Hạ Tuy miệng niệm vãng sinh chú, mặc dù yên lặng không tiếng động, nhưng trong không khí đã có sự biến hóa vi diệu nào đó.
Những linh hồn bởi vì nán lại ở nhân gian quá lâu bị tổn thương thần trí mà biến thành tàn hồn từ giấy căn cước bay ra, ánh mắt trống rỗng dần dần có tiêu cự, những dòng vãng sinh chú biến thành những vòng ánh sáng trắng vây xung quanh những tàn hồn giống như một vòng bảo hộ, cũng tự mang theo lực kéo, lực kéo này sẽ dẫn các tàn hồn đến nơi cần đi.
Người khác nhìn không thấy, nhưng Hạ Tuy đang nhắm hai mắt để mở âm dương nhãn trực tiếp dùng thần phủ để quan sát thì có thể nhìn thấy những bóng dáng bán trong suốt hướng hắn lạy vài cái, rồi sau đó buông hết mọi chấp niệm, thuận theo lực kéo biến mất giữa không trung.
Có công đức phiêu tán, tựa như bột huỳnh quang mang theo tia sáng vàng nhạt, trôi nổi trên không trung, dần dần rơi xuống trước mặt Hạ Tuy, nhập vào trong thần phủ của hắn.
Tất nhiên, công đức siêu độ những tàn hồn đó không phải tránh nóng hai giờ là có thể bù trừ như Hạ Tuy suy nghĩ, thiên đạo thừa nhận việc thiện của hắn, tự ban ánh sáng công đức.
Ánh sáng này chưa đạt đến trình độ kim quang (ánh sáng vàng), chỉ là chút vàng nhạt thiên về màu trắng, tuy rằng ánh sáng công đức rất ít, nhưng đối với Hạ Tuy bây giờ mà nói, có ít còn đỡ hơn không, ít nhất thân thể nặng nề còn cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Hít sâu vào một hơi, rồi sau đó chậm rãi thở ra, Hạ Tuy chậm rãi thu tâm thần kết thúc buổi tu hành hôm nay, một chút còn phải tìm một chiếc ghế đá nơi vắng vẻ chút để nghỉ ngơi. Hạ Tuy vừa mở mắt ra, ấn đường nhảy dựng, đây là bị dọa.
Vừa rồi Hạ Tuy chuyên tâm lấy âm dương nhãn nhìn tàn hồn rời đi, sau đó lại đi cảm thụ công đức ánh sáng nhập thể vui sướng cảm, ngược lại là xem nhẹ đối tự thân quanh mình cảm giác.
Vốn dĩ tâm thần còn đang thả lỏng, mở mắt ra liền nhìn thấy bên cạnh có một gương mặt to bự đang ghé vào chỉ cách mắt mình có vẻn vẹn năm centimet, may là Hạ Tuy dù bị hoảng sợ, sắc mặt không thay đổi, tinh thần cũng không hoảng loạn, nhưng cũng nhịn không được thần phủ khẽ run lên.
Khẽ lui đầu về phía sau một chút, Hạ Tuy hơi híp mắt đánh giá người trước mắt mới phát hiện đây là một thiếu niên chừng mười lăm mười sáu tuổi.
Bởi vì bệnh nghề nghiệp, Hạ Tuy nhìn người có thói quen nhìn ánh mắt, bởi vì đó là nơi có thần phủ, một người bản tính tốt hay xấu, cũng từ nơi này có thể nhìn ra.
Cũng không biết thiếu niên này đã ngồi xổm bên cạnh tảng đá của Hạ Tuy ngồi bao lâu rồi, nhìn thấy anh trai đang ngủ này cuối cùng cũng mở mắt ra, nhất thời nhếch miệng cười, nước miếng cũng không ngừng từ hai bên mép rỏ xuống, lại còn giống như đứa trẻ ngốc mà ngậm ngón tay cái.
Hạ Tuy nhíu mày, thiếu niên này sao ba hồn bảy phách lại thiếu một hồn một phách?
Loại tình huống thiếu hồn thiếu phách này, giải thích theo khoa học hiện đại chính là thần kinh não bộ có vấn đề, giải thích theo huyền học chính là thần hồn trong thần phủ không đầy đủ.
Người có ba hồn bảy phách, ba hồn gọi là thai quang, sảng linh, u tinh, cũng chính là “thần” trong “thần hồn”.
Con người nếu mất một hồn thì vẫn ổn, mất hai hồn vẫn còn có thể sống được, nhưng mất ba hồn thì sẽ thành xác không hồn. Thai quang là sinh mệnh của con người, ánh sáng xuất hiện từ lúc con người vẫn là một phôi thai trong bụng mẹ, sảng linh quyết định trí lực, tuệ lực và năng lực phản ứng của một người.
Cuối cùng u tinh quyết định xu hướng giới tính và năng lực của một người, cũng quyết định người này tương lai sẽ yêu người nào, đó cũng là lí do mà những người lệch giới tính không thể sửa chữa bằng những biện pháp bình thường được.
Mặt khác lại có bảy phách, phách thứ nhất chủ về hô hấp, phách thứ hai chủ về tim mạch, phách thứ ba tiêu hóa, phách thứ tư khống chế thủy dịch thay thế, phách thứ năm sửa chữa phục hồi công năng của cơ thể, phách thứ sáu làm người biết nóng lạnh, phách thứ bảy có công dụng cảnh giác.
Có vài người trực giác rất chuẩn, đây chính là biểu hiện của phách thứ bảy cường thịnh.
Đương nhiên, đây là giải thích của đạo gia, Phật giáo cũng có cách nói về ba hồn bảy phách thất tình lục dục.
Hạ Tuy cũng không phủ định sự bất đồng nhận thức giữa các tôn giáo, thậm chí cả giải thích bằng khoa học hiện đại Hạ Tuy cũng nghiêm túc cân nhắc sau đó cảm thấy cũng có cái hay.
Thiếu niên trước mắt này bị thiếu có vẻ là sảng linh chủ thông tuệ, còn bảy phách thiếu mất phách nào, bởi vì không có tiếp xúc hàng ngày, Hạ Tuy cũng không thể đoán chắc được.
Còn vì sao đoán được thiếu niên này thiếu sảng linh, đâu cần phải giải thích dong dài, dù sao thiếu niên trước mắt vừa nhìn vào đã thấy có chứng si ngốc rồi.
Chỉ là có vài người là do bẩm sinh, có vài người là sau này mới bị, nếu là bẩm sinh, cho dù thiên sư đến cũng không có biện pháp, dù sao cũng là lúc đầu thai xảy ra vấn đề.
Truy cứu nguồn gốc, rất có thể có liên quan đến tội nghiệt kiếp trước.
Có vài người tội nghiệt rất nặng nhưng lại có tổ tiên che chở, địa phủ sẽ khiến người này thiếu hồn thiếu phách ném đi đầu thai, chịu tội nghiệt một đời, sau đó xem bản tâm bản tính của người này.
Nếu biểu hiện ở đời này tốt đẹp, thì lần đầu thai tiếp theo tất nhiên sẽ mang theo hồn phách hoàn chỉnh nhảy xuống đài luân hồi rồi.
Nếu biểu hiện không tốt, dưới tình trạng thiếu mất thần hồn mà còn làm điều ác, điều này đã nói lên cái cây đã hư đến tận gốc rễ rồi, tất nhiên là phải chịu trừng phạt, nhập đạo súc sinh làm trâu làm ngựa.
Làm việc cho con người, bị giết thịt lấy thịt ăn, lấy thân chuộc tội, lúc chuộc hết tội thì có thể trở về nhân đạo.
Hạ Tuy hơi duỗi chân, thiếu niên kia cười ha ha, vươn tay túm lấy một gấu áo của Hạ Tuy.
Áo Hạ Tuy mặc là áo T-shirt size lớn, phía dưới mặc một chiếc quần thể thao, thiếu niên này gầy còm tựa như một chiếc sào trúc, túm lấy gấu áo của Hạ Tuy, lấy hai người tới so sánh thật khiến cho người ta giật mình, dù sao tên mập kia phỏng chừng phẩy tay một cái cũng có thể đẩy thiếu niên văng ra thật xa.
“Anh, anh ơi, ăn!”
Thiếu niên bởi vì vươn tay túm Hạ Tuy, cho nên ngón tay ngậm trong miệng đã rút ra, túm lấy gấu áo của Hạ Tuy mà nước miếng rỏ tí tách, tất nhiên thiếu niên cũng không tự ý thức được, ngây ngốc cười vươn tay đưa cây kẹo que mình đang gặm dở tới trước mặt Hạ Tuy.
Hạ Tuy nghĩ nghĩ, phỏng chừng thiếu niên này cảm giác được khí tức thoải mái quanh thân hắn vừa rồi, nhịn không được liền tới gần.
Ánh sáng công đức được thiên đạo ban xuống, dính khí tức thiên đạo, nhân tộc lại được thiên đạo che chở, con người tất nhiên là muốn đến gần người thân quen của mình rồi.
Thiếu niên này không bị tư duy ước thúc như người bình thường, ngược lại càng nguyện ý thuận theo bản tâm.
Hạ Tuy nhìn thoáng qua cây kẹo que sắp đụng vào cằm mình, có lẽ thiếu niên đã liếm vài ngụm, dính nước miếng, lại thêm trời nóng nực, viên kẹo tròn trên chiếc que nhựa kia có vẻ đã có dấu hiệu bị tan chảy, nước đường đã dính vào miệng vào tay của thiếu niên.
“Không cần, cảm ơn tiểu huynh đệ, một mình cậu chạy tới đây sao?”
Mặc dù có ký ức kiếp này, nhưng Hạ Tuy vẫn còn thói quen lúc ở thời xa xưa đó, lúc này mới gọi thiếu niên là tiểu huynh đệ, xưng hô này ở thời hiện đại thì có chút buồn cười.
Hạ Tuy không có cảm giác ghê tởm gì, chỉ là thảng nhiên từ chối ý tốt muốn chia sẻ kẹo của thiếu niên, lại quay đầu nhìn nhìn chung quanh, không phát hiện ai có vẻ như quen biết thiếu niên này.
Thiếu niên có vẻ không nghe hiểu, cười ha ha, lại vươn cánh tay đưa kẹo tới gần hơn, lúc này đã trực tiếp chạm vào cái cằm đầy nọng mỡ của Hạ Tuy.
Hạ Tuy bất đắc dĩ thở dài, thoáng nghiêng đầu, nắm lấy cánh tay gầy yếu của thiếu niên đẩy ngược lại, thành công đem que kẹo chuyển hướng đến trong miệng thiếu niên.
Hạ Tuy đời này vẫn như cũ là một người cao lớn, một mét tám mươi mấy gần một mét chín, thiếu niên thì chỉ mới một mét sáu, so với Hạ Tuy lùn hơn không ít.
Hai người một cao một thấp một béo một gầy đứng bên tảng đá, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của người đi tản bộ ngang qua, có người còn lấy di động để chụp ảnh các kiểu.
Hạ Tuy cũng biết người bây giờ thích chơi internet, bình thường nhìn thấy một con chó tè vào gốc cây cũng hận không thể lập tức chụp hình up lên mạng.
Hạ Tuy khẽ nghiêng người che thiếu niên ra sau lưng, thiếu niên đang ngậm kẹo trong miệng, nhất thời cười ngây ngốc quên mất phải chia sẻ kẹo ngọt với anh trai này, vui vẻ liếm vài ngụm ngon lành, còn chép chép vài cái như đang hưởng thụ vị ngọt nữa chứ.
Hạ Tuy nhìn thiếu niên mặc quần áo tuy rằng vừa cũ vừa bị rách, nhưng mà còn rất sạch sẽ, có vẻ gia cảnh không được tốt nhưng người trong nhà lại rất coi trọng cậu ta.
Sắc mặt thiếu niên rất trắng, là vẻ nhợt nhạt do không thường phơi nắng, hẳn là bình thường ở nhà, người trong nhà có rảnh mới mang cậu ta đi dạo này kia các kiểu, chỉ là không biết có chuyện gì xảy ra mà lúc này thiếu niên này lại có mặt ở đây.
Hạ Tuy kéo thiếu niên đến phía sau một gốc cây gần đó, miễn cho người qua đường chụp hình bọn họ rồi đăng lên mạng các kiểu, Hạ Tuy không thích cảm giác bị người vây xem mà còn bị nghị luận này kia.
“Tiểu huynh đệ, người nhà của cậu ở đâu?”
Hạ Tuy hơi hơi khom lưng tiếp tục hỏi, thiếu niên nghe không hiểu, Hạ Tuy vẫn luôn lặp lại câu hỏi.
Hỏi mười mấy lần, thiếu niên rốt cục nghe hiểu một chút, trợn to mắt, khuôn mặt ngây ngô chuyển thành sốt ruột, đảo mắt xung quanh tìm người, “Ông, ông nội!”
Hạ Tuy tìm một chỗ tương đối hẻo lánh, chung quanh không phải cỏ thì là cây cối, còn có những tảng đá cuội xù xì, thiếu niên sốt ruột tìm kiếm khắp nơi, còn ngốc nghếch áp mặt xuống cỏ nhìn vào cái lỗ trong đống đá cuội, làm như ông nội của cậu có thể trốn ở trong tảng đá to bằng bàn tay vậy.
Lúc này cây kẹo que bảo bối thiếu niên cũng không quan tâm nhiều, cầm ở trên tay mà vùi luôn xuống cỏ.
Hạ Tuy cũng không kéo người về, chỉ cố gắng ngồi xổm bên cạnh dỗ dành, “Tiểu huynh đệ đừng có gấp, tôi mang cậu đi tìm người.”
Nói mấy lần, thiếu niên đang mải tìm kiếm căn bản không nghe vào tai, Hạ Tuy nghĩ nghĩ, lập lại mấy lần từ “Ông nội”, lúc này mới hấp dẫn được sự chú ý của thiếu niên.
Hạ Tuy cũng không nói thêm cái gì, chỉ duỗi tay bắt lấy tay của thiếu niên, ngoài miệng lặp lại hai từ “Ông nội” này.
Tuy rằng không giải thích gì rõ ràng nhưng thiếu niên có vẻ hiểu được, nắm lấy tay Hạ Tuy, bị Hạ Tuy kéo lên, muốn đi theo anh trai tìm ông nội.
Cái quảng trường giữa hồ này diện tích không lớn, vả lại còn không có tường vây, là địa điểm đi dạo của cộng đồng dân cư gần đây.
Hiện giờ sắp tám giờ, đèn đường đã được thắp sáng, người người đi đến quảng trường tập múa dưỡng sinh các kiểu, muốn tìm người có chút phiền phức.
Hạ Tuy cũng không chậm trễ, tay trái nắm tay phải của thiếu niên, tay phải ngón trỏ ngón giữa bắt quyết tại đầu ngón tay phải của thiếu niên, thiếu niên chỉ cảm thấy hơi đau, sau đó từ ngón tay nhỏ ra một giọt máu.
Nói đến cũng kỳ lạ, giọt máu kia lại tròn vo, lớn gần bằng hạt gạo, Hạ Tuy gạt lấy mang đến đầu ngón trỏ ngón giữa của mình, lại ngẩng đầu nhìn sao trời, hướng về phía sao trời búng tay, giọt máu biến mất, Hạ Tuy lại cảm ứng được phương hướng của người có huyết mạch thân cận với thiếu niên.
“Đi, đi theo tôi.”
Hạ Tuy lôi kéo thiếu niên không chút do dự đi về một hướng, đêm nay sao sáng ngời, huyết mạch chỉ dẫn cũng rõ ràng vô cùng, Hạ Tuy chỉ mang thiếu niên đi khoảng hai phút, liền nhìn thấy phía trước có một ông lão tóc bạc vẻ mặt nóng vội kéo tay người qua đường cầm theo một bức ảnh chỉ chỉ trỏ trỏ.
Trên lưng ông lão mang theo một chiếc túi da rách nát, bên trong là vỏ chai rỗng linh tinh các thứ, có người qua đường ghét bỏ ông ta là người nhặt rác, khoát tay rồi chạy trốn thật xa, có người tốt bụng đứng chờ nghe ông lão nói, đáng tiếc nghiêm túc ngẫm nghĩ cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm mà lắc đầu xua tay.
Thiếu niên bị Hạ Tuy nhìn thầy ông lão, vốn dĩ đã nước mắt lưng tròng vậy mà nháy mắt mặt mày hớn hở, vùng khỏi tay Hạ Tuy rồi một đường chạy tới, giang rộng hai tay giống như một đứa trẻ nhào qua, “Ông nội!”
Ông lão bị thiếu niên đột nhiên nhào tới làm mất thăng bằng chút nữa ngã xấp mặt, thiếu niên tất nhiên không biết những chuyện đó, ông lão cũng không trách tội, ôm choàng lấy thiếu niên, còn đưa tay lén lau nước mắt.
Hạ Tuy nhìn thấy mà cảm khái trong lòng, nhưng cũng không vội rời đi, hắn chuẩn bị đi tới hỏi ông lão xem thiếu niên bị như vậy là do bẩm sinh hay có chuyện gì xảy ra.
Nếu có thể giúp, Hạ Tuy cũng không ngại, cho dù với tu vi hiện giờ của hắn làm có vẻ cố sức.
Gặp nhau tức là duyên, thiếu niên lại cố tình ngay lúc đó níu gấu áo của hắn, mặc dù lúc trước đại đệ tử tục gia của hắn có nhắc đừng làm chuyện vô bổ, nhưng có thể do Hạ Tuy kiên trì bản tâm mà trước giờ không bởi vì sống đời vất vả mà khiến lòng mình dao động.
Đây là Hạ Tuy từ lúc niên thiếu đã có lời thề, gặp ác trừ ác, gặp thiện giúp thiện, đây mới là “Trừ ác giúp thiện thay trời hành đạo“.
Tác giả có lời muốn nói:
Ba hồn bảy phách cái kia là tham khảo trích dẫn dịch kinh tổng trạm trong đạo gia về ba hồn bảy phách kỹ càng tỉ mỉ giải thích, tác giả không biết là ai, biểu hiện chính là xem bói tổng trạm, ta cảm thấy cái này giải thích rất thú vị, cảm thấy hứng thú tiểu đồng bọn có thể đi nhìn xem.