hình thức chỉ là ngoại tại, bên trong thân thể cần có nội hàm. Nội hàm chính là nấu ăn thật ngon, Tiểu Vũ muốn trở thành sát thủ thiếu nữ, Tiểu Vũ sẽ tự mình bồi dưỡng ra nội hàm”.
Trời, đạo lý này ở đâu vậy? Ly Tâm đen mặt. Có điều từ trước đến nay cô đều thả bò ăn cỏ, Tiểu Vũ học nấu ăn là một việc tốt. Tuy lời của Jiaowen chẳng ra làm sao nhưng kết quả quan trọng hơn quá trình.
“Tốt lắm, con trai, con nhất định học nội hàm cho tử tế, khi nào về trổ tài với mami nhé”. Ly Tâm phát huy tinh thần từ bi của người mẹ.
Tề Thiên Vũ gật đầu, vung tay băm băm chặt chặt cà chua và dưa chuột một hồi. Cậu bé đột nhiên cất giọng nghiêm chỉnh: “Mami, sao con chẳng bao giờ nhìn thấy nội hàm của mami, mami không có nội hàm à?”
Ly Tâm cảm thấy lửa bốc lên đầu, nếu sớm biết Tề Thiên Vũ dám chê cô thì cô chẳng thèm động viên con trai. Cô là người không có nội hàm sao? Bắt gặp ánh mắt thương hại của Tề Thiên Vũ, khóe miệng Ly Tâm bắt đầu giật giật.
“Có điều, Tiểu Vũ cũng chẳng thấy daddy có nội hàm gì cả. Hai người đáng thương thật”.
Ly Tâm liền bị Tề Thiên Vũ đánh bại, cô nở nụ cười miễn cưỡng: “Con hãy tự lo cho bản thân đi”.
Thấy Ly Tâm nổi giận, Tề Thiên Vũ lắc đầu: “Mami không có nội hàm nên mới hay cáu giận, vẫn là Tiểu Vũ phong độ hơn”.
“Đồ khốn, con mau…”. Ly Tâm còn chưa kịp bộc phát cơn giận dữ, Tề Thiên Vũ đã cắt đứt liên lạc, để một mình Ly Tâm đối diện với màn hình tối đen.
“Em làm sao thế?” Một lát sau Tề Mặc đi vào, hắn cất giọng trầm trầm khi thấy Ly Tâm mặt mũi hằm hằm ngồi trên ghế sofa.
Ly Tâm ngẩng đầu nhìn Tề Mặc vài giây, sau đó cô đứng bật dậy kéo tay hắn đi ra ngoài. Tề Mặc cau mày hỏi: “Em muốn làm gì hả?”
“Vì nội hàm của chúng ta”. Ly Tâm thốt ra mấy từ bằng một giọng vô cùng dứt khoát.
--------------------------
Ở trong siêu thị, Tề Mặc mặt sắt đen sì đẩy xe hàng, Ly Tâm chăm chú nghiên cứu đồ ở trên giá, xem thứ nào ăn được thứ nào không, rồi cô vơ hết những thứ cô cho là ăn được vào xe chở hàng.
Từ người Tề Mặc tỏa ra một luồng sát khí, khiến bầu không khí xung quanh xuống đến không độ, không một người nào dám tiến lại gần hắn trong phạm vi năm mét.
“Đủ chưa?” Tề Mặc cất giọng lạnh lùng. Nghe câu nói của Tề Mặc, Ly Tâm biết hắn lúc này đã đến ranh giới của cơn thịnh nộ. Bắt một người có thân phận đặc biệt như Tề Mặc đến siêu thị mua thức ăn quả là làm khó cho hắn, nhưng bố mẹ chẳng phải nên làm tấm gương cho con cái hay sao? Đánh chết Ly Tâm cũng không thừa nhận vợ chồng cô không có nội hàm như lời của Tề Thiên Vũ. Chỉ là việc nấu ăn, ai mà chẳng biết? Cô sẽ nấu ăn cho con trai cô trắng mắt ra.
“Chưa đủ, chúng ta đi một vòng nữa”. Ly Tâm chăm chú xem xét thứ ở trong tay, cô không hề bận tâm đến thái độ của Tề Mặc. Mấy năm nay Tề Mặc đối xử rất tốt với cô, Ly Tâm biết những chuyện nhỏ như thế này Tề Mặc dù không thích nhưng chắc chắn hắn sẽ làm theo ý cô.
Ly Tâm cố gắng hồi tưởng những món cô hay ăn cần dùng nguyên liệu gì, cô còn lôi cả sách dạy nấu ăn, chọn thực phẩm theo sách hướng dẫn. Trong khi đó Tề Mặc phụ trách phát khí lạnh, để không ai dám tiến lại gần, không ai dám cản đường cô, để cô dễ dàng chọn đồ hơn.
“Hai hào gừng, Tề Mặc, lấy gừng”. Ly Tâm vừa cúi đầu xem xét quyển sách dạy nấu các món ăn Trung Quốc vừa chỉ đạo Tề Mặc.
Tề Mặc nào có biết gừng là thứ gì, hắn đưa mắt về phía một người trông có vẻ là nhân viên siêu thị và cất giọng lạnh lùng: “Hai hào gừng”.
Người nhân viên không thể chịu nổi sát khí từ Tề Mặc, hai chân mềm nhũn, miệng lắp bắp: “Gừng…gừng…không bán…hai hào…”.
“Nhanh lên!”. Thấy Ly Tâm nhanh chóng bỏ đi chỗ khác, Tề Mặc gầm lên một tiếng. Nhân viên siêu thị hoảng sợ vơ vội thứ trông có vẻ giống gừng ở bên cạnh anh ta và bẻ một miếng nhỏ đưa cho Tề Mặc.
“Một lạng dưa chuột”.
Một phần tư quả dưa chuột bị bẻ gãy.
“Hai cọng hành”.
Hai cọng hành được vặt ra bỏ vào xe hàng của Tề Mặc, mớ hành còn lại bị ném xuống đất.
“Nửa cân thịt lợn”.
Trên quầy thịt, người nhân viên căng thẳng cầm dao cắt một miếng theo đúng yêu cầu.
“Một ly rượu vang nhỏ”.
Tách, một chai rượu vang nhanh chóng được khui ra và đổ vào một chiếc ly nhỏ.
“Bốn lòng trắng trứng gà”.
Chát, bốn quả trứng gà bị đập vỡ, bỏ hết lòng đỏ, lòng trắng được bỏ vào một cái ly rồi xếp vào xe hàng của Tề Mặc.
“Nửa quả cà chua”.
Nhân viên siêu thị vung dao nhanh như tia chớp, chỉ một loáng nửa quả cà chua đã nằm trong xe hàng.
“Một ít mì chính”.
Gói mì chính lại được bóc ra…
Các bà nội trợ gia đình chưa bao giờ gặp cảnh mua bán kinh dị như thế này, đồng thời họ cũng chưa từng gặp người nào đi siêu thị với một bộ mặt sát khí đằng đằng. Họ đều trốn vào một góc lặng lẽ theo dõi cảnh tượng mua bán có một không hai.
Sau khi mua xong mọi nguyên liệu theo thực đơn trong sách, Ly Tâm thở phào một hơi, cô quay đầu nhìn Tề Mặc: “Đợi khi nào về em sẽ trổ tài, để anh…những thứ này là gì vậy?” Cô đột nhiên cất cao giọng đầy kinh ngạc.
“Đây…đây…chẳng phải là thứ phu nhân cần?” Nhân viên siêu thị vô cùng hoảng hốt.
Ly Tâm nhìn vào xe hàng, rau cỏ bị cắt đầu cắt đuôi trông chẳng ra làm sao. Cô nhớ cô không mua ly rượu, nhưng bây giờ trong xe có rất nhiều ly rượu chứa nào là dấm, nào là rượu vang, dầu ăn, xì dầu…Ngoài ra còn có lòng trắng trứng gà, miếng thịt lợn, thịt bò…Ly Tâm toát mồ hôi lạnh, đây là những thứ cô muốn mua? Trông khó coi quá!
“Thanh toán tiền”. Tuy rất khó coi nhưng cô mua theo sách chỉ dẫn chắc không sai.
“Tất cả…tất cả…mười bảy ngàn bốn trăm đô la Mỹ”. Ông chủ siêu thị lắp bắp.
“Đắt thế, các anh định chặt chém à, số đồ ăn này đâu có nhiều tiền như vậy?” Mặc dù Ly Tâm chưa đi siêu thị mua đồ bao giờ nhưng cô đã từng ăn, mấy món này ở nhà hàng cộng lại cũng chỉ vài trăm đô la Mỹ, vậy mà tiền mua nguyên liệu lên đến mười mấy ngàn? Ông chủ siêu thị muốn chết hay sao mà dám bắt chẹt Tề Mặc.
“Chuyện này…chuyện này…”
Dưới ánh mắt lạnh lẽo chết chóc của Tề Mặc, ông chủ siêu thị đành phải tính giá tiền hợp ý Ly Tâm nhất. Nhìn Tề Mặc và Ly Tâm thậm chí không trả lại xe hàng mà đẩy lên chiếc Cadillac sang trọng đậu ở cửa siêu thị, ông chủ siêu thị suýt lên cơn nhồi máu cơ tim.
Rượu vang từ năm 83, rượu trắng của Nhật Bản, rượu Mao Đài Trung Quốc, mỗi chai khui ra chỉ rót một ly; mấy chục cân cua bể chỉ lấy mỗi càng, ngỗng nhập khẩu từ nước Pháp chỉ lấy hai lạng gan…Tuy Ly Tâm cho rằng cô mua mỗi thứ một ít nên chỉ cần thanh toán từng đó tiền, nhưng phần còn lại ông chủ siêu thị có thể bán cho ai?
Xe cấp cứu, ông chủ siêu thị đã bất tỉnh nhân sự.
--------------------------
Về đến nhà, Ly Tâm xắn tay áo đòi đích thân xuống bếp. Cô nhất định kéo Tề Mặc phụ giúp cô. Tề Mặc bị Ly Tâm quấy rầy, quấy rầy lại quấy rầy. Cuối cùng hắn không chống đỡ nổi sự mè nheo của Ly Tâm, lần đầu tiên trong đời bước vào một nơi gọi là nhà bếp.
Những thứ Ly Tâm và Tề Mặc mua về được các đầu bếp đem cả vào nhà bếp. Phong Vân William và Lập Hộ đứng ngoài cửa quan sát, Phong Vân William hỏi nhỏ: “Mấy thứ này lượm từ bãi rác nào vậy?”
Lập Hộ lắc đầu: “Tôi không biết, nhưng theo tin tức tôi nhận được, những thứ này mua ở siêu thị”.
“Mua ư?” Hoàng Ưng vừa đi đến cất giọng ngạc nhiên: “Có kẻ dám lừa lão đại bán cho lão đại đồ phế phẩm sao?”
Hồng Ưng đột nhiên xuất hiện mỉm cười: “Không phải họ lừa lão đại mà lão đại ra oai, cứ nhất quyết mua đồ phế phẩm còn không chịu trả đủ tiền”. Tin tức ở Tề Gia vô cùng nhanh nhạy, Tề Mặc và Ly Tâm vừa ra khỏi cửa, đám Hồng Ưng đã biết rõ nội tình.
Hắc Ưng nãy giờ đứng tựa vào bờ tường cất giọng lạnh lùng: “Mất mặt quá!”
Bạch Ưng ở bên cạnh gật đầu: “Đúng vậy”. Chuyện vừa xảy ra đúng là mất hết thể diện của Tề Gia, may mà Hồng Ưng làm việc gọn gàng, lập tức giải quyết hậu sự. Nếu để vụ này đồn ra bên ngoài, bọn họ mỗi khi ra ngoài chắc phải đeo mo vào mặt mất.
Trong nhà bếp, Ly Tâm một tay cầm sách dạy nấu ăn một tay cầm xèng xào nấu chỉ huy Tề Mặc: “Chúng ta phải rửa cá, cắt lát rồi bỏ vào chảo rán vàng. Tề Mặc, mau rửa cá cắt lát cho em”.
Tề Mặc tối sầm mặt, đưa mắt nhìn đám đầu bếp đứng cách đó không xa. Một người đầu bếp tìm con cá còn sống đưa cho Tề Mặc. Bọn họ không dám ho he, chủ mẫu nói chủ mẫu và lão đại tự tay nấu nướng, ai dám làm phiền sẽ phạt nặng.
Tề Mặc cau mày ném con cá vào bồn nước. Để con cá bơi một lúc, hắn trực tiếp túm lên. Tề Mặc không biết thế nào là cắt lát, hắn cũng chẳng thèm nhiều lời với Ly Tâm, chỉ cất giọng trầm trầm: “Xong rồi!”
Ở bên này, chảo dầu nóng của Ly Tâm bắt đầu bốc khói, cô gật đầu: “Bỏ vào chảo”.
Tề Mặc vẩy tay, con cá hồng bay thẳng vào chảo dầu. Đám đầu bếp trốn bên cạnh cửa mặt biến sắc hét lớn: “Sẽ nổ đấy”. Nếu sử dụng từ chuyên ngành của nhà bếp, Tề Mặc và Ly Tâm chắc sẽ không biết. Bọn họ dùng từ “nổ”, hai người nhất định sẽ lĩnh ngộ.
Lập Hộ đứng bên ngoài than thầm: “Hỏng rồi”.
Tuy nhiên Tề Mặc phản ứng rất nhanh, hắn vừa né sang một bên vừa giơ tay túm Ly Tâm lôi ra đằng sau. Ly Tâm không đề phòng nên bị Tề Mặc kéo lùi về phía sau vài bước. Khi định thần trở lại, cô thấy con cá hồng còn sống giãy giụa và nhảy tưng tưng trong chảo dầu nóng ở trước mặt, dầu bắn tung tóe khắp nơi.
Ly Tâm nhíu mày nói: “Giỏi lắm”. Sau đó cô lại cúi đầu xem sách, sách hướng dẫn sau khi rán xong đổ nước vào om. Thế là Ly Tâm múc một muôi nước, không hề nghĩ ngợi đổ thẳng vào chảo. Chảo dầu bùm một tiếng, khói bốc mù mịt, Ly Tâm liền cầm vung chảo đậy vào và giữ chặt.
“Xong, tiếp tục món thứ hai...Tề Mặc…”.
Đám đầu bếp đứng ngoài cửa thực lòng muốn chết cho xong. Con cá vẫn chưa rán chín, thậm chí nước còn chưa sôi, ruột gan vẫn nằm trong bụng cá, vậy mà chủ mẫu của bọn họ tuyên bố đã xong. Món này mà được dọn ra không biết mùi vị sẽ thế nào? Người đầu bếp phụ trách món ăn Trung Quốc của Ly Tâm run lẩy bẩy khi chứng kiến cảnh tượng trong nhà bếp, đây là lần đầu tiên trong đời ông ta chứng kiến cảnh nấu ăn khủng khiếp như vậy.
Hoàng Ưng sờ trán nói nhỏ: “Món đó có thể ăn không?”
“Chắc chắn không nuốt nổi”. Bạch Ưng trả lời bằng một giọng thành khẩn.
Phong Vân William hừ một tiếng lạnh lùng: “Ai muốn chết thì mời thưởng thức”. Lập Hộ gật đầu đồng tình.
“Càng cua hấp…hấp…hấp là thế nào nhỉ?” Ly Tâm không hiểu đọc đi đọc lại sách hướng dẫn. Đúng rồi, bỏ nước vào hấp, quá đơn giản, món này không cần Tề Mặc động thủ. Ly Tâm liền ném đống càng cua vào nồi rồi đổ một gáo nước lớn, món thứ hai coi như xong.
“Thịt cừu non…”.
Tay cầm một con cừu non to bằng mặt bàn nhỏ, Tề Mặc đưa mắt nhìn lò nướng lớn nhất trong nhà bếp. Hắn không ngại ngần bỏ thẳng con cừu vào lò nướng, đóng cửa rồi tung nắm đấm khởi động hết các phím trên lò nướng.
“Trời ơi, trời ơi, sẽ bị nổ đó”. Các đầu bếp hốt hoảng la lên.
Tiếp theo là món ngan nướng mật ong hạt dẻ. Tề Mặc không thèm nhìn lập tức nhét đồ ăn vào lò nướng và chỉnh nhiệt độ tới mức cao nhất.
“Trời ơi, con dao vẫn nằm trên đĩa ngan kìa”
“Có nước, có nước, nước sẽ làm máy móc ngừng hoạt động”.
“Tương gan ngỗng của tôi, cả thế giới mỗi ngày chỉ có thể sản xuất một trăm kg, không phải bôi loạn lên như vậy, khụ khụ…”.
Phập, Tề Mặc vung mạnh con dao, cái thớt bị chặt làm đôi, lưỡi dao chạm phải bàn bếp cứng liền bị mẻ. Tề Mặc hơi cau mày rồi thuận tay ném con dao vào thùng rác.
“Ôi, con dao quý hoàng gia Anh Quốc của tôi, nó đã theo tôi cả đời…”
Lúc này trong nhà bếp chỉ có tiếng máy móc thiết bị vận hành, tiếng dao rựa chan chán và tiếng kêu rên của các đầu bếp.
Ở bên ngoài, người của Tề Gia đã tụ tập hết về đây. Tề Mặc nấu ăn là một kỳ quan có một không hai trên đời. Dù vị trí tốt đã bị đám Hồng Ưng và Phong Vân William chiếm mất, bọn họ không nhìn thấy nhìn gì cả nhưng được tiếp cận ở cự ly gần cũng xứng đáng là một kỷ niệm khó quên trong đời. Vì vậy khu vực xung quanh nhà bếp chỉ một loáng đã chật ních người.
Ở cửa nhà bếp, Hồng Ưng và Hắc Ưng đưa mắt nhìn nhau, Hắc Ưng lễ phép gõ hai tiếng lên cửa kính rồi cất giọng cung kính: “Lão đại, Hắc Ưng có việc cần bẩm báo”.
Tề Mặc nghe nói vậy lập tức quay người bước đi. Đúng là chỉ Ly Tâm mới nghĩ ra chuyện xuống bếp nấu ăn, còn bắt hắn trợ giúp. Cô không cần thể diện hắn cũng cần, ban đầu hắn vốn định nhẫn nhịn cho qua nhưng đến lúc này hắn không thể chịu đựng hơn.
“Chị ơi, Tiểu Vũ gọi điện thoại”. Phong Vân William cũng phối hợp hét lên thông báo.
Ly Tâm liền bỏ những thứ ở trên tay đi theo Tề Mặc ra ngoài. Nhưng hai người mới tới cửa bếp, đằng sau có tiếng nổ cực lớn và một luồng khí nóng cuộn đến. Tề Mặc phản ứng nhanh né sang một bên và quay đầu nhìn, lò nướng đang bị nổ tung.
Tề Mặc đen mặt, hắn lập tức túm cổ áo Ly Tâm đi nhanh ra ngoài. Ly Tâm trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng trong nhà bếp và đám đầu bếp mặt nhăn mày nhó ở trước cửa. Không phải đấy chứ, lần đầu tiên cô xuống bếp không ngờ lại đốt cả nhà bếp, nhưng cô có làm gì đâu?
“Tề Mặc, là anh làm nổ nhà bếp”. Ly Tâm không quên các món vừa rồi đều do Tề Mặc thao tác.
“Em câm miệng ngay”. Tề Mặc gầm lên với Ly Tâm.
“Nội hàm của em…”
“Cuốn xéo…” Đám người ở bên ngoài nhà bếp giật mình hoảng hốt khi nghe tiếng thét của Tề Mặc.
Đám Hồng Ưng và Phong Vân William đều lắc đầu. Xem ra bất cứ ai cũng có sở trường và sở đoản, Tề Mặc và Ly Tâm tuy đứng trên đỉnh cao của thế giới nhưng trong lĩnh vực nấu nướng, họ vô cùng ngốc nghếch.
Tề Mặc bị mất hết thể diện, từ đó trở đi hắn không cho phép Ly Tâm mon men đến khu vực nhà bếp trong bán kính nửa mét, thậm chí cô không được phép nhắc đến từ “nấu nướng” trước mặt hắn, Ly Tâm phản kháng vô hiệu. Ngoài ra dưới "thủ đoạn tàn khốc" của Tề Mặc, Ly Tâm buộc phải thừa nhận, cả cuộc đời cô cũng đừng mơ có nội hàm về phương diện này.