Đêm đã khuya, nhóm quan sai vây quanh bức bích hoạ rốt cuộc không thắng được sự đói khát và mỏi mệt, âm thanh nói chuyện nhỏ dần, cuối cùng hoàn toàn bị tiếng ngáy thay thế.
Chung Đường thêm chút củi vào chậu than, ôm Hoàng Li Nhi dựa vào góc tường, tựa như đã ngủ.
Lý Tị Chi vẫn ngồi ở giữa ngưng thần đả toạ.
Cơn mưa ngoài miếu không biết đã nhỏ lại từ bao giờ, xung quanh dần dần yên tĩnh, ngay cả tiếng ngáy của nhóm quan sai dường như bị cái gì che lại, dần dần thấp đi.
Chỉ có Lý Tị Chi dần dần cau mày, mùi thơm ngọt ngào béo ngậy luôn quanh quẩn ở mũi lúc này bỗng chốc trở nên nồng đậm hơn, như thể dệt một tấm lưới mịn trong ngôi miếu nhỏ tối đen, chậm rãi bao vây Lý Tị Chi, rồi sau đó vô thanh vô tức buộc chặt, từng tia từng sợi chui vào trong tim, thâm nhập vào tâm trí của hắn.
“Vù —” Thanh kiếm gỗ đặt bên cạnh tấm áo choàng xanh đậm đột nhiên phát ra một tiếng vù vù ngắn ngủi, chiếc bát sứ vốn đựng canh trứng vỡ tan tành, Lý Tị Chi không biết từ lúc nào cũng đã mở đôi mắt ngưng sương.
Miếu nhỏ trước mặt đã hoàn toàn không còn dáng vẻ giống như khi hắn nhập định.
Quan sai, chậu than, bích họa, tất cả mọi thứ đều đã biến mất không còn dấu vết, thay vào đó là tấm rèm vải màu xám. Từng mảng mạng nhện phủ kín miếu nhỏ rũ xuống như từng cỗ thi thể treo cổ, chằng chịt, phấp phới, phủ lên lòng người một nỗi ám ảnh quỷ quyệt đáng sợ.
Lý Tị Chi không nhúc nhích, chỉ bình tĩnh nhìn rèm cửa, trong mắt không có kinh ngạc cũng không có sợ hãi.
Thanh kiếm gỗ chưa mài bén đã đứng trước người hắn, mũi kiếm lơ lửng cách mặt đất ba tấc, lưỡi kiếm sắc tạo một bóng mờ dường như ngay tức thì sẽ phá không xông ra.
Nhưng kiếm gỗ trước sau vẫn không di chuyển.
Một đôi tay vén tấm rèm xám kia lên thật mạnh, bám lấy bả vai Lý Tị Chi, hương thơm ngọt ngào biến mất theo chén sứ vỡ nát lại lần nữa tràn ra.
“Đạo trưởng, đêm dài liệu chàng có cảm nhận được cơ hàn?”
Lý Tị Chi đột nhiên nghiêng người, chỉ thấy trong tấm rèm xám ảm đạm vô tận kia hiện lên một màu đỏ son rực rỡ, tựa như máu đổ, tựa như xuân về, dào dạt rơi xuống trên áo bào màu lam của hắn.
Cánh tay trắng như bạch ngọc vươn ra từ trong màu son kia, câu lấy cổ Lý Tị Chi, đầu ngón tay ấm áp chạm vào cái cằm lạnh lẽo của vị đạo trưởng.
“Buông ra.” Lý Tị Chi trầm giọng quát một tiếng, thanh kiếm gỗ treo trước mặt đột nhiên phát ra ánh sáng lạnh chói mắt, kiếm khí màu xanh lá nháy mắt xé rách rèm vải xung quanh nhưng chỉ để lại trên áo của Chung Đường một vệt mờ nhàn nhạt.
Chung Đường lại dường như không cảm nhận được gì, y cười khẽ tiếp tục bám vào cơ thể của vị đạo trưởng áo xanh, ngón tay thon dài quấn lấy cổ áo và đai lưng của hắn.
Lý Tị Chi như đang khắc chế, nhưng trong một thoáng rủ mắt, không biết sao mà đôi mắt đối diện với Chung Đường lại hơi hơi phiếm hồng.
“Đạo trưởng, em giúp chàng sưởi ấm cơ thể nhé?” Chỉ một lát thất thần thôi mà Chung Đường đã chui vào lòng hắn, hương thơm ngọt thoang thoảng giấu đi địch ý muốn xâm lược.
- --- Chỉ là trên môi hắn chợt thấy hơi lạnh, nhẹ nhàng lưu lại một nụ hôn khiến người ta trầm luân.
“Em...” Tay Lý Tị Chi không biết từ khi nào đã vô tình đặt lên eo Chung Đường.
Cái chạm nhẹ lên môi hắn chợt đi sâu vào, là mê ly cũng là phóng túng. Trong ánh mắt sương giá kia của hắn tràn ngập màu son đang dần nhạt đi.
Đúng vào lúc này, xiềng xích dưới đạo bào xanh lá bỗng rung lên, phát ra tiếng kim loại nặng nề, siết chặt cổ tay của Lý Tị Chi.
Lý Tị Chi bừng tỉnh, kiếm khí quanh thân cuồn cuộn xông ra, trong nháy mắt ấy, trên người Chung Đường tỏa ra hắc khí.
Mộc kiếm như cảm nhận được gì đó, nó xoay lại phi thẳng về phía trước, mũi kiếm xuyên qua đám hắc khí khiến những khuôn mặt ẩn giấu trong đó hóa thành tro bụi tản đi, lộ ra dáng vẻ vốn có của miếu nhỏ.
Hắc khi vẫn chưa từ bỏ ý định, hấp hối chạy trốn. Lý Tị Chi trở tay bảo hộ Chung Đường phía sau mình, một tay nâng đạo bào màu xanh đậm vẽ thủ pháp, hai ngón tay dẫn quyết đầy sắc bén, không chút lưu tình ngự mộc kiếm đâm xuyên qua đám hắc khí đóng đinh chúng lên tường.
Sau một đêm mưa to, bầu trời phía Đông trở nên trắng xóa, Lý Tị Chi chậm rãi đi tới chỗ mộc kiếm đâm vào vách tường, xiềng xích dưới chân phát ra âm thanh nặng nề.
Đôi nam nữ hoan hợp trên vách tường theo ánh mắt trời ló dạng chiếu vào trong miếu, tan vỡ thành vô số mảnh vụn ào ào rơi xuống mặt đất.
Lý Tị Chi đảo mắt, tay phải khẽ nhúc khích, mộc kiếm lập tức rút ra khỏi vách tường vững vàng hạ xuống tay hắn. Mà hắc khí giờ phút này chợt biến thành nửa sợi lông vũ màu đen, nhẹ nhàng rơi xuống đống mảnh vụn.
Lý Tị Chi cong lưng, duỗi tay nhặt chiếc lông chim kia lên thu vào trong nội bào.
Sau đó xoay người, đi đến bên người Chung Đường.
Hắn đứng ở nơi đó, cúi đầu nhìn Chung Đường, không nhúc nhích.
Mãi đến tận khi tiếng mưa rơi ngoài miếu không còn nghe thấy nữa, khi ánh mặt trời đầu tiên ló dạng tiến vào ngôi miếu rách nát, đến tận khi hắn biết, đến thời điểm mình phải rời đi rồi.
Tối hôm qua bởi vì ảo cảnh mê hoặc mà nhóm quan sai nằm ngổn ngang trên mặt đất, quần áo từng người đều không hoàn chỉnh, trên mặt còn mang theo ý cười đáng khinh.
Lý Tị Chi nhăn mi, vung tay lên mang mấy người trên mặt đất, kể cả Trương Thuận Tử có liên quan ném hết ra ngoài miếu.
Rồi sau đó hắn cũng bước tới ngạch cửa Bách Tử Miếu, tay áo xanh dẫn gió khép kín cửa ngôi miếu nhỏ, giấu thật kỹ mạt màu son cẩn thận.
Cơn gió kia cũng lướt qua cửa sổ giấy của miếu nhỏ cũ nát, nhẹ nhàng nhấc một góc thanh bào của Chung Đường, khiến y lặng lẽ cong môi.
“Chưởng quầy, vì lý do gì mà tôi lại nằm bên ngoài thế này?” Trương Thuận Tử rũ rũ giọt nước đọng trên ống quần, hơi oán giận nhìn Chung Đường từ trong miếu đẩy cửa ra ngoài.
Hoàng Li Nhi cũng run rẩy bộ lông ướt dầm dề, cọ cọ chân y tủi thân meo meo không ngừng với Chung Đường.
Tối hôm qua rõ ràng bé dựa vào Chung Đường ngủ, ấy vậy mà sớm nay tỉnh lại đã phát hiện mình nằm trong vũng bùn ngoài miếu... Ôi chao, nhưng thật ra không chỉ có một mình bé mà còn cả mấy tên quan sai kia nữa. Nhưng chưởng quầy lại vẫn còn êm đẹp ngủ trong miếu mà.
“Ồ? Sao ta biết được chứ?” Chung Đường mang theo tâm tình tốt khoác đạo bào đi ra, Ngọc Châu Kim Linh treo bên hông cũng theo động tác của y phát ra tiếng vang lảnh lót, “Có lẽ là do tư thế ngủ của ngươi xấu quá chọc vị đạo trưởng kia chăng, cho nên người ra mới mời ngươi đi ra ngoài?”
Nói xong, y cong mắt mang theo ý cười tò mò tiến đến trước mặt Trương Thuận Tử: “Hay là ngươi mơ phải cảnh gì không được thanh tịnh rồi?”
“Chưởng quầy ngài, ngài nói bậy cái gì thế... Hơn nữa, còn, còn mấy tên quan sai đó cũng bị ném ra hết mà, đạo trưởng sao chỉ để lại mình ngài thế, còn cả đạo bào này nữa!”
“Bởi vì chàng đau lòng ta nha.” Chung Đường cười càng xán lạn hơn, bế Hoàng Li Nhi cọ loạn bên chân vào lòng, hai vạt áo một xanh một đỏ tung bay trong gió, quét qua những giọt nước đọng trên ngọn cỏ.
Tạnh mưa, không còn lý do trì hoãn nên Chung Đường và Trương Thuận Tử lên xe ngựa tiếp tục chạy về phía Tưởng trang.
Một đường không ngừng xóc nảy, may mà trời quang mây tạnh, phong cảnh vùng ngoại ô Lâm An cũng không tồi nên Chung Đường không còn mơ màng muốn ngủ như lúc trước mà ôm Hoàng Li Nhi vào lòng hứng thú nhìn xung quanh.
Sau khi ra khỏi đường chính, lại đi về hướng nam, bên ngoài xe ngựa đồng ruộng bát ngát nối tiếp nhau, phóng tầm mắt ra xa có thể thấy một sờn núi thấp không quá dốc, trên sườn dốc mọc đầy trúc xanh tươi, tạo thành rừng thành biển.
Gió thổi trúc lay, vẫn còn trông thấy những mảnh sân bao quanh bởi mái hiên xanh và bức tường trắng, trải dài dọc theo sườn núi thoai thoải đến cánh đồng bên dưới, bao bọc phòng ốc lầu các vừa tinh xảo ngay ngắn vừa tràn ngập sở thích thanh nhã, thật sự là một nơi lánh đời tuyệt vời.
Không cần phải nói, gian nhà bên rừng trúc đó chính là Thanh Bình sơn trang của Tưởng viên ngoại.
Nói đến Tưởng viên ngoại, ông thật sự không giống một hương thân bình thường. Ông vốn xuất thân từ khoa cử, vào triều hơn 30 năm, tấn chức đến Lễ Bộ thị lang, mãi đến 4 năm trước mới cáo lui vì bệnh cũ, mua ruộng đất ở sườn núi rừng trúc ngoại ô thành Lâm An xây nên Thanh Bình sơn trang rồi làm một ông lão nông thôn.
Lần này, nhân dịp con thứ Tưởng Ngọc Bân của Tưởng viên ngoại thành hôn, Chung Đường mới được mời đến sơn trang này.
Trương Thuận Tử không ngừng đẩy nhanh tốc độ đánh xe ngựa, cuối cùng vào buổi trưa hôm ấy cũng tiến vào được địa giới của Thanh Bình sơn trang.
Chung Đường rất biết điều, không bảo Trương Thuận Tử đi gọi cửa chính mà vòng tới cửa hông bên sườn tây, tự mình cầm theo hộp đồ ăn lên gõ cửa.
“Ai đấy?” Tiếng gã sai vặt dò hỏi nhanh chóng truyền ra từ trong cửa.
Chung Đường nhướng mày với Trương Thuận Tử, Trương Thuận Tử thanh giọng nói: “Chúng ta là thợ bánh ngọt ở Lâm An, tới đây làm điểm tâm cho hỉ yến của Nhị thiếu gia quý phủ.”
Trương Thuận Tử vừa dứt lời thì cửa hông mở ra, một vị quản sự tầm 50 tuổi cười ha hả tiếp đón: “Cuối cùng hai vị cũng tới rồi, bị mưa to tối qua trì hoãn hành trình sao?”
Tưởng gia này cũng coi như là dòng dõi thư hương, hạ nhân nói chuyện cũng rất khách khí. Chung Đường nghe xong thì thu liễm mấy phần lười nhác, tiến lên có lễ nói: “Bởi vì mưa to trì hoãn một lúc, khiến ngài đợi lâu.”
“Không có việc gì không có việc gì.” Người nọ vừa nghênh đón hai người vào cửa vừa nói, “Ta họ Trương, là quản sự được phân công quản lý ẩm thực.”
“Vốn dĩ là đầu bếp của thôn trang chúng ta cũng làm được điểm tâm, chỉ là mấy ngày trước đây lúc trong nhà thương nghị tiệc cưới của Nhị thiếu gia thì Tam thiếu gia có nói lời khen tay nghề của Chung chưởng quầy rất tốt, lúc này mới mời hai vị đến đây.”
“Nhận được ưu ái của Tam thiếu gia.” Chung Đường giả bộ cười một cái. Trương quản sự quay đầu cẩn thận nhìn lên, thấy Chung Đường nhận lấy hộp đồ ăn trong tay Trương Thuận Tử, nghiêm túc chu toàn nói: “Về hôn sự của nhị thiếu gia, Chung mỗ không dám chậm trễ. Đi một chuyến này cũng mang theo mấy món hỉ bánh sở trường, Trương quản sự nhìn xem có hợp ý hay không.”
Trương quản sự vừa nghe thế thì tâm tình lập tức quay trở lại trên điểm tâm: “Dạ dạ, làm phiền Chung chưởng quầy lo lắng... Mời hai vị theo ta đến phòng bếp nhỏ ở Đông viện trước, chúng ta bàn bạc cẩn thận một phen.”
***
Tác giả có lời muốn nói:
Lý nhãi con, sao mi không biết cố gắng gì cả. Người ta đã nhào cả vào ngực tiện thể cởi luôn quần áo rồi, thế mà mi còn nhịn được!