Đao Trung Chi Vương

Chương 5: Chương 5: Chương 5: Quần Anh Quy Tụ




Trên đời không thiếu những kẻ hiếu thắng mà không chịu nhường nhịn ai bao giờ. Hai ngựa qua cầu nếu một trong hai không chịu nhường đường thì chắc chắn sẽ xảy ra ẩu đả.

-Tên khốn kiếp! Nếu ngươi không nhường đường cho bổn môn chủ, thì ta sẽ dùng bảo đao Huyết Vũ gia truyền này, băm đôi cái đầu heo của ngươi ra.

Thiết hán tử tướng mạo hung tợn mắt lóe hung quang đang giơ một thanh đao tinh xảo lên cao miệng quát lớn đầy ý hăm dọa người ta:

-Cái gì hả! Triệu Sơn Hà ngươi đừng ỷ mình là môn chủ của Cự Đao Môn mà hiếp người quá đáng.

Gần tới địa bàn của Thiên Thiết Thành có một con kênh chắn ngang. Con kênh này có tên là Thiết Thủy Hàn chảy từ đỉnh Thiên Thiết Sơn xuống. Nhìn xa thì không khác gì một dải lụa bạc trải dài trên đỉnh núi xuống tạo nên một tuyệt tác kỳ quan của thiên nhiên hiếm có ở nơi nào khác nữa.

Muốn đến Thiên Thiết Thành phải qua con kênh này, nên người trong thành đã dựng một cây cầu bằng đá để dễ dàng đi qua. Cầu chỉ dài hơn mười trượng nhưng kiên cố vững chắc cho thấy những người dựng nên cây cầu này đã tốn công sức không ít.

Chiếc cầu có kết cấu không quá rộng vẫn đủ chỗ cho tốp năm người đi qua. Nhưng để những hai ngựa cùng song hành qua cầu thì là điều không thể.

Không ngờ hôm nay nơi này cây cầu lại là chỗ cản trở cho hai cao thủ dùng đao đi qua. Chuyện là không biết phải trùng hợp ngẫu nhiên hay không, mà nhân mã hai môn phái thuộc Đao tông trên đường đến Thiên Thiết Thành dự đại hội Dương Đao lại chạm nhau ở đây.

Dẫn đầu hai môn phái là Triệu Sơn Hà của Cự Đao Môn và Hải Đại Lượng thuộc Quải Đao Môn. Do kết cấu cây cầu chỉ có thể đủ chỗ cho một người một ngựa đi qua, mà người thì có tận hai người hai ngựa.

Không ai chịu nhường ai nên xảy ra to tiếng dẫn đến tình thế như kiếm rút cung dương.

- Hải Đại Lượng! Trong đao tông thì Quải Đao Môn của ngươi chỉ là một môn phái nhãi nhép mà dám hỗn xược trước mặt ta sao.

Địa vị giang hồ thì Triệu Sơn Hà và Cự Đao Môn của ông ta, có tầm ảnh hưởng lớn hơn Quải Đao Môn của Hải Đại Lượng rất nhiều. Nên hắn luôn cho rằng kẻ kia không xứng để ngang hàng với mình.

- Lão tử cóc thèm quan tâm ngươi là cái gì cứ đến Hùng Cương chỗ ta, thì mi chỉ có đi mà không có về.

Hải Đại Lượng có thể cách to lớn dị thường tướng mạo hung tợn. Quải Đao Môn lại ở chỗ xa nhất của võ lâm là Hùng Cương. Nơi này hẻo lánh xa xôi nhưng có tài nguyên là đá hoa cương. Một loại thạch ngũ sắc rất có giá trị thẩm mỹ.

Quải Đao Môn khai thác tài nguyên này đem bán cho quan lại triều đình, hay thương gia giàu có để xây dựng vương phủ trang viên. Vì thế hắn cũng là kẻ quen nhiều biết rộng chính thế mà hắn không tỏ ra lép vế trước một đại môn phái danh tiếng như Cự Đao Môn.

Tuy địa vị trong giang hồ không bằng Triệu Sơn Hà, nhưng độ quan hệ với các quan lại triều đình thì hắn lại hơn hẳn.

- Xem ra hôm nay bổn môn chủ phải dạy bảo tên thất phu này một trận mới được.

Cự Đao Môn Chủ Triệu Sơn Hà thay đổi sắc mặt thì phía sau hơn hai mươi thuộc hạ của ông ta cũng đã có chuẩn bị sẵn sàng hành động.

- Hứ! Ngươi cho rằng Hải Đại Lượng ta sợ ngươi.

Quải Đao Môn chủ giọng trầm xuống tỏ rõ không hề có ý khiếp sợ, bàn tay to lớn thô kệch của ông ta cùng đưa lên chuôi của một thanh đao to lớn vô cùng. Đồng thời các môn hạ phía sau cũng chuẩn bị sẵn sàng nghênh chiến.

- A di đà phật! Gặp nhau trốn đây e cũng là cái duyên, hai vị thí chủ hà cớ gì phải so đo như vậy chứ.

Tiếng phật hiệu cất lên phía sau đã lôi kéo sự chú ý của hai kẻ đang bốc hỏa giận dữ. Cả hai ngoái đầu lại thì trông thấy một vị cao tăng khí độ hiền hòa, mình vận áo cà sa màu vàng thân toát phật khí dạt dào.

- Thì ra là Huyền Từ đại sư của Thiên Ẩn Tự trên Thiên Phật Sơn.

Huyền Từ đại sư là phương trượng của một ngôi cổ tự nổi tiếng linh thiêng bậc nhất trong võ lâm là Thiên Ẩn Tự. Ngôi chùa này không biết lập nên từ bao giờ chỉ biết là vận khí thiên hạ thịnh suy hay không là bởi ngôi cổ tự này.

Ẩn Tự được xây dựng trên Thiên Phật Sơn ngọn núi được cho là cao nhất võ lâm. Hàng ngày các cao tăng trong tự tụ kinh niệm phật trong chùa, tiếng kinh văn truyền theo gió lan tỏa khắp thiên hạ tạo phúc khí cho thương sinh. Đồng thời phật âm còn đẩy lui yêu ma không cho chúng hoành hành làm hại lão bá tánh.

Vì thế người trong thiên hạ cho rằng Thiên Ẩn Tự là bùa hộ mệnh đem lại phúc khí và hưng vượng cho chúng sinh.

Ngoài hàng ngày tụ kinh niệm phật phổ độ chúng sinh ra, các cao tăng ở đây cũng tu luyện võ công để cường thân. Nên Thiên Ẩn Tự cũng là nơi hội tụ các cao thủ võ tăng bản lĩnh cao cường.

Điều đó được thể hiện ngay trước mắt đám cao thủ võ lâm. Đằng sau Huyền Từ đại sư có hai võ tăng thân hình cao lớn, thân toát chính khí và sự cương nghị hiếm có.

Đứng bên phải phương trượng là một võ tăng thân thể dắn giỏi, uy mãnh hơn người. Tuổi ngoài tứ tuần hai cánh tay to lớn săn chắc, khuôn vai gồ lên vòng ngực to rộng tràn đầy sinh lực. Cổ ông ta đeo chuỗi vòng lớn người mang võ phục bản môn, không nộ nhưng uy nghi nghi lẫm liệt. Ông ta là Kim Cang Võ Tăng sở hữu công phu ngạnh công vô cùng lợi hại.

Kế bên trái cũng là một võ tăng cao lớn nhưng khí độ lẫn nét mặt hiền hòa thoát tục, khác hẳn với cương khí của Kim Cang võ tăng, ông ta toát lên vẻ phóng khoáng đạo mạo. Vị hòa thượng này là Thiên Thiền Tăng sở hữu tu vị nội lực cực cao.

Chỉ nhìn hai hộ pháp thôi đã thấy phong độ bất phàm của các võ tăng Thiên Ẩn Tự rồi. Người đứng đầu bọn họ là Huyền Từ Đại sư, ông không có nét hùng dũng như Kim Cang Võ Tăng đại sự, nhưng ông có cái thần uy mà người ta phải kính trọng. Tay ông ta cầm một thanh thiền trượng dài khoảng sáu xích, mũi cắm xuống đất thấy đất lún xuống mấy phân, đủ thấy cây trượng này rất nặng phải có tu vị nội công thâm hậu lắm mới có thể sử dụng được.

Huyền Từ đại sư có mục quang sáng chói, chân mày bạc trắng tay vận tràng hạt màu nâu, khi ông ấy bước tới đâu thì có cảm giác vạn vật đều tràn ngập niềm vui và đầy sức sống. So với phật khí của Thiền Chân Huyền Tăng đại sư thì vị phương trượng này cao hơn một bậc.

Tu vị đạo hạnh phải tu luyện nhiều năm lắm mới có thể toát lên phật khí làm lay động vạn vật như vậy. Đối điện với Huyền Từ đại sư hai vị chưởng môn của hai đại đao phái cũng phải xuống ngựa ôm quyền bái chào.

- Thì ra là Thiên Ẩn Phương trượng, tại hạ là Triệu Sơn Hà môn chủ của Cự Đao Môn xin hân hạnh bái chào.

- Vãn bối là Hải Đại Lượng của Quải Đao Môn ở Hùng Cương xin bái kiến đại sư.

Hai môn chủ đao tông hung hăng là thế nhưng đối diện với Phật ý vô thượng của Huyền Từ đại sư, họ cũng phải kính trọng từ tận đáy lòng.

- Hai vị môn chủ đều là hào kiệt trong thiên hạ nên hôm nay vinh dự được Thiết Thành chủ mời tới dự đại hội. Lão nạp nghĩ rằng hai vị không nên vì chuyện nhỏ nhặt này mà làm tổn thương hòa khí.

Nghe đại sư nói thế cả hai người tuy trong lòng không muốn nhưng không thể không nể mặt. Nên đành nuốt giận ra vẻ đã làm hòa với nhau.

- Đại sư đã nói vậy chúng tôi nào có thể không nể mặt chứ. Tất cả xin theo lời của đại sư.

Thấy hai vị môn chủ có vẻ thuận theo Huyền Từ đại sư cũng lộ nét vui mừng chắp tay cất tiếng:

- A di đà phật! Vậy thì quá tốt rồi. Nào xin mời hai vị cùng lão nạp vào trong thành.

Huyền Từ đại sư đưa tay mời hai người cử chỉ rất thân thiện, khiến cả hai cho dù không muốn cũng đành phải nghe theo. Nhưng trong tâm hai kẻ này đều canh cánh chuyện hôm nay, có cơ hội nhất định sẽ tính sổ với nhau.

Thế là đoàn nhân mã của hai đao phái cùng xuống ngựa theo chân đoàn tăng nhân của Thiên Ẩn Tự. Dẫn đầu là Huyền Từ đại sư phía sau là hai môn chủ Triệu Sơn Hà và Hải Đại Lượng cùng nhau tiến vào địa phận Thiên Thiết Thành.

Sau khi qua khỏi Thiết Thủy Hàn cả đám người đi được thêm một đoạn nữa thì thấy trước mắt thoáng nghe có tiếng hò hét. Càng đi tới gần nơi đó thì tiếng binh khí va chạm nhau hiện rõ ràng hơn, khiến cho đoàn người đang hoang mang không biết có chuyện gì đang xảy ra.

“Ào ào”

Bỗng trước mặt họ một cơn bão cát mù mịt kéo đến, làm cho đoàn người Huyền Từ phương trượng không kịp trở tay. Từ trong trận cuồng phong nghiêng trời lệch đất đó một đạo hàn quang lóe lên, một thanh đao sắc bén chứa đầy phẫn nộ hung hãn bổ xuống đầu Huyền Từ phương trượng.

- Bàng môn tà đạo chịu chết đi.

Kẻ này không biết vì sao lại xuất hiện trong trận bão cát, nhát đao mà hắn chém xuống chứa đầy căm hận, lại nhằm vào một vị cao tăng nổi tiếng hiền từ đức độ, rốt cuộc chuyện này là như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.