Đạo trưởng đam mỹ
Thanh Vận thấy ta, lúc đầu hơi kinh ngạc sau đó lập tức khôi phục lại dáng vẻ đạo mạo dối trá, khóe miệng ung dung mỉm cười.
“Thất nhi, đêm đã khuya sao còn chưa ngủ?”
“Đồ nhi ngủ không được, muốn ra ngoài đi dạo một chút.” Ta bình tĩnh nhìn cặp mắt dài hẹp của hắn, đau thương và hận ý vừa rồi dường như chỉ là ảo giác của ta mà thôi.
“Nghỉ sớm đi, vi sư hơi buồn ngủ, ta về phòng trước.” Thanh Vận nói xong không đợi ta đáp lại đã xoay người đi vào đạo quán.
Ta nhìn Thanh Vận rời đi, bước chân rõ ràng hơi loạng choạng, nhất thời lại trầm tư, cắn cứ theo tình hình vừa rồi, không còn nghi ngờ gì nữa, hướng nhìn của Thanh Vận chắc chắn là Thủy Vân Am. Vẻ đau thương đó không lừa ai được. Về phần hận ý thì...
Phiên bản số một: Thanh Vận thích cô nương nào đó nhưng vì một bí mật không thể cho ai biết nên nàng đành vứt bỏ Thanh Vận đến Thủy Vân Am xuất gia làm ni cô. Mà bí mật không thể cho ai biết này có tới 80% khả năng là vì chịu không nổi bộ dáng ra vẻ đạo mạo của Thanh Vận và 20% còn lại có thể là vì Thanh Vận keo kiệt quá mức nên cô nương này mỗi ngày chỉ được ăn rau xanh cải trắng, sau đó lại phát hiện ngay cả thức ăn của am ni cô còn ngon hơn, vì thế thật sự không thể chịu đựng Thanh Vận thêm nữa, xuất gia làm ni cô.
Thanh Vận không cam lòng bị cô nương kia ruồng bỏ nên dựng ngay một Thanh Vận Quan đối diện, giành giật đấu đá với Thủy Vân Am, tính phá hoại hết kho lương thực của cô nương kia, khiến nàng vì sinh kế không thể không khuất phục dưới dâm uy của hắn.
Phiên bản số hai: Xin tham khảo bản số một.
Điều tra kết thúc, chỉ cần bắt tay vào sưu tầm bằng chứng.
Quyết định xong xuôi, oán khí mấy hôm nay tích tụ vì Thanh Vận bỗng tìm được giải pháp mang tính đột phá, nhất thời núi non chuyển dời, không thể kiềm chế. Cuối cùng, đêm đó tâm tình vô cùng thoải mái, ta tận hưởng một giấc ngủ vô cùng ngọt ngào.
Sau này cho dù trễ đến mấy ta cũng ra ngoài đi dạo quanh chỗ cũ một chút nhưng lại không gặp Thanh Vận nữa.
Hôm nay, Thanh Vận Quan nghênh đón lão phụ nhân đầu tiên, lưng đã hơi còng nhưng vẻ ngoài hiền hòa, dễ gần khiến ta thấy thân thiết còn hơn đám oanh yến thường ngày. Đáng tiếc vị này vừa đến đã lập tức quỳ gối, nước mắt rơi như mưa.
“Đạo trưởng, xin ngươi mở lòng từ bi cứu con ta...”
“Lão thí chủ xin mau mau đứng lên, đừng làm khó bần đạo. Chuyện bần đạo có thể giúp nhất định sẽ không từ chối.” Thanh Vận cố gắng nâng lão phụ nhân kia lên.
“Đạo trưởng, lão thân thật sự hết cách, ngươi phải giúp lão thân...”
“Lão thí chủ, ngươi ngồi xuống trước, có chuyện gì từ từ kể cho bần đạo nghe.” Thanh Vận sai ta đi lấy một cái ghế dựa lại dìu nàng ngồi xuống rồi mới bảo nàng chậm rãi nói rõ đầu đuôi.
Vị phụ nhân này là một nông dân bình thường ở Bình Ngư Trấn, chồng mất sớm, một mình ngậm đắng nuốt cay nuôi con lớn khôn. Nhưng đứa con từ nhỏ luôn ốm đau bệnh tật, không thể làm việc nặng, hàng ngày đến Đoạn phủ làm tạp dịch, hai mẹ con mới miễn cưỡng sống quan ngày. Nhưng cách đây không lâu đứa con bỗng mất trí, suốt ngày trốn vào góc tường trong Đoạn phủ khóc sướt mướt, luôn miệng nói mình không phải là con trai của bà mà là Đoạn phủ tam tiểu thư Đoạn Liễu Yên.
Vì hắn dường như đã phát điên nên bà có mời đại phu đến nhưng đại phu cũng không tìm ra được còn kết luận con bà bị điên rồi. Bà lão thật sự hết cách, chỉ có thể đi cầu phúc ở Thủy Vân Am, nhưng sau khi sư thái Thủy Vân Am nghe xong cũng không thể làm gì, cuối cùng sực nhớ tới Thanh Vận Quan.
Ta cũng thổn thức trong lòng không nguôi, người ta cùng đường rồi mới đến Thanh Vận Quan, mang theo hi vọng biến ngựa chết thành ngựa sống.
“Đạo trưởng, lão thân chỉ có độc nhất một đứa con trai, sống nương tựa lẫn nhau, nếu ngài có thể cứu được con ta, lão thân dù phải làm trâu làm ngựa cho đạo trưởng cũng cam tâm tình nguyện...” Lão phụ nhân khóc mãi không thôi.
Thanh Vận nghe xong thoáng mặt ủ mày chau, trầm tư một hồi, nói: “Xét theo bệnh trạng, bần đạo cũng có hiểu biết sơ qua nhưng lúc này chưa dám quyết định, sau khi gặp người bệnh mới có thể kết luận.”
“Dạ nhi, ngươi canh chừng đạo quán, vi sư theo lão thí chủ đi rồi sẽ về.” Thanh Vận nói với Thanh Dạ.
“Dạ, sư phụ.” Thanh Dạ trả lời.
Ngay khi ta cho rằng việc này không liên quan gì đến ta, Thanh Vận nhìn ta: “Thất nhi, ngươi đi theo sư phụ.”
“A?” Sao lại là ta?
Nhưng ta nghĩ ở trong đạo quán cũng khó chịu, không phải bưng trà thì là rót nước, chi bằng đi theo Thanh Vận ra ngoài một chút nên 'Dạ' một tiếng.
Ra khỏi Thanh Vận Quan, đi theo lão phụ nhân gần nửa canh giờ, kỳ thật đây là con đường này ta đi dạo mỗi tối cho hả giận, chỉ là không đi xa thôi. Bụi cây bị vặt trụi lủi bên kia chính là thế thân của Thanh Vận bị ta tàn phá nên mới ra nông nỗi này.
Nhà của bà lão chẳng qua chỉ dùng cỏ tranh lợp mái tạm bợ, vừa đến bên ngoài đã ngửi được mùi ẩm mốc của vách đất. Ta quét khắp bốn phía chỉ thấy một góc bàn, trên đó còn để một chén thuốc đã nguội lạnh, hai cái ghế dựa, một cái giường đặt sát vách, bốn chữ ‘nhà tranh vách đất’ cũng không đủ để miêu tả vẻ nghèo khó của căn nhà nữa là.
Tuy mới vào đầu thu nhưng ban đêm cũng khá lạnh, không ngờ trên giường chỉ có một cái chăn mỏng manh. Lúc này hơi hé ra một nam tử đang ngủ trên giường, đầu tóc xơ xác hỗn độn, không thấy rõ mặt.
“Đứa nhỏ này, còn đang sốt nhẹ, sao lại không uống thuốc...” Bà lão đi đến trước giường ngó qua nam tử rồi nói.
Nam nhân đang nằm chợt tỉnh lại, yếu ớt trở mình. Tướng mạo thật bình thường, hai má gầy xọp, vẻ mặt tái nhợt, con ngươi đen hơi dại ra. Hắn liếc bà lão một cái, sau đó dời mắt sang chúng ta, cặp mắt vốn đờ đẫn vừa nhìn thấy Thanh Vận đã sáng lên một cách bất thường. Ta còn chưa kịp phản ứng đã thấy hắn nhào vào lòng Thanh Vận.
“Đạo trưởng, cứu ta, cứu ta...” Nam tử gắt gao ôm Thanh Vận, như là rơi xuống nước vớ được tấm ván gỗ, hai gò má tái nhợt phút chốc tựa như hoa lê trong mưa.
“Đoạn cô nương?” Thanh Vận thử gọi một tiếng.
“Đạo trưởng, ta là Liễu Yên, ta là Liễu Yên, đạo trưởng, ngươi nhất định phải cứu ta, giờ ta không biết nên làm thế nào cho phải...” Nam tử ôm Thanh Vận nói năng lộn xộn, nước mắt từng đợt rơi xuống, có vài phần chua xót khiến người đau lòng.
“Đoạn cô nương, bần đạo đã biết, bần đạo nhất định sẽ giúp ngươi, ngươi bình tĩnh lại trước đã.” Thanh Vận vỗ về lưng nam tử, nhỏ nhẹ an ủi.
Nam tử nghe xong vẫn không thể khống chế được, vẫn nức nở trong lòng Thanh Vận, không chịu buông tay, cuối cùng Thanh Vận bất đắc dĩ phải ôm hắn đặt trên giường.
Bà lão đứng nhìn một bên giờ đang ngây dại mà người từng trải như ta đây rõ ràng dễ chấp nhận hơn. Nếu như ta nhớ không lầm, ta từng gặp qua Đoạn Liễu Yên vài lần, từng rót cho nàng mấy ly trà. Mỗi lần Đoạn Liễu Yên đến đạo quán đều xấu hổ, ngượng ngùng vì Thanh Vận, mỗi lần trước khi rời đi đều sai nha hoàn Tiểu Đào bỏ một thỏi bạc vào thùng công đức. Là thí chủ được Thanh Vận hoan nghênh nhất.
Cho nên, xét theo tình hình hiện tại, hồn Đoạn Liễu Yên đang ở trong cơ thể của con trai bà lão này!
Quả nhiên, người với người sinh ra khác biệt. Thiên kim đại tiểu thư Đoạn Liễu Yên xuyên qua một nam tử bần cùng, ta hoán đổi hồn phách kiếp này với kiếp trước xem ra còn may mắn chán.
Tiếp đó, Đoạn Liễu Yên kể rõ ngọn ngành cho chúng ta nghe.
Ngày đó, nàng đang đọc sách trong lương đình của Đoạn phủ thì con trai của đại nương - nhị ca Đoạn Tang Mặc đã trở lại. Đoạn Liễu Yên lập tức nhớ ra hôm nay là sinh nhật hắn, hôm qua phụ thân có nói nhị ca sẽ từ biệt viện về đây gặp đại nương, ai ngờ nàng không để ý nên lại quên mất.
Nói đến nhị ca Đoạn Tang Mặc, năm nay đã qua lễ trưởng thành nhưng vẫn chưa thành gia lập thất, cũng không phải tướng mạo hắn xấu xí dọa người mà ngược lại Đoạn Tang Mặc tuấn tú lịch sự, khí vũ bất phàm. Chỉ là từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ mẫu thân của hắn nói chuyện với hắn xong vẫn còn sống thì phàm là nữ nhân nào từng mở miệng nói vài ba câu với hắn đều chết oan chết uổng một cách khó hiểu. Kết quả, Đoạn Tang Mặc trở thành sát thủ nữ nhân nổi tiếng.
Đoạn Liễu Yên vừa thấy nhị ca lập tức đứng dậy tính về phòng, ai ngờ lúc đi ngang qua cái ao bên cạnh không biết bị ai đẩy rơi tòm xuống nước. Sau khi tỉnh lại mới phát hiện mình biến thành một nam nhân, còn rơi vào hoàn cảnh thế này, nhất định là do nhị ca kia xung khắc.
Ta như con nít thích nghe kể chuyện, nghe xong không khỏi bừng tỉnh đại ngộ, thì ra sát thủ nữ nhân là vậy.
Đây là lần đầu tiên ta nghe được một chuyện hoang đường như thế nhưng nghe xong cũng không rõ thật sự Đoạn Tang Mặc trời sinh khắc nữ nhân hay bản thân hắn không may, mỗi lần xảy ra chuyện đều đúng lúc có mặt tại hiện trường.
Ôi chao... Không phải chưa từng nghe chuyện không hay ho nhưng không hay ho cỡ Đoạn Tang Mặc quả thật chưa từng thấy qua...
“Đạo trưởng, ngươi nhất định phải giúp ta...” Đoạn Liễu Yên ôm Thanh Vận khóc kể.
Nếu không phải biết hồn phách hiện giờ trong cơ thể này là Đoạn Liễu Yên, hai gã đàn ông ôm nhau thế này, một như chim nhỏ nép vào người, một ôn nhu thì bức tranh trước mắt thật quá quỷ dị.
“Đoạn cô nương ngươi yên tâm, bần đạo chắc chắn giúp ngươi, chỉ là việc này không dễ, bần đạo phải về xem lại mới được.” Thanh Vận vỗ về an ủi.
“Thì ra, thì ra thật sự là nhầm lẫn...” Lão phụ nhân lúc này mới ngơ ngác phản ứng, vẻ mặt khiếp sợ.
Đoạn Liễu Yên bắt được khúc gỗ Thanh Vận này sao chịu buông tay, cố ý chờ đợi Thanh Vận trả lời. Nhưng cơ thể mượn tạm này đang sốt nhẹ, làm sao dám phiền hắn đưa về Thanh Vận Quan, điều kiện ở đây lại kém, Đoạn Liễu Yên là thiên kim đại tiểu thư, sao có thể chịu khổ sở như vậy. Cuối cùng Thanh Vận đành để lại mấy lượng bạc, bảo bà lão mua một ít đồ dùng trong nhà trước rồi mời đại phu về xem bệnh cho Đoạn Liễu Yên, riêng mình thì về nghĩ cách.
Trên đường về, ta không khỏi tò mò hỏi: “Sư phụ, người để lại nhiều bạc như vậy, chẳng lẽ không đau lòng?”
Dựa vào tính tình keo kiệt của Thanh Vận, lấy một quan tiền của hắn giống như cắt một miếng thịt trên người hắn, hôm nay sao có thể hào phóng để lại nhiều bạc như vậy, thật vô cùng quái dị.
Thanh Vận xoay người cười nhẹ: “Thất nhi, ngươi nói Đoạn Liễu Yên là tiểu thư nhà ai?”
“Đoạn phủ...” Lời vừa nói ra ta lập tức đã hiểu, Thanh Vận không bao giờ mua bán lỗ vốn.
Thanh Vận tiếp tục giải thích: “Thất nhi, ngươi cũng biết Đoạn phủ là gia đình giàu có nhất nhì Bình Ngư Trấn, nếu sư phụ cứu Đoạn Liễu Yên, còn tiếc mấy lượng bạc làm gì?” Dứt lời, lại nở nụ cười vô cùng xuất trần thoát tục với ta.
Sư phụ, đồ nhi rất lạnh