Đạo Trưởng Thành Thân Đi

Chương 18: Chương 18: Đạo Trưởng Rụt Rè




Ngày kế, Thanh Vận điên đảo vì hình tượng đông như trẩy hội ngày xưa nên bắt đầu sửa cửa trước để có thể giăng lưới bắt chim.

Thanh Dạ, Đoạn Tang Mặc và ta rảnh rang ngồi ở góc điện thờ vừa cắn hạt dưa vừa bát quái. Chỉ có mỗi mình Thanh Vận đứng giữa điện nhập vai nhà điêu khắc trầm tư.

“Sư đệ, trăm ngàn lần không cần áy náy, đây không phải lỗi của ngươi!” Ta vỗ vai Đoạn Tang Mặc an ủi.

Sáng sớm hôm nay, cửa chính của Thanh Vận Quan vừa mở ra, hàng loạt khách viếng không kể già trẻ hay đến Thanh Vận Quan chỉ cần nhìn thấy sát thủ nữ tử Đoạn Tang Mặc lập tức chạy trối chết. Vì thế nên tâm tình của sư đệ đáng yêu này cực kì suy sụp, tự ti, tự trách thiếu điều tự xử.

Ta nhìn pho tượng ra vẻ trầm tư kia cảm thán: Thanh Vận a Thanh Vận, ai bảo ngươi tham một lượng vàng của Đoạn Tang Mặc làm chi! Nay dọa hết khách rồi, thật sự là được một mất mười mà! Nói ta vui sướng khi người gặp họa thì cũng không hẳn nhưng đắc ý vênh váo cũng không sai.

“Sư tỷ...” Đoạn Tang Mặc đang suy sụp gọi ta.

“Sư đệ ngoan...” Ta vô cùng tự nhiên sờ đầu hắn ra chiều an ủi.

“Sư đệ, ngươi không cần tự trách, mọi việc đều có an bài.” Thanh Dạ khuyên.

Thì ra Thanh Dạ giống ta, không quá quan tâm đến việc không liên quan mình, cũng chỉ có mình Thanh Vận bạc đầu vì chút tiền cơm áo gạo tiền của hắn bị giảm sút.

“Kỳ thật từ lúc ta vào đạo quán, gây phiền toái cho mọi người, trong lòng thật sự băn khoăn.” Cặp mắt đen nhánh, sáng ngời của Đoạn Tang Mặc giờ đây ngập tràn áy náy, thật sự khiến người ta rơi lệ thương tâm.

“Sư tỷ không trách ngươi, thật sự.” Ta cố gắng ngăn hai mắt đẫm lệ, đợi đến lúc Đoạn Tang Mặc cảm động không ngừng, hờ hững buột miệng: “Đi, đi rót hai ly trà cho sư huynh và sư tỷ!”

Đoạn Tang Mặc ngẩn người trước sự biến hóa thần tốc như vậy của ta, sau đó ảm đạm đứng lên đi rót nước.

Ta ngước nhìn Đoạn Tang Mặc bận rộn, nhất thời cảm động rơi lệ đầy mặt, trước đó không lâu ta cũng bị sai vặt như thế. Nhưng hôm nay đã có sư đệ tri kỷ thay ta quán xuyến không ít.

“Sư muội, đang yên đang lành sao lại khóc?” Thanh Dạ nhăn mày, lo lắng nhìn ta hỏi.

“Sư muội đây là cảm động, cảm động...” Dứt lời ta vô sỉ tựa đầu vào lòng Thanh Dạ tìm kiếm an ủi, tái diễn lại một màn Đoạn Liễu Yên nhào vào lòng Thanh Vận trước kia nhưng ta ôn nhu, từ tốn hơn nàng nhiều.

Thanh Dạ tuy không hiểu vì sao ta cảm động nhưng thấy ta khóc nên khẽ vỗ lưng ta nhè nhẹ, an ủi: “Được rồi, cảm động sao lại khóc, nên cười mới đúng.”

Chê cười! Thật vất vả mới có cơ hội lợi dụng quang minh chính đại thế này sao có thể dễ dàng buông tha!

Ta gật đầu lung tung, vẫn vô sỉ chôn đầu trong lòng Thanh Dạ không chịu nâng lên, úp mặt cười gian như chó sói.

“Sư huynh, sư tỷ, trà đến đây...” Giọng nói hơi lạnh lẽo của Đoạn Tang Mặc từ sau vọng đến.

Ta lưu luyến không nỡ rời Thanh Dạ, ngẩng đầu lên vờ lau hai má, thầm mắng: Tang Mặc thúi! Dám phá chuyện tốt đẹp của ta! Thấy ta rúc vào lòng Thanh Dạ phải biết kiêng dè một chút chứ? Rót nước nhanh như vậy làm gì, có rửa ly trà đủ mười lần chưa!

Ta nhận ly trà từ trong tay Đoạn Tang Mặc, vừa uống xong bỗng nghe tiếng rầm rĩ từ ngoài đạo quán truyền tới. Chỉ thấy Đoạn lão gia dẫn theo một vị phụ nhân, còn có một nam tử rất giống Đoạn Tang Mặc bước vào Thanh Vận Quan, sau đó là không ít gia nhân và người hiếu kỳ tới hóng chuyện đang thầm thì với nhau.

Đoạn Tang Mặc tiến lên trước, kính cẩn kêu: “Cha, mẹ, đại ca.”

A, họ Đoạn một nhà bốn người đều đã đông đủ...

Đoạn lão gia và phụ nhân vừa thấy Đoạn Tang Mặc một thân đạo phục, lập tức kinh ngạc mở to cặp mắt đầy nếp nhăn: “Mặc nhi, bọn họ nói ngươi trốn vào đạo môn tu đạo, mẫu thân vốn không tin, ai ngờ ngươi thật chạy đến đây!”

“Mẫu thân, ta không muốn tổn hại người khác.” Đoạn Tang Mặc hờ hững nói.

“Ngươi trốn vào đạo môn thì ta phải làm sao!” Phụ nhân khó tin nhìn Đoạn Tang Mặc, cặp mắt tràn đầy đau thương.

“Vốn dĩ ta đã tránh ở biệt viện nhiều năm. Mẫu thân đã có đại ca chăm sóc, ta cũng yên tâm. Mong mẫu thân thành toàn...”

“Ta không đồng ý!!” Đoạn phu nhân kiên quyết nói, tức giận không nói ra hơi.

“Mẫu thân, người bình tĩnh một chút, nghe Tang Mặc nói.” Nam nhân đang đứng bên cạnh chính là trưởng tử Đoàn gia Đoạn Tang Ân vuốt giận.

Ánh mắt của Đoạn Tang Ân cực giống Đoạn Tang Mặc nhưng ôn hòa hơn một chút, hai huynh đệ đều có nét đặc sắc riêng.

Đoạn phu nhân vô cùng kích động, Đoạn lão gia hiển nhiên ổn trọng hơn nhiều, chậm rãi đi đến trước mặt pho tượng trầm tư Thanh Vận, lễ phép chào một tiếng: “Chân nhân.”

“Đoạn lão gia...” Thanh Vận phe phẩy phất trần, lập tức hóa thân thành dáng vẻ xuất trần thoát tục.

“Không biết vì sao khuyển tử lại đến đạo quán của chân nhân?” Đoạn lão gia buồn bực hỏi.

“Bần đạo từng bốc quẻ cho lệnh công tử, nữ nhân duy nhất trên đời này có thể phá sát khí của công tử chỉ có một mình đồ nhi Đường Thất của bần đạo, vì thế bần đạo cho hắn nhập đạo môn.”

“Đường Thất?” Đoạn lão gia buồn bực chuyển mắt theo hướng nhìn của Thanh Vận, nhìn ta nghi ngờ.

Ta nghiêm mặt đứng một bên, nhìn người cũng đừng nhìn như vậy chứ, Đường Thất ta cũng không phải trong suốt, soi mói ta làm gì.

“Bần đạo là nữ đệ tử duy nhất tại Thanh Vận Quan —— Đường Thất, từng có duyên gặp mặt Đoạn lão gia, không biết Đoạn lão gia bận trăm công ngàn việc có còn nhớ bần đạo hay không.” Ta nương theo ý đồ của Thanh Vận, tự giới thiệu. Năm chữ “nữ đệ tử duy nhất” bày tỏ khí thế, dù người ta hiện đang xem thường ta, ta cũng không thể tự coi nhẹ mình!

“Thì ra là Đường Thất đạo trưởng, lão phu thất lễ.” Đoạn lão gia nể mặt Thanh Vận, thái độ có vẻ hơi miễn cưỡng.

“Đồ nhi này của bần đạo đã từng nói chuyện với Đoạn nhị công tử mười ngày trước đây, cho tới bây giờ vẫn khỏe mạnh đứng trước mặt Đoạn lão gia, nếu Đoạn lão gia không tin có thể hỏi nhị công tử.” Thanh Vận tự hào nói, xem ta như vinh dự của hắn.

“Đường Thất đạo trưởng đã từng nói chuyện với con ta?” Đoạn lão gia khó tin nhìn ta.

“Đúng vậy.” Ta bình thản đáp.

“Mặc nhi!” Đoạn lão gia nghe xong vẫn còn nghi ngờ, gọi Đoạn Tang Mặc.

“Cha.” Đoạn Tang Mặc mau chóng đi tới trước mặt Đoạn lão gia.

“Mặc nhi, cha hỏi ngươi, mười ngày trước ngươi từng nói chuyện với Đường Thất đạo trưởng phải không?”

“Dạ.”

Đoạn Tang Mặc hờ hững trả lời, nhất thời ánh mắt của Đoạn lão gia nhìn ta xoay chuyển một trăm tám mươi độ, Đoạn phu nhân và Đoạn Tang Ân cũng tỏ vẻ không tin.

Thật ngu ngốc! Cho ngươi tận mắt chứng kiến năng lực của ta!

Đoạn lão gia nhìn ta một hồi, không biết nghĩ gì, xoay người nói với Thanh Vận: “Sau này khuyển tử xin trông cậy vào chân nhân.”

Đoạn phu nhân vừa nghe lập tức không vui: “Lão gia, ta tuyệt không để Mặc nhi trốn vào đạo môn!”

“Phu nhân, nàng cũng biết việc Mặc nhi thân mang sát khí, nay vào đạo môn không chừng sẽ được giải thoát.”

“Nhưng Mặc nhi năm nay vừa mới cập nhược quán, lão gia, hắn còn chưa kịp cưới vợ sinh con, chúng ta không thể để hắn vào đạo quán!” Đoạn phu nhân nói xong nước mắt tuôn rơi, đau thương ngút ngàn.

“Mẫu thân, người đừng khóc.” Đoạn Tang Ân khuyên nhủ.

“Ta không đồng ý, ta không đồng ý...” Đoạn phu nhân lắc đầu lia lịa, níu tay áo Đoạn lão gia cầu xin.

“Phu nhân, nàng cũng biết chuyện lúc trước Yên nhi bị mất hồn. Nếu chân nhân nói Đường Thất đạo trưởng là người duy nhất có thể giải sát khí của Mặc nhi, nhất định đó là số mạng của Mặc nhi.”

“Mẫu thân, con đã quyết ý, xin người thành toàn.” Lúc Đoạn lão gia nói lời này, Đoạn Tang Mặc cũng quỳ gối cầu xin.

“Không được, ta không... Ta không đồng ý...” Đoạn phu nhân khó thở sau đó hôn mê bất tỉnh.

“Mẫu thân!”

“Phu nhân!”

Đoạn lão gia vội vàng bảo Đoạn Tang Ân đỡ Đoạn phu nhân ra kiệu, còn mình lấy ra hai lượng vàng nhét vào tay Thanh Vận, nói: “Sau này xin phó thác Mặc nhi cho đạo trưởng, lão phu xin cáo từ trước.” Dứt lời dẫn gia đinh vội vàng ra khỏi đạo quán.

Đoạn lão gia, có tiền cũng không nên phung phí như vậy...

Thanh Vận cầm vàng xong bỗng trở nên thật quỷ dị, đầu ngón tay hơi co quắp, sau đó mau chóng nhét hai lượng vàng vào tay áo.

Đoạn Tang Mặc cúi đầu không rên tiếng nào, vẻ mặt mất mát, đau thương kia của hắn đều thu vào trong đáy mắt. Cái nhìn không vương chút bụi trần giờ đang cực kỳ thất thần.

“Sư đệ, ngươi đừng lo lắng, mẫu thân ngươi chỉ hôn mê, sẽ tỉnh lại nhanh thôi. Nếu ngươi thương tâm, sư tỷ cho ngươi mượn vai dựa vào một chút!” Ta chính nghĩa lẫm liệt nói.

Đoạn Tang Mặc rốt cục ngẩng đầu lên, cặp mắt mờ mịt nhìn ta: “Cho đệ mượn vai dựa vào một chút?”

“Đúng vậy, dựa vào vai sư tỷ một chút sẽ đỡ hơn nhiều.” Nếu ta là sư tỷ, ta phải có nghĩa vụ làm chỗ dựa ấm áp cho sư đệ.

Đoạn Tang Mặc bình tĩnh nhìn ta một hồi, sau đó hơi chần chừ hỏi: “Ta có thể ôm sư tỷ một chút không?”

“A?” Ta ngẩn người nhìn Đoạn Tang Mặc, ta vốn chỉ định cho mượn bả vai, sao đến cả ôm ấp cũng phải cho mượn?

Đoạn Tang Mặc thấy vậy vội vàng khó xử sửa miệng: “Đệ chỉ... Đệ chỉ buột nói, sư tỷ đừng để ý.”

Ta liếc Đoạn Tang Mặc, vẻ mặt mỏi mắt chờ mong. Lại liếc Thanh Dạ đang thản nhiên nhìn chúng ta. Lại liếc Thanh Vận đang mân mê tay áo chứa vàng không biết nghĩ gì. Cuối cùng đành phải trả lời: “Hiện tại không thể, nhưng buổi tối có thể.”

Nếu bây giờ ôm ấp Đoạn Tang Mặc, chắc chắn sẽ để lại ấn tượng không rụt rè trong lòng Thanh Dạ, phải cự tuyệt sư đệ dễ mến, đơn thuần thế này cũng thật quá nhẫn tâm nhưng ta chỉ có thể chuyển sang buổi tối.

“Buổi tối?”

Thanh Vận không biết đến cạnh ta từ lúc nào, híp đôi mắt xếch, vẻ mặt ‘chỉ tiếc rèn sắt không thành thép’ nhìn ta: “Thất nhi, vi sư đã nói bao nhiêu lần, nữ nhi phải rụt rè, đừng yêu đương nhung nhớ lộ liễu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.