Sau khi Thiết Khương cùng hai thuộc hạ đưa cái xác vào bên trong thành thì quần hùng bên ngoài cũng đã trầm lặng hơn, họ không biết tiếp theo phải làm gì.
Huyền Từ đại sư chỉ lẩm nhẩm đọc kinh có lẽ siêu độ cho linh hồn người mới chết sớm siêu thoát. Còn bên tà phái cũng không ai lên tiếng, vì sự việc đã rõ không phải do Thiên Thiết Thành làm nên không thể làm khó họ, một số khác đang hoài nghi câu nói trước khi chết của lão nhân Thiết Hồ.
Thế lực đáng sợ mà ông ta nói tới trước khi tự sát là thế lực nào, ở đâu trên lãnh thổ thần châu, nếu như thế phải là một thế lực lớn vậy tại sao không ai biết thì thật là vô lý.
- Là Địa Giới.
Một câu nói phát ra làm cho cả hai phe chính tà đều giật mình nhìn sang người đó, người này không phải ai xa lạ chính là Ngô Công của Ngô Vương Giáo.
- Địa Giới là nơi nào vậy Ngô giáo chủ sao trước giờ chúng ta chưa từng được nghe qua?
Cả hai thế lực võ lâm chính tà đều tò mò về cái tên Địa Giới mà Ngô Công vừa nói ra, ai cũng muốn biết rốt cuộc tổ chức này có lai lịch như thế nào.
- Địa Giới là một tổ chức đứng đầu quần ma hoạt động bí mật luôn âm mưu thâu tóm võ lâm. Điều này nếu mọi người muốn sáng tỏ có thể hỏi Huyền Từ đại sư Phương Trượng Thiên Ẩn Tự.
Lời nói Ngô Công vừa dứt thì ánh mắt võ lâm nhân sĩ đổ dồn về phía đại sư Huyền Từ, tất cả mọi cái nhìn đều toát lên chung một ý đó là chờ đợi câu trả lời của vị đại sư đức cao vọng trọng trong võ lâm này.
Huyền Từ đại sư tuy được cả trăm con mắt đổ dồn vào mình, nhưng ông vẫn giữ thái độ điềm tĩnh tận hiển phong thái của một nhất đại tôn sư.
Hai mắt đại sư hiền từ nhưng sâu trong đó là cả một nỗi niềm giấu kín bao lâu, miệng ông nhẩm một tiếng phật hiệu, trong đầu là những ký ức năm xưa chợt hiện về.
- A di đà phật! Truyện cũng đã lâu rồi năm đó lão nạp còn là một tăng nhân trẻ tuổi của Thiên Ẩn Tự, mới ngoài hai mươi mà đã tinh thông võ học phật môn. Tuổi trẻ khí thịnh tinh thần mạnh mẽ, đã đạt cảnh giới cao trong võ học thì ai cũng muốn tìm một đối thủ tương xứng, để nâng cao trải nghiệm cũng như thực lực của bản thân. Lúc đó thật tình cờ không biết từ đâu, có một bức thư được gửi đến cho ta nói rằng, đến đèo Thập Lý sẽ có một cao thủ muốn thử sức với ta.
Nói đến đây đai sư khẽ thở dài dường như điều tiếp theo là một điều vô cùng khó khăn để nói ra, đại sư đã hít một hơi thật dài để kể tiếp.
- Lão nạp tới chân đèo Thập Lý phát hiện ra một ngôi nhà nhỏ đơn sơ, cảnh vật non nước hiền hòa, không khí trong lành dịu mát. Ta thấy làm lạ vì sao cao thủ kia muốn tỉ võ với ta, lại đưa ta đến nơi non nước ôn hòa này để làm gì. Lão nạp lúc đó tuy thấy lạ nhưng vẫn tò mò bước vào trong căn nhà tranh với mái bằng cỏ cây đơn sơ ấy. Khi vừa bước vào thì một cảnh tượng mà suốt đời này ta không thể nào quên, đó là một lỗi lầm to lớn mà cả đời này lão nạp không thể nào tẩy rửa cho sạch được.
Huyền Từ đại sư là một nhân vật trụ cột của võ lâm chánh đạo, với nhiều năm tu luyện phật gia chân kinh, đạo hạnh thượng thừa vốn không có điều gì có thể làm cho tâm đại sư lay động được nữa.
Nhưng hôm nay trên khuôn mặt thiện tính phúc hậu ấy, lại lộ nét ưu tư phiền muộn khó tả. Kim Thiền hai vị hộ pháp đứng kế bên cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, bởi thái độ khác lạ đặc biệt ngày hôm nay của chưởng môn sư huynh.
Đại sự ngập ngừng trong giây lát rồi lại tiếp tục kể tiếp câu chuyện còn đang dang dở. Quần hùng chính tà chỉ biết im lặng nín thở lắng nghe từng câu, từng chữ những gì mà đại sư sắp nói ra.
- Khi lão nạp đẩy cánh cửa gỗ được khép hờ ra thì một việc ta không ngờ xảy đến. Từ bên trong bỗng một cô nương lõa thể không một mảnh vải che thân, bất ngờ lao đến ôm trầm lấy ta, sự việc diễn ra quá nhanh khiến lão nạp không kịp sử lý thế nào.
Giọng đại sư ngập ngừng khi kể đến tình tiết bất ngờ trong căn nhà tranh hôm đó, vẻ mặt ông ta hiện lên vẻ bối rối khó tả, nhưng người võ lâm thì thấy mọi chuyện không có gì là nghiêm trọng cả, một số người còn buột cười, số còn lại còn nói hàm ý đầy mỉa mai.
- Thế đại sư làm gì tiếp theo vậy, đừng nói là đại sư không làm gì đấy nhé.
Lời nói cất lên là của một đại hán thân hình thô kệch trong đám người Ngô Vương Giáo, hắn là Ngô Cáp con trai của giáo chủ Ngô Công.
Người này vốn ngang tàng hống hách cậy vào danh tiếng của cha luôn ỷ thế làm càn. Hắn cũng là kẻ nổi tiếng háo sắc đa dâm, đã làm rất nhiều chuyện thương thiên hại lý.
- Khuyển tử! Mau im miệng cho ta, đại sư xin thứ lỗi khuyển nhi hỗn xược xin đại sư cứ nói tiếp.
Người lên tiếng không phải ai khác chính là Ngô Công, ông ta là kẻ khôn ngoan hiểm độc nhưng lại sinh ra đứa con đần độn lỗ mãng, biết hỗn láo ở đây trước mặt anh hùng thiên hạ thì đúng là tự chuốc phiền phức, nên ông ta đã nhanh chóng mở miệng trấn áp Ngô Cáp.
Ngô Công bạt tại con mình mấy cái rồi lôi ra sau tránh sự chú ý của những người có mặt. Huyền Từ đại sư chỉ thở dài trước hành động ngắt lời vừa rồi của Ngô Cáp, nhưng ông cũng không chấp nhặt chuyện đó, hít một hơi tiếp tục kể tiếp câu chuyện còn đang dang dở.
- Nữ nhân đó không ngừng ôm lấy ta còn dùng những cử chỉ đầy quyến rũ ma mị, nhưng lão nạp lúc đó đã dùng Đạo Đức Tâm Kinh bài trừ tà tâm nên nhanh tróng lấy lại được sự bình tĩnh. Xong nữ nhân kia cứ bám riết không buông tha, khiến cho ta cảm thấy khó chịu vô cùng. Trong lúc sơ xảy lão nạp đã xô nhẹ cô ta một cái xuống chiếc giường phía sau. Rồi ta quay lưng lại nhắm mắt niệm phật giải trừ tà niệm. Nhưng không hiểu tại sao có tiếng trẻ nhỏ khóc lớn phía sau. Lão nạp quay lại thì thất kinh khi người nữ nhân kia hai mắt trợn ngược đã tắt thở ngay lúc đó. Bên cạnh là đứa nhỏ sơ sinh đang khóc liên hồi, sự việc chuyển biến không ngờ trước được khiến lão nạp vô cùng bối rối.
Huyền Từ đại sư nói đến đây những người có mặt cũng không khỏi bất ngờ hoang mang không hiểu lúc đó đã xảy ra chuyện gì.
Ngay cả người trong cuộc là đại võ tăng Huyền Từ cũng không hiểu, một chưởng nhẹ nhàng của mình lại có thể gây chết người như vậy.
- Lão nạp kinh hãi khi sự việc trước mắt diễn ra như vậy, đang không biết sử trí thế nào thì bên ngoài cánh cửa mở ra một người bước vào. Người này khí dũng bất quần thân phát tà khí ngụy dị hiếm có trên giang hồ, vừa trông thấy cảnh tượng trong phòng. Người đó hét lớn vô cùng phẫn nộ vì cho rằng lão nạp là một tên dâm tăng vô sỉ, đã giết chết nương tử của người đó. Hắn rút thanh trường kiếm sau lưng vung kiếm tấn công ta, kiếm pháp người này quỷ dị vô thường, biến hóa linh xảo, trong kiếm chiêu có ẩn tàng sát ý vô cùng vô tận khiến cho lão nạp không kịp trở tay. Đúng lúc tính mạng ta như chỉ mành treo chuông, thì hai vị cao thủ là Thần Tướng và Thành Chủ đã kịp ra tay tương cứu.
Ánh mắt phương trượng hướng lên trên đỉnh cổng thành. Ông nhìn về phía hai người Đông Hải Thần Tướng Quách Thành Võ và người đứng mờ ảo sau lưng ông ta Thành Chủ Thiên Thiết Thành Thiết Dũng.
Dưới ánh nắng trên cao chiếu xuống Quách Thành Võ thân hình cao lớn, gân cơ rắn chắc và thần uy toát ra vô thượng, không hổ danh với ngoại hiệu Thần Tướng của mình.
Còn Thiết Dũng đứng phía sau ông ta không có bá khí nhiếp phục thiên hạ như Thần Tướng, nhưng ông ta có sự thâm tàng bất lộ hiếm có, không ai nhìn rõ chân thân vì chiếc bóng to lớn của Quách Thành Võ đã bao trùm lên.
- Lúc đó ta và Đông Hải Thần Tướng cũng nhận một bức thư gửi đến nói rằng, hôm đó một nhân vật rất lớn của ma đạo sẽ xuất hiện ở đèo Thập Lý. Kẻ đó âm mưu sẽ tổ chức một trận đồ sát các thế lực võ lâm, trong thư người gửi nói là một người có tấm lòng hiệp nghĩa, muốn giúp đỡ giang hồ tránh khỏi họa kiếp. Lúc đó chúng ta không rõ thực hư thế nào nên cùng nhau tới đó một chuyến.
Thiết Dũng đứng bên trong lan can trên thành khẽ thở dài kể lại tiếp câu chuyện mà Huyền Từ đại sư đang kể dang dở.
Quách Thành Võ cũng là người có mặt khi đó nên ông ta không thể không lên tiếng:
- Khi bổn tướng và Thiết Thành chủ vào trong căn nhà gỗ, thì thấy một kẻ thân toát đầy tà khí đang dùng kiếm tấn công Huyền Từ đại sư. Bên cạnh là một nữ nhân lõa thể nằm bất động và một đứa nhỏ nằm trong nôi, đang cất tiếng khóc không ngừng. Thấy đại sư như bị hạ phong hơn nên hai chúng ta đã ra tay tương cứu, kiếm pháp kẻ đó tinh diệu vô cùng, ba chúng ta liên thủ cũng không thể chế ngự được hắn.
Trong đầu Quách Thành Võ còn nhớ như in trận chiến hôm đó trong căn nhà tranh, mặc dù bị ba đại cao thủ vây đánh nhưng kẻ đó vẫn có thể điềm tĩnh né tránh.
Thân pháp phiêu dật khó đoán, không những thế kiếm pháp của hắn rất cao minh, mang sát khí rất mạnh khác hoàn toàn các kiếm sĩ của võ lâm.
- Lão nạp và hai vị kia giao đấu với hắn khoảng hơn trăm chiêu, thì dần dần chúng ta đã cảm nhận được đường đi trong kiếm chiêu của hắn, bắt đầu phản khách vi chủ khiến cho kiếm thế của hắn bị áp chế đi nhiều. Trong lúc thất thế một chút kẻ đó liền xuất ra một kiếm chiêu tinh kỳ hiếm có, trấn lui được ba chúng ta. Đồng thời hắn ôm lấy đứa nhỏ rồi biến mất. Trước khi rời đi hắn có nói mười lăm năm sau hai cha con hắn sẽ quay lại báo thù chúng ta.
Kẻ đó không biết là nhân vật lợi hại như thế nào nhưng có thể khiến ba đại cao thủ thượng thặng của võ lâm tâm trạng nặng nề căng thẳng như thế, rõ ràng đó là một người vô cùng lợi hại.
- Thưa các vị anh hùng tại hạ có một điều chưa thông, mong ba vị tiền bối có thể nói rõ không. Đó là lúc đó ba vị còn trẻ cũng mới thành danh thì Ngô Công cũng chưa làm Giáo chủ của Ngô Vương Giáo. Vậy tại sao ngài lại biết sự việc ở đèo thập lý khi đó.
Người cất tiếng là Cự Đao Môn Chủ Triệu Sơn Hà. Ông ta ngồi lặng nghe nãy giờ đến khi đại sư kết thúc câu chuyện vẫn không hiểu chuyện giữa các cao thủ bậc nhất giang hồ, mà một tiểu tử như Ngô Công khi đó lại biết là sao.
- Lúc đó bổn giáo chủ mới ngoài hai mươi khi ấy đang trên đường đi săn, thì phát hiện thấy có hai người thân pháp cực nhanh lướt qua. Đèo Thập Lý là nơi trong địa phận quản lý của Ngô Vương Giáo. Nên thấy hai người lạ mặt xuất hiện, thân là tiểu thiếu chủ lẽ nào ta lại không quan tâm.
Ngô Công thấy người ta thắc mắc vì sao mình lại có mặt ở đó, nên đã lên tiếng thanh minh để mọi người cùng biết ông ta chỉ là vì lãnh địa bang hội gần đó, nên vô tình có mặt mà thôi.
- Đúng vậy! Sau khi người lạ mặt kia trốn thoát thì chúng ta cũng phát hiện có người đang lén theo dõi, phát hiện ra là thiếu chủ của Ngô Vương Giáo. Ba người bọn ta đã ép hắn nhận lời giữ bí mật này, không tiết lộ ra với ai nếu không chúng ta sẽ không để yên cho Ngô Vương Giáo.