Vậy là đại hội Dương Đao Lập Uy tại Thiên Thiết Thành đã chính thức diễn ra, thắng giả đắc đao kẻ thắng sau cũng sẽ được phép ngự đao nên anh hùng thiên hạ có mặt ai cũng cảm thấy nôn nóng muốn thử.
Trong số quần hùng có mặt đã có một bóng đen phi thẳng một mạch đến Đao Đài, chân người này di chuyển mà không chạm đất, thoắt cái đã tiếp cận bệ đao thân thủ liễu đắc toan đưa tay chấp đao.
Vậy là đại hội đoạt đao đã khai mạc diễn ra, các anh hùng hào kiệt sẽ cùng nhau tranh phong đoạt bảo. Dùng bản lĩnh chân tài thực học để đoạt bảo đao về cho mình. Hứa hẹn sẽ là một trận long tranh hổ đấu khốc liệt.
Để xem cường đao sẽ rơi vào tay ai, là phúc hay là họa xin mời các huynh đệ đón xem tiếp để biết điều đó.
Sự thay đổi số phận của con người, ngoài do tài năng và nghị lực vươn lên ra, còn không thể thiếu yếu tố may mắn. Đời người vận may đến không nhiều, nếu không biết nắm bắt đúng lúc thì không thể tạo nên đột phá được
Cũng vì muốn thay đổi cuộc đời mình mà nhiều người có mặt ở Thiên Thiết Thành hôm nay. Ai cũng muốn thử xem mình có may mắn với bảo đao hay không. Đáng tiếc sự thật thường phũ phàng so với trí tưởng tượng của mỗi người.
Thứ gì càng có giá trị thì có được nó càng không phải là chuyện dễ dàng. Cái gì cũng có giá của nó nên muốn sở hữu thì phải đánh đổi bằng xương máu. Đôi khi cả tính mạng của bản thân.
Thiết Dũng đã nói Thiên Mệnh Đao sắc bén vô cùng, thật khó khăn để nhấc được nó lên. Cố gắng miễn cưỡng chấp đao không may sẽ bị phế cả hai bàn tay. Được thông báo trước nhưng nhiều người vẫn không tin.
Thiên Mệnh lúc này được ánh nhật quang chiếu rọi vào, làm toàn thân rực sáng lung linh huyền ảo. Vẻ đẹp binh khí khác hoàn toàn với những cái đẹp khác trong cuộc sống, nó thôi thúc những người đang chiêm ngưỡng một ham muốn sở hữu.
Lòng tham hay sự ngưỡng mộ hoặc chỉ là tính tò mò, những phụ diện tình cảm đó của con người. Khi đối diện với tà binh này đều bị khêu gợi lên đỉnh điểm. Có thể nói đao này có khả năng chi phối nhân tâm con người, thôi thúc họ tiến lên đoạt lấy nó.
Sau một hồi do dự thì quần hùng đã có người không chịu nổi hấp lực vô hình của Thiên Mệnh đao. Cam tâm mạo hiểm thử vận may một lần.
– Đao này phải là của ta!
Một bóng đen phi thẳng một mạch đến Đao Đài, thân pháp người này nhanh nhẹn vô cùng chắc chắn là cao thủ. Y chân vừa chạm đất toan đưa tay chấp đao.
Đúng lúc sắp đắc thủ thì một cước cực mạnh sút thẳng vào tay kẻ đó, lực đạo phát ra khá mạnh hất y ngược ra sau.
“Bốp”
– Khốn kiếp! Kẻ nào dám ngăn cản Cự Đao Môn ta.
Thì ra người xông lên đoạt bảo đao đầu tiên là Triệu Sơn Hà môn chủ Cự Đao Môn từng cùng đường với Huyền Từ đại sư. Cự Đao Môn chủ bị trúng một cước hất hắn lộn một vòng trên không, hạ bàn vừa chạm đất đã nổi nóng buông lời chửi mắng.
– Cự Đao Huynh sao nóng nảy vậy, đại hội có nói thắng giả đắc đao dùng bản lĩnh đoạt đao. Nếu huynh có bản lĩnh thì cứ bước qua ta đi đã.
Người vừa tung chiêu đắc thủ, nhưng không thừa thắng truy kích. Y là Trần Cao Minh bảo chủ của Thiên Đao Bảo. Người này phong thái đường hoàng, lông mày dày đậm, sống mũi nhô cao thân khoác bộ y phục màu xám.
“Thì ra là hai vị chưởng môn thuộc đao tông”.
“Cũng phải thôi tranh đao thì người dụng đao tham gia đầu tiên là đúng rồi”.
“Kia là bội đao Huyết Vũ ông ta là chưởng môn của Cự Đao Môn thì phải”.
Quần hùng phía dưới đang bàn tán chỉ chỏ về phía hai đao thủ đầu tiên thượng đài. Hai người có vẻ cũng có danh tiếng trong đao tông.
Nên đã có nhiều người nhận ra bọn họ. Ai cũng mong chờ các cao thủ dụng đao thể hiện bản lĩnh đao pháp, để anh hùng thiên hạ không uổng công đi chuyến này.
Còn hai người trên Đao Thiên Đài họ đang nghĩ gì, liệu có vì bảo đao Thiên Mệnh mà quyết một trận thư hùng:
– Thiên Đao Bảo chủ là tiểu tử ngươi sao? Chúng ta đều nằm trong Ngũ Đao Nhất Mạch, tại sao ngươi không nể mặt vậy.
Hai người tham gia đoạt đao đầu tiên hóa ra lại là chỗ quen biết của nhau. Liệu có vì quan hệ giao hảo tốt mọi khi mà nhường nhau hay không.
– Cự Đao Môn vốn đã có bội đao Huyết Vũ, thiết nghĩ lão huynh nên nhường cơ hội lần này cho tại hạ mới phải.
Đao tông gồm năm đại môn phái dùng đao hợp lại mà thành, còn gọi là Ngũ Đao Nhất Mạch.Cùng thuộc hệ phái nên Cự Đao Môn và Thiên Đao Bảo trước giờ chưa hề xảy ra xung đột.
Nhưng hôm nay mọi chuyện đã đổi khác. Thiên Mệnh là chí tôn bảo đao, người có nó sẽ là Đao Trung Chi Vương.
Cơ hội chỉ có một nên không thể để rơi vào tay người khác. Danh vọng địa vị là thứ cả đời con người ta theo đuổi, tình đồng môn, tình huynh đệ vào lúc này đã không còn quan trọng nữa.
Muốn đạt mục tiêu thì phải dốc hết sức đánh bại đối phương, cả hai chưởng môn đã nhanh tróng đưa ra quyết định cuối cùng.
- Tiểu tử ngươi lên làm bảo chủ chưa lâu, những việc lớn như thế này ta khuyên ngươi không nên can dự vào. Còn muốn lấy đao thì hãy thi triển bản lĩnh của ngươi ra đi.
- Được! Đã vậy bổn bảo chủ không khách sáo nữa, tiếp chiêu.
Cái tên Cự Đao Môn không phải tự dưng mà có, lý do là vì môn phái này sở trường dùng đao to và nặng. Cự Đao môn chủ rút cự đao Huyết Vũ trên lưng vừa to vừa bá, một tiếng binh khí cất lên.
Huyết Vũ xuất bao không hổ danh là trấn môn chi đao ánh vàng sáng chói, nước thép long lanh. Ông ta hung hãn lao đến tung kình chiêu nhằm tiên hạ thủ vi cường chiếm lấy tiện nghi. Thiên Đao Bảo Chủ không hề chau mày, đao cũng xuất bao lạnh lùng xông tới.
Hai người ai cũng có mưu đồ riêng nên đã bỏ quả quan hệ giao hảo trước đây, lao vào nhau quyết phân cao thấp.
Địa vị giang hồ trong con mắt người võ lâm luôn có vị trí rất lớn, dương danh lập vạn là lý tưởng tối cao mà hiệp khách nào khi xuất sư cũng hướng tới. Đôi khi chỉ là hư danh nhưng có được nó không hề dễ dàng. Giống như hai vị chưởng môn này họ đang đổ máu để đánh đổi điều đó.
Nhưng tham vọng xưng bá ở đây hôm nay, không phải chỉ có riêng hai người bọn họ. Còn nhiều kẻ khác nữa cũng đang lăm le dòm ngó Thiên Mệnh đao.
– Hai vị hãy khoan còn có ta nữa.
Sau tiếng nói một vật gì đó rất to lớn phi tới, bóng đen từ trên cao ập xuống cắt ngang giữa hai người. Trước mắt mọi người là một thanh đao vô cùng to lớn nặng nề, thân dài sáu tấc, nặng tựa hơn trăm cân, gấp đôi thanh Huyết Vũ của Cự Đao Môn chủ.
Chỉ có điều thanh đao tuy lớn, xong sứt mẻ nhiều chỗ, trông rất xấu xí và mất thẩm mỹ vô cùng.
Chủ nhân của thanh đao to lớn ắt hẳn phải là người có sức vóc phi thường. Quả nhiên đúng như vậy người ném đao vừa rồi thân hình cao lớn, mặt mũi nhìn rất băm trợn, tai to mặt vuông phát ra cái nhìn hung tợn.
Y từ dưới đài bước lên rất bệ vệ, lực lưỡng toàn thân mập mạp, từng thớ thịt trên người rung lên đúng là tướng mạo của một tên phì lủ. Mỗi bước chân dẫm xuống nghe tiếng “bịch bịch” phát ra, đủ thấy y to con đến nhường nào.
Người này là Phá Thiên Cân Hải Đại Lượng là chưởng môn của Quải Đao Môn, nổi tiếng có sức lực kinh người, vạn người không địch nổi.
– Hải Đại Lượng ngươi muốn gì ?
Nhị vị chưởng môn của Cự Đao Môn và Thiên Đao Bảo thuộc Ngũ Đao Nhất Mạch, có tiếng tăm nhất nhì trong Đao Tông. Quải Đao Môn chỉ là môn phái nhỏ, xét về địa vị giang hồ thì hoàn toàn không có tư cách ngang hàng với hai danh phái kia. Chính thế nên khi thấy Hải Đại Lượng hai người kia nhìn y với con mắt khinh miệt.
– Hà! Có câu nghệ cao thì gan lớn muốn bảo đao thì mới đến đây chứ còn muốn gì nữa.
Tuy tiếng tăm vai vế bang hội không bằng nhưng Hải Đại Lượng quyết chẳng chịu lép vế, lấy thực lực tranh đao ai cũng được phép tham gia. Hắn không việc gì phải lo sợ hết.
Bị khẩu chiến hạ phong, Thiên Đao Bảo Chủ nộ khí xung thiên, tức giận muốn xuất chiêu tấn công chưởng môn của Quải Đao Môn.
– Khốn kiếp! Cự Đao huynh hãy đứng sang một bên để ta thu thập tên hỗn láo này.
Thiên Đao Bảo Chủ vốn tính cương trực nên khi bị một kẻ vai vế thấp hơn mình sỉ nhục, y đã không thể kìm nén được sự giận dữ, muốn tự tay trừng trị tên láo toét này.
Còn Cự Đao Môn chủ lại là kẻ mưu mô ranh mãnh hơn, hắn nghĩ rằng cứ để cho Thiên Bảo đánh với Hại Đại Lượng. Bên nào thắng cũng phải dốc toàn lực triệt hạ đối phương, đến khi đó hắn sẽ là ngư ông thủ lợi.
– Được! Thiên Bảo hãy thay mặt Ngũ Đao Nhất Mạch chúng ta dạy dỗ tên xấc xược này.