Đạo Trưởng, Em Có Thơm Không?

Chương 5: Chương 5: Sơn trang vũ ảnh (5)




"Trong trang rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Trong lúc đó, ở phòng bếp nhỏ Đông viện, Chung Đường và Trương quản sự sóng vai nhau đứng dưới bóng cây liễu, nhìn từ xa thì chỉ thấy như hai người đang thương nghị việc làm điểm tâm, nhưng thực tế trong mắt của Trương quản sự chẳng còn chút tỉnh táo nào.

"Nhị thiếu gia đón dâu, trong trang lại xảy ra việc lạ..."

"Lại?" Chung Đường nhíu mày, đầu ngón tay hững hờ khảy ngọc châu kim linh thấp giọng hỏi, "Sao nói là lại? Trước kia từng xảy ra việc lạ sao?"

"Đúng." Trương quản sự máy móc gật đầu, trì độn nói, "Mỗi lần thiếu gia đón dâu đều có việc lạ phát sinh huỷ hoại hôn sự.

"Ồ?" Chung Đường nghiêng đầu nhìn, tựa như nổi lên hứng thú tiếp tục hỏi, "Rốt cuộc là việc lạ gì, ngươi nói tỉ mỉ xem nào."

Trương quản sự im lặng một lát, dường như đang cẩn thận hồi tưởng lại, qua hồi lâu mới nói: "... Mười hai năm trước, đại thiếu gia cưới vợ. Hôm đến cầu hôn thì gặp mưa to sấm sét, suýt nữa bổ xuống ngựa xe. Hai nhà đều cho rằng đó là điềm không lành nên huỷ bỏ hôn nhân."

"Mười năm trước, đại thiếu gia lại đàm phán một cọc hôn sự, vừa trao đổi ngày sinh thì tính ra đại hung. Hôm sau đại thiếu gia rơi vào trong nước, tuy người không sao nhưng hôn sự lại không kết được."

"Lại một năm nữa nhị thiếu gia nghị thân, nửa kia là tiểu thư nhà Công Bộ Triệu thị lang, nhưng bà mối vừa vào cửa thì từ đường Triệu phủ bốc cháy, thế nên... lại chỉ đành huỷ bỏ."

"Tam thiếu gia mới đầu còn được xem là thuận lợi, nhưng vừa vào cửa xem ngày thì lại phát yểm chứng (bị yểm), miệng toàn lời vô lý đoạn tử tuyệt tôn, điên cuồng không ngừng... Nhà gái thấy thế đương nhiên không chịu."

"Nhưng nói đến cũng quái, người nhà kia vừa đi thì tam thiếu gia lại bình thường, từ đó đến nay chưa từng tái phát."

"Bốn năm trước, lão gia sốt ruột, lại để đại thiếu gia cưới vợ, nhưng..."

"Bao nhiêu năm trôi qua, ba vị thiếu gia trong nhà cái gì cũng tốt, nhưng mỗi khi tới thời điểm nghị thân lại xảy ra đủ loại tình huống. Sau này lão gia nghĩ không cưới vợ cũng được, cho các thiếu gia nạp vài thiếp thất, ai ngờ lại không có mối nào thành... Người bên ngoài đồn đãi là trêu chọc phải tà vật gì, muốn Tưởng gia tuyệt hậu."

Chung Đường nghe Tưởng gia này đã bị vậy tới hơn mười năm tuy cũng thấy hoang đường nhưng lại không kinh ngạc lắm. Đúng lúc có làn gió nhẹ lướt qua làm hàng liễu xanh phất phơ chạm vào áo choàng đỏ của y, Chung Đường tiến lại gần hỏi: "Xảy ra nhiều chuyện như vậy, Tưởng viên ngoại có từng mời người khác đến tra xét chưa?"

"Đương nhiên là từng mời rồi. Tưởng viên ngoại nhà ta xưa nay có giao hảo với đạo trưởng Thái Uyên quan... Năm đó Thái Uyên quan xây Bách Tử đài là do viên ngoại giám sát. Chỉ là mỗi lần đạo trưởng bên kia đến đây đều nói là thời điểm còn chưa tới."

Chung Đường nhíu mày, lại là Thái Uyên quan và Bách Tử đài?

"Đã là như vậy thì sao lần này lại mời đạo trưởng Kim Ô Quan?"

Ánh mắt Trương quản sự trống rỗng, suy nghĩ nói: "Gần đây hôn sự của nhị thiếu gia sắp đến, lão gia thật sự sốt ruột sợ lần này không thành thì thật sự sẽ đoạn tử tuyệt tôn."

"Thứ hai......"



Trong Tây Sơn đình, Tưởng viên ngoại cũng ba câu thở dài một lần, kể lại tất tần tật mọi chuyện xảy ra trong mấy năm nay, sắc mặt nhị thiếu gia Tưởng Ngọc Bân càng ngày càng khó coi.

Nhưng Lý Tị Chi không có ý chế nhạo, hắn chỉ lẳng lặng nghe hết Tưởng viên ngoại nói, đoạn hỏi: "Hôn sự sắp tới đây của nhị thiếu gia lại xảy ra chuyện gì?"

Tiếng thở dài của Tưởng viên ngoại càng nặng nề hơn, tay nắm quải trượng không tự chủ được hơi run rẩy: "Đâu chỉ là xảy ra chuyện không đâu, lần này... lần này vậy mà ầm ĩ ra mạng người."

Mấy chuyện trước kia của Tưởng gia dù cho có ầm ĩ đến thế nào thì đều là hủy bỏ hôn sự, chưa bao giờ dính dáng đến mạng người, nhưng lần này lại không giống như vậy.

Lý Tị Chi nhìn hơi nước lượn lờ trên chung trà, giọng điệu vẫn bình thản: "Nguyện nghe kỹ càng."

Tưởng viên ngoại thật sự không muốn kể lại, xua xua tay thở dài.

Nhị thiếu gia Tưởng Ngọc Bân ngồi bên trái thấy vậy bèn chủ động đứng dậy đi đến bên cạnh Lý Tị Chi, lắc đầu nói: "Thôi, Lý đạo trưởng, việc này để ta nói đi."

Lý Tị Chi liếc mắc, nhìn Tưởng nhị thiếu đã hơn 30 tuổi, khí chất văn nhã, gật đầu nói: "Mời."

Lại nói, phước lành của Bách Tử Miếu kia tuy có nói ngoa nhưng có một điều không hề gạt người. Tưởng nhị thiếu gia này quả thật là nhờ Bách Tử Miếu mới có được mối lương duyên này.

Bảy tháng trước, Tưởng Ngọc Bân trở về từ Lâm An, trên đường đúng lúc gặp mưa thu nên trú mưa trong Bách Tử Miếu. Khi chuẩn bị rời đi vào hôm sau thì tình cờ gặp chất nữ bà con xa của Tống lão quản gia Tống Vũ Nương cũng muốn đến Thanh Bình sơn trang.

Hai người đồng hành trên đoạn đường còn lại, nhất kiến như cố, hơn nữa sau khi vào trang thì bén duyên với nhau, âm thầm nảy sinh tình cảm.

Hai người bọn họ, một người trước kia vốn là nhị thiếu gia nhà Lễ Bộ thượng thư, một người chỉ là tỳ nữ trong trang, thân phận thực sự không môn đăng hộ đối. Nhưng ba đứa con Tưởng gia mấy năm liền việc hôn nhân không thuận lợi đã khiến Tưởng viên ngoại không thèm so đo gì nữa.

Chỉ cần hôn sự này có thể thành thì Vũ Nương chính là chính thê của Tưởng Ngọc Bân.

"Sau khi hôn sự của ta và Vũ Nương được định ra thì cũng giống như mấy lần trước, xảy ra chuyện không tốt lắm."

Nhưng lần này kể cả Tưởng Ngọc Bân hay Tống Vũ Nương đều không muốn từ bỏ đoạn nhân duyên này, cho nên tuy nói có việc lạ nhưng hôn sự hai người vẫn chuẩn bị tiến hành như cũ.

"Đầu tiên là ta vô cớ rơi vào trong nước, rồi sau khi hạ sính lễ thì lại có con rệp, nhà Vũ Nương ở bị mưa to làm dột... Nhưng những việc này cũng không ảnh hưởng gì đến tính mạng của người khác, đến tận khi —"

"Đến tận bảy ngày trước, trong trang lại xảy ra chuyện, Triệu lão đầu phụ trách trông giữ sính lễ... ông ta đã chết."

Lý Tị Chi giương mắt, ánh mắt lạnh như băng, như thể chỉ cần một cái liếc mắt là có thể nhìn thấu một người: "Chết như thế nào?"

Tưởng Ngọc Bân có vẻ bất đắc dĩ khi nhớ lại cảnh tượng đó, thực sự rất đáng sợ: "Bị treo cổ trên cây trong viện của ta. Cả người như đã thối rữa, thịt xương nát vụn rơi đầy đất, thật sự không nhìn ra được là chết như thế nào."

Bầu trời vốn đã quang đãng lại trở nên u ám, làn gió mát hiếm thấy trong mùa hè nay trở nên đáng sợ khiếp người, như thể muốn đục khoét xương cốt người ta.

"Trước khi chết ông ta đã làm chuyện gì, gặp người nào?" Nói chuyện như vậy, lại còn trong thời tiết như này khiến đám người Tưởng viên ngoại khó tránh được e sợ không dám nói thêm gì nữa. Nhưng Lý Tị Chi dường như không thèm để ý, eo lưng thẳng tắp như tùng ngồi ngay ngắn, vững vàng như cũ.

"Trước khi chết?" Tưởng Ngọc Bân nhíu nhíu mày, suy tư, "Trước khi Triệu lão đầu chết... vợ ông ta đúng lúc đến đưa cơm, nói là vừa dọn xong bát đũa, ngẩng lên đã không thấy người nữa rồi."

"Chờ đến khi tìm được người thì ông ta đã treo cổ trên cây trong viện của ta, huyết nhục mơ hồ... đã không còn ra hình người."

Huyết nhục mơ hồ, không ra hình người — miêu tả như vậy thật sự quá chung chung, Lý Tị Chi nghe xong chỉ thấy nó vô dụng.

Bên ngoài Tây Sơn đình, mây đen dần dần bao phủ, đâu đó đã có thể nghe thấy tiếng sấm rền, mưa được gió đưa tới càng khiến lòng người hốt hoảng.

Lý Tị Chi bỗng nhiên buông chung trà trong tay xuống, đứng dậy nhàn nhạt nói: "Ta muốn đi xem xác chết người này."

Đúng lúc đó một tiếng sấm vang rền, tia sét chói lóa chiếu rõ biểu tình trên khuôn mặt từng người trong đình.



Cũng không kỳ lạ, nghĩ đến tử trạng của Triệu lão đầu, bọn họ thật sự vừa khiếp vừa sợ. Lúc này Lý Tị Chi đề xuất muốn đi xem khiến gần như trên mặt mọi người đều mang theo sự kháng cự khó che giấu.

"Lý đạo trưởng." Lúc này, Tưởng viên ngoại đứng dậy, một tay chống quải trượng, bước đi cũng không ổn định, dịch người tới bên Lý Tị Chi, "Đạo trưởng, dọc đường này ngài đi cũng vất vả, hơn nữa hiện giờ mưa to đổ xuống, thật sự không phải thời điểm tốt để đi nghiệm thi."

Lý Tị Chi hơi nhăn mi, ngoài đình chợt truyền đến vài tiếng cười bất thiện. Hắn ngước mắt nhìn lên thấy một người đàn ông trung niên quần là áo lượt, thần sắc uể oải đang đi về phía hắn.

"Đạo trưởng đã tới rồi cũng chớ nóng vội quá mức, không bằng làm theo lời phụ thân nghỉ tạm một phen, chờ mưa tạnh trời quang rồi đi cũng không muộn."

Không cần phải nói, người tới này là trưởng tử của Tưởng Trọng Nham, đại thiếu gia Tưởng Ngọc Vanh.

Nghe Tưởng Ngọc Vanh nói như vậy, những người khác còn bình thường chứ Tưởng Ngọc Bân lại gấp gáp: "Đại ca, việc này mạng người quan trọng, đạo trưởng đã muốn đi xem thì không thể trì hoãn được."

"Nhị đệ, đệ thất lễ rồi." Tưởng Ngọc Vanh ngồi xuống ghế bát tiên (1), gọi tiểu nha đầu rót cho hắn chén trà, âm dương quái khí nói, "Vì mấy việc vặt thế tục này mời Lý đạo trưởng tới đây đã quấy nhiễu đạo trưởng thanh tu rồi. Hiện giờ Lý đạo trưởng vừa vào phủ, ta phải chiêu đãi nhiệt tình mới đúng chứ, nào có đạo lý để đạo trưởng dầm mưa nghiệm thi."

"Đại ca!" Tưởng Ngọc Bân nén giận nhìn về phía huynh trưởng, nhưng hắn vốn không rành tranh chấp nên thật sự không biết nên nói gì.

"Được rồi!" Tưởng Trọng Nham hiển nhiên không hài lòng hai đứa con trai ra vẻ trước mặt người ngoài, đặt mạnh chung trà trong tay xuống, tức thì không khí trong đình liền yên tĩnh lại.

Tưởng Trọng Nham quay đầu, cười cười xin lỗi Lý Tị Chi: "Khiến đạo trưởng chê cười."

Lý Tị Chi chỉ gật đầu, tâm tư của mấy đứa con trong Tưởng gia này hắn không phải không phát hiện, chỉ là không bao giờ muốn dính líu vào đó.

"Thi thể ở nơi nào?"

Giọng nói lạnh lùng không chút thay đổi vẫn chấp nhất như cũ.

Tưởng Ngọc Bân thấy thế liền vội vàng nói: "Ở trong viện sau rừng trúc già phía tây."

Tưởng Trọng Nham thấy Lý Tị Chi khăng khăng muốn đi thì cũng không tranh chấp với hai đứa con trai nữa, vẫy tay với Tưởng Ngọc Bân: "Thôi, đạo trưởng đã không quản vất vả, lão Tống ngươi dẫn đạo trưởng qua một chuyến đi, trăm ngàn lần không thể chậm trễ."

Tống lão quản gia mặc dù mỗi lần nghĩ đến tử trạng của Triệu lão đầu thì trong lòng vẫn sợ hãi, nhưng vì việc hôn nhân của thiếu gia nhà mình cùng chất nữ, ông ta vẫn gật đầu đáp ứng: "Dạ vâng, đạo trưởng ngài đi theo ta."

Lý Tị Chi im lặng gật đầu, ánh mắt bình đạm lướt qua ba phụ tử này rồi sau đó cầm mộc kiếm đi theo Tống lão quản gia rời khỏi Tây Sơn đình.

Thanh Bình sơn trang được xây giữa sườn núi, ngày nắng thì không sao nhưng vào ngày mưa lớn như này thì cực kỳ khó đi.

TLý Tị Chi cùng Tống lão quản gia cầm ô đi khỏi chủ viện, một đường thẳng hướng tây, xuyên qua rừng trúc rậm rạp, dọc theo con đường nhỏ ướt mưa hồi lâu mới thấy gian nhà thấp bé đơn sơ ở điểm cuối.

Tiếng sấm rền vang, mắt thấy chuẩn bị tiến vào đó, bước chân Tống lão quản gia cũng dần dần chậm lại.

"Tống quản gia ở lại đây đi, không cần theo ta đi vào."

Lời của Lý Tị Chi hòa cùng tiếng mưa, lạnh lùng rơi vào tai Tống lão quản gia.

Ông ta khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn lắc đầu: "Sao lại để đạo trưởng vào một mình được, viên ngoại đã nói rồi, lão nhân phải đi theo đạo trưởng."

Lý Tị Chi không muốn phí lời với ông ta, chỉ ngước mắt nhìn một cái, đạm nhiên nói: "Tùy ý."

Hai người vừa nói vừa đi đến dưới hiên, thu ô trong tay và bước vào căn phòng nhỏ chứa thi thể.

Mới vừa đẩy cửa ra, một mùi ẩm mốc xen lẫn với mùi tanh hôi của xác chết xông thẳng vào mặt, khiến Tống lão quản gia phải ho sặc sụa hết lần này đến lần khác.

Lý Tị Chi cũng khẽ nhíu mày, tay không cầm kiếm làm một hoa chỉ, một tia sáng lạnh màu lam đột nhiên hiện ra xua tan mùi lạ hòa vào trong mưa.



Sau khi mùi hôi thối của thi thể biến mất, trong căn phòng thấp chỉ còn lại bóng tối nặng nề, dường như lại còn nặng hơn trước, khiến người ta khó thở.

Thi thể của Triệu lão đầu trùm vải liệm màu trắng đột ngột hiện ra giữa nhà, màu máu nâu thành mủ thấm vào vải liệm để lại dấu vết không ra hình người.

"Đạo trưởng, đó chính là thi thể của Triệu lão đầu."

Lý Tị Chi gật đầu đi ra phía trước, cửa phòng ngay sau lưng chợt vang lên tiếng "kẽo kẹt – –" kéo dài, bị một lực lượng vô hình đóng lại khiến Tống lão quản gia cả kinh gần như khuỵu xuống ngay lập tức.

Cơn mưa nặng hạt đập vào khung cửa sổ mỏng manh bốn phía, như thể có vô số bàn tay quỷ quái vươn ra từ bóng tối không ngừng đập, đập...

Bóng đen đột nhiên xẹt qua cửa sổ giấy phía sau hắn, trong khoảng khắc Lý Tị Chi xoay người, nó lại mờ ảo rồi biến mất, chỉ một thoáng sau đã lại xuất hiện trên một cánh cửa khác.

Bóng đen này giống như đang trêu chọc, không ngừng xuất hiện khắp nơi, lại như đang rình rập, rình rập – đợi xé rách cửa sổ giấy trong một cái chớp mắt.

Nhưng Lý Tị Chi không hề bị lay chuyển, ngoại trừ lần đầu tiên, hắn không cố gắng theo dõi vị trí của cái bóng mà đứng thẳng tại chỗ.

Ngưng mắt, giơ tay, dẫn quyết, rút kiếm —

Không một chút do dự, không mảy may bối rối, mỗi một động tác đều như một tia chớp lao tới, trong nháy mắt đã khiến chỗ bóng đen xuất hiện nổ tung, trong cơn mưa to ào ạt ngoài kia tựa hồ truyền đến tiếng như chim kêu.

Mọi thứ yên tĩnh trở lại, mộc kiếm trong bóng đêm phát ra ánh sáng lạnh lẽo quay trở về trước người Lý Tị Chi, lơ lửng trên tấm vải liệm màu trắng.

Nhưng đúng lúc này, cửa, bị gõ vang.

Bóng dáng màu đen xuất hiện nơi đó, như đang đứng giữa màn mưa.

Lý Tị Chi không hề nhúc nhích, nhưng cánh cửa lại vang lên, "Cốc cốc cốc —"

Là tiếng gõ cửa bình thường hay là bí ẩn do ác quỷ ngụy trang.

Lý Tị Chi xoay người, không tiếng động nhìn bóng đen ngoài cửa phòng.

Cuối cùng, hắn vẫn đi qua, trong khoảnh khắc cánh cửa mở ra, một mạt màu son thấm nước cứ như vậy mà lọt vào mắt hắn.

"Đạo trưởng, hoá ra là ngươi nha." Chung Đường cố tình ra vẻ kinh ngạc. Y ngước khuôn mặt đẫm nước mưa nhìn về phía Lý Tị Chi, khẽ cười nói: "Còn không mau để ta đi vào trú mưa nào."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.