Sổ sinh tử chỉ hiện lên hàng chữ trong một khắc, sau đó liền run lên, chữ viết cũng tán loạn theo ánh sáng vàng, quyển sách lần nữa rơi xuống đùi của Hạ Tuy.
Kể từ đó, Hạ Tuy cuối cùng cũng biết thế giới này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Thần quỷ của năm giới đều rời khỏi, đương nhiên Huyền môn cũng sẽ đi theo cùng rời đi, trăm ngàn năm qua, tương lai của thế giới này không còn liên quan gì với thần hay quỷ nữa, trở thành thời đại khoa học kỹ thuật.
Có điều có lẽ trong một góc nhỏ nào đó còn sót lại một ít truyền thừa, có người phát hiện ra, nhưng vì không có sư phụ chỉ dạy, tự động tu hành nên đã chia ngang rẽ dọc thành nhiều nhánh như thế, vì thế mới có những người như Miêu Kim Hoa và Không Huyền.
Đương nhiên, cũng có những người đi theo chính đạo, nhưng mà dù sao cũng là truyền thừa không trọn vẹn, không có tinh túy, hơn nữa linh khí của thế giới này cũng từ từ tan biến khi các thần tiên rời đi, cho nên tu hành đạo giáo hay là phật giáo, đa phần là tu tâm và dưỡng sinh.
Tiểu Hắc trốn trong lòng Hạ Tuy, lúc này nhìn Sổ sinh tử lại trở về làm cuốn sách rách nát, trong lòng hết giận nhưng cũng có mất mát, Tiểu Hắc ghé vào đùi của Hạ Tuy, kề đầu vào Sổ sinh từ, buồn bã ỉu xìu kêu hai tiếng ô ô.
Hạ Tuy sờ sờ đầu Tiểu Hắc, “Làm sao vậy?”
Tiểu Hắc lắc đầu, hơi có chút ỷ lại chen chút cơ thể nhỏ xíu vào lòng Hạ Tuy, “Cảm thấy không có tinh thần, trước kia cuốn sách khốn kiếp này đều sẽ đánh ta, chờ sau khi ta cắn nó bị Bồ Tát nhìn thấy, liền tưởng rằng ta quen khi dễ nó, mỗi lần như vậy đều phạt ta đến canh giữ đài luân hồi.”
Tay Hạ Tuy đang đặt trên đầu Tiểu Hắc dừng lại, “Có nhớ chuyện khác?”
Tiểu Hắc “Ừ” một tiếng, vẫn vô cùng mất mát, “Ta còn nhớ lúc Bồ Tát giữ ta lại có nói, từ nay về sau ta cũng không còn là thần thú, địa phủ, địa ngục, Nghiệt kính luân hồi, đều sẽ tự động vận hành, mà ta chính là một con thú bảo vệ địa phủ.”
Tiểu Hắc nói xong đột nhiên oa oa khóc lên, vừa khóc vừa nói, cái miệng đầy răng sữa lộ ra hơn phân nửa, “Là do ta ham chơi, không lo tu hành cho tốt, thiếu chút nữa đã khiến bản thân mình chết đói, phụ sự dặn dò của Bồ Tát.”
Sổ sinh tử vốn đang yên tĩnh cũng run rẩy, Hạ Tuy nghĩ đến Đế Thính là do Bồ Tát để lại canh giữ địa phủ, vậy Sổ sinh tử có phải cũng bị để lại hay không?
Một phật một đạo, phỏng chừng tình hình chính là như vậy.
Hạ Tuy nghĩ tới Tiểu Hắc là do mình và Chu Khải trộm lấy ra từ thư phòng của Hạ gia, lúc ấy Tiểu Hắc quả thật là một con chó bằng gỗ kỹ thuật điêu khắc thô sơ, là do Sổ sinh tử dùng hết năng lượng mới làm nó tỉnh lại.
Chờ sau khi Tiểu Hắc tỉnh lại ăn hộp gỗ rồi ăn rất nhiều đồ vật trong phòng làm việc, cuối cùng uống máu của Hạ Tuy, lúc này mới biến thành một con chó đen lông xù nhỏ xíu.
Tình trạng đó, nếu cứ tiếp diễn thêm ít năm, Tiểu Hắc sợ rằng sẽ từ một con chó gỗ thô sơ biến thành một mẩu gỗ, cuối cùng thậm chí sẽ trở thành tro bụi rồi biến mất luôn.
“Tiểu Hắc, ngươi có nhớ vì sao mình lại từ địa phủ đi vào nhân gian hay không?”
Hạ Tuy kể lại chuyện mình tìm thấy nó ở nhà cũ của Hạ gia.
Tiểu Hắc khóc rất thê thảm, nước mắt cũng làm ướt cả Sổ sinh tử, nghe vậy mới ráng nín khóc nâng móng vuốt lên lau mắt, cất giọng còn hôi sữa nói, “Bồ Tát nói, ta sẽ có chủ nhân mới, hình như ta ngửi được mùi của chủ nhân, cho nên đi luôn.”
Sau đó? Sau đó thì không có sau đó nữa.
Lúc ấy Tiểu Hắc đã đói đến mức gần như không còn thần trí, ở địa phủ cũng không có cái gì cho nó ăn, dù sao trong mắt Tiểu Hắc mọi thứ ở đây đều cần nó bảo vệ, cho nên cho dù nó có đói chết cũng sẽ không ăn mất quỷ hồn nào trên đường đến hoàng tuyền.
Cảm ứng được khí tức của chủ nhân mới ở nhân gian, Tiểu Hắc nhớ tới Bồ Tát nói chủ nhân mới sẽ nuôi nó, vì thế Tiểu Hắc thừa dịp còn chút hơi tàn chạy khỏi địa phủ tìm được nhà cũ Hạ gia.
Đáng tiếc kiếp sau của Hạ Tuy còn chưa sinh ra cũng đã bị người ta theo dõi, Tiểu Hắc coi như tự dâng đến cửa nộp mạng.
Lối đi giữa địa phủ và nhân gian bị khóa kín, Tiểu Hắc chính là nhân cơ hội nhận chủ mới có thể chạy trốn ra ngoài, Sổ sinh tử có sốt ruột cũng vô dụng, chỉ có thể miễn cưỡng trông coi địa phủ, lúc gặp chuyện gì cũng chỉ có thể tự hao phí sức lực của mình.
Như thế hơn hai mươi năm, Sổ sinh tử mới coi như tìm được cơ hội xuất hiện trước mặt Hạ Tuy lúc hắn mở cửa địa phủ thỉnh thần quân.
Trên trời không có Thần, chỉ có Thiên đạo, dưới đất không có Quỷ tiên, chỉ có Đế Thính và Sổ sinh tử, tất cả đều đơn giản hoá, ngược lại phù hợp với phương hướng phát triển của thế giới này.
Hạ Tuy nghe Tiểu Hắc kể xong, cơ bản cũng coi như biết được những chuyện sau đó, nghĩ đến chủ nhân mới của Tiểu Hắc chính là kiếp này của mình, mà Tiểu Hắc biến thành như vậy, cũng là do bị kiếp này của mình liên lụy, trong lúc nhất thời không nói được trong lòng có cảm giác gì, chỉ có thể vuốt vuốt sống lưng của Tiểu Hắc xem như an ủi.
Tiểu Hắc nhăn nhăn mũi, đột nhiên đứng lên dậm chân, mắng một tiếng, “Đến nước mắt của ta cũng muốn ăn, lão già thối không biết xấu hổ!”
Sổ sinh tử đang yên lặng buồn rầu nghe vậy, trầm mặc một khắc, đột nhiên trên bìa sách dấy lên một ngọn lửa xanh, lửa bén lên người đốt cháy lông của Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc oa oa kêu gào, nhảy cao ba trượng, cúi đầu nhìn lông bụng và lông ngực của bị bị cháy xém, há mồm khóc càng thê thảm hơn.
Sổ sinh tử bình chân như vại lặng lẽ hấp thu tro lông vừa đốt, cả quyển sách trở nên mới hơn một chút, ít nhất không còn rách nát, đưa tới nhà sách còn có thể định giá bán được, nhìn thấy là biết lông trên người Tiểu Hắc có công hiệu hồi phục cho nó.
Hạ Tuy vô cùng đau đầu, cất Sổ sinh tử vào túi vải, đứng lên ôm Tiểu Hắc vào lòng vuốt vuốt lông nó, “Thôi đừng khóc, chờ một lát ta mang ngươi xuống biển tìm đồ ăn được không? Ăn no rồi là có thể mọc toàn thân lông trắng.”
Tiểu Hắc lúc này mới thút thít cọ cọ nước mắt nước mũi lên quần áo Hạ Tuy, vừa khóc vừa cò kè mặc cả, “Ta không muốn mang vòng cổ, ta còn muốn uống một ngụm máu của ngươi, máu ở đầu ngón tay giữa!”
Hạ Tuy nghi ngờ con thần thú này có phải đã đói tới mức bộ não cũng bị teo lại rồi, không phải nói Bạch khuyển trung thành đáng tin cậy sao? Tại sao đến chỗ của mình lại biến thành một kẻ yếu ớt hay khóc nhè rồi?
Hạ Tuy không nói chuyện, đưa ngón tay nhét vào trong miệng Tiểu Hắc còn đang khóc nức nở.
Tiểu Hắc vội vàng ôm lấy ngón tay Hạ Tuy, cẩn thận dùng răng cắn rách da tay, cũng không uống nhiều, chỉ có hai giọt, sau đó mỹ mãn vui vẻ lăn lộn trong lòng Hạ Tuy, “Trách không được lúc vừa tỉnh lại uống máu của ngươi thì ta lại mọc được lông, thì ra ngươi chính là chủ nhân mới của ta.”
Tuy rằng chủ nhân mới không có linh khí cho nó ăn, nhưng sẽ cố gắng tìm thức ăn cho nó, Tiểu Hắc nghĩ nghĩ, quyết định từ nay về sau sẽ thích chủ nhân mới.
Tiểu Hắc uống máu xong rồi, Hạ Tuy liền phát hiện trong đầu mình tồn tại cảm ứng về Tiểu Hắc, biết rằng bản thân mình và Tiểu Hắc đã có quan hệ Chủ - Tớ.
Cũng không biết bên ngoài qua đã bao lâu, Hạ Tuy mang theo Tiểu Hắc trở lại mặt đất, phía chân trời đã xuất hiện tia ửng hồng đầu tiên.
Hạ Tuy ngồi xếp bằng trên một tảng đá bằng phẳng, mặt hướng về mặt trời mọc ở phía đông.
Tiểu Hắc thuận theo nằm úp sấp trên đùi Hạ Tuy, nhắm mắt lại điều chỉnh hô hấp, có điều chỉ trong một khắc, hô hấp của nó đã cùng nhịp với Hạ Tuy.
Hạ Tuy lúc nhập định cảm giác rõ ràng Tiểu Hắc trước người mình như biến thành một con thú bằng đá, mỗi nhịp hô hấp sẽ dẫn tới hồng hoang chi khí từ mặt trời, so với lúc Hạ Tuy tu hành bình thường còn nhiều hơn gấp mấy lần.
Có lẽ đây là do đặc tính thần thú của Tiểu Hắc, mà Hạ Tuy là chủ nhân của Tiểu Hắc nên được lợi rất nhiều.
Tuy rằng biết trên thế gian không có thần tiên, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tu hành của Hạ Tuy, mục đích tu hành của hắn không phải là phi thăng thành tiên, đó chỉ là một loại sinh hoạt mà thôi.
Hàng yêu trừ ma, giúp thiện trừ ác, đây là sơ tâm của Hạ Tuy lúc bước vào đạo môn.
Không có Thiên đình, Thần giới, từ nay về sau bản thân mình ở nhân gian giúp đỡ đưa quỷ hồn lang thang vất vưỡng xuống hoàng tuyền, lúc gặp được bọn tà ma ngoại đạo làm việc ác thì ra tay trừng trị bảo vệ cuộc sống của người bình thường, cuộc sống như thế cũng rất tốt.
Tiểu Hắc nằm trên đùi hắn không biết đã mơ thấy đồ ăn gì, chép chép miệng, còn dùng đầu lưỡi liếm liếm cái mũi.
Mặt trời đã lên cao, Hạ Tuy ngồi ở đó ngắm mặt trời, lòng yên tĩnh như nước, đột nhiên di động trong ba lô vang lên, Hạ Tuy lấy điện thoại ra nhận, là Chu Khải gọi, “Lão đại, em và Tiểu Dạ còn phải giữ cái bình này bao lâu?”
Hạ Tuy nghĩ một chút, “Đến giữa trưa đi, bây giờ tôi phải về thôn Câu Lặc hỏi chút chuyện.”
Hạ Tuy cúp điện thoại cũng không rề rà nữa, đánh thức Tiểu Hắc, một người một chó nhanh chóng xuống núi trở về thôn Câu Lặc.
Lúc về nhà già Lý đã làm xong bữa sáng, nhìn thấy Hạ Tuy trở về cũng không bất ngơ, vui vẻ lấy thêm bát đũa, chờ đến khi cho Tiểu Hắc ăn như thường ngày thì phát hiện Tiểu Hắc đang trốn ở một góc, “Ôi Tiểu Hắc bị làm sao vậy? Một nửa đen một nửa trắng.”
Tiểu Hắc rên rỉ hai tiếng, vùi đầu vào móng vuốt, rất không vui vì màu lông của mình.
Già Lý ngồi xổm xuống xoa đầu Tiểu Hắc, cười an ủi, “Đừng buồn, ông thấy bộ dạng này của Tiểu Hắc cũng rất dễ nhìn, chắc chắn là có một không hai trên đời.”
Cụm từ có một không hai này dùng thật hay, so với Hạ Tuy an ủi còn dễ nghe hơn, Tiểu Hắc tròn mắt nghi ngờ nhìn già Lý, xác định già Lý không phải cố tình dỗ dành nó, lúc này mới đứng lên rũ lông.
Đám lông tối qua bị Sổ sinh tử đốt sáng nay phơi nắng đã mọc lại rồi, Tiểu Hắc lắc trái lắc phải nhìn nhìn, cảm thấy bản thân mình có thể chính là có một không hai.
Trên mạng tuy rằng cũng có nửa trắng nửa đen, nhưng đó là loại chia trắng đen bên trái bên phải, đâu có đặc biệt chia ra trước sau như nó.
Tiểu Hắc an ủi bản thân xong rồi, tâm trạng không tệ nhảy tới chiếc ổ lót bằng ván gỗ già Lý chuẩn bị cho nó, chờ già Lý mang bữa sáng đến, Tiểu Hắc sủa gâu gâu hai tiếng như là cảm ơn, sau đó vui đầu lắc lắc cái đuôi vui vẻ ăn sáng.
Hạ Tuy nhìn tâm trạng Tiểu Hắc khôi phục, cũng không quản nó nữa, ngồi xuống vừa ăn bữa sáng vừa hỏi già Lý, “Tiểu Hải đâu?”
Già Lý cũng ngồi xuống ăn cơm, “Tiểu Hải ngủ bên nhà Tiểu Mục, ăn sáng ở bên đó xong mới về, chắc là chút nữa sẽ về thôi, nó biết hôm nay cậu trở về đi tìm bà Hải thần, hôm qua nó đã nói với tôi muốn đi theo cậu.”
Hạ Tuy gật gật đầu, “Đúng là nên cùng đi theo.” Tìm bà Hải thần hỏi chuyện, có thể có thêm kiến thức lại không gặp nguy hiểm.
Hơn nữa bây giờ Hạ Tuy biết thế giới này không có Huyền môn cũng không có quỷ thần, Hạ Tuy càng thêm để tâm chuyện bồi dưỡng đồ đệ, bằng không chờ sau khi mình già rồi qua đời, chẳng lẽ còn phải trông chờ vào Thiên lôi đánh thêm một kẻ xui xẻo nào đó xuyên đến đây?
Kỳ thật sáng sớm lúc tập luyện Hạ Tuy đã rõ ràng vì sao mình lại bị sét đánh xuyên đến đây, đạo môn của Hạ Tuy là Tự nhiên đạo, chú ý chính là việc thuận theo tự nhiên, phàm là những người nhập đạo lâu đã có đạo hạnh, đều là những người có tấm lòng rộng lớn bao la, coi thường sắc đẹp tài phú, quyền thế này kia nọ không thể vào được mắt họ.
Hơn nữa coi như đột nhiên nổi hứng muốn đi lên con đường sai trái, có Tổ sư gia ở đó, nếu đạo tâm không ổn định, tâm tính không thuần lương, nháy mắt có thể mất hết đạo hạnh trở thành người thường.
Còn có người nào lại đáng giá được Thiên đạo tin tưởng như vậy? Cho dù làm chuyện xấu cũng không cần tự mình ra tay trừng trị, đơn giản bớt việc lại có thể yên tâm mà dùng.
Hạ Tuy tuy rằng hiểu rõ bản thân mình là một tên cu li miễn phí được Thiên đạo bắt được, nhưng cũng chỉ tự coi đó là một trò đùa, không có để trong lòng, nên làm cái gì thì làm cái đó, dù sao những việc này hắn thích làm, muốn làm, cuộc sống như bây giờ làm hắn thấy thỏa mãn.
—— có ăn có uống có nhà có xe, thậm chí còn có những người hỗ trợ có năng lực xuất chúng, thường ngày có thể trừ tà diệt ma, thỏa mãn giấc mộng hành hiệp trượng nghĩa thời niên thiếu.
Hạ Tuy ăn sáng xong, Lý Hải Sinh đã trở về, đi theo còn có Tiểu Mục.
Tiểu Mục thi đậu trường cấp ba ở Hải Thành, ông nội Ngô đã nói với già Lý rồi, đến lúc đó cuối tuần Tiểu Mục không tiện về nhà, lúc đó cho Tiểu Mục đến ở nhờ chỗ già Lý, chờ đến nghỉ đông nghỉ hè hoặc là quốc khánh được nghỉ dài ngày thì hẵn về quê.
Không có cách nào, từ Hải Thành trở về đảo Tạp, việc di chuyển thôi đã tốn cả ngày rồi, nếu mỗi cuối tuần đều trở về nhà, vậy thì hai ngày nghỉ cũng chỉ có buổi tối là được ở nhà, thời gian còn lại đều dành để di chuyển rồi.
Chuyện này già Lý cũng đã hỏi ý kiến Hạ Tuy, Hạ Tuy cảm thấy không có gì phiền phức nên đã đồng ý rồi
Tiểu Mục biết Hạ trưởng phòng của ông ba đã đồng ý cho mình sau này ở lại trong đơn vị cùng với Tiểu Hải, cảm thấy trưởng phòng tuy rằng vừa nhìn có cảm giác không giống người thường, có chút xa cách, nhưng con người lại vô cùng tốt.
Mới vừa lại đây nhìn thấy Hạ Tuy ngồi ở nhà chính, Tiểu Mục mỉm cười sáng lạng, hô một tiếng “Chào Hạ trưởng phòng”, âm thanh vang dội rất có sức sống.
Hạ Tuy cười gật gật đầu, trả lời “Chào Tiểu Mục”, Tiểu Mục cười ha ha, đảo mắt nhìn thấy Tiểu Hắc đang mon men muốn bò lên người Hạ Tuy, kinh ngạc thốt lên, “Tiểu Hải, tại sao Tiểu Hắc lại trở nên vừa đen vừa trắng vậy?”
Tiểu Hắc nghe vậy rất là không vui, rên rĩ hai tiếng, ngồi dưới đất ngửa đầu nhìn Hạ Tuy.
Chủ nhân, người kia lại còn nói ta là vừa đen vừa trắng!
Hạ Tuy không hề tiếp thu ánh mắt muốn chủ nhân ra mặt cho mình của Tiểu Hắc, cười khom lưng ôm Tiểu Hắc lên, “Cái gì vừa đen vừa trắng, kỳ thật Tiểu Hắc là một con chó trắng, sau này cậu sẽ biết.”
Lý Hải Sinh vốn còn đang không biết phải trả lời Tiểu Mục thế nào, dù sao bản thân cậu cũng vừa mới nhìn thấy Tiểu Hắc như vậy.
Lúc này nghe sư phụ trả lời như thế, khóe miệng giật giật, Tiểu Mục ở bên cạnh lại thật thà cả tin, cảm thán một tiếng “Chó trong thành phố quả nhiên khác thường”, rồi cũng bỏ qua không nhắc tới nữa.