Đao Trung Chi Vương

Chương 19: Chương 19: Chương 19: Vô Địch Cuồng Đao




Giang hồ đầy rẫy các loại người khác nhau, có người muốn an phận thủ thường sống cuộc đời bình đạm, nhưng có người lại thích được thiên hạ chú ý tới.

Hôm nay tại đại hội Dương Đao lập uy tại Thần Thiết Môn. Trước mặt anh hùng thiên hạ. Hắn lại lên giọng phách lối, hay thật sự y có bản lĩnh để đoạt đao.

Sự việc bất ngờ trên đời không có thiếu có lẽ vậy nên trong đại hội hôm nay người giang hồ cũng đang trông chờ một cái gì đó bất ngờ cũng nên.

Chính vì thế, mà anh hùng thiên hạ mới dừng bước. Chờ đợi xem Hạo Thiên, một tên mổ heo có thể làm nên trò trống gì. Thấy rằng mình đã lôi kéo được quần hùng ở lại, y có vẻ đắc ý:

- Chỉ là một thanh đao thôi, thì có gì ghê gớm cơ chứ! Các chư vị anh hùng hãy chống mắt lên mà xem. Một mình Hạo Thiên ta đoạt đao đây.

Dứt lời y khệnh khạng bước lên Thiên Đao Đài, trước con mắt hoài nghi của quần hùng.

Khi đã đứng khá gần thanh đao, y dừng lại đảo mắt nhìn quần hùng với vẻ khinh mạn toan đưa tay chấp đao.

Nhưng trên đời điều bất ngờ thật sự phải là điều bất ngờ sau cùng. Đúnglúc Hạo Thiên tay chưa chạm vào cán đao thì một âm thanh vang dội, như chuông chùa lúc hoàng hôn phát ra:

- Thanh đao này là của ta. Cấm kẻ nào được phép động vào!

Khí phách con người là qua lời nói, còn bá tâm cuồng ngạo của cường giả là phải qua tiếng quát.

Tiếng quát là gì?

Là một âm sắc cực mạnh phát ra từ cơ sở của tiếng nói, nhưng qua khí độ mãnh âm mà trở thành một thứ tiếng chỉ có kẻ mạnh mới phát ra được.

Thứ âm thanh này được coi là cách phát âm quyền lực của kẻ trên với kẻ dưới. Vừa là sự sai bảo vừa là một mệnh lệnh bắt buộc kẻ khác phải tuôn theo. Nếu to gan trống lại sẽ nhận phải một kết cục thê thảm.

Tiếng quát như sấm nổ ngang trời, khiến cho quần hùng có mặt cũng không khỏi giật mình thất kinh. Ngay đến Thiết Dũng cũng không khỏi có cảm giác hoang mang cực độ.

Ông nhìn xuống mặt bàn, tách trà trước mặt trông thấy xuất hiện những đợt sóng nhỏ lăn tăn nơi miệng chén. Đủ thấy mãnh âm từ tiếng quát của người nào đó thật kinh tâm động phách, hung dị đến nhường nào.

Âm thanh vang dội, bá đạo vừa rồi phát ra từ phía chân núi, ánh mắt quần hùng đổ dồn về phía cổng vào của Thiên Thiết Thành. Tất cả mọi người, ai cũng muốn biết người vừa quát lớn đó là thánh nhân phương nào.

Phía dưới chân núi phát hiện một luồng bá khí rất cường liệt, đang di chuyển lên núi. Khí thế của người này tỏa ra xung quanh, khiến chim chóc muông thú phải sợ hãi, nháo nhào tìm nơi chạy trốn.

Tiếng nói cất ra nhưng người vẫn cách xa đến cả dặm. Đó là thuật thiên lý truyền âm cực kỳ phức tạp, đòi hỏi người sử dụng phải có nội công vô cùng thâm hậu.

Tiếng quát ghê gớm đó, đã lấn át hết sạch sự chú ý của quần hùng về phía Hạo Thiên. Mắt thấy mọi người bị lôi kéo bởi một thứ âm thanh quái đản, Hạo Thiên tỏ vẻ không hài lòng y bèn hét lớn:

Thanh đao này do ta tới trước. Nó nhất định phải thuộc về Hạo Thiên ta.

Dứt lời y xông tới toan cầm đao, muốn nhanh chóng đoạt lấy. Quần hùng thấy tiếng hét sau lưng, ai cũng quay lại nhìn về Thiên Đao Đài.

Trong lúc anh hùng võ lâm quay đầu nhìn lại, thì một bóng đen cũng thừa hư mà nhập nhanh như bóng ma lướt qua mọi người.

Bóng đen đó phi thẳng về Thiên Đao Đài với tốc độ mắt thường khó có thể trông thấy được. Người này thân thủ nhanh như ánh chớp, thoát cái đã xuất hiện phía sau lưng Hạo Thiên.

Thân pháp phiêu hốt vô định, thủ pháp khoái tuyệt cực kỳ nhanh lẹ, nhanh đến mức quỷ khóc thần sầu. Một bàn tay cứng như sắt thép vươn ra, nắm chặt cánh tay của Hạo Thiên, làm y còn chưa kịp động vào chuôi đao sự việc diễn ra quá nhanh đến y cũng không thể nào ngờ.

Khốn kiếp! Là kẻ nào dám ngăn cản ta.

Lợi trảo bị nắm chặt, Hạo Thiên vừa kinh lại vừa phẫn nộ lập tức quay lại. Chỉ thấy sau lưng mình là một người, mà cảm giác chưa chắc đã phải người.

Chỉ thấy một bóng đen cao lớn sừng sững, toàn thân phát ra một luồng hàn khí lãnh khốc. Hai ánh mắt hé lộ tinh quang, như hai vì sao trên trời. Ánh mắt ấy phát ra sự bá tuyệt như trấn nhiếp ánh nhìn của người khác làm cho Hạo Thiên như chết đứng tại chỗ không thể nào di chuyển được dù chỉ nửa phân.

Bóng của người đó to lớn đến nỗi chùm kín cả người của Hạo Thiên. Làm ánh nắng không chiếu nổi xuống khuôn mặt của hắn.

Cảm thấy vừa kinh lại vừa sợ, chưởng trái lại bị người kia nắm chặt Hạo Thiên liền cảm thấy kinh hãi nhưng phản ứng của một sát thủ lão luyện giang hồ đã đánh thức tiềm lực phản kháng trong con người hắn. Hạo Thiên liền tung ra một cước tấn công quyết phản khách vi chủ.

Khờ! Dám tấn công ta! Trò trẻ con.

Người kia dùng tay vặn nhẹ làm chưởng trái của Hạo Thiên làm hắn đau nhói, buộc y phải thu cước lại. Cước chiêu chưa xuất đã bị đối phương chế ngự, Hạo Thiên lập tức biến chiêu nhanh như chớp. Chưởng phải rút thanh đoản đao ngay dưới thắt lưng, thi triển Khoái Đao Tuyệt Nghệ chứ danh của y.

Một chiêu Khoái tuyệt hồi đao xuất ra, từ một góc cực hiểm đâm thẳng vào sau gáy người kia. Xuất thủ hiểm ác đúng là không phải chỉ có hư danh, Hạo Thiên thực sực cũng có chút nghề.

Tuy khoái đao của tên Hạo Thiên xuất ra cực nhanh và hiểm hóc, nhưng xem ra không làm khó được cao thủ thần bí kia:

Khờ! Định ám toán ta sao? Chuyện nhỏ!

Người kia liền thổ kình bóp chặt chưởng trái của Hạo Thiên làm bàn tay hắn đau đớn như từng khớp xương ngón tay muốn vỡ nát. Sau đó quái nhân vận kình ném mạnh hắn sang góc trái của Thiên Đao Đài như ném một bao cát.

Chấn lực cường mãnh làm Hạo Thiên văng đi khá xa. Y cảm thấy nội lực bá đạo quá, văng liền tám trượng vẫn không hết đà lao đi. Hắn cũng là kẻ ứng biến nhanh nhạy liền xoay người cắm thanh đoản đao xuống nền gạch. Nhằm giảm đi xung lực của kình chiêu để giữ vững thân hình.

Đao đã cắm xuống đất, nhưng chỉ làm giảm bớt phần nào xung lực so với lúc đầu. Mặt đất bị khoét sâu thành một vết dài, cho đến khi lưng của y chạm vào vách tường phía sau xung thế mới dừng lại.

Thật không thể ngờ Hạo Thiên sát thủ tiếng tăm như vậy. Nhưng còn chưa kịp xuất đao đã bị người ta áp chế, còn phải liên tiếp thoái lui. Điều này khiến y cảm thấy thật là một sự sỉ nhục không thể nào bỏ qua được.

Người mới tới là nhân vật như thế nào?

Với bản lĩnh như thế trên giang hồ chắc chắn phải rất tiếng tăm.

– Hắn là Vô Địch Cuồng Đao. Không ngờ hôm nay hắn cũng vì bảo đao mà tới.

Tiếng hét thất thanh vừa rồi là của Thiên Đao Bảo chủ Trần Cao Minh. Vừa rồi ông ta bị Hải Đại Lượng đánh trọng thương bất tỉnh. Sau khi được các môn hạ chăm sóc đã tỉnh lại.

Vừa mở mắt y đã cảm thấy một luồng đao khí nồng liệt ngay trước mắt. Cùng là cao thủ luyện đao nên khí của kẻ mới tới Thiên Đao Bảo chủ dễ dàng nhận ra ngay.

Giữa đại hội lần này cũng có rất nhiều cao thủ dùng đao. Mỗi người họ đều sở hữu đao khí quanh thân, tùy thuộc vào tu vị công lực, hay thời gian luyện đao mà khí phát ra từ đao khách lớn hoặc nhỏ.

Khắp đại hội có khá nhiều khí của đao phát ra, nhưng đao khí bá liệt nhất, cao lớn nhất chính là kẻ đang đứng hiên ngang trên Đao Thiên Đài kia.

Cảm giác như trùng trùng đao khí có một thanh đao cao lớn như núi vượt trội lên so vời vô vàn các thanh đao khác.

Tu vị đao khí của người này rất mạnh, giữa đại hội tập trung đao khí của Vô số đao khách. Nhưng khí lực đều không thể so sánh với người này.

Thân phát ra đao khí vô cùng mãnh liệt đã đạt cảnh giới cao nhất của đao khí đó là Bất Diệt Đao Khí.

Người này là ai mà có tu vị đao khí kinh thần hãi thánh như thế này. Qua lời của Thiên Đao Bảo Chủ thì y là Vô Địch Cuồng Đao.

Cái tên này chỉ một số người trong đao phái mới biết. Quần hùng có mặt ở đây thì trông thấy khí độ phát ra từ kẻ đó, ai cũng tự nhủ không nên động vào gã này. Bất giác các cao thủ đứng gần đao đài không hẹn nhau mà cùng lùi ra sau mấy bước, rõ thấy sức ảnh hưởng của bá khí phát ra từ quái nhân mới tới kia khủng khiếp đến cỡ nào.

Người đứng bên dưới thì nghĩ vậy còn người đứng bên trên Đao Thiên Đài có nghĩ như thế không.

Hừ! Dám xem thường khoái đao của ta ngươi sẽ phải trả giá.

Để có thể lấy lại được thể diện thì cách duy nhất là, triệt để đánh bại kẻ mới tới kia. Biết rằng kẻ này võ nghệ rất cao cường. Nhưng nếu không đánh thì mặt mũi để đi đâu.

Người trong giang hồ quan trọng nhất là thể diện, mất đi thứ này thì tôn nghiêm không còn, ra mặt sẽ không ai thèm để ý nữa. Nên bằng mọi giá trận này Thiên Hạo phải chiến.

Tâm đã quyết Thiên Hạo ngầm vận công lực lên đỉnh điểm, quyết ăn thua đủ trong chiêu này. Hai mắt hé lộ tinh quang, hai tay nắm chặt cặp khoái đao, toàn thân căng phồng lên, một chiêu vi diệu sắp được thi triển ra.

Hạo Thiên thầm nghĩ “dám xem thường ta ngươi sẽ phải trả giá “.

Hãy xem Đoạt Mệnh Sát Tinh Đao trong Khoái Đao Tuyệt Nghệ!

Hạo Thiên quay tít hai khoái đao trong tay, rồi vung tay ném mạnh chúng lên cao. Hai thanh đoản đao xoay tít trên cao, theo sự dẫn động từ bên dưới của Hạo Thiên. Song đao xoay tít như hai cánh quạt, phát ra tiếng kêu vù vù đồng thời sát khí từ ý niệm của Hạo Thiên cũng chú nhập vào sát chiêu tăng phần uy mãnh.

Đoạn Hạo Thiên khẽ kéo tay hạ thấp xuống. Hai thanh đoản đao rơi xuống nền gạch, như hai bánh xe hung sát, cường hãn phá đất lăn tới tấn công cao thủ bí ẩn kia.

Trong khi Hạo Thiên xúc thế xuất ra tuyệt chiêu lăng lệ, để tấn công cao thủ bí ẩn mới tới kia.

Không ai để ý đến một nam thanh niên, ngồi gần cuối dãy bàn thứ nhất. Dãy bàn này được kê gần Thiên Đao Đài nhất. Mục đích chính phục vụ chỗ ngồi, cho những nhân vật quan trọng và có tiếng tăm trong giới giang hồ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.