Đạo trưởng giả dối
Sau khi tán gẫu với mấy nông phụ, ta xách đồ ăn về đạo quán, dọc đường không biết vì sao thấy hơi bất an, hình như bản thân đã bỏ lỡ chuyện trọng yếu nào đó.
Theo lý thuyết, quan hệ giữa ta và Đoạn nhị công tử chỉ là hắn vì ta làm bao cát trước cửa Đoạn phủ ngày đó mà thôi, vì sao ta mới vừa nghe tin hắn sắp kết hôn lại thấy bất an? Chẳng lẽ ta phản bội Thanh Dạ sư huynh, đối với Đoạn nhị công tử vừa gặp đã yêu?
Quả nhiên, nữ nhân đều thích anh hùng cứu mỹ nhân.
Ta vì bản thân đứng núi này trông núi nọ thổn thức vạn phần, đến khi về tới Thanh Vận Quan, chân trước vừa bước vào tiền điện đã nghe thấy một giọng nói khàn khàn, trầm thấp nhưng vô cùng quyết kiệt, dứt khoát: “Xin đạo trưởng nhận ta làm đồ đệ!”
Ta mở to mắt nhìn bóng dái thon dài quen thuộc, giờ phút này đang thẳng lưng quỳ gối trong điện, không phải là người ta vừa tâm tâm niệm niệm ‘vừa gặp đã yêu’ trên đường về sao!
Thanh Vận đứng trươc mặt Đoạn nhị công tử, cười ung dung bình thản nhìn hắn: “Thí chủ biết tu đạo là gì sao?”
Thanh Vận hỏi là hỏi vậy nhưng chưa chờ Đoạn nhị công tử trả lời đã tiếp lời: “Người đi tu, lấy việc tu thân dưỡng tính là chính, không ngại gian khổ. Phải tịnh tâm điềm đạm, thanh tĩnh mộc mạc, không màng danh lợi, còn phải tuân theo thanh quy giới luật. Việc đó, ngươi có biết không?”
Ta nghe Thanh Vận nói năng đường hoàng mà toát mồ hôi lạnh khắp người.. Tu thân dưỡng tính? Tịnh tâm điềm đạm? Thanh tĩnh mộc mạc? Không màng danh lợi?
Chết cười! Thử hỏi, Thanh Vận làm được mục nào trong mấy việc đó?!?!
Tu thân dưỡng tính nên ra vẻ đạo mạo? Thanh tĩnh mộc mạc nên không có thịt không vui? Tịnh tâm điềm đạm nên giấu cua trong ngực? Không màng danh lợi nên tham tiền công đức?!?!
“Những gì đạo trưởng nói ta không hiểu nhưng chắc chắn người không hại dân hại nước!” Đoạn nhị công tử trả lời vô cùng dứt khoát.
... Hại dân hại nước.
Bốn chữ này của Đoạn nhị công tử rất nghiêm trọng.
Chẳng lẽ, Đoạn nhị công tử là phiên bản nam của Đắc Kỷ?
“Ôi chao...” Thanh Vận hết sức phiền muộn, thở dài một tiếng, nói tiếp: “Con đường tu hành không dễ như ngươi tưởng tượng, thí chủ mời về đi.”
“Đạo trưởng, nếu hôm nay ta đã đến đây, nhất định phải vào đạo môn!” Đoạn nhị công tử bám riết không tha, bàn tay thon dài thò vào tay áo lấy ra một thỏi vàng rực rỡ. “Đạo trưởng, xin người nhận ta làm đồ đệ!” Nói xong cầm thỏi vàng dâng lên trước mặt Thanh Vận.
Ta đứng ngoài điện, cười cười gian tà không tài nào nhịn được.
Đoạn nhị công tử này không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã trúng ngay tử huyệt của Thanh Vận hám tiền này, thật đẹp mặt chưa! Ta vụng trộm nấp ngoài điện, chờ mong kịch tính cao trào xuất hiện.
Thanh Vận nhìn thỏi vàng trong tay Đoạn nhị công tử, cặp mắt bình thản lóe sáng giống như chồn đói mười ngày gặp một gà tơ béo mập sau đó vờ ho nhẹ hai tiếng: “Khụ khụ...”
Xuất hiện rồi! Xuất hiện rồi!
Ta trừng mắt nhìn Thanh Vận không rời, tiếng ho nhẹ kinh điển rốt cục đã tái xuất giang hồ!
Theo quan sát của ta trong thời gian qua, một khi tiếng ho nhẹ kinh điển xuất hiện tức là Thanh Vận đã lột xác thoát khỏi vẻ đạo mạo thường ngày vì cởi quần thắt cổ! (Cởi quần thắt cổ ~ không biết xấu hổ -_-|||)
Quả nhiên, Thanh Vận không hề cô phụ kỳ vọng của ta, thái độ lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ.
“Thí chủ, bần đạo thấy ngươi ấn đường đầy đặn, mày cao mắt sáng có vài phần chân tu trời cho. Nếu thí chủ đã thành tâm muốn nhập đạo, bần đạo cũng không ngăn cản.”
“Sư phụ! Đồ nhi đã về!” Ta cao hứng phấn chấn xách giỏ vào điện.
“Sư phụ, đồ nhi đã nói rồi, hôm nay cá vừa lớn vừa rẻ, đại thẩm bán cá còn quên đòi ta chín quan tiền! Thật lời quá!” Sau khi nói xong ta mới quay qua nhìn nam tử đang quỳ rồi nhìn Thanh Vận buồn bực hỏi.
“Sư phụ, đây không phải Đoạn nhị công tử sao? Là tới Thanh Vận Quan xin bùa sao?” Bình thường đến Thanh Vận Quan đều là nữ tử, hôm nay sao ngay cả Đoạn nhị công tử cũng nhàn hạ đến Thanh Vận Quan?
“Thất nhi, hôm nay về rất sớm...” Thanh Vận mặc dù vẫn nhẹ cười nhưng ánh mắt rõ ràng đang nổi giận, nhất định là hận ta phá hỏng chuyện tốt của hắn.
“Thì ra trong đạo quán cũng có nữ tử!” Đoạn nhị công tử liếc ta, mày kiếm tuấn lãng bỗng nhíu chặt lại: “Một khi đã như vậy, đạo trưởng xin hãy xem như ta chưa nói gì, cáo từ!” Đoạn nhị công tử vừa dứt lời đã cầm thỏi vàng nhét lại vào tay áo, xoay người đứng lên, bước ra khỏi đạo quán.
“Thí chủ! Làm người xin giữ lời!”
“Thí chủ xin dừng bước! Có chuyện gì chúng ta từ từ ngồi xuống bàn bạc!” Thanh Vận bước nhanh tính đuổi theo giữ Đoạn nhị công tử lại nhưng còn bận tâm về bộ dáng đạo mạo giả vờ nên không thể đi nhanh, chỉ có thể trơ mắt nhìn Đoạn nhị công tử rời khỏi đạo quán.
Đợi đến khi bóng dáng Đoạn nhị công tử đã mất dạng, Thanh Vận suy sụp cúi đầu, bóng dáng võ vàng có vẻ hết sức thê lương cô tịch, lệ rơi âm thầm, thở dài một tiếng. Nửa ngày qua đi mới sực nhớ lại việc gì rồi quay người lại, cặp mắt dài hẹp sắc bén hẳn lên, khóe miệng vẫn cười nhẹ.
“Thất... nhi...” Một thanh âm lạnh lẽo vang lên, không khí xung quanh lập tức tràn ngập nguy hiểm, Thanh Vận như con hổ bị lột da..
“Sư phụ... Sư phụ... Đồ nhi hôm nay mua cá, ngày mai còn chuẩn bị mua cua hiếu kính người nữa!...” Ta nặn ra nụ cười nịnh bợ Thanh Vận còn khó coi hơn khóc. Ta nào biết Đoạn nhị công tử muốn nhập đạo chỉ vì nghĩ nơi này không có nữ nhân, đây không phải lỗi của ta. Sư phụ, lẽ nào người vì không kiếm được một lượng vàng mà giận chó đánh mèo với ta.
Ai ngờ ta vừa đề cập tới một chữ ‘cua’ này lập tức khiến Thanh Vận không thèm bố thí cả nụ cười giả dối kia cho ta, cặp mắt sắc bén lập tức đóng băng, giống như dã thú bị cướp mồi, đôi môi mỏng khêu gợi nghiến răng nghiến lợi phun ra một chữ: “Cua?”
Đúng là càng nói càng sai, ta chưa thoát hiểm đã đào thêm một cái hố tự chôn mình! Trời cũng biết Thanh Vận vì chuyện ba con cua mà chất chứa oán hận sâu đậm với ta, chưa tìm được chuyện trả thù. Trái lại giờ đây ta lại tạo cơ hội cho hắn trả thù.
“Sư phụ, đồ nhi biết sai rồi, xin người tha cho đồ nhi!” Ta khóc không ra nước mắt, cầu xin Thanh Vận tha thứ.
Dựa vào hiểu biết về Thanh Vận của ta, ta dám cam đoan nếu không cầu xin tha thứ, hậu quả chắc chắn sẽ là tiền chợ từ hai mươi quan xuống còn mười quan, Thanh Vận keo kiệt, vì tiếc tiền nên thà để mặc chúng ta ăn rau xanh củ cải! Nếu ta lại làm hắn không vui, ngay cả chuyện đuổi ta ra khỏi đạo quán Thanh Vận cũng dám làm! Ta còn chưa tìm được tài sản ‘to lớn’ Đường Thất để lại mà phải rời Thanh Vận Quan không phải sẽ chết đói nơi đầu đường xó chợ sao!
Thanh Vận nghe xong những lời này, rốt cục sắc mặt dịu hơn, dùng lời nói thấm thía nói: “Thất nhi, ngươi đã biết sai thì phải sửa, dù sao cũng là đồ đệ tốt của vi sư. Nhưng ngươi sai phạm quá lớn, không thể phạt nhẹ...”
“Theo ý sư phụ, đồ nhi nên làm thế nào mới được tha lỗi?”
Sư phụ, đồ nhi đây là giết người phóng hỏa hay cướp bóc gian dâm, sao phải xin tha tội..
Có phải đợi đến thời cơ thích hợp, sư phụ mới mở lòng từ bi?
“Mười lăm này là đại hôn của Đoạn nhị công tử và Thiết Hương Phù, nếu vi sư không thấy Đoạn nhị công tử đến Thanh Vận Quan nhập môn trước ngày đó thì sau này tiền chợ từ hai mươi quan xuống còn mười quan!” Thanh Vận điềm đạm, bình thản nói với ta.
“...” Quả nhiên là chiêu này.
Vì cứu bản thân mà đẩy ân nhân cứu mạng Đoạn nhị công tử xuống nước, điều này bảo ta làm sao chịu nổi!
Thanh Vận thấy ta không nói, giọng điệu ung dung mới vừa rồi lại uyển chuyển hơn: “Thất nhi, ngươi nghĩ việc lôi kéo Đoạn nhị công tử vào Thanh Vận Quan là vi sư hại hắn sao?”
Mắt ta he hé nhìn Thanh Vận, chẳng lẽ còn không phải gây họa sao? Ta chỉ sợ việc này không phải là chuộc tội mà là tăng thêm tội nghiệt mới đúng!
Nhưng trình độ bát quái của sư phụ không thua kém đồ nhi chút nào, ngay cả chuyện Đoạn nhị công tử khi nào thành thân, thành thân với ai cũng đã hỏi thăm rành mạch.
Thanh Vận cũng không ngại ánh mắt của ta, vẫn tận tình khuyên bảo như trước: “Thất nhi, ngươi cẩn thận ngẫm lại, nếu Đoạn nhị công tử không vào đạo quán của ta, nhất định sẽ còn rất nhiều cô nương vô tội bị khắc chết, không chừng kế tiếp Thiết Hương Phù. Người xưa có nói liều mình cứu người, ngươi sao có thể nhẫn tâm thấy chết mà không cứu? Cho nên nếu ngươi có thể khiến Đoạn nhị công tử nhập đạo, cũng là một công đức tạo phúc cho dân cho nước.”
Thanh Vận nói năng đường hoàng, thật đáng buồn là ta thấy hắn nói cũng có lý nhưng vẫn còn do dự.
Thanh Vận rõ ràng thấy ta dao động, bàn tay thon dài khẽ đặt lên vai ta, mỉm cười nhìn ta, nói: “Thất nhi, đừng nói sư phụ không dạy ngươi, hôm nay sư phụ cũng khó mà nói hết...”
Sư phụ, cô nương nhà người ta mới khó nói, một đại nam nhân nam nhân như ngươi có gì khó nói...
“Thất nhi, ngươi nói trong đạo quán này, thân phận ai nhỏ nhất?”
“Là đồ nhi...” Ta mê man nhìn Thanh Vận, thật sự không hiểu hắn tính giở trò gì.
Trong Thanh Vận Quan chỉ có Thanh Vận, Thanh Dạ và ta, bọn họ một là sư phụ, một là sư huynh, xét thân phận đương nhiên ta nhỏ nhất, chuyện này cũng cần phải hỏi sao!
“Vậy ngươi nghĩ xem, nếu Đoạn nhị công tử vào Thanh Vận Quan, lúc đó ngươi là sư tỷ hay sư muội của hắn?” Thanh Vận tiếp tục dẫn đường.
“Đương nhiên là sư tỷ! Ai nhập môn trước thì lớn hơn!!” Ta tức giận bất bình nói.
“Thất nhi, thân phận ngươi nhỏ nhất trong đạo quán, cho nên việc bưng trà rót nước này nọ đương nhiên do ngươi làm. Nếu sau này ngươi có sư đệ, việc đó còn đến lượt ngươi sao?” Cặp mắt gian xảo của Thanh Vận nhìn ta ý vị thâm trường, nở nụ cười hết sức xuất trần thoát tục.
Ta nghe câu chuyện cả buổi trời của Thanh Vận xong nhất thời muốn nổi lửa đốt nhà.
Nói trắng ra nếu ta có sư đệ Đoạn nhị công tử này thì sẽ có người hầu hạ! Có thể tùy ý chà đạp! Sau này chuyện bưng trà rót nước mỗi ngày còn không đến lượt mình?
Ta tươi cười hết sức giả dối: “Sư phụ, vẫn là người suy nghĩ chu đáo hơn đồ nhi.”
“Thất nhi quá khen...” Thanh Vận nhẹ cười, cặp mắt lóe lên tia sáng hết sức động lòng người.
Hai thầy trò ái muội nhìn nhau cười, hắn vì một lượng vàng của hắn, ta vì đối tượng chà đạp của ta.
Buổi tối lúc làm cơm, rốt cục ta đã hiểu vì sao mình nghe xong chuyện thành thân của Đoạn nhị công tử lại thấy bất an, hình như đã bỏ lỡ chuyện trọng yếu gì. Thì ra khi mua đồ ăn ở chợ, vì tán gẫu rất sung sướng mà đại thẩm bán cá quên đòi ta chín quan, ta thì đã quên mua gừng.
Đêm đó cá kho tanh không thể tả.