Đao Trung Chi Vương

Chương 24: Chương 24: Chương 24: Thiên Kiếm Ngự Long




Cách Thiên Thiết Thành khoảng nửa dặm về phía đông, có một ngọn núi cao vươn lên sừng sững người dân quanh vùng quen gọi ngọn núi này là Lạc Phượng Sơn.

Sở dĩ gọi là Lạc Phượng vì người ta tương truyền, Phượng Hoàng là một trong tứ đại linh thú, Long, Lân, Quy, Phụng, trong truyền thuyết. Đã từng ẩn mình ở ngọn núi này.

Trong khi nhân sĩ võ lâm đang nóng lòng tranh đoạt kỳ binh hiện thế ở Thiên Thiết Thành. Thì cách đó không xa, trên đỉnh Lạc Phượng Sơn này ngày hôm nay có sự xuất hiện của hai người lạ làm cho mây gió chốn núi non yên tĩnh nơi đây có chút xáo động.

Trên đỉnh Lạc Phượng Sơn có một nơi cao nhất, hiện lên một mỏm đá vươn cao lên trời, người ta gọi là mỏm đá Phượng Sồ.

Mỏm đá là một kỳ quan do tự nhiên tạo nên, kết cấu giống đầu phượng hoàng ngưỡng lên trời cao, hay còn gọi là phượng hoàng ngưỡng thiên.

Mỏm đá này là nơi cao nhất trên Lạc Phượng Sơn, khi mặt trời hừng đông chiếu qua mỏm đá, trông như một con phượng hoàng đang ngậm một viên ngọc sáng chói lóa trong miệng, thật là một kỳ quan tuyệt mỹ của tạo hóa.

Nhưng ngày hôm nay thì bầu trời âm u mù mịt, từng đám mây đen nặng nề trùng xuống, bên cạnh là tiếng vân vũ cuồng phong gào thét.

Thiên địa biến sắc, bạo vũ xoay vần, chỉ bởi vì ngày hôm nay thanh tà binh cường tuyệt Thiên Mệnh chính thức chọn được chủ nhân đích thực cho mình.

Những dị tượng kỳ biến liên tiếp xảy ra từ khi Đao bảo được phong ngự, ở Thiên Đao Đài trong Thiên Thiết Thành.

Người bình thường quan sát thì chỉ thấy khác lạ một chút. Còn riêng cao nhân ắt sẽ nhìn ra thiên cơ, số mệnh trọng đại của thần binh.

Trên ngọn Phượng Sồ ngày hôm nay, có xuất hiện thấp thoáng hai bóng người. Hai người này có mặt ở đây khiến mây đen tản ra, bão vũ cũng đổi chiều. Khí độ từ một người thần khí nhàn định, thân phát khí thế bất phàm, hiên ngang bất đảo vô thượng hiếm có trên đời.

Khí lực phát ra từ kỳ nhân này làm cả ngọn Phượng Sồ lóe sáng, khiến người ta từ xa nhìn lại thấy mặt trời ngày hôm nay vẫn mọc như thường ngày.

Người cao lớn mặc bộ y phục màu trắng, tuổi trạc tứ tuần, râu trắng dài chấm ngực, vầng trán nhô cao, khuôn mặt cân đối, lông mày sắc sảo, ánh mắt lóe tinh quang tận hiện phong phạm của một nhất đại tôn sư.

Qua tướng mạo uy nghi, khẳng định đây là một con người hiểu sâu biết rộng, anh minh thần trí, phong thái đạo mạo, vẻ mặt rất tiên phong đạo cốt. Da dẻ hồng hào, có thể thấy qua dung mạo lẫn phong thái, người này có oai tướng của một thần nhân đứng đầu một phái, hùng cứ một phương.

Bên cạnh người đạo mạo là một bóng dáng nhỏ nhắn hơn, chính xác là một thiếu niên khoảng mười tuổi. Thiếu niên ăn mặc gọn gàng, khoác trên mình bộ y phục thẫm màu tro lạnh. Đang đứng khoanh tay trước ngực, đưa ánh mắt về phía Thiên Thiết Thành phía xa.

Thiếu niên tuổi còn nhỏ, nhưng ánh mắt sắc lạnh, thâm sâu khó đoán, khuôn mặt khôi ngô trắng ngọc, nhưng trên gương mặt đứa trẻ không có một nét ngây thơ hồn nhiên nào. Thay vào đó mặt lạnh như băng không một tia biểu cảm chỉ thấy nét quyết tuyệt cao ngạo hiện ra trong tròng mắt cậu ta, sống mũi nhô cao, khuôn trang thanh tú đầy đặn.

Dáng đứng vững của thiếu niên chắc tựa thái sơn, vững chãi, cương nghị. Tuổi còn nhỏ mà hung tướng khác thường, rút cuộc hai người này là ai. Tại sao lại có mặt ở đây lúc này. Họ có lòng muốn tranh đoạt bảo đao hay không, hay chỉ là tọa sơn quan hổ đấu, xem giang hồ tranh đoạt mà thôi:

- Hùng nhi! Phía trước là Thiên Thiết Thành, hôm nay có khai phong một bảo đao tuyệt thế, con thấy bảo đao thế nào?

Giọng nói chậm rãi trầm hùng, ngôn từ không to, nhưng vẫn nghe rõ ràng. Thiếu niên im lặng đưa mắt dõi về phía trước xa xa để quan sát. Trước mặt hai người họ là một thanh bảo kiếm phát ra ánh sáng màu đỏ, thiên kiếm này trên thân có một tấm kiếng nhỏ mang linh lực hội tụ rất mạnh. Kiếm này được gọi là Thiên Kiếm Ngự Long là Trấn Tộc Chi Kiếm của đệ nhất kiếm phái Độc Kiếm Thành ở Thiên Kiếm Sơn.

Chỉ cần nhìn vào chiếu tâm kính trên thân thiên kiếm là người ta có thể nhìn thấy cảnh vật cách đó cả một dặm, đó là kỳ diệu của thanh thiên kiếm này. Qua thiên nhãn kính ánh mắt thiếu niên lăng lệ, như một thanh kiếm xuyên qua mây đen u ám nhìn thẳng vào Thiên Mệnh đao, đang ngự trên Đao Thiên Đài của Thiên Thiết Thành. Sau khi quan sát kỹ, thiếu niên nhìn hán tử thần nhân đáp :

- Phụ thân! Con thấy thân đao phát ra ánh sáng xanh biếc, sắc bén vô cùng, ngoài ra xung quanh lưỡi đao bao trùm một luồng tử khí rất mỏng. Là một thanh đao tốt.

Hán tử mặc áo trắng là cha của thiếu niên kia. Ông vuốt những sợi râu nửa đen nửa trắng rồi khẽ gật đầu cất tiếng:

- Con nhận xét rất đúng, thanh bảo đao này đúng là binh khí vô cùng sắc bén xưa nay hiếm gặp. Điều bất thường đúng như con nói, bao quanh lưỡi đao có một luồng tử khí mỏng manh, luồng khí hắc ám này tuyệt đối không đơn giản. Thông thường bao quanh kỳ bảo, luôn ẩn chứa sát cơ huyền bí.

Người có được khí độ thiên nhân cộng bái vạn kiếm cúi đầu này là một nhân vật cực kỳ lợi hại, trên võ lâm nhắc đến tên ông ta là như một truyền kỳ kiếm đạo được xưng là thần. Long Kiếm đệ nhất kiếm là một trong Tứ Đại Thiên Vương cai quản dưới gầm trời này, ông ta là Độc Cô Kiếm Long thành chủ của Độc Kiếm Thành hùng xứ phía Đông, kiếm đạo đỉnh cao bá thiên hạ.

Trong tay Long Kiếm có một bảo khí được liệt vào hạng Cửu Đỉnh Cường Binh của võ lâm chính là thanh kiếm tỏa xích quang trước mặt hai người họ Thiên Kiếm Ngự Long kiếm trung chi hoàng. Độc Cô Kiếm Long từng dùng thiên kiếm này đánh bại vô số kiếm khách trong thiên hạ để đạt thành thiên hạ đệ nhất kiếm.

Nhưng nguồn gốc của thanh Thiên Kiếm giúp cho Độc Cô Kiếm Long bình thiên hạ này thì rất người biết được. Với Long Kiếm thì đó là một ký ức đau thương và ông luôn muốn quyên đi không bao giờ nhớ tới nữa. Nhưng điều chúng ta càng muốn lãng quên đi thì nó lại luôn hiện về dằn vặt tâm trí ta.

Ngày hôm nay khi hai cha con nói chuyện với nhau thì tự nhiên nhìn Thiên Kiếm Ngự Long mà những hồi ức buốt lòng năm xưa lại hiện lên như ngay trước mắt ông ta.

- Nhớ năm xưa khi ta sở hữu nó, mà khiến mẫu thân con rời xa ta ta mãi mãi.

Tự nhiên buột miệng nói ra điều đó theo sự thôi thúc của tiềm thức bên trong. Nói tới đây hán tử tứ tuần buông ánh mắt thoáng hiện chút u uất, xen lẫn có cái gì đó sầu bi vô cùng.

- Có phải điều phụ thân đang nói tới chính là nó!

Thiếu niên vừa nói vừa chỉ tay về phía trước mặt. Cách hai cha con khoảng bốn bước phía trước, là một thanh bảo kiếm được cắm cả vỏ trên nền đá. Thanh bảo kiếm có chuôi màu đỏ và vỏ có màu đen, tỏa ra khí thế cô ngạo, hiên ngang và kiêu hãnh.

- Phải! Đó là Thiên Kiếm Ngự Long bảo vật trấn tộc chi kiếm của kiếm tộc ta. Hôm nay ta mang nó tới đây, để nó chiêm ngưỡng một binh khí khác, sẽ xuất hiện và sẽ là đối thủ xứng tầm với Ngự Long.

Giọng của hán tử áo trắng bỗng tỏ vẻ thống khoái vui mừng lấn át đi sự xúc động bi thương vừa thoáng hiện lên trên sắc mặt tiên nhân của ông ta:

- Ý cha nói thanh bảo đao dưới kia, cũng có oai lực vô cùng lớn, đủ sức tranh phong với Thiên Kiếm Ngự Long của chúng ta sao?

Thiếu niên nhìn cha hỏi với giọng hoài nghi:

- Hùng nhi! Con không thấy Ngự Long đang thống khoái sao. Nó đang phấn khích vô cùng, khi có thể tìm ra đối thủ tương xứng. Con đừng xem thường bảo đao dưới kia, đó là Đao Trung Chi vương đó.

Giọng của hán tử có phần phấn khích, sảng khoái, còn thiếu niên thì trầm ngâm suy tư. Không hiểu cậu có suy nghĩ gì trong đầu, chỉ có im lặng thầm nghĩ. “Vua của tất cả các bảo đao“.

- Hùng nhi! Con xem Ngự Long cũng đang tỏa hào khí kìa.

Quả nhiên Thiên Kiếm Ngự Long đang rung lên liên hồi, phát ra những âm thanh kỳ quái, trước giờ Kiếm Hùng chưa từng thấy qua.

Chỉ thấy thiếu niên vẫn lẳng lặng không nói, chỉ lặng im với vẻ mặt trầm ngâm khó tả, rồi cậu nhìn lên phía sau lưng hán tử áo trắng, cất tiếng làm chen ngang hào khí đang dậy lên trong lòng ông ta.

- Cha! Thất muội vừa mới sinh, mà cha đã cất công tới Lạc Phượng Sơn xa xôi đoạt Phụng Hoàng Kiếm cho muội ấy. Sự quan tâm của cha khiến Kiếm Hùng cũng ghen tị đấy.

Giọng nói lạnh lùng của thiếu niên, khiến hào khí của hán tử áo trắng phút chốc bị dập tắt, cảm giác giống như khi người ta đang vui vẻ thì bị hất một gáo nước lạnh vào người vậy.

Kiếm Hùng là trưởng tử trong bảy người con được gọi là Độc Cô Thất Tú của ông ta, đứa trẻ này tính tình kiệt ngạo khác thường, hiếm khi tỏ thái độ rõ ràng trong truyện tình cảm đơn thuần. Nay lại mở miệng nói ra những lời này thật khiến cho Độc Cô Kiếm Long cảm thấy bất ngờ.

Ông thầm nghĩ :

”Kiếm Hùng đứa con này của ta sinh ra, đúng lúc ta có được Ngự Long Kiếm. Lúc đó ta và nương tử cùng đi đoạt kiếm ở Hỏa Long Sơn Động. Nương tử tuy mang thai, vẫn quyết cùng ta phu phụ đồng tâm, dùng Khai Thiên Đồng Tâm Kiếm đánh bại Hỏa Vân Động Chủ để đoạt kiếm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.