Trên đời này bất kể là đồ vật gì, sau khi được phóng đại lên gấp nhiều lần thì sẽ có được một vẻ ngoài rất đáng sợ.
Con ốc không có vỏ trước mắt này cao hơn tòa nhà hai mươi mấy tầng, độ rộng thì chưa biết, nhưng Hạ Tuy đang lơ lửng trên không cũng không nhìn được phần đuôi của nó, chỉ là từ phía trước và phần đầu có hai xúc tua mà đoán nó thuộc loài ốc.
Tiểu Hắc nhỏ xíu ở trên mình quái vật chỉ nhìn ra được một chấm đen nhỏ, mà đúng là chấm đen nhỏ này, ngay lúc này đã khiến con quái vật ốc không ngừng kêu khổ.
Con ốc vốn đã cảm giác được có thức ăn, lúc này mới mấp máy suy nghĩ muốn tới tìm, nó đã rất lâu rồi chưa được ăn, đói bụng đến mức đã tự ăn hơn phân nửa người của mình, tuy rằng miếng mồi này có vẻ không đủ nhét kẽ răng, nhưng cũng đủ khiến nó chấp nhận di chuyển vất vả tìm kiếm
Lại không nghĩ rằng bản thân còn chưa tìm được đồ ăn cho đỡ thèm, đã bị một vật nhỏ quấn lấy.
Vật nhỏ này khiến nó có cảm giác rất kì lạ, rõ ràng nhìn không ra điểm lạ gì, nhưng thần kinh chậm chạp của nó lại phát ra tính hiệu kiêng kị.
Quái vật ốc đang suy nghĩ có nên bởi vì cảm giác kiêng kị này mà bỏ qua không tìm đồ ăn nữa không, nhưng mà đồ ăn lần này rơi xuống lại có mùi vị thơm ngon hơn những loại nó từng ăn rất nhiều, nó có thể cảm giác được nếu hôm nay mình ăn được thứ này, thời gian tiêu hóa sẽ rất dài.
Quái vật ốc chưa mở thần trí, nhưng cũng biết không thể tiếp tục ăn cơ thể của mình, còn ăn nữa, một ngày nào đó nó ăn sạch bản thân luôn, nhưng mà việc tự mình hại mình này nó cũng không khống chế được.
Đáng tiếc không đợi quái vật ốc tự hỏi tự cho kết luận, Tiểu Hắc đã bắt đầu chui vào thân thể quái vật ốc.
Quái vật ốc có thể sinh tồn lâu như vậy, đương nhiên không giống những loại ốc bình thường, trên thực tế chẳng sợ bây giờ nó không có cái vỏ để bảo vệ, nhưng vẫn có không ít thủ đoạn, nói thí dụ như tiếng kêu, sóng âm có thể đánh chết bất kì sinh vật nào tiến vào cự ly nhất định.
Hơn nữa thân thể nó được phủ một lớp dịch bảo vệ rất dày, trừ cái này ra, da thịt của nó chưa chất kịch độc, nếu không phải trùng hợp bị nhốt trên đỉnh núi, ở dưới biển nó chính là sinh vật mạnh nhất rồi.
Đáng tiếc hôm nay nó lại gặp phải Tiểu Hắc cái gì cũng có thể ăn, trong mắt của Tiểu Hắc, sóng âm không tồn tại, dịch bảo vệ bên ngoài? Đó cũng là một loại thức ăn giàu linh khí, chất độc trong cơ thể càng không cần phải nói, đó chính là một loại gia vị để thịt ốc bớt nhạt nhẽo.
Tiểu Hắc một đường chui vào núi thịt, hạnh phúc đến cái đuôi xoay tít, chui vào đầu này ăn ăn ăn, nháy mắt lại chui ra từ một đầu khác.
Sau đó Tiểu Hắc lại ghét bỏ tiếng kêu của con ốc quá ồn ào, đã chui vào đầu con ốc để ăn, trực tiếp ăn mất cái đầu không tính là quá lớn, sau đó lại nhảy ra chui vào ngực, trực tiếp ăn luôn trái tim của quái vật ốc.
Bên cạnh trái tim có một hạt châu trắng sáng lấp lánh, không lớn lắm, cũng chỉ bằng cỡ bản thân Tiểu Hắc mà thôi.
Vốn dĩ nó muốn ăn luôn, nhưng đột nhiên Tiểu Hắc nghĩ tới gì đó, dùng đầu nâng hạt châu chui ra từ đường hầm mình đã ăn tạo thành.
Quái vật to lớn ỉu xìu ngã xuống, quái vật ốc trước khi chết cũng không kịp phát ra một tiếng rên, bởi vì phản xạ thần kinh của nó quá chậm, chậm tới mức bị ăn hết đầu hết tim rồi mà vẫn chưa thể kêu một tiếng nào.
Hạ Tuy vốn còn có chút lo lắng, đang còn suy nghĩ xem có thể dùng phù chú đạo thuật gì, nhưng thứ này là yêu mà không có yêu khí, là ma nhưng không có ma khí, quỷ tà? Càng không có quỷ tà khí, giống như đây chỉ là một con ốc to lớn đã sống rất lâu năm mà thôi.
Mặc kệ là sinh vật gì, sống lâu thành tinh, tinh có khí thì thành yêu, tinh chính là giai đoạn trung gian, hình thể lại khổng lồ như thế, dù là Hạ Tuy nhìn thấy cũng đau đầu.
Giống như Hạ Tuy có thể dẫn sấm sét đánh lệ quỷ, nhưng không thể dễ dàng đánh hổ đuổi sói, gặp trường hợp này hơn phân nửa sẽ nghĩ cách tránh đi hoặc tìm cách xua đuổi.
Chỉ bằng điểm này, Hạ Tuy cảm thấy có Tiểu Hắc cũng không tệ lắm, ít nhất bây giờ Tiểu Hắc rất dễ dàng đã có thể...
Ân, nhìn thấy đống thịt ốc ngã xuống nhanh chóng giảm bớt, Hạ Tuy muốn thu hồi lại suy nghĩ đó.
Tiểu Hắc rốt cuộc phải ăn bao nhiêu mới có thể no bụng?
Vấn đề này, nhìn xem Tiểu Hắc ăn sạch con quái vật ốc cao hơn trăm mét rộng hơn trăm mét, Hạ Tuy, Hạ Dạ cùng với Chu Khải đều không thể trả lời.
Hơn nữa tổng cộng thời gian còn chưa quá nửa giờ, lúc ấy bọn người già Lý đã dùng tốc độ của người bình thường chạy lên núi đá, tìm được cái động mà Tiểu Hắc gặm ra, lúc này đang thử gọi to.
Chu Khải đang khóc thút thít cũng nghẹn lời, quay đầu nhìn thấy quái vật dọa mình sợ phát khóc đã bị ăn sạch, tại chỗ chỉ còn dư lại một bãi chất nhầy, mà ở giữa, một con chó nhỏ đang nằm phơi bụng trên một hạt châu, bụng di động lên xuống, giống như ăn xong có chút mệt, đang thỏa mãn nằm đó nghỉ một lá.
Hạ Tuy bảo Chu Khải mang Hạ Dạ lên, “Bảo bọn Hạ Đông trở về lấy công cụ, tôi qua đó xem Tiểu Hắc.”
Chu Khải mang theo Hạ Tuy nhất định không thể bay lên, Hạ Tuy cũng không đi vội, nơi này hắn còn chưa kịp nhìn kỹ, ít nhất phải tìm hiểu xem con quái vật ốc vừa rồi có lai lịch gì.
Không gian rộng lớn bao nhiêu, bây giờ có ma trơi Hạ Tuy cũng không nhìn thấy được điểm cuối.
Nếu để cho Chu Khải đi làm việc khác, Chu Khải khẳng định không tình nguyện, nhưng bây giờ Hạ Tuy bảo hắn rời khỏi nơi này, Chu Khải đang là một con cá ủ rũ đột nhiên sống lại, mang theo Hạ Dạ liền bay ra ngoài, lúc ra ngoài gần tiếp xúc với mặt trời đã bị Hạ Dạ kéo quần áo trùm lại.
Hai con quỷ đi ra ngoài, Hạ Tuy đưa tay vẫy một chút, nháy mắt một đám ma trơi đã bay tới gần, Hạ Tuy lúc này mới nhảy khỏi boong tàu.
Nhưng mà vừa muốn đi đến chỗ vừa rồi có con ốc, Tiểu Hắc đang nằm trên hạt châu đột nhiên nghiêng người nhảy dựng lên gọi Hạ Tuy hai tiếng, cùng lúc đó trong lỗ tai Hạ Tuy lại nghe được tiếng của trẻ con, “Đừng đi xuống dưới, chất nhầy dưới này sẽ ăn mòn chân của ngươi!”
Giọng nói của Hạ Dạ cũng là giọng trẻ con, nhưng mà có vẻ lạnh nhạt hơn giọng nói này, với lại vừa nghe đã biết là tiếng của bé trai.
Mà giọng nói này non nớt nũng nịu, mang theo giọng mũi, không phân biệt được nam nữ.
Hạ Tuy khẽ dừng động tác, nghi ngờ nhìn về Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc lắc lắc đuôi lại gọi vài tiếng, lúc này Hạ Tuy xác định, giọng nói quả nhiên là của Tiểu Hắc.
“Không sai chính là ta, bây giờ ta đã có thể nói chuyện, lợi hại chứ gì! Cho nên sau này ngươi không được để ta đói bụng!”
Trời đất chứng giám, nếu ăn xong một con ốc khổng lồ như vậy mới có thể no bụng, vậy thì Hạ Tuy trăm triệu lần không dám đồng ý.
Có vẻ sau khi ăn no chỉ số thông minh của Tiểu Hắc khôi phục không ít, biết bộ dạng này của Hạ Tuy chính là không đồng ý, không hề bị lừa gạt chút nào.
Tiểu Hắc thở phì phì hừ một tiếng, xoay mông lại phía Hạ Tuy, xoay người dùng đầu củng hạt châu kia, “Vốn đang muốn để dành lại cho ngươi, ngươi đã không đồng ý, vậy bây giờ ta sẽ ăn luôn!”
Nói xong Tiểu Hắc liền há miệng muốn cắn, vừa hé mắt nhìn phản ứng của Hạ Tuy, cảm giác cái này có thể uy hiếp được.
Hạ Tuy cũng không phải hiếm lạ hạt châu nó để lại cho hắn, nhưng mà nghe giọng mềm mại dễ thương như vậy, lại vừa nghe Tiểu Hắc vậy mà còn để dành đồ cho hắn.
Bộ dạng quỷ chết đói đầu thai của Tiểu Hắc, vậy mà có thể chừa lại miếng thịt mắc trong kẽ răng, Hạ Tuy biết rõ ràng không nên, nhưng vẫn không kiềm lòng được sinh ra chút cảm động.
“Tiểu Hắc, không là ta không đồng ý, mà là ngươi ăn quá nhiều, nếu hứa không để ngươi đói bụng, ta sợ là người giàu nhất thế giới cũng không thể làm được.”
Tiểu Hắc vừa nghe, buồn bực đặt mông ngồi xuống đất, nâng móng vuốt chơi đùa với hạt châu, rầu rĩ không vui nhỏ giọng phản bác, “Ta, ta mới không phải ăn nhiều đâu! Là do bây giờ không có linh khí! Chờ sau khi ta khôi phục rồi sẽ không cần ăn nhiều như vậy nữa. Lại nói trước kia, ta tùy tiện ăn mấy khối thịt hoặc là tu luyện một chút đã có thể no rồi. Ngươi không biết mỗi ngày ta đói đến mức muốn gặm luôn móng vuốt của mình hay sao? Hu hu hu đồ đáng ghét, còn ghét bỏ người ta ăn nhiều!”
Hạ Tuy đỡ trán, đột nhiên hỏi Tiểu Hắc, “Ngươi là bé gái sao?”
Tiểu Hắc đang vô cùng bị thương há mồm khóc, kết quả đột nhiên bị Hạ Tuy hỏi như vậy, nhất thời ngây ngẩn cả người, hít hít mũi nghiêm túc suy nghĩ, sau đó xấu hổ lắc đầu, “Ta không biết.”
Hạ Tuy: “...”
Lúc trước bởi vì biết Tiểu Hắc là từ chó gỗ biến thành, Hạ Tuy cũng không suy xét tới giới tính của nó, sau này nó lại chỉ biết ăn, căn bản cũng không ai để ý, ai lại có thể nhàm chán tới mức lật mông Tiểu Hắc để xem giới tính của nó.
Vì thế đến bây giờ, ngoại trừ Tiểu Hắc, không ai biết nó là giống đực hay giống cái, hoặc là không có giới tính?
“Tiểu Hắc, ngươi biết ngươi là ai không? Sổ sinh tử có quan hệ gì với ngươi? Địa phủ rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vừa rồi ngươi nói trước kia có linh khí có thể tu luyện, bây giờ vì sao lại không có?”
Hạ Tuy ở cổ đại cũng không cảm giác có linh khí gì cả, bọn họ tu hành chính là dẫn “Khí” từ vạn vật trong đất trời nhập thể, Hạ Tuy khi còn bé cũng hỏi sư phụ, thế giới này có phải có tiên nhân hay không, nếu có thể cảm ứng được Tổ sư gia, vậy có thể chứng minh tồn tại của Thần giới.
Lúc ấy sư phụ cũng vẻ mặt mê mang nói không biết, sau này, Hạ Tuy cũng đã mở cửa hoàng tuyền triệu hồi Âm sai, cho nên hắn không biết có tiên nhân hay không, nhưng cũng biết ở địa phủ nhất định có quỷ tiên.
Nhưng đêm Khất xảo lại bị sét đánh xuyên qua người chuyển thế ở kiếp này, thế giới này khoa học kỹ thuật phát triển mạnh, bởi vì thảm thực vật hấp thu không khí bị ô nhiễm “Khí” cũng ít đi, nhưng bản thể của hai vị thần quân Nhật – Nguyệt lại không thay đổi, Hạ Tuy dùng hồng hoang chi khí để tu luyện cũng không bị ảnh hưởng.
Nếu không phải sau này phát hiện ra đủ loại chuyện kì quái, Hạ Tuy căn bản sẽ không nghĩ tới chuyện thăm dò sự tồn tại của thần tiên quỷ thần gì cả.
Bây giờ Tiểu Hắc nhắc đến linh khí, sắc mặt Hạ Tuy thong dong, kỳ thật trong lòng đang khẽ chấn động, có cảm giác sắp sờ được chân tướng đủ khiến người ta khiếp sợ.
Nhưng mà sự thật chứng minh, Hạ Tuy đã nghĩ nhiều rồi, cái đầu nhỏ của Tiểu Hắc bị hỏi nhiều như vậy, nhất thời suy nghĩ cũng phải gắng sức, nâng móng vuốt gãi gãi hai má lỗ tai, Tiểu Hắc lắc đầu, “Ta không biết.”
Hạ Tuy nhất thời không còn gì để nói, trầm mặc đứng ở nơi đó một lúc lâu không lên tiếng.
Tiểu Hắc phỏng chừng cảm giác bản thân không biết gì cả, thật sự rất mất mặt, trầm tư suy nghĩ, ấp a ấp úng nói, “Ta chỉ là bởi vì ăn no một chút, cho nên trong đầu có một vài đoạn ngắn ký ức, cho nên nếu ngươi muốn biết càng nhiều, vậy phải cố gắng cho ta ăn no! Có điều ta biết sổ sinh tử, quyển sách kia lúc trước toàn thừa dịp ta ngủ đánh lên đầu ta, ta liền cắn nó muốn ăn nó luôn, sau đó ta liền bị chủ nhân mắng! Quyển sách kia rất xấu rất xấu nhưng mà.”
Hạ Tuy nghe nói Tiểu Hắc có chủ nhân, thuận miệng hỏi nó có nhớ chủ nhân đã đi đâu hay không,
Cảm xúc của Tiểu Hắc bắt đầu suy sụp, “Ta không biết, nhưng nghĩ đến chuyện này, tâm trạng của ta rất tệ, rất muốn khóc.”
Nhìn thấy như vậy, có thể đoán đáp án có thể không lạc quan lắm.
Tiểu Hắc im lặng gác đầu lên hạt châu, Hạ Tuy cũng không quấy rầy nó, bỗng chốc không gian trở nên im ắng lạ thường, chỉ có tiếng tim đập của Hạ Tuy và những đám lửa ma trơi bay xung quanh
Không biết qua bao lâu, Tiểu Hắc đột nhiên nói, “Ngươi lấy lông của ta, đốt thành tro trộn với nước bọt của ta, dán vào trang thứ nhất của quyển sách già chết tiệt kia, có lẽ bên trên sẽ xuất hiện đáp án ngươi muốn biết.”
Suy nghĩ này chỉ như một tia chớp đột ngột lóe qua đầu nó, Tiểu Hắc nói xong, lại mơ mơ hồ hồ nói “Hạt châu, cho ngươi, chăm sóc ta thật tốt”, sau đó nó nhắm mắt lại ngủ mất, cái đầu đang gác lên hạt châu cũng từ từ trượt xuống đất.
Hạ Tuy thở dài, tuy rằng tin tức từ Tiểu Hắc ít đến đáng thương, nhưng hắn đoán được ban đầu Tiểu Hắc không phải là một con chó gỗ, có lẽ bây giờ cũng chỉ là hình thái do năng lực của nó bị áp chế mà thôi.
Nếu có thể ăn được thịt có linh khí, dựa theo những truyền thuyết thần thoại của Hoa quốc, Tiểu Hắc ít nhất đã tồn tại mấy ngàn năm rồi, vả lại còn có một vị chủ nhân lợi hại, sổ sinh tử cũng từng là bạn cùng chơi với nó.
Nhìn Tiểu Hắc dang hai tay hai chân bé xíu ngủ trên mặt đất, Hạ Tuy nhìn trái nhìn phải, tìm một vài tấm gỗ lót đường đi qua, từ ba lô trong lấy ra một cái khăn mặt, túm gáy của Tiểu Hắc xách lên nhìn, xác định trên người Tiểu Hắc không có dính chút dịch nhầy nào, lúc này mới ném nó vào ba lô. Tiên Hiệp Hay
Khom lưng dùng khăn mặt bọc viên trân châu lớn bằng bàn tay người trưởng thành, trên hạt châu có một lớp dính dính, dùng khăn mặt lau đi, nháy mắt khăn đã bị ăn mòn.
Hạ Tuy nhanh chóng lau sạch hạt trân châu, rồi ném luôn khăn mặt đã bị rách nát, cũng ném trân châu vào ba lô.
Tiểu Hắc bị trân châu ép tới không thoải mái, giơ chân ôm trân châu vào lòng duỗi đầu lưỡi liếm liếm, lúc này mới mỹ mãn tiếp tục ngủ, trong lúc ngủ mơ, đám lông đen trên người Tiểu Hắc chầm chậm lộ ra màu trắng.
Mà trong ba lô, bên cạnh Tiểu Hắc và trân châu, chính là kiếm gỗ đào, mười mấy chuỗi hạt gỗ đà,o hạt gỗ hòe rồi chu sa, lá bùa các thứ.
Bọn người già Lý trở về cũng không tính là nhanh, dù sao phải xuống núi về thôn Câu Lặc lấy đồ, lại đi lên, vẫn phải tốn chút thời gian.
Hạ Dạ không đi theo, an vị ngồi xếp bằng chỗ lổ hỗng, chỗ đó có những bụi màu đen “Oán khí” mắt thường không nhìn thấy đang từ từ bay ra, Hạ Dạ liền vừa vặn nuốt những thứ này vào bụng ăn luôn.
Ước chừng khoảng giữa trưa, Hạ Đông mới men theo dây thừng trượt xuống dưới.
Bởi vì nghe Hạ Dạ và Chu Khải nói động rất sâu, nên chỉ riêng tìm một sợi dây thừng dài đã tốn rất nhiều công phu, may mắn là đang ở làng chài, tìm loại dây thừng này cũng hơi tốn thời gian chút thôi.
Lúc này đã qua hơn ba giờ, oán khí trong không gian đã bay đi gần hết, nhưng lúc Hạ Đông trượt xuống đến chỗ của Hạ Tuy, vẫn khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, gọi một tiếng “Trưởng phòng”, đưa tay tiếp tục lau nước mắt.
Hạ Tuy dán cho Hạ Đông một lá bùa thanh thần mới đỡ hơn chút, “Trưởng phòng, vừa rồi tôi bị sao vậy? Vừa vào là nhịn không được nhớ tới những chuyện đau lòng, thực sự tôi không phải người thích khóc lóc như vậy, điều này ngài biết mà đúng không?”
Sợ rằng trận khóc hôm nay sẽ hủy hoại hình tượng người đàn ông chân chính của mình.
Hạ Tuy thuận miệng an ủi một chút, sau đó tìm tòi trong đám trang bị Hạ Đông mang xuống, thuận tiện dặn dò Hạ Đông tìm mấy tấm ván gỗ cố gắng phủ khắp những nơi có dịch nhầy dính dính đó.
Thứ đó có tính ăn mòn rất cao, nếu không cẩn thận đạp lên mà cởi giày không kịp thì bàn chân chắc chắn sẽ bị ăn mòn.
Chỉ chốc lát sau, phía trên có người thả dây thừng xuống một túi nhỏ, trong túi là một ít đồ ăn thức uống.
Hạ Đông mở bóng đèn lớn loại đèn pha dùng trên tàu đánh cá, vừa mở ra, toàn bộ không gian đã chìm trong một luồng ánh sáng màu cam.
Mở đèn lớn, ba người Hạ Tuy, Hạ Đông và Lý Hải Sinh ba người lại dùng đèn pin nhỏ, ở tìm tòi trong không gian trống trải này.
“Ông nội nói trước kia những người già từng kể, miếu Hải thần trên núi là do có người phát hiện ở đây có một con ốc rất lớn, cho rằng ốc biển là sứ giả của Hải thần, vì vậy đã chôn ốc biển ở đây, bên trên thì xây một ngôi miếu Hải thần.”
Già Lý nghe nói trong động phía dưới có xác của một con ốc khổng lồ, nhất thời nhớ tới truyền thuyết này.
Đó vẫn là chuyện lúc già Lý còn nhỏ nghe những người già trong thôn kể lại, nhưng chuyện này những người già ấy cũng chưa tận mắt nhìn thấy, cho nên mọi người chỉ coi đó là một truyền thuyết, không nghĩ tới vậy mà đó là thật.
“Miếu Hải thần hiện giờ là mọi người lén xây nên, ông nội nói miếu Hải thần ngày xưa mười mấy năm trước đã bị đập. Sau khi xây lại miếu Hải thần mọi người có đến bái lạy, nhưng miếu không linh.”
“Đặc biệt hơn mười năm trước thôn Phổ Lạp ở kế bên xảy ra chuyện lạ, đã đến cầu xin nhưng chẳng ích gì, vì thế mọi người đều nói Hải thần chỉ là giả, cho nên miếu Hải thần này cũng dần dần suy tàn, cho tới bây giờ những ngư dân còn tin Hải thần đều đã già không ra biển đánh cá nữa, nên từ lâu miếu Hải thần cũng chẳng còn ai đến nữa.”
Như thế, đây là bất hạnh của ốc biển, nhưng là may mắn cho con người, nếu như thứ này còn ở dưới biển, chắc chắn nó sẽ ăn thịt những người đánh cá, nhìn những chiếc thuyền với đống xương trắng này là biết, đây chính là những thứ mà ốc biển định thải ra ngoài nhưng chưa kịp lúc.
Bọn người Hạ Tuy còn tìm được con thuyền trên đó có đồ cổ đã mấy trăm năm, chén bát với một ít công cụ xưa cũ.
Hạ Tuy tuy rằng không hiểu đồ cổ, nhưng có thể nhìn khí đoán vật, có chút giống những loại đồ cổ buôn lậu trên thị trường chợ đen trong tiểu thuyết Chu Khải thích xem.
“Hình thể con ốc biển này khổng lồ, bởi vì ngoài ý muốn bị nhốt ở nơi này, chỉ có thể không ngừng ăn chính bản thân mình để duy trì mạng sống.”
Lý Hải Sinh và Hạ Đông nghe mà há hốc, mấy trăm năm đó nha, cho nên nói hình thể ban đầu của ốc biển còn lớn hơn so với tòa nhà cao hơn trăm mét vừa rồi Chu Khải và Hạ Dạ miêu tả?
“Ốc biển đói sẽ ăn chính mình?”
Hạ Đông tò mò.
“Con ốc biển này đã sống thành tinh, xem như mở thần trí một nửa, vật như vậy, sẽ cùng giống như con người vậy, có một loại bản năng ăn thịt chính mình để bảo toàn sinh mạng.”
Bởi vì ốc biển là một loại sinh vật chưa có bộ não, sinh vật đầu óc càng đơn giản lại càng khó mở thần trí.
Cũng may con ốc này không thể mở thần trí biến thành yêu, bằng không yêu có bản năng bắt mồi, giống như ốc biển sẽ có được một ít năng lực, thông qua thị giác hoặc là thính giác tạo ra ảo ảnh, để dụ bắt con mồi dễ dàng hơn.
Chớ nói chi dưới chân núi này lại có vài cái thôn, mà yêu ăn thịt loài người có thể gia tăng tu vi.
Ốc biển bị nhốt như thế, lại bởi vì thần trí chưa mở hoàn toàn, để cho bản thân nó không bị đói chết, không thể không nói là do vận mệnh đã sắp xếp.
Sau đó ba người Hạ Tuy tùy tiện ăn một chút, một người đi tới chỗ có vẻ là miệng của ốc biển, ở nơi đó có một đám sương mù đang quay cuồng.
Hạ Tuy cẩn thận lui ra phía sau, trước tiên dán bùa thanh thần cho cả ba, Hạ Đông đảo mắt nhìn bốn phía, nhặt một tảng đá trên mặt đất, liếc nhìn Hạ Tuy, Hạ Tuy hơi hơi gật đầu, lúc này Hạ Đông mới dồn sức ném tảng đá vào trong sương mù.
Nhanh chóng có tiếng đá rơi xuống đất, nguyên bản còn tưởng rằng không có phản ứng gì, cỡ khoảng nửa chung trà, sương mù không có phản ứng gì đột ngột quay cuồng lên, thật giống như núi lửa sắp phun trào vậy.
Ầm ầm một tiếng, có một dòng khí phun ra từng trong sương mù, Hạ Tuy đưa tay đẩy Hạ Đông và Lý Hải Sinh về phía vách tường, sau đó híp mắt nhìn lại, chỉ thấy trong nháy mắt sương mù tan đi, ở nơi đó xuất hiện một vài hình ảnh.
Sau khi nhìn kỹ, những cơn lốc xoáy, mưa to và thuyền bị đắm, những thứ đó hẳn là ký ức của ốc biển.
Lúc ban đầu chỉ ăn một ít cá tôm rong rêu, sau này có thuyền đắm, ốc biển ngẫu nhiên ăn được một tàu đánh cá, bên trong có không ít đồ ăn và con người cũng có thể làm đồ ăn.
Từ đó, ốc biển có ý thức bắt đầu tìm kiếm những con mồi tương tự.
Nếu ban đầu còn ăn những con thuyền bị đắm hoặc là người chết ngoài ý muốn, nhưng sau đó ốc biển đã biết chủ động bắt mồi, hoặc là dùng lực hút của mình kéo con thuyền vào xoáy nước rồi nuốt trọn, hoặc là bò đến chỗ nước cạn hấp dẫn sự chú ý để mọi người vây xem, mà những vùng cát xung quanh đã được ốc biển trải chất nhầy từ trước.
Trong hình ảnh có người cổ đại mặc trang phục thời Minh, cũng có người tiền sử mặc đồ da thú, có thể thấy con ốc biển này đã ăn khắp biển Nam biển Bắc.
Những thứ này đều là ký ức rời rạc của ốc biển, nhìn đám sương mù này, sợ là lúc ốc biển bị nhốt cũng đã tiến vào giai đoạn từ tinh hóa yêu, bởi vì đám sương mù này chính là bản năng tạo ảo thuật của yêu quái.
Hạ Tuy nói ra suy đoán của mình, Hạ Đông và Lý Hải Sinh lần đầu biết trên đời còn có yêu, hai người vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, nghĩ đến trên thế giới còn có những loài yêu khác, lập tức nhíu chặt chân mày.
“Nhưng mà lúc đến đảo Tạp đã bị những tiền bối ở đây phát hiện, họ hiểu lầm ốc biển đang ngủ say đã chết, mới chôn xuống đất, lại dùng miếu Hải thần trấn áp, khiến nó nửa mơ nửa tỉnh chuyển hóa bị thất bại, đây chính là hình phạt của Thiên đạo.”
Đã từng ăn thịt rất nhiều người, sau đó bị nhốt mấy trăm năm, ngày ngày ăn bản thân mình đến chỉ còn một nửa, cuối cùng lại bị Tiểu Hắc ăn vào bụng, đây là trời phạt ốc biển.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Hắc: Bạn chơi cùng cái gì chứ! Không phải là bạn mà là kẻ thù!
Sổ sinh từ: Ôi, bạn nhỏ ngây thơ