Đột nhiên giữa chừng nhìn thấy một con chó nhỏ trắng như tuyết trên người lại còn treo đầy những đứa trẻ bán trong suốt, Hạ Tuy nhìn thấy còn giật mình, Hạ Phong ở bên cạnh đã quắn quéo, nhớ tới hình ảnh lúc nhúc kia mà lông tóc dựng đứng, một người đàn ông cao lớn, lại chui rụt lại nấp phía sau Hạ Tuy.
Hạ Tuy theo tầm mắt của Hạ Phong nhìn thấy những đứa trẻ kia, những tiếng cười khanh khách đột nhiên im bặt, những đứa bé nháy mắt cũng biến mất.
Tiểu Hắc run rẩy cơ thể lắc lắc bộ lông, hy vọng bộ lông bị đèm ép của mình trở nên bồng bềnh như trước, ngoài miệng thì oán giận, “Những đứa tiểu quỷ này không sợ ta chút nào!”
Cũng không biết là nó đang vui vẻ hay bực bội, nhưng Hạ Tuy nhìn thì có vẻ nó đang vui mà giả vờ giận dỗi vậy thôi.
Hạ Tuy nhớ hình như vừa rồi Hạ Phong cũng nhìn thấy? Có điều trời vừa có sấm sét, “Khí” trong không khí vô cùng sinh động, Hạ Phong nhìn thấy cũng không có gì kỳ lạ, việc này nhắc nhở Hạ Tuy nên nhanh chóng rời khỏi đây, miễn cho lát nữa những người khác đến lại nhìn thấy, người qua đường vây xem thì cũng thôi, chỉ sợ những người hiếu kỳ lấy di động ra quay quay chụp chụp.
Hạ Tuy gọi Hạ Dạ một tiếng, Hạ Dạ đi trước dò đường liền chạy trở về, Hạ Phong bất chợt lại nhìn thấy một đứa trẻ bụ bẫm trắng nõn mặc quần yếm áo sơ mi trắng, lại sửng sốt. Truyện Quan Trường
Nếu không phải đứa trẻ này bay trên không, Hạ Phong đã nghĩ rằng em trai nhà mình đã lén lút lên chức bố rồi.
Hạ Dạ lạnh lùng liếc nhìn Hạ Phong, sau đó bay đến bên tai Hạ Tuy nói mấy câu, thì ra vừa rồi Hạ Dạ lại đến viện dưỡng lão dò xét, chủ yếu Hạ Dạ lo lắng Hạ Phong và Hạ lão thái thái sẽ giở thủ đoạn bất lợi cho Hạ Tuy.
Hạ Tuy không có thù dai như vậy, chỉ là Hạ Dạ trên mặt không biểu hiện gì mà ghi thù rất lâu.
Hạ Tuy biết Hạ Dạ quan tâm mình, buồn cười đưa tay sờ sờ đầu Hạ Dạ, để nó ngồi lên vai mình, lúc này mới một tay xách ba lô một tay xách đạo nhân đã hôn mê bất tỉnh, quay đầu bảo Hạ Phong dẫn đường.
“Bên này anh cũng không quen đường lắm, có lẽ đi bên kia có thể tránh được người qua lại?”
Hạ Phong không nghĩ nữa, chủ động đi phía trước dẫn đường.
Hạ lão thái thái đã ở viện dưỡng lão hơn mười năm, lúc mới đầu vẫn ở trong nhà cũ Hạ gia, sau đó bởi vì đại sư mà bà vẫn thờ phụng dừng chân ở một ngôi chùa ở Ngô Sơn Nguyên, vì thế bà cũng dọn theo đến đây.
Nếu không phải bởi vì Ngô sơn nguyên không cho phép khai thác xây biệt thự, Hạ lão thái thái chắc chắn sẽ mua biệt thự định cư luôn ở đây.
Hạ Tuy không thể nào hiểu được vì sao một người lại có thể toàn tâm toàn ý đi thờ phụng một người khác, coi như là các thánh tăng hay quốc sư ở cổ đại, tín đồ đông đảo mà cũng trung thành, nhưng không đến mức tin tưởng mù quáng như Hạ lão thái thái, đến cả người thân trong nhà cũng từ bỏ được.
Hạ Tuy đã từng nghi ngờ có phải tên yêu đạo này dùng thủ đoạn gì với Hạ lão thái thái, nhưng đó cũng chỉ là tưởng tượng, một lát nữa gặp người mới có thể biết được rõ ràng..
Bởi vì ở lâu, tính tình lại quái gở lạnh lùng, Hạ lão thái thái ở trong một sân viện đơn độc trong viện dưỡng lão, vừa rồi Hạ Phong đi ra từ cửa hông, cũng không gặp ai, lần này mang theo Hạ Tuy trở về cũng là đi cửa bên này.
Dọc đường cũng không gặp ai, ngoại việc nơi này hẻo lánh, còn bởi vì cách đó không xa có trận sấm sét quá khủng khiếp, có vài người khiếp sợ, không trốn trong phòng thì chính là bảo lái xe đưa mình tạm thời xuống núi về nhà.
Có vài người không kiêng kỵ bàn tán với bạn già, nghe nói báo chí truyền thông ở Hải thành đã chạy tới, lính cứu hỏa cũng được điều động khẩn cấp, tuy rằng may mắn không xảy ra hỏa hoạn, nhưng vẫn cần phải lên núi để xem xét.
“Anh mang chú vào phòng tắm rửa thay quần áo trước đã.”
Hạ Phong thỉnh thoảng cũng sẽ đến ở cùng Hạ lão thái thái, cho nên trong viện có phòng của hắn, nhìn bộ dạng bây giờ của Hạ Tuy, thấy thế nào cũng không thích hợp ra ngoài gặp người.
Hạ Tuy đương nhiên là đồng ý, dù sao lát nữa còn phải gặp người trong cục, nói một tiếng cảm ơn, lo lắng để Hạ Phong một mình cùng đạo nhân không ổn, Hạ Tuy để lại Hạ Dạ và Tiểu Hắc, lúc này mới lấy quần áo trên tay Hạ Phong vào phòng tắm.
Sau khi ra khỏi núi Hạ Phong đã không nhìn thấy Hạ Dạ, có điều nhìn thấy Hạ Tuy dặn dò với không khí, Hạ Phong biết là Hạ Dạ còn ở đây.
Đối với quỷ quái, Hạ Phong vẫn còn có thể chấp nhận, chỉ cần đừng nhìn thấy những thứ lúc nãy trên người chú cún nhỏ màu trắng này là được.
Cửa phòng tắm bị đóng lại, Hạ Phong và Tiểu Hắc cùng với một con tiểu quỷ không thể nhìn thấy được vây quanh đạo nhân đang hôn mê bất tỉnh tạo thành “thế vòng kiềng”.
Hạ Dạ đột nhiên cảm thấy khí thế của mình như vậy là chưa đủ, cho nên muốn hiện hình, cùng với Tiểu Hắc hai đứa bốn con mắt nhìn chằm chằm Hạ Phong.
Hạ Phong vội ho một tiếng, hắng giọng một cái, cảm thấy mình hẳn là nên chào hỏi với hai vị đồng bọn nhỏ của em trai, “Xin chào, tôi là Hạ Phong, Hạ Tuy là em trai của tôi.”
Tiểu Hắc không có cảm giác gì, sủa gâu gâu hai tiếng, Hạ Phong không hiểu, nên xem như đối phương đang chào hỏi với hắn, cho nên rất nghiêm túc gật đầu với Tiểu Hắc.
Hạ Dạ cũng hừ một tiếng, hai cánh tay trắng nõn chống nạnh —— thật ra nó muốn khoanh tay trước ngực, đáng tiếc tay ngắn quả không khoanh được..
“Hạ Tuy không phải là em trai của ông, tục duyên của chú ấy và Hạ gia các người đã cắt đứt rồi.”
Hạ Phong nghe vậy, có chút mất mát cụp mắt, có điều cũng chỉ trong thoáng chốc, Hạ Phong lần nữa giương mắt, nghiêm túc đánh giá Hạ Dạ.
Hạ Dạ mặc quần đùi áo ngắn tay, dưới chân mang vớ ngắn với giày da, hai chân đứng thẳng tròn tròn béo béo toàn là thịt, hai cánh tay chống nạnh cũng bụ bẫm như ngó sen, Hạ Phong đột nhiên nói, “Nhìn cậu có chút giống A Tuy lúc còn bé.”
Hạ Dạ không ngờ người này lại nói đến chủ đề này, mặc dù có ý muốn hạ thấp thể diện người này, nhưng trong lòng thật sự lại rất tò mò.
Cũng không biết có phải bởi vì Hạ Dạ theo họ của Hạ Tuy, trong lòng Hạ Dạ lại không tự chủ sinh ra cảm giác ỷ lại đối với Hạ Tuy, cho nên mặt mũi Hạ Dạ dần dần theo thời gian cũng có chút biến đổi.
Hạ Dạ cũng tò mò bản thân có phải càng ngày càng giống bộ dạng của tên mập chết tiệt kia không, Hạ Phong mới đầu nhìn cảm thấy Hạ Dạ trắng nõn béo tròn giống với em trai khi còn bé, bây giờ nhìn kỹ, mặt mũi quả thật có chút giống, tự nhiên cũng sinh ra hảo cảm với Hạ Dạ.
Chờ sau khi Hạ Tuy tắm rửa xong vừa cầm khăn lau tóc vừa đi ra đã nhìn thấy Hạ Dạ và Hạ Phong đang tán gẫu, Tiểu Hắc tò mò ngồi xổm dưới chân Hạ Phong ngửa đầu nghiêm túc lắng nghe.
Hạ Tuy sửng sốt một chút, nhưng cũng không ngại Tiểu Hắc và Hạ Dạ thân thiết với ai, lúc ba ánh mắt nhìn qua còn cười cười.
Hạ Phong sợ những lời mình vừa nói bị Hạ Tuy nghe được, xấu hổ đứng lên cố nghiêm mặt gật đầu với Hạ Tuy, “Bây giờ anh đi qua chỗ bà nội nhìn xem, bảo những người khác rời đi sau đó sẽ đến gọi chú, bây giờ chú có thể đánh thức ông ta không?”
Đương nhiên chuyện chính quan trọng hơn, Hạ Dạ đột nhiên cảm giác có quỷ khí phiêu tán chung quanh, bay qua nói một câu với Hạ Tuy rồi biến mất.
Bên viện dưỡng lão vốn cũng có cô hồn dã quỷ, có thể vừa rồi gặp sấm sét, cô hồn dã quỷ đã sớm sợ tới mức không biết trốn đi nơi nào, lúc này đúng là sạch sẽ đến không thể sạch sẽ hơn.
Nhưng có quỷ khí còn cố ý phiêu tán cho bọn họ chú ý, trừ người mình ra thì còn ai khác, hẳn là Chu Khải hoặc là Ô huynh và Hạ Đông, Tiểu Uông đã đến đây.
Bây giờ Hạ Tuy còn có chút việc riêng cần giải quyết, bảo Hạ Dạ đi qua kể sơ mọi việc, cũng để mọi người tranh thủ thời gian chuyển hướng dư luận tránh sinh ra chuyện phiền phức không đáng có.
Hạ Tuy chờ Hạ Phong quay lại, đạo nhân nằm dưới đất cũng được Hạ Tuy cứu tỉnh. Tỉnh lại nhìn thấy nơi mình đang ở, đạo nhân là người thông minh thế nào, nghĩ đến thân phận của Hạ Tuy, chỉ nghĩ một chút đã hiểu rõ Hạ Tuy dẫn lão tới nơi này là có dụng ý gì, chỉ cười lạnh một tiếng, rồi sau đó nản lòng thoái chí ngơ ngác xuất thần.
Vạn lần không nghĩ tới, trốn chui trốn nhủi như một con chó hoang nhiều năm như vậy, nhẫn nhục chịu đựng mưu toan đủ kiểu, cuối cùng vẫn rơi vào bước đường trở thành một người bình thường.
Hạ Phong nhìn thoáng qua đạo nhân, “Đã sắp xếp xong.”
Hạ Tuy gật gật đầu, xách đạo nhân đứng lên, đạo nhân quả nhiên mất hết can đảm, giận mình bây giờ muốn đi tìm cái chết cũng không có cách nào.
Đương nhiên, kỳ thật đạo nhân vẫn có chút không muốn chết, chết còn phải xuống địa phủ chịu tội, chỉ tưởng tượng thôi mà đã chết khiếp rồi.
Đạo nhân cả người bùn đất dơ bẩn, Hạ Tuy đơn giản lau mặt cho lão, sau đó xách người lão giống như xách quần áo vào phòng Hạ lão thái thái.
Trong phòng lúc này không có người ngoài, chỉ có một bà lão tóc hoa râm thưa thớt thân hình nhỏ thó.
Bà lão ngồi trên ghế dựa, nhìn thấy Hạ Phong dẫn theo một người trẻ tuổi đi vào, trên tay người trẻ tuổi xách một người giống như người lang thang, vốn dĩ vẻ mặt không vui lại càng âm trầm hơn, “A Phong, cháu nói việc chính đó là gặp người này sao? Gặp bạn của cháu thì thôi, sao lại còn có ăn mày ở đây?”
Nói xong còn rất ghét bỏ nhíu mày, tay quạt quạt trước mũi, giống như thật sự ngửi được mùi gì hôi lắm.
Nói thật, đạo nhân tuy rằng nhìn cả người dơ bẩn, như đó là do bị thiên lôi đánh, chứ thật sự không có mùi hôi.
Hạ Phong thấy Hạ lão thái thái thật sự không nhận ra em trai, trong lòng thở dài giọng điệu cũng lạnh hơn vài phần, “Bà nội, đây là A Tuy, tên ăn mày mà bà ghét bỏ cũng chính là Mậu Thiên đại sư, người bị sét đánh trên núi chính là ông ta.”
Hạ Phong không muốn để Hạ Tuy khó xử gọi Hạ lão thái thái, quay lại gật đầu với Hạ Tuy.
Hạ Tuy khách sáo gật đầu tỏ ý chào Hạ lão thái thái, vừa muốn dùng bùa nói thật để người dưới đất nói lời thật lòng, nhung không nghĩ đến đạo nhân đang nản lòng thoái chí đột nhiên xoay người bò dậy, nghiêm mặt khí thế hùng hổ sỉ nhục Hạ Tuy “Hung đồ vô sỉ!”
Hạ lão thái thái hoảng sợ, nhanh chóng đứng lên kéo Hạ Phong về phía bên mình, trong phòng bây giờ hình thành thế cục Hạ Tuy một mình đối đấu với ba người.
Hạ Phong kịp phản ứng, sắc mặt trầm xuống bỏ tay Hạ lão thái thái ra, Hạ Tuy cũng không thèm để ý, cụp mắt nhìn thoáng qua Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc sủa gâu gâu hai tiếng, nhảy dựng lên nhẹ nhàng ngồi lên đầu đạo nhân.
Nói đến cũng kỳ lạ, Tiểu Hắc chỉ nhỏ bằng bàn tay người trưởng thành, động tác cũng không dùng lực gì nhiều, nhưng chỉ như vậy, vừa ngồi lên cái đầu trọc của đạo nhân, đạo nhân lại lập tức giống như chịu sức nặng ngàn cân phải trợn trừng mắt, nháy mắt đã bị đè ép đến phải nằm úp sấp trên mặt đất.
Biến hóa này khiến Hạ lão thái thái sợ tới mức kinh hô một tiếng liên tục lùi lại phía sau.
Hạ Phong thì vẫn còn bình tĩnh, dù sao trước đó đã biết Tiểu Hắc không phải con chó bình thường, chớ nói chi đây vẫn là chó của em trai hắn nuôi.
Giọng điệu của Hạ Tuy từ đầu tới cuối đều rất đứng đắn nghiêm túc, “Hạ lão thái thái đừng hoảng sợ, người này nói là tăng nhân, nhưng trăm năm trước lại là một đạo nhân, bây giờ tu vi đã bị thiên lôi phá hủy, trên người có nghiệp chướng nặng nề, mặc dù thân thể hóa thành người phàm, nhưng xuống địa phủ phải chịu tội rất lớn, Tiểu Hắc là thần khuyển của địa phủ, có trách nhiệm trấn áp kẻ này.”
Hạ lão thái thái lúc này mới xem như nhìn rõ Hạ Tuy, càng nhìn càng cảm thấy người này quen mắt lắm.
Hạ Tuy nhìn bộ dạng của Hạ lão thái thái, cũng hiểu rõ đối phương không nhận ra mình, tuy rằng không muốn có liên quan, nhưng cũng thành thật xưng tên họ.
Vừa nghe người này vậy mà chính là cháu trai nhỏ Hạ Tuy, vẻ mặt hốt hoảng của Hạ lão thái thái chợt biến đổi, vừa muốn mở miệng nói lời cay nghiệt, lại bị Hạ Phong chụp lấy cánh tay, dùng sức rất mạnh làm bà hốt hoảng.
Bấy giờ Hạ Dạ cũng đã trở lại, nói là bọn người đội trưởng Dương đã đến, bởi vì nghe nói trên người đạo nhân này còn có hơn trăm mạng người, đây không phải là vụ án nhỏ, nên đã dẫn theo cảnh sát chuẩn bị đến đây bắt người.
Văn phòng hỗ trợ xã hội chỉ lo việc phá án bắt người, còn lại sau đó sẽ chuyển giao cho bên cục cảnh sát.
Hạ Tuy gật gật đầu, quay đầu nói với Hạ Phong, “Xin lỗi, người này phải lập tức chuyển giao cho bên cục cảnh sát, thời gian chỉ sợ không còn nhiều.”
Hạ Phong hiểu rõ gật đầu, Hạ Tuy khom lưng nhét bùa nói thật vào miệng đạo nhân, đạo nhân vừa nghe Hạ Tuy lại muốn đưa lão cho cảnh sát xử lí, nhất thời khó lòng tin được bản thân sẽ rơi vào bước đường bị những kẻ thường dân phán định sống chết.
Thất thần một chút miệng bị nhét đồ vật đạo nhân cũng không có phản ứng, không tự chủ há miệng nói ra chuyện ba mươi năm trước đã theo dõi Hạ gia.
May mà đã biết được sơ lượt tình hình, nhưng bây giờ chính tai nghe được cụ thể nội dung câu chuyện, sắc mặt Hạ Phong càng lúc càng lạnh.
Hạ lão thái thái nghe được chồng mình cũng từng gặp gỡ đạo nhân này, đáng tiếc Hạ lão gia rất tin tưởng tiên nhân trong mộng, không thèm quan tâm lời đạo nhân nói, còn nói thẳng Hạ gia của bọn họ hưng thịnh phải dựa vào thế hệ con cháu cố gắng nỗ lực, còn mắng đạo nhân một trận, nói lão ta có ý đồ bất lương..
Chính bởi nguyên nhân này, đạo nhân động thủ hại chết Hạ lão gia, ngược lại thừa dịp Hạ lão thái thái thấy Hạ gia có nguy cơ suy tàn, thừa dịp lừa gạt.
Đạo nhân cũng không có giở tà thuật mê hoặc tâm trí Hạ lão thái thái, là do tâm trí của bà không kiên định, lại thấy đạo nhân thi triển những thủ đoạn chưa từng gặp qua, vì thế đã tin tưởng lão là thánh tăng hàng thật giá thật.
Chờ đến khi nghe nói con trai con dâu là bởi vì đạo nhân dùng số mệnh giả chấp vá bị phản phệ nên mới quá đời, Hạ lão thái thái đã không chịu nổi đả kích ngã ngồi lên ghế, sắc mặt trắng bệnh thở dốc.
Càng không cần nói chuyện sau đó đạo nhân bảo bà ta đêm nay giả bệnh lừa Hạ Phong đến đâ. Chính là muốn lột da lấy máu thịt của Hạ Phong để luyện hóa số mệnh gì đó.
Sau khi đạo nhân nói xong trong phòng chỉ còn lại tiếng nức nở của Hạ lão thái thái, Hạ Tuy thấy Chu Khải đã đến, cũng không chậm trễ nữa, đưa mắt chào Hạ Phòng, sau đó xách đạo nhân rời đi.
Trong phòng trở nên yên lặng rất lâu, Hạ lão thái thái đột nhiên ngẩng đầu, “Nếu không phải Hạ Tuy dẫn theo số mệnh đến...”
Hạ Phong chợt gầm lên, “Lão thái thái nói cẩn thận!”
Hạ lão thái thái lúc này mới chú ý tới xưng hô của cháu trai đã thay đổi, trong lòng kinh hãi vô cùng, vừa muốn mở miệng nhưng lại không thốt nên lời.
Lúc này trong lòng Hạ Phong tràn ngập phẫn uất không chỗ phát tiết, lại nghĩ đến câu trước đó Hạ Tuy hỏi hắn, chỉ cảm thấy trên mặt giống như bị người ta tát mấy cái, mặt vừa đau vừa nóng, “Kiếp trước A Tuy có công đức lớn, mang theo số mệnh ngập trời đến nhà chúng ta, đó là trời cao cấp phúc vận, người trong mộng của ông nội cũng có nói, có thể bảo đảm Hạ gia chúng ta trăm năm phồn thịnh, lão thái thái bây giờ còn không đổi ý, là muốn mắc thêm lỗi lầm nữa hay sao?!”
Hạ lão thái thái nghe được cháu trai đang trách tội bà, khó thở chụp bàn, “Cháu còn trách bà? Bà làm tất cả vì ai!”
Hạ Phong chỉ cảm thấy trong lòng mệt mỏi, xoay người chống nạnh nhìn ngoài cửa sổ thở hắt ra một hơi, giọng nói lạnh lùng lại mang đầy khí thế, “Con mặc kệ bà là vì ai, con chỉ biết bà đã dẫn sói vào nhà, hại ba mẹ, hại A Tuy, mấy năm nay lại còn đem hết lỗi lầm đổ lên đầy A Tuy, hại nó càng lún sâu.”
Đến nỗi chuyện đêm nay suýt nữa hại hắn, Hạ Phong rốt cuộc niệm tình bà cháu nhiều năm, nên lúc này không nhắc tới.
Hạ lão thái thái ấp úng nói không thành lời, cuối cùng mạnh mẽ tự biện hộ, “Bà cũng không biết...”
Hạ Phong nhíu mày, xoay người nhìn Hạ lão thái thái, hoàn toàn không còn vẻ kính cẩn trong dĩ vãng, giống như đến bây giờ mới triệt để nhận thức bà lão cay nghiệt trước mắt này, “Cứ coi như là bà bị lừa, bà bảo người ta trộm lấy số mệnh của A Tuy, vậy mà lại chán ghét nó đủ kiểu, giống như trộm tiền của người ta, rồi lại hận người kia tiền không đủ cho mình dùng, vừa buồn cười lại thật đáng giận.”
Hạ Phong nói xong cũng không thèm nhìn Hạ lão thái thái, xoay người rời khỏi.
Chờ đến khi trong phòng chỉ còn lại một mình, lúc này Hạ lão thái thái mới ghé vào ghế dựa vừa đấm ngực vừa khóc rống.
Làm sao bà có thể không hối hận, hai mươi mấy năm qua không có ngày nào bà không hối hận, nếu sớm biết trước kết quả cuối cùng là con trai và con dâu đều mất, coi như Hạ gia lụn bại đến chỉ có thể làm buôn bán nhỏ bà cũng sẽ không động đến suy nghĩ đó!
Ngày đêm nước mắt giàn dụa, cuối cùng chỉ có thể giả bộ hồ đồ đem lỗi lầm đổ lên đầu cháu trai nhỏ, lại thấy cháu trai nhỏ không có dung mạo giống như lúc chồng mình còn sống đã mong chờ, Hạ lão thái thái lại càng tìm được lý do để hận người.
Nhưng giả thì cuối cùng cũng là giả, hôm nay tất cả đều bị vạch trần, hận lắm, bà càng hận chính bản thân mình!
Hạ lão thái thái hít thở khó khăn, trong cổ họng phát ra tiếng lục cục, chao đảo ngã xuống đất.
May mắn có hộ lý được Hạ Phong gọi về đúng lúc phát hiện, nếu không đêm nay sợ rằng Hạ lão thái thái đã trực tiếp đi luôn.